Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 326: Quỷ Kiếm Hợp Nhất

Muội Nương

09/01/2022

Ả người rắn – Cố Nhi kinh hãi nhìn Trúc Chi. Cô vừa khạc ra cái tên của ả, cái tên chỉ một mình Quỷ vương biết và gọi như thế. Người khác chỉ biết ả với biệt hiệu “nàng rắn” mà không hề biết được tên thật của ả. Ả thật sự quá sợ khi nhìn vào đôi mắt sắt lạnh có vài phần giống với Quỷ vương Y Nguyên của Trúc Chi. Ả càng sợ hãi hơn khi cô có vẻ biết về những chuyện xấu xa mà ả làm. Điều đáng nói chính là nhìn cô còn quá trẻ, không giống với người từng sống cùng một thời với ả lắm.

Trúc Chi ngắm nghía thanh Hắc Ma như cách cô đang ngắm nhìn người mình yêu một cách cuồng si, khuôn mặt toát lên một chút điên điên dại dại như một kẻ say rượu. Thế rồi đôi mắt mơ màng, gần như đỏ rực theo như Cố Nhi nhìn thấy, của cô chạm vào đôi mắt đang phát hoảng của ả và cất tiếng:

“Việc ngươi kinh ngạc tại sao ta lại biết chuyện cũ của ngươi cũng là điều dễ hiểu. Ta chỉ có thể nói cho ngươi rằng: Thà ngươi chết trong tay của ta, còn hơn gặp cái tên Hữu Lực ấy. Anh ta mà biết chính ngươi mới là chủ mưu hãm hại Thủy Hà, thì ngay cả thanh kiếm trong tay của ta cũng không đọ lại sức mạnh của Huyết kiếm trong tay anh ta đâu.”

Giọng Trúc Chi khàn đục không giống tông giọng bình thường của cô từ nảy đến giờ, chất giọng khiến ả người rắn lạnh người. Ả càng rùng mình hơn khi nghĩ đến Hữu Lực. Không phải ả chưa từng nhìn thấy tên ấy nổi điên. Trong trận chiến với Quỷ vương, sức mạnh của lòng hận thù của Hữu Lực suýt chút nữa đã giết được Quỷ vương. Nếu không phải Thủy Hà khiến anh ta suy yếu bớt đi, Quỷ vương đã không có cơ hội đâm một nhát giết chết anh ta và Thủy Hà không cần phải lãnh trọn nhát kiếm, cứu lấy người tình của mình.

Cố Nhi nhớ rằng tên Hữu Lực ấy đã tan biến rồi kia mà, không lẽ anh ta vẫn còn sống ở đâu đó trên trần thế. Nếu thật sự anh ta vẫn còn trên đời này, Cố Nhi tin chắc rằng ả sẽ chết trong tay của anh ta một cách thê thảm nhất.

Trong lời nói của Trúc Chi vẫn còn một điều khiến Cố Nhi hoảng sợ nữa. Đó chính là cô tỏ vẻ biết chuyện ả là thủ phạm chính trong việc hãm hại Thủy Hà, trong khi cô ấy không thể nào có mặt tại đó và chứng kiến sự thật ấy được. Ả tự nói với chính mình:

“Làm sao nó biết được chuyện đó cơ chứ? Quỷ vương không phải kiểu người sẽ nói chuyện đó ra lung tung.”

Trúc Chi nghe thấy môi của Cố Nhi mấp máy và bắt đầu cười đầy quỷ dị, cô ngửa cổ lên trời cười lớn, giọng cười lại mang chút ma quái, cứ cười như ai đang đòi mạng ả. Đến nước này Cố Nhi không còn đủ tỉnh táo nhìn lấy thân ảnh điên điên dại dại của Trúc Chi nữa, ả thụt lùi, nhìn cô đầy phòng bị. Trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng cực độ, nhất là khi Trúc Chi vừa nhấn mạnh sẽ giết chết ả tại đây. Làm sao một cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt thanh tú thế kia lại thốt ra những lời nghe rùng rợn mà vẫn cười như thế.

Cố Nhi lần đầu tiên cảm thấy hối hận khi xuất hiện ở đây. Ả còn cho rằng bản thân chính là trợ thủ đắc lực của Quý Nhậm, là quân bài chủ chốt của gã. Giờ xem ra ả cũng biến thành trò cười của chính mình khi tự dẫn thân vào nguy hiểm bậc này. Ả nào ngờ được sẽ gặp một tiểu ma vương bằng xương bằng thịt đâu chứ, đâu tưởng tượng nổi sẽ đối mặt với thanh kiếm quỷ quyền lực kia đâu.

Trúc Chi thôi cười, lạnh lùng chém ngang một đường trước ngực của Cố Nhi. Ả mặc dù đang phân tâm một chút, nhưng vẫn nhanh chóng gập người né được một đòn kiếm khí rất hiểm vừa rồi. Nếu ả thật sự trúng chiêu, nhất định vết thương sẽ không bao giờ lành lại, nhất là vết thương do thanh kiếm Quỷ gây ra.

Cố Nhi còn chưa kịp hoàn hồn đã không còn thấy thân ảnh của Trúc Chi ở trước mặt mình nữa. Ả xoay người tìm kiếm bóng dáng cô, nhưng vẫn không phát hiện chút hơi thở nào của cô, chứ đừng nói đến bóng dáng của cô. Quái lạ, không lẽ nào cô đã rời khỏi nơi này.

Trúc Chi không hề rời đi đâu cả. Cô đang đu mình ngay trên đầu Cố Nhi, tay cầm thanh kiếm đang lựa chọn nơi nào đó trên vai ả mà đâm thật mạnh. Nhìn biểu hiện của cô rất giống như cô đang vui đùa cũng ả người rắn, giống như cô biết chắc mình sẽ thắng ả, nhưng vẫn muốn vờn mồi chơi chơi.

Trúc Chi không thích chờ thêm một phút nào nữa, cô đằng hắng cho ả biết mình đang ngồi ở đâu, rồi liên tục tấn công Cố Nhi. Cô múa kiếm một cách thành thục, khiến ả có cảm tưởng người múa kiếm không phải cô mà là một kẻ khác đang mượn xác của cô. Chiêu thức của cô rất kỳ quái, thân ảnh di chuyển bất chợt mà lại rất nhanh, như một kẻ say xỉn đang múa loạn xạ, nhưng lại không giống một kẻ đang múa loạn xạ.

Trúc Chi chém trái lại chém bên phải, phi người lên cao đứng trên vai ả người rắn. Cô suýt chút nữa đã đâm xuyên thanh kiếm qua bả vai của ả nếu ả không phản xạ nhanh một chút, nếu ả không biến ra ba con rắn khổng lồ chặn đứng nhát đâm kia, có khi ả đã mất đi cánh tay.

Cố Nhi lùi ra xa, thở phì phò như ả vừa bị vắt kiệt hết mọi sức mạnh mà mình có. Ả đứng đó nhìn Trúc Chi, không dám đắc ý khi thấy cô bị những con rắn của mình siết chặt nữa. Ả thừa biết cô rất nhanh sẽ thoát khỏi đám rắn vô dụng kia mà thôi.



Những con rắn tiếp tục quấn chặt cơ thể Trúc Chi, nhưng cô chỉ đứng im cười quỷ dị, nụ cười ma quái khiến ả người rắn rung mình ớn lạnh. Cả cuộc đời của ả còn chưa được mấy lần trải qua cảm giác hồn lìa khỏi xác như bây giờ. Ả có cảm giác cô sẽ thoát khỏi đám rắn đó nhanh thôi, mà cô sẽ còn làm ra những điều kinh khủng hơn nữa.

Trúc Chi chạm ngón trỏ vào chuôi kiếm, nơi viên hắc ngọc đang phát sáng. Thanh Hắc Ma từ từ bay ra khỏi bàn tay của cô, từ từ tiến ra chính giữa cô và ả người rắn. Chỉ ba giây sau đó, ánh sáng từ viên hắc ngọc chiếu thẳng vào đôi mắt những con rắn khiến chúng tự động tách ra khỏi người cô. Chúng ngoan ngoãn đứng trước mặt Trúc Chi, ngóc đầu đến khi đôi mắt lờ đờ đối diện với đôi mắt mơ màng của Trúc Chi, như đang đợi lệnh.

Cố Nhi như bị đóng băng, đôi chân dính vào nền đất chặt cứng, không cách nào thoát được. Làm như ả bị kẻ nào đó khống chế không cho ả động đậy. Ả còn chưa kịp hoàng hồn đã bị chính những con rắn của mình lao đến tấn công. Chúng đồng loạt cắm những chiếc răng nhọn hoắt vào khắp cơ thể của ả.

Thì ra Trúc Chi, bằng cách nào đó ả cũng không thể hình dung được, đã điều khiển những con rắn của ả tấn công ngược lại chủ nhân của mình. Ả nhanh chóng biến thú cưng của mình thanh tro bụi, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối khi giết đám vật nuôi của mình.

Cố Nhi đứng thẳng người, cắn răng nhìn chằm chằm Trúc Chi. Lúc này cô đang cười khoái chí, cái kiểu cô biết ả sẽ phải giết chết tất cả con rắn kia mới bảo toàn tính mạng. Ả đột nhiên nhớ ra điều này: Thanh kiếm của Quỷ có thể điều khiển tất cả sinh vật hắc ám, người sở hữu thanh kiếm đồng nghĩa với việc người đó chính là chủ nhân của mọi sinh vật huyền bí (những con rắn của ả dĩ nhiên không ngoại lệ được). Ả đâu thể quên được sức mạnh tuyệt đối của thanh kiếm khi nó còn trong tay Y Nguyên được.

Quỷ vương Y Nguyên từng điều khiển nhiều sinh vật hơn thế nhiều. Có điều Trúc Chi kia thực sự đã khám phá ra sức mạnh tuyệt đối của thanh kiếm ư? Nhìn cô còn rất trẻ, mà sức mạnh lại không giống như được kiểm soát tốt lắm. Vậy thì làm sao cô lại dùng được thanh kiếm và điều khiển những con rắn bảo bối của ả như rành rỏi lắm.

Trước khi Trúc Chi trở nên kì lạ như vừa rồi, quả thật cô vẫn chưa thể nào biết được sức mạnh tuyệt đối của thanh kiếm. Thanh kiếm bị Quý Nhậm cướp mất trước mặt cô và Huyết Yêu, rồi lại biến mất trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Cô chỉ biết mình phải gọi đúng tên, Hắc Ma mới trở lại với mình.

Thế nhưng, người trở lại với cô không phải dưới hình hài một thanh kiếm mà là thân ảnh vô hình của Hắc Ma. Hắc Ma soi ánh sang màu đen huyền vào mi tâm của Trúc Chi, nhờ vậy cô nhìn thấy một đoạn nhỏ ký ức của Quỷ vương Y Nguyên. Bởi vì nàng luôn luôn ở bên cạnh Quỷ vương, nên chứng kiến toàn bộ những mảnh ghép liên quan đến ngài ấy. Hắc Ma biết Trúc Chi cần phải biết một chút thông tin của ả người rắn mới mong thắng được ả ta.

Nào ngờ, Trúc Chi càng biết về Cố Nhi lại càng trở nên giận dữ. Cô không ngờ kẻ đứng đằng sau khiến số phận của Thủy Hà, Hữu Lực và cả Y Nguyên trở nên bi kịch lại là một người khác. Dù cho ý định của Cố Nhi luôn hướng về mục đích của chủ nhân, thì cô cũng không thể nào thông cảm cho ả khi ả đan tâm phá hoại hạnh phúc của kẻ khác chỉ vì muốn thành toàn tâm ý của chủ nhân mình. Càng huống hồ, Quỷ vương Y Nguyên chưa bao giờ muốn làm ra loại hành động gây tổn thương bậc ấy đối với người con gái mà gã yêu. Gã đã đau khổ nhường nào khi nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của Thủy Hà, khi nhìn thấy nàng chết ngay trước mặt mình.

Trúc Chi dĩ nhiên muốn Cố Nhi phải trả giá cho những hành động sai trái của mình trong quá khứ, dĩ nhiên muốn linh hồn Thủy Hà nơi chín suối được an lòng. Dù sao bà ấy cũng là bà ngoại của cô, dù sao bà ấy cũng là người mà Vô Ảnh đã từng hết lòng yêu thương.

Trúc Chi đã hy vọng Hắc Ma đọc ra được suy nghĩ trong lòng cô. Rằng cô muốn tự tay trừng phạt Cố Nhi, nhưng nói ra lời lại bị người khác nghe thấy. Đâu biết được, Hắc Ma thật sự hiểu được ý nghĩ trong lòng cô – chủ nhân mới của nó. Nó đã thì thào bên tai cô rằng:

“Hãy sử dụng sức mạnh tuyệt đối của ta, ngài chủ nhân bé nhỏ. Cố Nhi không phải thần tiên, không phải tà thần, ả tu luyện sức mạnh từ yêu khí của loài rắn. Vì thế ả được xem như một sinh vật bóng đêm. Ngài luôn biết rằng người nào có được ta sẽ có luôn sức mạnh không chỉ riêng của ta, mà còn có cả tất cả các sinh vật trên Tam giới. Không một thứ sinh vật nào có thể không tuân lệnh ngài nếu như chúng không muốn bị thiêu rụi đến chết. Cô Nhi cũng không ngoại lệ, chỉ bằng những con rắn yếu ớt và tầm thường của ả, sẽ chẳng thể nào làm ngài bị thương đâu. Chỉ có điều ngài phải đồng nhất sức mạnh của ta và ngài lại làm một cơ.”

Trúc Chi biết Hắc Ma đọc được suy nghĩ của mình nên mới trả lời Hắc Ma bằng ý nghĩ trong đầu:

“Làm sao mới có thể đồng nhất hai sức mạnh lại làm một.”

Hắc Ma cười cười, tiếng cười có chút điên điên dại dại, có chút thích thú khi cuối cùng Trúc Chi cũng muốn hợp nhất sức mạnh của cả hai, việc mà nó đã mong đợi từ lâu lắm rồi.



Trúc Chi không thích Hắc Ma cứ cười mãi như thế. Bởi vì ả người rắn đang chuẩn bị tấn công cô và cô biết mũi tên Thượng Nguyệt chỉ kiềm chế được ả trong đoạn thời gian ngắn mà thôi. Hắc Ma dường như lại tỏ vẻ biết được ý muốn của chủ nhân, nên nó đã dần biến mất trong không khí.

Trong lúc Trúc Chi còn chưa biết Hắc Ma định sẽ làm gì tiếp theo đã bị nó nhập hồn. Cô có thể cảm nhận được kiếm khí của nó đang len lỏi trong từng tế bào của cô và khi bàn tay của cô vương ra không khí đón lấy thanh kiếm từ trong không khí thì cô mới biết không phải mình đang điều khiển cơ thể của mình nữa.

Một giọng nói trong đầu của cô nói:

“Vậy thì không càng cách nào khác ngoài việc hợp nhất hai ta lại làm một, chủ nhân thân yêu. Hắc Ma là tiểu ma vương, tiểu ma vương chính là Hắc Ma.”

Trúc Chi gào rú bên trong cơ thể của mình:

“Ngươi sẽ không chiếm dụng thân thể của ta làm việc xấu đó chứ. Bởi vì ta không cho phép ngươi điều khiển lý trí của ta, Hắc Ma. Ta muốn nhấn mạnh lại một lần nữa cho ngươi biết: Ta mới là chủ nhân.”

Giọng nói kia lại nói với giọng điệu khinh bỉ:

“Nào nào, bình tĩnh chứ chủ nhân thân yêu. Hắc Ma cũng chỉ nô lệ của ngài, đúng chứ. Hắc Ma cũng chỉ là món vũ khí mà ngài muốn lợi dụng để đánh bại kẻ khác mà thôi.”

Trúc Chi nghiêm túc đáp trả giọng nói kia:

“Ngươi biết ta không chỉ xem ngươi là vũ khí, không chỉ coi ngươi như món đồ vô tri vô giác. Ngươi trước đây từng là con người, là Nguyệt Nương. Ngươi cũng có cảm xúc giống ta, Hắc Ma. Vì thế đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân của mình trong lòng ta nữa. Ngươi đã đi bên cạnh ta, giúp đỡ ta nhiều lần thoát khỏi nguy hiểm. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng không đủ trở thành một người bạn bên cạnh ta hay sao? Hay ngươi không muốn trở thành người bạn đồng hành cùng ta.”

“Người bạn đồng hành.” Hắc Ma rên rỉ rất nhỏ, giọng nói của nó rất buồn bã. Trước đây nó chưa bao giờ được chủ nhân của mình xem như một người bạn đồng hành. Cả Y Lân, cả Y Nguyên đều chỉ xem nó là một thanh kiếm quyền năng bậc nhất, bảo vệ nó chỉ vì thứ sức mạnh mà nó có mà thôi.

Tiểu ma vương Trúc Chi này quả nhiên khác người, một kẻ ngốc nghếch có lòng trất ẩn, một kẻ có thể trở thành bạn của bất cứ ai miễn người đó từng vào sinh ra tử với mình. Người như vậy rất dễ bị người khác qua mặt. Xem ra Hắc Ma lại phải vừa canh chừng tiểu chủ nhân lại vừa dạy dỗ ngài sở hữu lấy sức mạnh tuyệt đối này rồi.

Hắc Ma cuối cùng cũng nói với Trúc Chi trước khi khiến Cố Nhi kinh hãi tột độ:

“Vậy thì ta sẽ trở thành bạn đồng hành của ngài, tiểu chủ nhân. Vì thế, ngài hãy tin ta lần này. Chúng ta sẽ cũng nhau trừng phạt Cố Nhi một chút cho vui vậy.”

Đó là lý do vì sao Trúc Chi không giống bình thường. Lúc này trong thân xác của Trúc Chi chứa đến hai linh hồn: Hắc Ma và Trúc Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Kiếm Của Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook