Chương 233: Gậy Ông Đập Lưng Ông
Muội Nương
20/06/2021
Tất cả đều nằm kế hoạch của Nam Phương. Vẫn còn một người nữa mà gã muốn nó im lặng mãi mãi: Thiên Thanh. Gã trừ khử ba đứa này xong sẽ tìm đến Thiên Thanh và khiến anh ta im lặng. Gã đem cả ba vào một căn phòng bí mật mà gã đã bí mật xây nên. Gã ném cả ba xuống sàn nhà một cách không thương tiếc. Gã triệu hồi đám nô tử làm việc cho gã. Có tất cả đến ba tên khác nhau.
Nam Phương vui vẻ nhìn chúng. Từ lúc gặp nô tử đầu tiên, gã đã bỏ công sức tìm hiểu về thế giới ma quỷ và gã muốn làm trùm. Nếu gã có binh đoàn nô tử làm việc cho mình, không phải sẽ rất tuyệt sao? Gã sẽ làm được tất cả mọi thứ mà không cần phải đụng đến móng ta, trong đó có cả việc ăn cắp đề thi đại học các năm qua. Đó là lý do gã trở thành thủ khoa xuất sắc ba năm liền khi học nước ngoài. Gã chỉ cần ngồi một chổ và sai khiến chúng.
Thế là, Nam Phương buộc tên nô tử đầu tiên chỉ gã cách triệu hồi đám nô tử lại. Gã đã thành công biến chúng thành nô lệ của mình. Đám nô tử làm việc rất hiệu quả, chưa bao giờ khiến gã thất vọng. Gã đã buộc chúng phải làm việc cho gã đến khi gã chết mới thôi.
Mấy đứa trung học ngốc nghếch học đòi làm thám tử, muốn lôi gã ra ngoài vòng pháp luật chịu tội ư? Mạnh miệng đấy. Chắc họ chưa biết, song song với thế giới con người, vẫn tồn tại những thứ đáng sợ khác.
Nam Phương đứng đó tự nói chuyện với ba người đang dính thuốc mê nằm bên dưới. Gã bắt đầu ba hoa về thành tích của gã. Rằng gã đã giết Kim Liên như thế nào; ép Ái My trở nên điên loạn ra sao; những tên mà gã ghét cay ghét đắng, gã đều khiến chúng phải hối hận. Nói xong, gã phá lên cười lớn, kéo dài, nghe như tiếng rít của một kẻ tâm thần.
Đám nô tử vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ lệnh. Chúng trưng ra bộ mặt khiếp sợ. Chúng đã gặp rất nhiều chủ nhân, chưa gặp người nào điên cuồng một cách biến thái như tên này. Chúng chỉ được tìm chủ nhân mới khi làm xong nhiệm vụ với tên chủ nhân cũ. Nhưng gã này lại yêu cầu chúng làm nô lệ cho gã đến cuối cùng, làm chúng không thể tìm chủ nhân mới, đồng nghĩa với việc: Chúng sẽ phải tồn tại mãi ở kiếp nô tử cho đến khi gã chết.
Trúc Chi và Nhất Uy mở mắt nhìn nhau. Cả hai không chịu sự chi phối của mê dược lâu lắm, Nhất Uy mang trong mình khả năng tự chữa lành, còn Trúc Chi miễn nhiễm với mọi độc dược. Nhưng hai người quyết định chưa ra mặt ngay. Họ sẵn sàng chuyển sang kế hoạch B, một kế hoạch chưa từng được thống nhất trước đó.
Trúc Chi giả vờ bò dậy. Cô lên tiếng:
“Vậy ra đó là cách mà chú em giết được Kim Liên và thoát tội ư?”
Nam Phương quay phất người lại nhìn chằm chằm vào Trúc Chi với vẻ không tin nó đã tỉnh lại nhanh như vậy. Cô lại còn gọi gã bằng “chú em” một cách tự nhiên.
Trúc Chi ngồi đó, cười đùa:
“Sao chú em có vẻ ngạc nhiên thế? Chị đây tỉnh lại nhanh quá, chú em hết hồn sao?”
Nam Phương căm hận đá vào mặt Trúc Chi, may mà Nhất Uy dùng kiếm ngăn lại được.
“Trên mặt chị ấy có một vết thương nào, tao sẽ lấy lại gấp đôi.. À không, gấp năm, nếu mày không phiền.”
Đám nô tử nhìn thấy thanh kiếm của Nhất Uy có vài phần giật mình. Hình rồng trên thanh kiếm và hình dạng của nó, chúng có thể dễ dàng nhin ra nó là Kim Quy kiếm. Chúng sợ hãi nhìn nó, liên tục đưa mắt nhìn nhau.
Nam Phương cũng nhận ra chúng đang hoảng loạn, lần đầu gã trông thấy vẻ mặt này của chúng. Dường như chúng biết Nhất Uy, hoặc biết thanh kiếm mà cậu sử dụng. Thanh kiếm kia rõ ràng không phải thuộc sở hữu của một người bình thường. Họ còn không bị thuốc mê của gã khống chế nữa. Nhất là đôi mắt của đứa con gái khi nhìn gã, giống như cô muốn giết quách gã đi, nhưng vẫn cố kiềm chế không nhảy bổ vào người gã.
Nam Phương rút cuộc nhịn không nổi mà hỏi:
“Tụi mày thật sự là ai?”
Trúc Chi đang vừa bẻ khớp ngón tay vừa trả lời:
“Chú em có biết, lý do chú em vẫn còn sống đến giờ phút này duy nhất chỉ có một. Đó là chị đây muốn chú phải chịu hình phạt cao nhất hơn là cái chết không?”
Nam Phương khinh bỉ cười:
“Và tụi mày tưởng có thể thắng tao và người của tao?”
“Đám nô tử đó thì có thể thắng ai chứ?”, Trúc Chi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Cô sẵn tiện đỡ Nhất Uy đứng dậy theo.
Nam Phương bắt đầu hơi run. Trúc Chi có thể nhìn thấy đám nô tử của gã ư? Cô có vẻ còn biết về chúng. Nhưng không một ai nhìn thấy chúng trừ chủ nhân cơ mà.
Trúc Chi rút điện thoại của mình ra, mở lại đoạn ghi âm lời thú tội của Nam Phương vừa nảy. Cô không thật sự ngất đi, mê dược chỉ khống chế não bộ của cô một lúc. Cô quyết định dùng kế hoạch của chính gã phản lại gã một đòn khá đau. Người ta gọi đấy là: Gậy ông đập lưng ông. Gã nhất định sẽ lơ là, tưởng rằng gã đã thành công khiến cả đám người trúng mê dược. Sau đó nhất định không phòng bị mà nói ra tội ác của mình. Nếu không nói, cô cũng có cách khiến gã phải tự thú.
Trúc Chi đón lấy Thượng Nguyệt trong không khí. Đó như giọt nước làm tràn ly, nó khiến Nam Phương như chết lặng. Gã ngã bạch xuống đất. Gã trợn trừng con mắt nhìn cô, suýt nữa thổ huyết.
Nam Phương gào lên:
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Giết hết tụi nó cho tao, đó là mệnh lệnh.”
Nô tử không chờ thêm phút giây nào liền bay vọt tới chổ Nhất Uy và Trúc Chi. Chúng biến thành âm binh, trên tay đều cầm vũ khí. Vũ khí của chúng là xương người, nhưng rắn chắc và nguy hiểm hơn.
Trúc Chi lôi bích hoa sen ra nói:
“Nam Phương, chị sẽ tặng chú một món quà đặc biệt.”
Trúc Chi thả bích hoa sen xuống đất, miệng gọi to:
“Kim Liên.”
Gọi xong, Trúc Chi cầm chắc mũi tên trong tay bay vào trận chiến với nô tử cùng với Nhất Uy. Hai người đấu với ba nô tử. Nhưng sức mạnh của nô tử không chiếm thế thượng phong. Nhất Uy đã ba lần chém tan xương người mà chúng cầm trên tay.
Trúc Chi lội trên không ba vòng, phi người xuống đỉnh đầu của nô tử. Nó né được trong chớp mắt. Nó biến mẫu xương trên tay to ra gần bằng cái đầu của Trúc Chi và chiều dài ngang ngửa một cây gậy đâm thủng lên trần nhà. Nó chém ngang người cô. Cô cản lại bằng mũi tên Thượng Nguyệt. Cô nhìn nó bằng ánh mắt áp ấp giả tạo. Cô nói:
“Khá đấy. Nhưng chiêu này thì sao?”
Trúc Chi xoay người xuất hiện đằng sau nô tử và đâm mũi tên trúng lưng của nó. Nó gào lên đau đớn.
Tiếng gào kinh dị kia khiến Nam Phương bật ngửa ra. Gã không ngờ có ngày nghe được tiếng kêu thảm thiết của nô tử. Đi theo gã năm năm, chúng chưa bao giờ tỏ ra đau đớn lần nào cả.
Nhất Uy cũng chiếm thế chủ động. Cậu liên tiếp ra đòn nhanh và chuẩn xác. Trúc Chi âm thầm khen ngợi. Kiếm pháp của cậu đã tăng vượt trội hơn những lần trước đó. Mỗi nhát kiếm còn tỏa ra luồng ánh sáng màu xám nho nhỏ, nếu nhìn kỹ. Cậu liên tiếp ra chiêu khiến nô tử không kịp trở tay, cứ lùi dần về phía sau. Một mình cậu cân luôn cả hai nô tử không hề tỏ ra lép vé.
Căn phòng nho nhỏ giờ đây trở nên lộn xộn bởi một bên là trận chiến của Trúc Chi, Nhất Uy với ba nô tử; một bên là bộ dáng sợ đến chết khiếp của Nam Phương và linh hồn của Kim Liên.
Món quà mà Trúc Chi vừa nói chính là hồn ma của Kim Liên. Cô không đinh gọi hồn ma của chị ấy ra quá sớm, cô sợ chị ấy biến thành ác quỷ nếu gặp kẻ đã giết mình. Nhưng cuối cùng giận dữ trong lòng của cô lớn đến độ cô không thèm quan tâm đến chuyện ấy nữa, cô chỉ muốn lấy lại chút lợi tức khi gã liên tiếp làm ra những chuyện đáng ghét (trong đó có việc tát cô mấy bạt tai).
Nam Phương trợn trắng, trợn trừng khi thấy Kim Liên đứng đó. Gã run rẫy thụt lùi đến ngã đập cái đầu vào tường. Gã bò lên chuẩn bị chạy khỏi phòng. Ấy vậy mà, Kim Liên nhanh hơn gã, cô đã chặn trước cửa, không cho ý đồ của Nam Phương thành công. Không khí xung quanh trở nên lạnh dần từ lúc Kim Liên xuất hiện, da gà nổi lên đầy cả cánh tay.
Kim Liên híp mắt và nói:
“Chúng ta đã gặp nhau rồi. Lần này anh sẽ không có cách chạy thoát khỏi tôi nữa. Tôi đoán là anh đã khiến linh hồn của tôi không thể ra ngoài trường.”
Nam Phương xua tay cố xua linh hồn của Kim Liên. Nhưng cô đã ghì gã xuống sàn, đưa tay bóp cổ gã.
“Các ngươi còn không mau cứu ta.”
Nam Phương lấy hết sức gào lên và gã thành công. Một nô tử phát hiện gã sắp bị Kim Liên giết chết, một tên đã nhanh chóng bay tới lôi linh hồn cô ra khỏi người gã. Hai tên còn lại đang bận đối đầu với Nhất Uy và Trúc Chi (hoặc cả hai tên đó không thể dứt ra khỏi trận đấu với họ).
Nô tử biến ra một ngọn lửa địa ngục bắn đầu đốt linh hồn của Kim Liên. Cô lập tức chạy trốn khắp phòng. Nếu linh hồn cô chạm vào lửa quỷ, nó sẽ tan biến mãi mãi mà cô còn chưa kịp nhìn xem kết cục của Nam Phương ra sao.
Nam Phương hớp lấy không khí, chuẩn bị thoát thân một lần nữa. Nhưng gã lại bị làm phiền, lần này ngươi đứng trước mặt gã là Thanh Lâm. Nó đã tỉnh lại từ lúc nào. Nó nói:
“Chúng ta hãy đánh nhau như hai thằng đàn ông đi. Chỉ có tôi với anh là người thường. Sẽ không có vụ không công bằng ở đây.”
Thanh Lâm ra đòn, nắm đấm của nó trực tiếp đánh vào má của Nam Phương. Gã chụp được cánh tay của nó. Nó nhanh như chớp khóa tay của gã ra đằng sau lưng, dùng đòn karate câu cổ gã ngã xuống đất. Nó xoay người đè bẹp gã dưới sàn. Nó đấm liên tục lên người của gã. Gã đưa tay lên đỡ từng đòn tấn công của nó một cách bất lực và khó khăn.
Nô tử đang đánh nhau với Kim Liên thấy Thanh Lâm gần như suýt hạ được Nam Phương, nó rời khỏi Kim Liên và bay tới húy lấy dương khí của Thanh Lâm từ trên cao.
Vừa lúc đó, Nam Phương đá văng Thanh Lâm đụng bức tường đối diện. Gã tức giận, muốn Thanh Lâm trả giá cực lớn khi đánh gã bầm dập như thế này. Gã ra lệnh cho nô tử kia lấy mạng của Thanh Lâm.
Trúc Chi đã hạ được tên nô tử đang đánh với mình. Cô không gặp khó khăn khi triệt hạ nó. Cô biết điểm yếu của nô tử là gì. Trước đó Huyết Yêu đã cho cô biết cách hạ một nô tử mà không cần lấy mạng của nó. Hắn đã từng nói:
“Không cần lo về chuyện có hạ được nô tử hay không. Ta có cách giúp cô hạ nó. Đây..”, Huyết Yêu đưa cho cô một thứ bột mịn màu đất sét, hắn nói tiếp, “Thứ duy nhất mà nô tử sợ là nước mắt của yêu tinh. Tình cờ ta có được một mớ. Cô hãy rắc nó vào mũi tên và cấm thẳng vào trái tim của nó.”
Cô đã lợi dụng sự bất cẩn của nó và đâm một nhát vào trái tim. Cô ném bột nước mắt yêu tinh sang cho Nhất Uy. Cô la lên cho cậu nghe được:
“Đâm ngay tim.”
Nhất Uy vội vàng rắc lên thanh kiếm Kim Quy. Tên nô tử đang đánh nhau với Nhất Uy bắt đầu lo lắng. Nó chứng kiến tận mắt cảnh tượng đồng nghiệp bị mũi tên kia đâm xuyên tim và trở nên hóa đá nằm bên dưới. Chưa hết hãi hùng, nó còn thấy đứa con gái ấy lôi một khẩu súng bắn một phát vào tên đồng bọn khiến y bị hút vào một miếng giấy nhỏ màu vàng.
Nó tốt nhất nên tự lo lắng cho chính mình. Nhất Uy một mình đánh ngang với hai nô tử. Nhưng giờ đây chỉ có một mình nó, nó không chắc sẽ đánh bại Nhất Uy. Nhất Uy tung người lên không trung một cách điệu nghệ và điêu luyện, khi đáp xuống đất, cậu đâm xuyên tim nô tử. Nó hóa đá và rơi xuống đất. Trúc Chi nhanh tay bắn một phát thu hồi nô tử vào đạn ma thuật.
Trúc Chi nhận thấy hai người có thể hạ nô tử - những tên vô cùng khó tiêu diệt, ở chổ: Trí tưởng tượng của Nam Phương không cao lắm. Nếu gã có thể tưởng tượng bọn chúng biến thành những tên giết người bậc nhất, cô và Nhất Uy chưa chắc đã đánh thắng chúng dễ dàng.
Thanh Lâm không thể đánh thắng nô tử, cậu đang bị nó hút lấy dương khí. Trúc Chi lập tức bắn trúng tên nô tử và tịch thu linh hồn nó vào viên đạn. Thanh Lâm như trút được gánh nặng, nó ngã xuống đất. Trúc Chi lướt đến đỡ lấy cả người của nó.
Trúc Chi cười nói:
“Vất vả rồi. Đáng lý phải nói cho chị biết ký ức của em đã khôi phục chứ.”
“Em không thể đối mặt với chị. Sau cái lần tạm biệt của chúng ta.”
Trúc Chi đánh “yêu” Thanh Lâm một cái. Cô nhẹ nhàng nói:
“Dù thế nào, chúng ta mãi mãi là bạn cùng sinh ra tử với nhau. Đừng vì một lúc như vậy mà không nhìn mặt nhau nữa.”
“Em biết rồi.”, Thanh Lâm gãi đầu gãi tai như một tên ngốc.
Kim Liên chụp lấy cổ của Nam Phương nâng lên cao. Chỉ cần mạnh tay một chút, gã sẽ chết trước khi tiếp đất.
Nam Phương vui vẻ nhìn chúng. Từ lúc gặp nô tử đầu tiên, gã đã bỏ công sức tìm hiểu về thế giới ma quỷ và gã muốn làm trùm. Nếu gã có binh đoàn nô tử làm việc cho mình, không phải sẽ rất tuyệt sao? Gã sẽ làm được tất cả mọi thứ mà không cần phải đụng đến móng ta, trong đó có cả việc ăn cắp đề thi đại học các năm qua. Đó là lý do gã trở thành thủ khoa xuất sắc ba năm liền khi học nước ngoài. Gã chỉ cần ngồi một chổ và sai khiến chúng.
Thế là, Nam Phương buộc tên nô tử đầu tiên chỉ gã cách triệu hồi đám nô tử lại. Gã đã thành công biến chúng thành nô lệ của mình. Đám nô tử làm việc rất hiệu quả, chưa bao giờ khiến gã thất vọng. Gã đã buộc chúng phải làm việc cho gã đến khi gã chết mới thôi.
Mấy đứa trung học ngốc nghếch học đòi làm thám tử, muốn lôi gã ra ngoài vòng pháp luật chịu tội ư? Mạnh miệng đấy. Chắc họ chưa biết, song song với thế giới con người, vẫn tồn tại những thứ đáng sợ khác.
Nam Phương đứng đó tự nói chuyện với ba người đang dính thuốc mê nằm bên dưới. Gã bắt đầu ba hoa về thành tích của gã. Rằng gã đã giết Kim Liên như thế nào; ép Ái My trở nên điên loạn ra sao; những tên mà gã ghét cay ghét đắng, gã đều khiến chúng phải hối hận. Nói xong, gã phá lên cười lớn, kéo dài, nghe như tiếng rít của một kẻ tâm thần.
Đám nô tử vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ lệnh. Chúng trưng ra bộ mặt khiếp sợ. Chúng đã gặp rất nhiều chủ nhân, chưa gặp người nào điên cuồng một cách biến thái như tên này. Chúng chỉ được tìm chủ nhân mới khi làm xong nhiệm vụ với tên chủ nhân cũ. Nhưng gã này lại yêu cầu chúng làm nô lệ cho gã đến cuối cùng, làm chúng không thể tìm chủ nhân mới, đồng nghĩa với việc: Chúng sẽ phải tồn tại mãi ở kiếp nô tử cho đến khi gã chết.
Trúc Chi và Nhất Uy mở mắt nhìn nhau. Cả hai không chịu sự chi phối của mê dược lâu lắm, Nhất Uy mang trong mình khả năng tự chữa lành, còn Trúc Chi miễn nhiễm với mọi độc dược. Nhưng hai người quyết định chưa ra mặt ngay. Họ sẵn sàng chuyển sang kế hoạch B, một kế hoạch chưa từng được thống nhất trước đó.
Trúc Chi giả vờ bò dậy. Cô lên tiếng:
“Vậy ra đó là cách mà chú em giết được Kim Liên và thoát tội ư?”
Nam Phương quay phất người lại nhìn chằm chằm vào Trúc Chi với vẻ không tin nó đã tỉnh lại nhanh như vậy. Cô lại còn gọi gã bằng “chú em” một cách tự nhiên.
Trúc Chi ngồi đó, cười đùa:
“Sao chú em có vẻ ngạc nhiên thế? Chị đây tỉnh lại nhanh quá, chú em hết hồn sao?”
Nam Phương căm hận đá vào mặt Trúc Chi, may mà Nhất Uy dùng kiếm ngăn lại được.
“Trên mặt chị ấy có một vết thương nào, tao sẽ lấy lại gấp đôi.. À không, gấp năm, nếu mày không phiền.”
Đám nô tử nhìn thấy thanh kiếm của Nhất Uy có vài phần giật mình. Hình rồng trên thanh kiếm và hình dạng của nó, chúng có thể dễ dàng nhin ra nó là Kim Quy kiếm. Chúng sợ hãi nhìn nó, liên tục đưa mắt nhìn nhau.
Nam Phương cũng nhận ra chúng đang hoảng loạn, lần đầu gã trông thấy vẻ mặt này của chúng. Dường như chúng biết Nhất Uy, hoặc biết thanh kiếm mà cậu sử dụng. Thanh kiếm kia rõ ràng không phải thuộc sở hữu của một người bình thường. Họ còn không bị thuốc mê của gã khống chế nữa. Nhất là đôi mắt của đứa con gái khi nhìn gã, giống như cô muốn giết quách gã đi, nhưng vẫn cố kiềm chế không nhảy bổ vào người gã.
Nam Phương rút cuộc nhịn không nổi mà hỏi:
“Tụi mày thật sự là ai?”
Trúc Chi đang vừa bẻ khớp ngón tay vừa trả lời:
“Chú em có biết, lý do chú em vẫn còn sống đến giờ phút này duy nhất chỉ có một. Đó là chị đây muốn chú phải chịu hình phạt cao nhất hơn là cái chết không?”
Nam Phương khinh bỉ cười:
“Và tụi mày tưởng có thể thắng tao và người của tao?”
“Đám nô tử đó thì có thể thắng ai chứ?”, Trúc Chi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Cô sẵn tiện đỡ Nhất Uy đứng dậy theo.
Nam Phương bắt đầu hơi run. Trúc Chi có thể nhìn thấy đám nô tử của gã ư? Cô có vẻ còn biết về chúng. Nhưng không một ai nhìn thấy chúng trừ chủ nhân cơ mà.
Trúc Chi rút điện thoại của mình ra, mở lại đoạn ghi âm lời thú tội của Nam Phương vừa nảy. Cô không thật sự ngất đi, mê dược chỉ khống chế não bộ của cô một lúc. Cô quyết định dùng kế hoạch của chính gã phản lại gã một đòn khá đau. Người ta gọi đấy là: Gậy ông đập lưng ông. Gã nhất định sẽ lơ là, tưởng rằng gã đã thành công khiến cả đám người trúng mê dược. Sau đó nhất định không phòng bị mà nói ra tội ác của mình. Nếu không nói, cô cũng có cách khiến gã phải tự thú.
Trúc Chi đón lấy Thượng Nguyệt trong không khí. Đó như giọt nước làm tràn ly, nó khiến Nam Phương như chết lặng. Gã ngã bạch xuống đất. Gã trợn trừng con mắt nhìn cô, suýt nữa thổ huyết.
Nam Phương gào lên:
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Giết hết tụi nó cho tao, đó là mệnh lệnh.”
Nô tử không chờ thêm phút giây nào liền bay vọt tới chổ Nhất Uy và Trúc Chi. Chúng biến thành âm binh, trên tay đều cầm vũ khí. Vũ khí của chúng là xương người, nhưng rắn chắc và nguy hiểm hơn.
Trúc Chi lôi bích hoa sen ra nói:
“Nam Phương, chị sẽ tặng chú một món quà đặc biệt.”
Trúc Chi thả bích hoa sen xuống đất, miệng gọi to:
“Kim Liên.”
Gọi xong, Trúc Chi cầm chắc mũi tên trong tay bay vào trận chiến với nô tử cùng với Nhất Uy. Hai người đấu với ba nô tử. Nhưng sức mạnh của nô tử không chiếm thế thượng phong. Nhất Uy đã ba lần chém tan xương người mà chúng cầm trên tay.
Trúc Chi lội trên không ba vòng, phi người xuống đỉnh đầu của nô tử. Nó né được trong chớp mắt. Nó biến mẫu xương trên tay to ra gần bằng cái đầu của Trúc Chi và chiều dài ngang ngửa một cây gậy đâm thủng lên trần nhà. Nó chém ngang người cô. Cô cản lại bằng mũi tên Thượng Nguyệt. Cô nhìn nó bằng ánh mắt áp ấp giả tạo. Cô nói:
“Khá đấy. Nhưng chiêu này thì sao?”
Trúc Chi xoay người xuất hiện đằng sau nô tử và đâm mũi tên trúng lưng của nó. Nó gào lên đau đớn.
Tiếng gào kinh dị kia khiến Nam Phương bật ngửa ra. Gã không ngờ có ngày nghe được tiếng kêu thảm thiết của nô tử. Đi theo gã năm năm, chúng chưa bao giờ tỏ ra đau đớn lần nào cả.
Nhất Uy cũng chiếm thế chủ động. Cậu liên tiếp ra đòn nhanh và chuẩn xác. Trúc Chi âm thầm khen ngợi. Kiếm pháp của cậu đã tăng vượt trội hơn những lần trước đó. Mỗi nhát kiếm còn tỏa ra luồng ánh sáng màu xám nho nhỏ, nếu nhìn kỹ. Cậu liên tiếp ra chiêu khiến nô tử không kịp trở tay, cứ lùi dần về phía sau. Một mình cậu cân luôn cả hai nô tử không hề tỏ ra lép vé.
Căn phòng nho nhỏ giờ đây trở nên lộn xộn bởi một bên là trận chiến của Trúc Chi, Nhất Uy với ba nô tử; một bên là bộ dáng sợ đến chết khiếp của Nam Phương và linh hồn của Kim Liên.
Món quà mà Trúc Chi vừa nói chính là hồn ma của Kim Liên. Cô không đinh gọi hồn ma của chị ấy ra quá sớm, cô sợ chị ấy biến thành ác quỷ nếu gặp kẻ đã giết mình. Nhưng cuối cùng giận dữ trong lòng của cô lớn đến độ cô không thèm quan tâm đến chuyện ấy nữa, cô chỉ muốn lấy lại chút lợi tức khi gã liên tiếp làm ra những chuyện đáng ghét (trong đó có việc tát cô mấy bạt tai).
Nam Phương trợn trắng, trợn trừng khi thấy Kim Liên đứng đó. Gã run rẫy thụt lùi đến ngã đập cái đầu vào tường. Gã bò lên chuẩn bị chạy khỏi phòng. Ấy vậy mà, Kim Liên nhanh hơn gã, cô đã chặn trước cửa, không cho ý đồ của Nam Phương thành công. Không khí xung quanh trở nên lạnh dần từ lúc Kim Liên xuất hiện, da gà nổi lên đầy cả cánh tay.
Kim Liên híp mắt và nói:
“Chúng ta đã gặp nhau rồi. Lần này anh sẽ không có cách chạy thoát khỏi tôi nữa. Tôi đoán là anh đã khiến linh hồn của tôi không thể ra ngoài trường.”
Nam Phương xua tay cố xua linh hồn của Kim Liên. Nhưng cô đã ghì gã xuống sàn, đưa tay bóp cổ gã.
“Các ngươi còn không mau cứu ta.”
Nam Phương lấy hết sức gào lên và gã thành công. Một nô tử phát hiện gã sắp bị Kim Liên giết chết, một tên đã nhanh chóng bay tới lôi linh hồn cô ra khỏi người gã. Hai tên còn lại đang bận đối đầu với Nhất Uy và Trúc Chi (hoặc cả hai tên đó không thể dứt ra khỏi trận đấu với họ).
Nô tử biến ra một ngọn lửa địa ngục bắn đầu đốt linh hồn của Kim Liên. Cô lập tức chạy trốn khắp phòng. Nếu linh hồn cô chạm vào lửa quỷ, nó sẽ tan biến mãi mãi mà cô còn chưa kịp nhìn xem kết cục của Nam Phương ra sao.
Nam Phương hớp lấy không khí, chuẩn bị thoát thân một lần nữa. Nhưng gã lại bị làm phiền, lần này ngươi đứng trước mặt gã là Thanh Lâm. Nó đã tỉnh lại từ lúc nào. Nó nói:
“Chúng ta hãy đánh nhau như hai thằng đàn ông đi. Chỉ có tôi với anh là người thường. Sẽ không có vụ không công bằng ở đây.”
Thanh Lâm ra đòn, nắm đấm của nó trực tiếp đánh vào má của Nam Phương. Gã chụp được cánh tay của nó. Nó nhanh như chớp khóa tay của gã ra đằng sau lưng, dùng đòn karate câu cổ gã ngã xuống đất. Nó xoay người đè bẹp gã dưới sàn. Nó đấm liên tục lên người của gã. Gã đưa tay lên đỡ từng đòn tấn công của nó một cách bất lực và khó khăn.
Nô tử đang đánh nhau với Kim Liên thấy Thanh Lâm gần như suýt hạ được Nam Phương, nó rời khỏi Kim Liên và bay tới húy lấy dương khí của Thanh Lâm từ trên cao.
Vừa lúc đó, Nam Phương đá văng Thanh Lâm đụng bức tường đối diện. Gã tức giận, muốn Thanh Lâm trả giá cực lớn khi đánh gã bầm dập như thế này. Gã ra lệnh cho nô tử kia lấy mạng của Thanh Lâm.
Trúc Chi đã hạ được tên nô tử đang đánh với mình. Cô không gặp khó khăn khi triệt hạ nó. Cô biết điểm yếu của nô tử là gì. Trước đó Huyết Yêu đã cho cô biết cách hạ một nô tử mà không cần lấy mạng của nó. Hắn đã từng nói:
“Không cần lo về chuyện có hạ được nô tử hay không. Ta có cách giúp cô hạ nó. Đây..”, Huyết Yêu đưa cho cô một thứ bột mịn màu đất sét, hắn nói tiếp, “Thứ duy nhất mà nô tử sợ là nước mắt của yêu tinh. Tình cờ ta có được một mớ. Cô hãy rắc nó vào mũi tên và cấm thẳng vào trái tim của nó.”
Cô đã lợi dụng sự bất cẩn của nó và đâm một nhát vào trái tim. Cô ném bột nước mắt yêu tinh sang cho Nhất Uy. Cô la lên cho cậu nghe được:
“Đâm ngay tim.”
Nhất Uy vội vàng rắc lên thanh kiếm Kim Quy. Tên nô tử đang đánh nhau với Nhất Uy bắt đầu lo lắng. Nó chứng kiến tận mắt cảnh tượng đồng nghiệp bị mũi tên kia đâm xuyên tim và trở nên hóa đá nằm bên dưới. Chưa hết hãi hùng, nó còn thấy đứa con gái ấy lôi một khẩu súng bắn một phát vào tên đồng bọn khiến y bị hút vào một miếng giấy nhỏ màu vàng.
Nó tốt nhất nên tự lo lắng cho chính mình. Nhất Uy một mình đánh ngang với hai nô tử. Nhưng giờ đây chỉ có một mình nó, nó không chắc sẽ đánh bại Nhất Uy. Nhất Uy tung người lên không trung một cách điệu nghệ và điêu luyện, khi đáp xuống đất, cậu đâm xuyên tim nô tử. Nó hóa đá và rơi xuống đất. Trúc Chi nhanh tay bắn một phát thu hồi nô tử vào đạn ma thuật.
Trúc Chi nhận thấy hai người có thể hạ nô tử - những tên vô cùng khó tiêu diệt, ở chổ: Trí tưởng tượng của Nam Phương không cao lắm. Nếu gã có thể tưởng tượng bọn chúng biến thành những tên giết người bậc nhất, cô và Nhất Uy chưa chắc đã đánh thắng chúng dễ dàng.
Thanh Lâm không thể đánh thắng nô tử, cậu đang bị nó hút lấy dương khí. Trúc Chi lập tức bắn trúng tên nô tử và tịch thu linh hồn nó vào viên đạn. Thanh Lâm như trút được gánh nặng, nó ngã xuống đất. Trúc Chi lướt đến đỡ lấy cả người của nó.
Trúc Chi cười nói:
“Vất vả rồi. Đáng lý phải nói cho chị biết ký ức của em đã khôi phục chứ.”
“Em không thể đối mặt với chị. Sau cái lần tạm biệt của chúng ta.”
Trúc Chi đánh “yêu” Thanh Lâm một cái. Cô nhẹ nhàng nói:
“Dù thế nào, chúng ta mãi mãi là bạn cùng sinh ra tử với nhau. Đừng vì một lúc như vậy mà không nhìn mặt nhau nữa.”
“Em biết rồi.”, Thanh Lâm gãi đầu gãi tai như một tên ngốc.
Kim Liên chụp lấy cổ của Nam Phương nâng lên cao. Chỉ cần mạnh tay một chút, gã sẽ chết trước khi tiếp đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.