Chương 327: Lời Đề Nghị Ngọt Ngào
Muội Nương
13/01/2022
Trúc Chi chỉ thanh kiếm lên cao, viên hắc ngọc phát ra một ánh sáng màu đen huyền bao trùm mọi nơi trên Thiên giới. Chỉ vài phút sau đó, bầu trời đã trong xanh trở lại, có một vài bóng đen xuất hiện đứng bên cạnh Trúc Chi như đang đợi lệnh. Mà những bóng đen này hình như vô hình đối với những người khác. Trúc Chi quay sang nháy mắt với chúng khiến Cố Nhi há hốc mồm nhìn vào khoảng hư không (nơi mà những bóng đen đang đứng đấy), không hiểu vì sao Trúc Chi lại cười với không khí.
Khi Cố Nhi đang hoang mang không đọc được suy tính của cô là gì, Trúc Chi đã lướt đến bên cạnh ả từ lúc nào. Cô ghé môi sát vào tai của ả, nói thật khẽ vào tai ả khiến ả có chút rùng mình:
“Nào nào, tiểu ma vương ta đây vẫn còn muốn chơi đùa với ngươi một chút. Ngươi có cần ta phải cảm tạ hành động đáng xấu hổ của ngươi khi giúp ta ra đời hay không?”
Cô Nhi lùi bước, cố thoát khỏi hơi thở của Trúc Chi, nhưng lại đứng bất động. Ả thản thốt nhìn đôi mắt đắc ý của Trúc Chi. Ả thấy cô búng tay ra lệnh cho thứ gì đó mà ả không thể thấy chúng. Ả thấy cô hất đầu về phía mình. Ả hoảng loạn, chưa bao giờ ả trông hoảng loạn như lúc này. Đôi mắt Trúc Chi giống Quỷ vương khi muốn giết chết một ai đó thế kia khiến ả không thể nào không sợ hãi. Và điều đáng bận tâm nhất chính là: Khôi thân thể này của ả lại chẳng nghe lời ả nữa, cứ đứng im chờ đón điều khinh khủng sắp xảy đến với mình.
Cố Nhi cảm nhận được có thứ gì đó đang đứng đằng sau ả, chặn tấm lưng đang toát mồ hôi của ả. Ả không thể quay đầu, càng không thể cử động. Ả cảm nhận được có bàn tay ai đó đang dạo chơi trên lưng ả, cảm thấy hơi thở của cái chết đang chực chờ phía sau của mình. Ả còn nghe được tiếng rít của một loài thú dữ, móng vuốt của nó từ từ đâm vào lưng của ả khiến ả nghiến răng nghiến lợi mà chịu đau.
Trúc Chi thấy vậy liền cười ngọt ngào. Cô ngồi xuống thứ gì đó vô hình, bởi vì chẳng có một cái ghế nào hiển hiện chổ cô đang ngồi cả. Lúc này, Trúc Chi đang ngắm nghía năm ngón tay của mình, không buồn để ý đến vẻ bất lực trên khuôn mặt Cố Nhi nữa. Cô nói, âm giọng còn cao hơn cả lúc nảy:
“Ngoan ngoãn một chút, ngươi sẽ được chết một cách êm ái. Ta đã chẳng khuyên ngươi cứ chết trong tay của ta hơn là Hữu Lực sao? Hay ngươi vốn dĩ không đánh hơi được Hữu Lực đang cầm Huyết kiếm và chiến đấu ở ngoài kia. Ta gọi anh ta vào gặp ngươi nhé!”
Cố Nhi đã khóc thành tiếng. Cái thứ quái vật ở đằng sau lưng ả rõ ràng không có thật, vậy mà năm ngón tay của chúng vẫn đang đâm mạnh vào lưng của ả, hình như đã khiến tấm lưng của ả nhuốm một màu của máu. Còn ả thì chẳng thể nào quay đầu nhìn chúng, chẳng thể nào có thời gian xem xét vết thương của mình.
Cố Nhi thật sự không muốn chết ở đây. Quý Nhậm đã đảm bảo ả sẽ được thứ mà ả muốn, thế mà ả còn chưa thấy được nó đã phải lìa đời tại đây, lại còn chết trong tay của tiểu ma vương nữa. Ả tự gào thét trong lòng. Ả phải làm gì đó, ả thề sẽ làm bất cứ thứ gì chỉ để được sống, ngay cả việc quỳ xuống đây xin Trúc Chi tha mạng.
Cố Nhi nghe được hơi thở hôi thối của thứ sinh vật nào đấy ở sau lưng của mình đang phả vào tai trái của ả. Ả rùng mình, lại không thể nhúc nhích để tránh xa thứ đó. Ả cắn môi dưới, trân trân nhìn nụ cười kì dị của Trúc Chi, nói giọng run run:
“Thuộc hạ không nhận ra tiểu chủ nhân sớm hơn, đều là lỗi của thuộc hạ. Tiểu chủ nhân ngài có thể để thuộc hạ rời khỏi đây hay không? Thuộc hạ thề sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tiểu chủ nhân nữa.”
Trúc Chi cười cười:
“Ta không phải loại người độc ác. Ta cũng sợ bàn tay này nhuốm máu lắm. Đến lúc đó ta lại không biết ăn nói với Huyết Yêu ra sao. Anh ấy chắc chắn không muốn ta trở nên xấu xa.”
Cô Nhi còn tưởng Trúc Chi đồng ý tha mạng cho mình thật. Ả lau vội nước mắt, đợi chờ Trúc Chi tha cho mình một mạng. Nhưng Trúc Chi chỉ đứng dậy, không hề nói ra thêm bất cứ điều gì mà ả đang mong chờ. Hình như cô đang đắn đo điều gì đó, nên mới không nhanh cũng không chậm chấp nhận lời van nài của ả.
Con quái vật đằng sau ả đã thôi chạm những móng vuốt nhọn hoắt vào lưng ả, hơi thở của chúng cũng không còn phả vào mặt ả một cách đáng ghét và ả đã cử động được cơ thể của mình một chút. Ả vội vàng quỳ xuống đất, cái đầu gần đập mạnh xuống nền đất tạo một âm thanh không mấy vui tai. Ả bắt đầu van xin một hồi:
“Cầu ngài tha cho thuộc hạ một mạng. Chỉ cần tiểu chủ nhân tha mạng cho thuộc hạ một lần, thuộc hạ nguyện ý trở thành tay sai đắc lực của tiểu chủ nhân. Nếu tiểu chủ nhân không muốn gặp mặt thuộc hạ, thuộc hạ nhất định thề không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài.”
Trúc Chi không thấy khuôn mặt của Cố Nhi khi ả nói điều đó, bởi vì mặt của ả đang nhìn xuống đất. Cô không thể nhìn ra được ả đang thật lòng hay chỉ đang cố tình khơi dậy lòng trắc ẩn của cô, để cô tha cho ả một mạng, rồi một ngày ả lại xuất hiện mà phản bội cô. Ả tưởng cô chỉ là một con bé mười mấy tuổi ngu ngốc hay sao đây?
“Tha cho ngươi cũng được.”
Trúc Chi nói xong thì giả vờ đỡ ả dậy, phủi bụi trên hai vai của ả, nhìn ả với vẻ quan tâm đầy giả tạo. Cô huỵch toẹt ra ý nghĩ trong đầu cho ả biết:
“Có điều, thân phận của ta đã bị ngươi phát hiện. Ta phải làm sao mới chắc chắn ngươi sẽ không bán đứng ta chứ?”
Cố Nhi dứt khoát đáp:
“Cố Nhi có thể phát lời thề độc nếu ngài muốn. Cố Nhi sẽ không bao giờ để lộ việc ngài là đứa con gái của Quỷ vương Y Nguyên và công chúa Thủy Hà. Nếu Cố Nhi cố tình hay vô tình để lộ ra chuyện này, Cố Nhi sẽ chết không toàn thây.”
“Lời thề thì chưa đủ làm ta tin tưởng. Mạng của ngươi ta không cần, nhưng bí mật này ta vẫn muốn giữ. Không còn cách nào khác ngoài việc ta phải giết ngươi, nhưng dĩ nhiên cả hai chúng ta đều không muốn điều đó xảy ra.”
Trúc Chi tặc lưỡi rõ dài rồi mới nói tiếp:
“Như thế này đi, ta sẽ đưa ra một lời đề nghị ngọt ngào: Chỉ cần ngươi đánh thắng đám âm binh của ta, ngươi cứ việc rời đi. Ta sẽ không thèm ngăn cản hay cố hãm hại gì ngươi cả.”
Cố Nhi nhìn xung quanh một lượt. Ả chẳng hề thấy đám âm binh nào cả, chỉ nghe được hơi thở của ai đó phả vào khắp nơi xung quanh ả. Trái tim ả đập điên cuồng, coi bộ rất sợ hãi. Ả đã từng nghe qua danh tiếng của âm binh – binh đoàn hắc ám của Quỷ vương Y Nguyên. Chúng là tập hợp những bóng ma vất vưởng, không muốn siêu thoát, không muốn được siêu độ, được Quỷ vương triệu hồi lại làm một bình đoàn và tu luyện thành một binh đoàn ma cho mình. Chưa một ai thật sự nhìn thấy bộ dạng thật của chúng, chỉ biết sức mạnh của chúng khinh khủng đến mức khiến những ai bị chúng nhòm ngó đều chết hết sức khó coi.
Quỷ vương bằng cách nào đó đã tu luyện ra đám âm binh không chỉ là những bóng ma bình thường nữa. Chúng chứa sức mạnh của viên hắc ngọc, lại vô hình với những người khác (ngoại trừ Quỷ vương), vì thế khó giết chúng hơn, cũng không ai biết cách tiêu diệt một âm binh hắc ám của Quỷ vương.
Lẽ nào Trúc Chi thật sự đã gọi thứ đó đến nơi này, cô không sợ thứ đó có thể gây nguy hiểm cho nhiều người khác ngoài cô hay sao? Cô không biết rằng binh đoàn hắc ma có thể hãm hại những người không phải kẻ địch của chủ nhân luôn hay sao?
Cố Nhi lên tiếng khuyên răn, nghe rất thật lòng:
“Tiểu chủ nhân không nên triệu hồi đám binh đoàn hắc ám đó. Chúng không nghe theo lệnh của ngài thôi đâu. Chúng thích giết chóc, ngay cả người không phải kẻ địch, không phải kẻ gây nguy hiểm cho chúng, chúng vẫn sẽ khiến người ta đau đớn.”
Trúc Chi bật cười thanh tiếng, cô nói gọn:
“Đám âm binh của ta sẽ phải nghe theo lệnh của ta. Ngươi cứ yên tâm mà một chọi một với nó đi. Kẻ nào dám trái lệnh tiểu ma vương ta, ta sẽ thiêu chết chúng dưới lửa địa ngục.”
Trúc Chi liếc về phía sau lưng Cố Nhi và hét to:
“Lộ mặt ra đi. Thật là nhục nếu ngươi đánh thắng người không thể nhìn thấy ngươi. Ta sẽ không xen vào trận đấu của hai ngươi.”
Trúc Chi lùi ra sau vài bước, dán ánh nhìn đầy thích thú vào hai người trước mặt. Hai người kia đang nhìn nhau, đang đánh giá sức mạnh của đối phương, vẫn chưa có ai ra đòn tấn công trước. Lúc này Cố Nhi mới nhìn thấy rõ bộ dạng của âm binh: Gã ta cao to, mặc bộ giáp màu đen tuyền như đêm đen, trông rất giống một binh sĩ cấp cao của ngày xưa; tóc tai dài và bù xù; đôi mắt đỏ ngầu và vô hồn; khuôn mặt xương xẩu, nhăn nheo, gớm ghiếc, thoạt nhìn lại tưởng chúng đang đeo mặt nạ quỷ, nhưng đó lại là khuôn mặt thật của chúng; tay phải cầm một thanh kiếm màu đen dài đến đầu gối, tay phải là bộ móng vuốt dài (Cố Nhi biết chắc thứ này là thứ vừa đâm vào tấm lưng của mình ban nảy), sắt nhọn vô cùng.
Cố Nhi chưa từng đánh trực diện với một âm binh nên khó mà nhìn ra được bên trong vẻ mặt như quỷ dạ xoa của y chứa sức khinh khủng bậc nào. Dù chỉ nghe qua chúng, nhưng vẫn đủ khiến ả rên rỉ trong kinh sợ. Trúc Chi đã trao cho ả một cơ hội khó nhằn. Ả biết giết được âm binh kia, ả cũng sẽ kiệt quệ sức mạnh. Ả đành mặc kệ thôi, bởi vì đây có thể là cách tốt nhất giúp ả thoát khỏi đây.
Có bóng người lặng lẽ đứng bên ngoài nghe được tất cả những gì Trúc Chi và Cố Nhi nói với nhau, chứng kiến tất cả những gì xảy ra bên trong. Người này chấp tay sau lưng, một bàn chân đặt vào bên trong cánh cửa mở hờ, nửa muốn vào nửa lại không muốn vào bên trong. Có vẻ người này đang tự đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới khiến mình đắn đo và suy tính cẩn trọng như vậy.
Trúc Chi vừa hay phát hiện ra nhịp đập hơi loạn của một kẻ nữa, mà kẻ này không phải cô cũng chẳng phải Cố Nhi. Cô biến thanh kiếm của Quỷ trở lại thành cây trâm và cài lên mái tóc của mình. Nhanh như chớp, cô đứng phất dậy, kéo mũi tên Thượng Nguyệt bắn về phía cánh cửa. Mũi tên bay xé gió về phía người đàn ông đang lấp ló ngoài kia. Và ông ta chụp được nó bằng tay không. Ông ta quyết định bước vào bên trong, dáng vẻ oai phong, có vài phần lạnh nhạt nhìn Trúc Chi.
Trúc Chi lúc này mới nhận ra người kia là ai: Thiên tử đang đứng đó lạnh nhạt nhìn cô. Cô hơi cứng người. Không thể không nói rằng cố có chút bối rối lẫn hoảng sợ. Thiên tử không bị hôn mê gì cả. Ông lạnh lùng với ân nhân cứu mạng của mình bởi vì cô đoán Thiên tử đã biết được thân phận tiểu ma vương của cô.
Trúc Chi buông Thượng Nguyệt xuống, không biết nên nói gì với Thiên tử vào lúc này. Ông đã biết bí mật của cô một cách cô không ngờ tới nhất. Liệu ông sẽ giết chết cô ngay tại đây không? Và cô có nên đánh trả hay không? Huyết Yêu coi trọng ông như vậy, liệu hắn sẽ đồng ý cho cô và ông đấu với nhau sao?
Khi Cố Nhi đang hoang mang không đọc được suy tính của cô là gì, Trúc Chi đã lướt đến bên cạnh ả từ lúc nào. Cô ghé môi sát vào tai của ả, nói thật khẽ vào tai ả khiến ả có chút rùng mình:
“Nào nào, tiểu ma vương ta đây vẫn còn muốn chơi đùa với ngươi một chút. Ngươi có cần ta phải cảm tạ hành động đáng xấu hổ của ngươi khi giúp ta ra đời hay không?”
Cô Nhi lùi bước, cố thoát khỏi hơi thở của Trúc Chi, nhưng lại đứng bất động. Ả thản thốt nhìn đôi mắt đắc ý của Trúc Chi. Ả thấy cô búng tay ra lệnh cho thứ gì đó mà ả không thể thấy chúng. Ả thấy cô hất đầu về phía mình. Ả hoảng loạn, chưa bao giờ ả trông hoảng loạn như lúc này. Đôi mắt Trúc Chi giống Quỷ vương khi muốn giết chết một ai đó thế kia khiến ả không thể nào không sợ hãi. Và điều đáng bận tâm nhất chính là: Khôi thân thể này của ả lại chẳng nghe lời ả nữa, cứ đứng im chờ đón điều khinh khủng sắp xảy đến với mình.
Cố Nhi cảm nhận được có thứ gì đó đang đứng đằng sau ả, chặn tấm lưng đang toát mồ hôi của ả. Ả không thể quay đầu, càng không thể cử động. Ả cảm nhận được có bàn tay ai đó đang dạo chơi trên lưng ả, cảm thấy hơi thở của cái chết đang chực chờ phía sau của mình. Ả còn nghe được tiếng rít của một loài thú dữ, móng vuốt của nó từ từ đâm vào lưng của ả khiến ả nghiến răng nghiến lợi mà chịu đau.
Trúc Chi thấy vậy liền cười ngọt ngào. Cô ngồi xuống thứ gì đó vô hình, bởi vì chẳng có một cái ghế nào hiển hiện chổ cô đang ngồi cả. Lúc này, Trúc Chi đang ngắm nghía năm ngón tay của mình, không buồn để ý đến vẻ bất lực trên khuôn mặt Cố Nhi nữa. Cô nói, âm giọng còn cao hơn cả lúc nảy:
“Ngoan ngoãn một chút, ngươi sẽ được chết một cách êm ái. Ta đã chẳng khuyên ngươi cứ chết trong tay của ta hơn là Hữu Lực sao? Hay ngươi vốn dĩ không đánh hơi được Hữu Lực đang cầm Huyết kiếm và chiến đấu ở ngoài kia. Ta gọi anh ta vào gặp ngươi nhé!”
Cố Nhi đã khóc thành tiếng. Cái thứ quái vật ở đằng sau lưng ả rõ ràng không có thật, vậy mà năm ngón tay của chúng vẫn đang đâm mạnh vào lưng của ả, hình như đã khiến tấm lưng của ả nhuốm một màu của máu. Còn ả thì chẳng thể nào quay đầu nhìn chúng, chẳng thể nào có thời gian xem xét vết thương của mình.
Cố Nhi thật sự không muốn chết ở đây. Quý Nhậm đã đảm bảo ả sẽ được thứ mà ả muốn, thế mà ả còn chưa thấy được nó đã phải lìa đời tại đây, lại còn chết trong tay của tiểu ma vương nữa. Ả tự gào thét trong lòng. Ả phải làm gì đó, ả thề sẽ làm bất cứ thứ gì chỉ để được sống, ngay cả việc quỳ xuống đây xin Trúc Chi tha mạng.
Cố Nhi nghe được hơi thở hôi thối của thứ sinh vật nào đấy ở sau lưng của mình đang phả vào tai trái của ả. Ả rùng mình, lại không thể nhúc nhích để tránh xa thứ đó. Ả cắn môi dưới, trân trân nhìn nụ cười kì dị của Trúc Chi, nói giọng run run:
“Thuộc hạ không nhận ra tiểu chủ nhân sớm hơn, đều là lỗi của thuộc hạ. Tiểu chủ nhân ngài có thể để thuộc hạ rời khỏi đây hay không? Thuộc hạ thề sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tiểu chủ nhân nữa.”
Trúc Chi cười cười:
“Ta không phải loại người độc ác. Ta cũng sợ bàn tay này nhuốm máu lắm. Đến lúc đó ta lại không biết ăn nói với Huyết Yêu ra sao. Anh ấy chắc chắn không muốn ta trở nên xấu xa.”
Cô Nhi còn tưởng Trúc Chi đồng ý tha mạng cho mình thật. Ả lau vội nước mắt, đợi chờ Trúc Chi tha cho mình một mạng. Nhưng Trúc Chi chỉ đứng dậy, không hề nói ra thêm bất cứ điều gì mà ả đang mong chờ. Hình như cô đang đắn đo điều gì đó, nên mới không nhanh cũng không chậm chấp nhận lời van nài của ả.
Con quái vật đằng sau ả đã thôi chạm những móng vuốt nhọn hoắt vào lưng ả, hơi thở của chúng cũng không còn phả vào mặt ả một cách đáng ghét và ả đã cử động được cơ thể của mình một chút. Ả vội vàng quỳ xuống đất, cái đầu gần đập mạnh xuống nền đất tạo một âm thanh không mấy vui tai. Ả bắt đầu van xin một hồi:
“Cầu ngài tha cho thuộc hạ một mạng. Chỉ cần tiểu chủ nhân tha mạng cho thuộc hạ một lần, thuộc hạ nguyện ý trở thành tay sai đắc lực của tiểu chủ nhân. Nếu tiểu chủ nhân không muốn gặp mặt thuộc hạ, thuộc hạ nhất định thề không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài.”
Trúc Chi không thấy khuôn mặt của Cố Nhi khi ả nói điều đó, bởi vì mặt của ả đang nhìn xuống đất. Cô không thể nhìn ra được ả đang thật lòng hay chỉ đang cố tình khơi dậy lòng trắc ẩn của cô, để cô tha cho ả một mạng, rồi một ngày ả lại xuất hiện mà phản bội cô. Ả tưởng cô chỉ là một con bé mười mấy tuổi ngu ngốc hay sao đây?
“Tha cho ngươi cũng được.”
Trúc Chi nói xong thì giả vờ đỡ ả dậy, phủi bụi trên hai vai của ả, nhìn ả với vẻ quan tâm đầy giả tạo. Cô huỵch toẹt ra ý nghĩ trong đầu cho ả biết:
“Có điều, thân phận của ta đã bị ngươi phát hiện. Ta phải làm sao mới chắc chắn ngươi sẽ không bán đứng ta chứ?”
Cố Nhi dứt khoát đáp:
“Cố Nhi có thể phát lời thề độc nếu ngài muốn. Cố Nhi sẽ không bao giờ để lộ việc ngài là đứa con gái của Quỷ vương Y Nguyên và công chúa Thủy Hà. Nếu Cố Nhi cố tình hay vô tình để lộ ra chuyện này, Cố Nhi sẽ chết không toàn thây.”
“Lời thề thì chưa đủ làm ta tin tưởng. Mạng của ngươi ta không cần, nhưng bí mật này ta vẫn muốn giữ. Không còn cách nào khác ngoài việc ta phải giết ngươi, nhưng dĩ nhiên cả hai chúng ta đều không muốn điều đó xảy ra.”
Trúc Chi tặc lưỡi rõ dài rồi mới nói tiếp:
“Như thế này đi, ta sẽ đưa ra một lời đề nghị ngọt ngào: Chỉ cần ngươi đánh thắng đám âm binh của ta, ngươi cứ việc rời đi. Ta sẽ không thèm ngăn cản hay cố hãm hại gì ngươi cả.”
Cố Nhi nhìn xung quanh một lượt. Ả chẳng hề thấy đám âm binh nào cả, chỉ nghe được hơi thở của ai đó phả vào khắp nơi xung quanh ả. Trái tim ả đập điên cuồng, coi bộ rất sợ hãi. Ả đã từng nghe qua danh tiếng của âm binh – binh đoàn hắc ám của Quỷ vương Y Nguyên. Chúng là tập hợp những bóng ma vất vưởng, không muốn siêu thoát, không muốn được siêu độ, được Quỷ vương triệu hồi lại làm một bình đoàn và tu luyện thành một binh đoàn ma cho mình. Chưa một ai thật sự nhìn thấy bộ dạng thật của chúng, chỉ biết sức mạnh của chúng khinh khủng đến mức khiến những ai bị chúng nhòm ngó đều chết hết sức khó coi.
Quỷ vương bằng cách nào đó đã tu luyện ra đám âm binh không chỉ là những bóng ma bình thường nữa. Chúng chứa sức mạnh của viên hắc ngọc, lại vô hình với những người khác (ngoại trừ Quỷ vương), vì thế khó giết chúng hơn, cũng không ai biết cách tiêu diệt một âm binh hắc ám của Quỷ vương.
Lẽ nào Trúc Chi thật sự đã gọi thứ đó đến nơi này, cô không sợ thứ đó có thể gây nguy hiểm cho nhiều người khác ngoài cô hay sao? Cô không biết rằng binh đoàn hắc ma có thể hãm hại những người không phải kẻ địch của chủ nhân luôn hay sao?
Cố Nhi lên tiếng khuyên răn, nghe rất thật lòng:
“Tiểu chủ nhân không nên triệu hồi đám binh đoàn hắc ám đó. Chúng không nghe theo lệnh của ngài thôi đâu. Chúng thích giết chóc, ngay cả người không phải kẻ địch, không phải kẻ gây nguy hiểm cho chúng, chúng vẫn sẽ khiến người ta đau đớn.”
Trúc Chi bật cười thanh tiếng, cô nói gọn:
“Đám âm binh của ta sẽ phải nghe theo lệnh của ta. Ngươi cứ yên tâm mà một chọi một với nó đi. Kẻ nào dám trái lệnh tiểu ma vương ta, ta sẽ thiêu chết chúng dưới lửa địa ngục.”
Trúc Chi liếc về phía sau lưng Cố Nhi và hét to:
“Lộ mặt ra đi. Thật là nhục nếu ngươi đánh thắng người không thể nhìn thấy ngươi. Ta sẽ không xen vào trận đấu của hai ngươi.”
Trúc Chi lùi ra sau vài bước, dán ánh nhìn đầy thích thú vào hai người trước mặt. Hai người kia đang nhìn nhau, đang đánh giá sức mạnh của đối phương, vẫn chưa có ai ra đòn tấn công trước. Lúc này Cố Nhi mới nhìn thấy rõ bộ dạng của âm binh: Gã ta cao to, mặc bộ giáp màu đen tuyền như đêm đen, trông rất giống một binh sĩ cấp cao của ngày xưa; tóc tai dài và bù xù; đôi mắt đỏ ngầu và vô hồn; khuôn mặt xương xẩu, nhăn nheo, gớm ghiếc, thoạt nhìn lại tưởng chúng đang đeo mặt nạ quỷ, nhưng đó lại là khuôn mặt thật của chúng; tay phải cầm một thanh kiếm màu đen dài đến đầu gối, tay phải là bộ móng vuốt dài (Cố Nhi biết chắc thứ này là thứ vừa đâm vào tấm lưng của mình ban nảy), sắt nhọn vô cùng.
Cố Nhi chưa từng đánh trực diện với một âm binh nên khó mà nhìn ra được bên trong vẻ mặt như quỷ dạ xoa của y chứa sức khinh khủng bậc nào. Dù chỉ nghe qua chúng, nhưng vẫn đủ khiến ả rên rỉ trong kinh sợ. Trúc Chi đã trao cho ả một cơ hội khó nhằn. Ả biết giết được âm binh kia, ả cũng sẽ kiệt quệ sức mạnh. Ả đành mặc kệ thôi, bởi vì đây có thể là cách tốt nhất giúp ả thoát khỏi đây.
Có bóng người lặng lẽ đứng bên ngoài nghe được tất cả những gì Trúc Chi và Cố Nhi nói với nhau, chứng kiến tất cả những gì xảy ra bên trong. Người này chấp tay sau lưng, một bàn chân đặt vào bên trong cánh cửa mở hờ, nửa muốn vào nửa lại không muốn vào bên trong. Có vẻ người này đang tự đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới khiến mình đắn đo và suy tính cẩn trọng như vậy.
Trúc Chi vừa hay phát hiện ra nhịp đập hơi loạn của một kẻ nữa, mà kẻ này không phải cô cũng chẳng phải Cố Nhi. Cô biến thanh kiếm của Quỷ trở lại thành cây trâm và cài lên mái tóc của mình. Nhanh như chớp, cô đứng phất dậy, kéo mũi tên Thượng Nguyệt bắn về phía cánh cửa. Mũi tên bay xé gió về phía người đàn ông đang lấp ló ngoài kia. Và ông ta chụp được nó bằng tay không. Ông ta quyết định bước vào bên trong, dáng vẻ oai phong, có vài phần lạnh nhạt nhìn Trúc Chi.
Trúc Chi lúc này mới nhận ra người kia là ai: Thiên tử đang đứng đó lạnh nhạt nhìn cô. Cô hơi cứng người. Không thể không nói rằng cố có chút bối rối lẫn hoảng sợ. Thiên tử không bị hôn mê gì cả. Ông lạnh lùng với ân nhân cứu mạng của mình bởi vì cô đoán Thiên tử đã biết được thân phận tiểu ma vương của cô.
Trúc Chi buông Thượng Nguyệt xuống, không biết nên nói gì với Thiên tử vào lúc này. Ông đã biết bí mật của cô một cách cô không ngờ tới nhất. Liệu ông sẽ giết chết cô ngay tại đây không? Và cô có nên đánh trả hay không? Huyết Yêu coi trọng ông như vậy, liệu hắn sẽ đồng ý cho cô và ông đấu với nhau sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.