Chương 232: Trúng Kế
Muội Nương
18/06/2021
Thiên Thanh bị Thanh Lâm và Trúc Chi dọa cho chết khiếp. Hôm trước, Trúc Chi đã gọi Thanh Lâm là “thằng bé”, anh đã không nói. Hôm nay, Thanh Lâm lại còn gọi người - người bằng tuổi và học cùng lớp với nó, bằng “chị”. Điều đáng ngờ nhất, chính Trúc Chi cũng phối hợp với kiểu xưng hô đó luôn. Anh nhức đầu quá, không còn sức suy nghĩ chuyện của hai người nữa, anh cho rằng chắc hai đứa ngầm thống nhất với nhau kiểu kiểu như vậy. Nhất Uy cũng chẳng phản ứng gì cho thấy, cậu ấy cũng đã biết trước vụ này.
Cuối cùng, ngày mà Trúc Chi hẹn hò với Nam Phương cũng đến. Một ngàu chủ nhật đẹp trời, không hợp với cuộc gặp gỡ giữa hai con người mang trong lòng những tâm trạng trái ngược. Nam Phương tỏ vẻ rất thích, còn Trúc Chi lại chán ghét (cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài mang cái vẻ tươi cười giả tạo đến gặp gã).
Nam Phương rất muốn gặp Trúc Chi. Gã nhớ nụ cười ngọt ngào, có chút e thẹn của cô đêm hôm đó. Gã cũng nhớ mùi hương trên người cô tỏa ra khiến gã có phần si mê. Cứ như gã bị trúng một loại bìa tình ái nào đó, không cách nào ngừng suy nghĩ về người con gái ấy.
Trúc Chi đã đến điểm hẹn. Đó là quán trà sữa (cao đến ba tầng lầu) nổi tiếng có cái tên: Ma Thuật. Nghe tên thôi, Trúc Chi đã cảm thấy hứng thú rồi. Nhưng ngạc nhiên nhất vẫn chính là: Quán này thuộc quyền sở hữu của Nam Phương. Cũng có thể nố, cô đang đi vào hang ổ của địch không hơn không kém.
Nam Phương đang đợi Trúc Chi trước cửa ra vào. Gã niềm nở đón cô, cười một nụ cười hết sức quến rũ. Nếu là cô gái khác, chắc cô đã rơi vào lưới tình với gã.
Nam Phương muốn tự mình đến đón cô, cô từ chối khéo. Cô sợ gã phát hiện có người bám theo đằng sau. Thanh Lâm và Nhất Uy bám theo cô sát gót. Cô sợ gã phát hiện ra hai người kia sẽ trở nên đề phòng cô hơn. Theo kế hoạch, cô sẽ phải lôi cổ gã yêu cô say đắm, sau đó sẽ đâm sau lưng gã một nhát, cho gã biết thế nào là cảm giác bị người mình yêu tự tay giết chết mình.
Trúc Chi, như lần trước, cô cố gắng kiềm chế bản thân không lột da mặt của gã xuống. Cô chỉ nở một nụ cười ngại ngùng của một thiếu nữ đang mới chập chững yêu đương lần đầu. Cô bước theo gã lên trên lầu hai.
“Trên đó ít ồn ào hơn.”, Nam Phương cười tươi.
Trúc Chi cũng không thích kẻ khác làm phiền kế hoạch của mình. Cô còn đang suy nghĩ không biết nói làm sao mới có thể ở riêng với gã, gã đã đề nghị trước rồi. Lòng cô vui như mở hội, nhẹ nhàng theo chân gã lên lầu.
Nhất Uy và Thanh Lâm cũng cất bước đi theo hai người kia. Nhưng khi vừa bước tới chân cầu thang đi lên lầu hai, Nhất Uy và Thanh Lâm bị nhân viên ngăn lại:
“Quý khách thông cảm cho. Lầu hai đã được bao trọn rồi ạ. Quý khách có thể ngồi ở đây, không gian cũng đẹp không kém trên kia đâu ạ.”
Không còn cách nào khác, Nhất Uy và Thanh Lâm phải chọn một bàn ngay cạnh lối đi lên lầu hai. Hy vọng có thể nghe ngóng chút đỉnh âm thanh từ trên đó vọng xuống. Hai người lẳng lặng tránh không nhìn lên lầu hai nhiều quá, tránh gây sự chú ý.
Trong khi đợi động tĩnh trên lầu hai, Nhất Uy tỏ ra nghiêm túc. Cậu ép Thanh Lâm nhìn thẳng vào mặt cậu. Cậu nói huỵch toẹt:
“Mày đã nhớ lại lúc nào?”
Thanh Lâm hơi ngơ ngác, không hiểu Nhất Iy đang nói gì. Nó hờ hững đáp:
“Nói gì tao không hiểu gì hết.”
“Đừng làm bộ làm tịch qua mặt tụi này. Chứ sao mà mày gọi Trúc Chi là: Chị, nếu mày không nhớ gì hết ráo?”
Thanh Lâm không ngờ Nhất Uy nhạy bén đến mức đó. Nó đã quá sơ suất, nó còn tưởng không ai để ý chuyện nó gọi Trúc Chi là “chị” nữa cơ. Nhưng nó vẫn còn cay cú chuyện hai người đã khôi phục ký ức đã lâu, mà không ai chịu chia sẻ gì vớ nó. Trúc Chi còn tỏ ra mới quen biết với nó.
Nhất Uy nói thẳng thừng:
“Tụi này đâu còn cách nào khác. Tụi này bị theo dõi suốt. Tụi này cũng không thể nói ra bất cứ lời nào với mày. Tụi này đều muốn tốt cho mày mà. Huyết Yêu không muốn mày gặp nguy hiểm và tụi tao cũng vậy.”
Thanh Lâm cũng biết không thể trách cứ hai người họ được. Nó đành thật thà thú nhân:
“Tao chỉ mới nhớ ra hôm kia thôi. Nhưng kì quái lắm. Tao muốn gặp thầy hỏi sao đã. Xong vụ này gặp thầy luôn.”
Nhất Uy cũng cho rằng họ nên chờ vụ án này khép lại hẳn tìm đến Huyết Yêu. Dù sao, cậu cũng rất đỗi vui mừng khi Thanh Lâm đã nhớ lại chuyện xưa.
Thanh Lâm bắt Nhất Uy kể những chuyện tạo gần đây. Nó cũng vừa liên tưởng lại vụ án của thợ săn quỷ và suy đoán đó không phải do con người gây ra. Nhất Uy nhanh chóng kể tất cả mọi chuyện (bằng một giọng nhỏ tý ty) cho Thanh Lâm nghe. Cậu cũng không bỏ sót chi tiết thiên về Âm giới trong câu chuyện của Kim Liên cho Thanh Lâm nghe.
Nam Phương đã uống đến ly cà phê thứ hai, Trúc Chi còn chưa đụng đến ly nước trước mặt. Gã có hơi sốt ruột, gã cắn môi, rồi lo lắng nói:
“Không hợp khẩu vị của em ư?”
Trúc Chi lắc đầu cười, cô với lấy ly nước uống hết nửa ly. Nam Phương có vẻ vui ra mặt. Gã hài lòng, chống cằm ngắm người con gái trước mặt. Gã im lặng chờ đợi, Trúc Chi còn tưởng gã đợi cô nói trước. Nhưng không, gã đợi thứ thuốc mà gã đã bỏ vào nước uống phát huy tác dụng.
Nam Phương không phải kẻ ngu ngốc. Một đứa con gái xa lạ lại biết về bài hát của gã và Kim Liên ư? Lại còn tìm thấy nó trong thư viện. Gã không nhớ Kim Liên là người thích đọc sách, hay tới lui trong thư viện. Gã muốn biết cô gái này tiếp cận gã có mục đích gì.
Nam Phương còn phái vài người của gã điều tra hành tung của cô mấy hôm nay. Gã phát hiện cô với tay “thám tử gà mờ” – Thiên Thanh, qua lại thường xuyên. Cô còn tự mình đến thăm Ái My trong bệnh viện (cái này gã chỉ phỏng đoán dựa vào tình tiết Hữu Dũng đã khai cậu cùng Ái My đi mua đồ ăn trưa khi án mạng xảy ra). Vì cô rời khỏi đó an toàn. Gã nhớ đã cho một Nô Tử canh chừng Ái My. Nếu cô đến đó, hẳn là tên người hầu kia phải báo cáo cho gã rồi.
Trúc Chi này có phải chỉ là một cô gái yếu đuối hay không, gã nhất định muốn xem cô ta diễn trò đến cùng. Đó là lý do vì sao gã vờ chấp nhận lời hẹn hò của cô. Gã sẽ chọn một nơi mà gã phải là người chiếm thế thượng phong, gã phải là người chủ động nắm được tất cả mọi chuyện. Hai thằng nhóc bạn của cô nàng cũng đã bị gã sai người bỏ thuốc mê vào ly nước. Tụi nó đừng hòng cứu được con bé thoát khỏi nơi này.
Trúc Chi đang dần cảm thấy chóng mặt ù tai. Cô đang dần dần đi ý thức. Cô trừng mắt nhìn Nam Phương, nhưng gã vẫn chỉ cười và ngắm cô.
Nam Phương đắc ý:
“Cảm thấy thế nào hả cô bé?”
“Hạ thuốc mê tôi hả?”
“Đó không phải là thuốc mê bình thường em gái à.”
Nam Phương ngồi thẳng dậy. Gã nhìn sâu vào tròng đen của Trúc Chi. Khuôn mặt bắt đầu cà giật cà giật một cách mắc cười. Gã dùng ngón trỏ gõ nhịp nhàng lên trên bàn. Gã gõ đến mười thì nghiêng đầu nói:
“Giờ, nói cho anh biết, cưng tiếp cận anh có mục đích gì?”
Trúc Chi tiếp nhận câu hỏi, cô mơ màng nhắm mắt lại. Cô ngăn tiếng nói đang từ từ phát ra từ cổ họng của mình, nhưng cô không làm được. Cô tự dưng nói một tràng dài:
“Muốn đưa anh ra chịu tội. Muốn tìm bằng chứng chứng minh anh giết chết Kim Liên.”
Nam Phương tát Trúc Chi một bạt tai, khiến đôi má của cô đỏ ửng. Nhưng quái lạ ở chổ: Cô không hề cảm thấy đau đớn. Cô chỉ thấy bản thân sắp không giữ được tỉnh táo thêm nữa.
“Không có ai nói với cưng rằng: Mấy đứa hay lo chuyện bao đồng sẽ chết sớm hay sao?”
Trúc Chi thành thật trả lời:
“Nhưng không lo chuyện này, tôi sẽ chết sớm vì tức giận. Một kẻ giết người lại có thể ung dung tự tại bao năm qua là quá đủ rồi.”
Nam Phương tát Trúc Chi thêm một cái nữa, khiến miệng của cô bật ra máu. Cô rất muốn xé xác gã ra trăm mảnh, nhưng lúc này cơ thể của cô không hành động theo những gì cô muốn. Nó chỉ ngồi im chịu những trận đòn mà Nam Phương để lại trên người cô.
Gã tiếp tục cỗ vỗ trên gò má của cô thêm mấy lần mới tức giận gầm lên:
“Một đứa con gái 17 tuổi lại cho rằng có thể lừa được tao, có thể lôi tao ra chịu tội được á? Nằm mơ đi bé. Bên cạnh anh đây có những thứ sẽ khiến cưng sợ hãi vô cùng đấy.”
Trúc Chi biết thứ mà Nam Phương đang nhắc đến là gì. Cô lạnh giọng nói:
“Ngoài hung khí là sợi dây đàn ra. Mày còn dùng thứ gì khác ư?”
Nam Phương hỉ mũi, không tin được Trúc Chi còn biết được đến đó. Gã thở phì phèo, nước bọt văng tùm lum. Nếu mấy em hâm mộ mà thấy bộ dạng này của gã, chắc cũng sẽ rời đi mà không quay đầu nhìn gã thêm một chút nào. Gã tru lên:
“Làm sao mày biết được chuyện đó.”
“Làm sao mày thoát tội được?”, Trúc Chi cố cựa quậy thêm một lần nữa, cô nói tiếp, “Làm sao mày qua mặt cảnh sát về vết máu trên tay của mày. Mày không hề đeo găng tay. Vì thế khi giết Kim Liên, sợi dây đàn khiến mày chảy máu.”
Nam Phương nắm mớ tóc trên đầu Trừ Chi. Gã kéo tóc của cô mạnh đến nổi cô ngỡ như mớ tóc trong tay gã rụng hết mất. Gã cười khì khì khà khà:
“Anh đây là người hỏi và cưng là người trả lời, đừng quên điều đó.”
Trúc Chi lập tức im miệng theo như yêu cầu của gã. Gã đã bỏ thứ thuốc gì đó vào ly nước của cô và khống chế não bộ lẫn thân thể của cô, khiến cả người cô không còn cảm thấy đau đớn gì. Cô nhận ra mình mới là kẻ trúng kế của gã. Cô đã quá tự mãn khi cho rằng mình mới là người nắm cục diện trong tay. Nam Phương đã nghi ngờ từ trước và tương kế tựu kế đưa cô vào tròng.
Nam Phương nhớ lại khoảnh khắc đó, chính gã còn cảm thấy rùng mình. Chính gã còn cảm thấy không thẻ nào tin được chuyện đó lại xảy ra.
Nam Phương đã hoảng sợ thế nào khi nhìn thấy que thử thai mà Kim Liên gửi cho mình. Gã đã tức giận thế nào khi ả dám dùng nó uy hiếp gã. Gã làm sao để đứa con gái đó lẫn cái thai trong bụng ả làm gã mất đi tất cả chứ. Gã nổi tiếng, phong độ, tương lai tươi sáng. Không một ai được phép cản trở tương lai của gã. Ngay cả cái thai kia có là của gã đi chăng nữa, gã cũng sẽ tìm cách phá hủy triệt để.
“Người không vì mình trời tru đất diệt.”, Nam Phương thì thầm với chính mình hơn là nói với Trúc Chi.
Gã nhớ lại hôm đó, gã đã dụ dỗ Ái My tin tưởng gã, muốn cô giúp gã ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm. Còn gã đã giấu sợi dây đàn trong túi quần của mình. Gã phải đến gặp Kim Liên, gã phải khiến cô nàng im miệng, khiến cô nàng không cách nào kể lể với người khác mọi chuyện.
Nam Phương phải xóa tất cả mọi thứ có trong điện thoại của Kim Liên trước khi gã giết người diệt khẩu. Cuối cùng, gã đã giết được Kim Liên. Xác Kim Liên ngã xuống trước mặt gã, nhưng gã chẳng mảy may quan tâm. Cái gã lo lắng vẫn là làm sao thoát tội trạng của mình. Gã đã thành công giết người. Nhưng làm sao thoát tội này đây.
Khi gã vẫn còn đang lo lắng, đã có một sinh vật kì dị xuất hiện trước mặt gã. Thứ đó chỉ có cái đầu biết nói, thân mình lại giống một làn khói trắng. Gã kinh hãi tột độ. Gã ngã nhào xuống đất, tay của gã chạm vào máu của Kim Liên. Đôi mắt của Kim Liên nhìn sâu vào đôi mắt gã, ní vẫn khiến gã ám ảnh hằng đêm.
Thứ nó nói được tiếng người:
“Chủ nhân. Thuộc hạ là nô tử. Mệnh lệnh của chủ nhân thuộc hạ tuyệt đối nghe theo không dám trái lời.”
Nói xong, thứ tự xưng là nô tử bắt đầu xóa mọi dấu vết, ngay cả dấu vân tay của gã trong căn phòng cũng được xóa sạch, máu trên tay gã cũng được lành lại trong chớp mắt. Đến lúc này, Nam Phương cũng tin vào cái mà ai cũng không tin nó tồn tại trên thế gian này.
Nam Phương chạy ra khỏi phòng vệ sinh và theo đuôi là một nô tử. Những người khác không nhìn thấy nó, ngoại trừ gã. Gã vui mừng khôn xiết. Ngay cả ông trời cũng phái một thiên thần xuống đây giúp gã. Ngay cả ông trời cũng muốn Kim Liên chết.
Trúc Chi đã ngất lịm đi trên bàn. Nam Phương cười như điên. Người làm của gã chạy lên thông báo:
“Dạ hai người bên dưới cũng đã mất ý thức rồi, thưa cậu chủ.”
Cuối cùng, ngày mà Trúc Chi hẹn hò với Nam Phương cũng đến. Một ngàu chủ nhật đẹp trời, không hợp với cuộc gặp gỡ giữa hai con người mang trong lòng những tâm trạng trái ngược. Nam Phương tỏ vẻ rất thích, còn Trúc Chi lại chán ghét (cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài mang cái vẻ tươi cười giả tạo đến gặp gã).
Nam Phương rất muốn gặp Trúc Chi. Gã nhớ nụ cười ngọt ngào, có chút e thẹn của cô đêm hôm đó. Gã cũng nhớ mùi hương trên người cô tỏa ra khiến gã có phần si mê. Cứ như gã bị trúng một loại bìa tình ái nào đó, không cách nào ngừng suy nghĩ về người con gái ấy.
Trúc Chi đã đến điểm hẹn. Đó là quán trà sữa (cao đến ba tầng lầu) nổi tiếng có cái tên: Ma Thuật. Nghe tên thôi, Trúc Chi đã cảm thấy hứng thú rồi. Nhưng ngạc nhiên nhất vẫn chính là: Quán này thuộc quyền sở hữu của Nam Phương. Cũng có thể nố, cô đang đi vào hang ổ của địch không hơn không kém.
Nam Phương đang đợi Trúc Chi trước cửa ra vào. Gã niềm nở đón cô, cười một nụ cười hết sức quến rũ. Nếu là cô gái khác, chắc cô đã rơi vào lưới tình với gã.
Nam Phương muốn tự mình đến đón cô, cô từ chối khéo. Cô sợ gã phát hiện có người bám theo đằng sau. Thanh Lâm và Nhất Uy bám theo cô sát gót. Cô sợ gã phát hiện ra hai người kia sẽ trở nên đề phòng cô hơn. Theo kế hoạch, cô sẽ phải lôi cổ gã yêu cô say đắm, sau đó sẽ đâm sau lưng gã một nhát, cho gã biết thế nào là cảm giác bị người mình yêu tự tay giết chết mình.
Trúc Chi, như lần trước, cô cố gắng kiềm chế bản thân không lột da mặt của gã xuống. Cô chỉ nở một nụ cười ngại ngùng của một thiếu nữ đang mới chập chững yêu đương lần đầu. Cô bước theo gã lên trên lầu hai.
“Trên đó ít ồn ào hơn.”, Nam Phương cười tươi.
Trúc Chi cũng không thích kẻ khác làm phiền kế hoạch của mình. Cô còn đang suy nghĩ không biết nói làm sao mới có thể ở riêng với gã, gã đã đề nghị trước rồi. Lòng cô vui như mở hội, nhẹ nhàng theo chân gã lên lầu.
Nhất Uy và Thanh Lâm cũng cất bước đi theo hai người kia. Nhưng khi vừa bước tới chân cầu thang đi lên lầu hai, Nhất Uy và Thanh Lâm bị nhân viên ngăn lại:
“Quý khách thông cảm cho. Lầu hai đã được bao trọn rồi ạ. Quý khách có thể ngồi ở đây, không gian cũng đẹp không kém trên kia đâu ạ.”
Không còn cách nào khác, Nhất Uy và Thanh Lâm phải chọn một bàn ngay cạnh lối đi lên lầu hai. Hy vọng có thể nghe ngóng chút đỉnh âm thanh từ trên đó vọng xuống. Hai người lẳng lặng tránh không nhìn lên lầu hai nhiều quá, tránh gây sự chú ý.
Trong khi đợi động tĩnh trên lầu hai, Nhất Uy tỏ ra nghiêm túc. Cậu ép Thanh Lâm nhìn thẳng vào mặt cậu. Cậu nói huỵch toẹt:
“Mày đã nhớ lại lúc nào?”
Thanh Lâm hơi ngơ ngác, không hiểu Nhất Iy đang nói gì. Nó hờ hững đáp:
“Nói gì tao không hiểu gì hết.”
“Đừng làm bộ làm tịch qua mặt tụi này. Chứ sao mà mày gọi Trúc Chi là: Chị, nếu mày không nhớ gì hết ráo?”
Thanh Lâm không ngờ Nhất Uy nhạy bén đến mức đó. Nó đã quá sơ suất, nó còn tưởng không ai để ý chuyện nó gọi Trúc Chi là “chị” nữa cơ. Nhưng nó vẫn còn cay cú chuyện hai người đã khôi phục ký ức đã lâu, mà không ai chịu chia sẻ gì vớ nó. Trúc Chi còn tỏ ra mới quen biết với nó.
Nhất Uy nói thẳng thừng:
“Tụi này đâu còn cách nào khác. Tụi này bị theo dõi suốt. Tụi này cũng không thể nói ra bất cứ lời nào với mày. Tụi này đều muốn tốt cho mày mà. Huyết Yêu không muốn mày gặp nguy hiểm và tụi tao cũng vậy.”
Thanh Lâm cũng biết không thể trách cứ hai người họ được. Nó đành thật thà thú nhân:
“Tao chỉ mới nhớ ra hôm kia thôi. Nhưng kì quái lắm. Tao muốn gặp thầy hỏi sao đã. Xong vụ này gặp thầy luôn.”
Nhất Uy cũng cho rằng họ nên chờ vụ án này khép lại hẳn tìm đến Huyết Yêu. Dù sao, cậu cũng rất đỗi vui mừng khi Thanh Lâm đã nhớ lại chuyện xưa.
Thanh Lâm bắt Nhất Uy kể những chuyện tạo gần đây. Nó cũng vừa liên tưởng lại vụ án của thợ săn quỷ và suy đoán đó không phải do con người gây ra. Nhất Uy nhanh chóng kể tất cả mọi chuyện (bằng một giọng nhỏ tý ty) cho Thanh Lâm nghe. Cậu cũng không bỏ sót chi tiết thiên về Âm giới trong câu chuyện của Kim Liên cho Thanh Lâm nghe.
Nam Phương đã uống đến ly cà phê thứ hai, Trúc Chi còn chưa đụng đến ly nước trước mặt. Gã có hơi sốt ruột, gã cắn môi, rồi lo lắng nói:
“Không hợp khẩu vị của em ư?”
Trúc Chi lắc đầu cười, cô với lấy ly nước uống hết nửa ly. Nam Phương có vẻ vui ra mặt. Gã hài lòng, chống cằm ngắm người con gái trước mặt. Gã im lặng chờ đợi, Trúc Chi còn tưởng gã đợi cô nói trước. Nhưng không, gã đợi thứ thuốc mà gã đã bỏ vào nước uống phát huy tác dụng.
Nam Phương không phải kẻ ngu ngốc. Một đứa con gái xa lạ lại biết về bài hát của gã và Kim Liên ư? Lại còn tìm thấy nó trong thư viện. Gã không nhớ Kim Liên là người thích đọc sách, hay tới lui trong thư viện. Gã muốn biết cô gái này tiếp cận gã có mục đích gì.
Nam Phương còn phái vài người của gã điều tra hành tung của cô mấy hôm nay. Gã phát hiện cô với tay “thám tử gà mờ” – Thiên Thanh, qua lại thường xuyên. Cô còn tự mình đến thăm Ái My trong bệnh viện (cái này gã chỉ phỏng đoán dựa vào tình tiết Hữu Dũng đã khai cậu cùng Ái My đi mua đồ ăn trưa khi án mạng xảy ra). Vì cô rời khỏi đó an toàn. Gã nhớ đã cho một Nô Tử canh chừng Ái My. Nếu cô đến đó, hẳn là tên người hầu kia phải báo cáo cho gã rồi.
Trúc Chi này có phải chỉ là một cô gái yếu đuối hay không, gã nhất định muốn xem cô ta diễn trò đến cùng. Đó là lý do vì sao gã vờ chấp nhận lời hẹn hò của cô. Gã sẽ chọn một nơi mà gã phải là người chiếm thế thượng phong, gã phải là người chủ động nắm được tất cả mọi chuyện. Hai thằng nhóc bạn của cô nàng cũng đã bị gã sai người bỏ thuốc mê vào ly nước. Tụi nó đừng hòng cứu được con bé thoát khỏi nơi này.
Trúc Chi đang dần cảm thấy chóng mặt ù tai. Cô đang dần dần đi ý thức. Cô trừng mắt nhìn Nam Phương, nhưng gã vẫn chỉ cười và ngắm cô.
Nam Phương đắc ý:
“Cảm thấy thế nào hả cô bé?”
“Hạ thuốc mê tôi hả?”
“Đó không phải là thuốc mê bình thường em gái à.”
Nam Phương ngồi thẳng dậy. Gã nhìn sâu vào tròng đen của Trúc Chi. Khuôn mặt bắt đầu cà giật cà giật một cách mắc cười. Gã dùng ngón trỏ gõ nhịp nhàng lên trên bàn. Gã gõ đến mười thì nghiêng đầu nói:
“Giờ, nói cho anh biết, cưng tiếp cận anh có mục đích gì?”
Trúc Chi tiếp nhận câu hỏi, cô mơ màng nhắm mắt lại. Cô ngăn tiếng nói đang từ từ phát ra từ cổ họng của mình, nhưng cô không làm được. Cô tự dưng nói một tràng dài:
“Muốn đưa anh ra chịu tội. Muốn tìm bằng chứng chứng minh anh giết chết Kim Liên.”
Nam Phương tát Trúc Chi một bạt tai, khiến đôi má của cô đỏ ửng. Nhưng quái lạ ở chổ: Cô không hề cảm thấy đau đớn. Cô chỉ thấy bản thân sắp không giữ được tỉnh táo thêm nữa.
“Không có ai nói với cưng rằng: Mấy đứa hay lo chuyện bao đồng sẽ chết sớm hay sao?”
Trúc Chi thành thật trả lời:
“Nhưng không lo chuyện này, tôi sẽ chết sớm vì tức giận. Một kẻ giết người lại có thể ung dung tự tại bao năm qua là quá đủ rồi.”
Nam Phương tát Trúc Chi thêm một cái nữa, khiến miệng của cô bật ra máu. Cô rất muốn xé xác gã ra trăm mảnh, nhưng lúc này cơ thể của cô không hành động theo những gì cô muốn. Nó chỉ ngồi im chịu những trận đòn mà Nam Phương để lại trên người cô.
Gã tiếp tục cỗ vỗ trên gò má của cô thêm mấy lần mới tức giận gầm lên:
“Một đứa con gái 17 tuổi lại cho rằng có thể lừa được tao, có thể lôi tao ra chịu tội được á? Nằm mơ đi bé. Bên cạnh anh đây có những thứ sẽ khiến cưng sợ hãi vô cùng đấy.”
Trúc Chi biết thứ mà Nam Phương đang nhắc đến là gì. Cô lạnh giọng nói:
“Ngoài hung khí là sợi dây đàn ra. Mày còn dùng thứ gì khác ư?”
Nam Phương hỉ mũi, không tin được Trúc Chi còn biết được đến đó. Gã thở phì phèo, nước bọt văng tùm lum. Nếu mấy em hâm mộ mà thấy bộ dạng này của gã, chắc cũng sẽ rời đi mà không quay đầu nhìn gã thêm một chút nào. Gã tru lên:
“Làm sao mày biết được chuyện đó.”
“Làm sao mày thoát tội được?”, Trúc Chi cố cựa quậy thêm một lần nữa, cô nói tiếp, “Làm sao mày qua mặt cảnh sát về vết máu trên tay của mày. Mày không hề đeo găng tay. Vì thế khi giết Kim Liên, sợi dây đàn khiến mày chảy máu.”
Nam Phương nắm mớ tóc trên đầu Trừ Chi. Gã kéo tóc của cô mạnh đến nổi cô ngỡ như mớ tóc trong tay gã rụng hết mất. Gã cười khì khì khà khà:
“Anh đây là người hỏi và cưng là người trả lời, đừng quên điều đó.”
Trúc Chi lập tức im miệng theo như yêu cầu của gã. Gã đã bỏ thứ thuốc gì đó vào ly nước của cô và khống chế não bộ lẫn thân thể của cô, khiến cả người cô không còn cảm thấy đau đớn gì. Cô nhận ra mình mới là kẻ trúng kế của gã. Cô đã quá tự mãn khi cho rằng mình mới là người nắm cục diện trong tay. Nam Phương đã nghi ngờ từ trước và tương kế tựu kế đưa cô vào tròng.
Nam Phương nhớ lại khoảnh khắc đó, chính gã còn cảm thấy rùng mình. Chính gã còn cảm thấy không thẻ nào tin được chuyện đó lại xảy ra.
Nam Phương đã hoảng sợ thế nào khi nhìn thấy que thử thai mà Kim Liên gửi cho mình. Gã đã tức giận thế nào khi ả dám dùng nó uy hiếp gã. Gã làm sao để đứa con gái đó lẫn cái thai trong bụng ả làm gã mất đi tất cả chứ. Gã nổi tiếng, phong độ, tương lai tươi sáng. Không một ai được phép cản trở tương lai của gã. Ngay cả cái thai kia có là của gã đi chăng nữa, gã cũng sẽ tìm cách phá hủy triệt để.
“Người không vì mình trời tru đất diệt.”, Nam Phương thì thầm với chính mình hơn là nói với Trúc Chi.
Gã nhớ lại hôm đó, gã đã dụ dỗ Ái My tin tưởng gã, muốn cô giúp gã ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm. Còn gã đã giấu sợi dây đàn trong túi quần của mình. Gã phải đến gặp Kim Liên, gã phải khiến cô nàng im miệng, khiến cô nàng không cách nào kể lể với người khác mọi chuyện.
Nam Phương phải xóa tất cả mọi thứ có trong điện thoại của Kim Liên trước khi gã giết người diệt khẩu. Cuối cùng, gã đã giết được Kim Liên. Xác Kim Liên ngã xuống trước mặt gã, nhưng gã chẳng mảy may quan tâm. Cái gã lo lắng vẫn là làm sao thoát tội trạng của mình. Gã đã thành công giết người. Nhưng làm sao thoát tội này đây.
Khi gã vẫn còn đang lo lắng, đã có một sinh vật kì dị xuất hiện trước mặt gã. Thứ đó chỉ có cái đầu biết nói, thân mình lại giống một làn khói trắng. Gã kinh hãi tột độ. Gã ngã nhào xuống đất, tay của gã chạm vào máu của Kim Liên. Đôi mắt của Kim Liên nhìn sâu vào đôi mắt gã, ní vẫn khiến gã ám ảnh hằng đêm.
Thứ nó nói được tiếng người:
“Chủ nhân. Thuộc hạ là nô tử. Mệnh lệnh của chủ nhân thuộc hạ tuyệt đối nghe theo không dám trái lời.”
Nói xong, thứ tự xưng là nô tử bắt đầu xóa mọi dấu vết, ngay cả dấu vân tay của gã trong căn phòng cũng được xóa sạch, máu trên tay gã cũng được lành lại trong chớp mắt. Đến lúc này, Nam Phương cũng tin vào cái mà ai cũng không tin nó tồn tại trên thế gian này.
Nam Phương chạy ra khỏi phòng vệ sinh và theo đuôi là một nô tử. Những người khác không nhìn thấy nó, ngoại trừ gã. Gã vui mừng khôn xiết. Ngay cả ông trời cũng phái một thiên thần xuống đây giúp gã. Ngay cả ông trời cũng muốn Kim Liên chết.
Trúc Chi đã ngất lịm đi trên bàn. Nam Phương cười như điên. Người làm của gã chạy lên thông báo:
“Dạ hai người bên dưới cũng đã mất ý thức rồi, thưa cậu chủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.