Chương 319: Nỗi Lòng Của Tịnh Uyển
Muội Nương
16/12/2021
Tịnh Uyển không đợi Vô Ảnh nói xong đã bật cười ha hả, trông rất sảng khoái. Ả cười gập cả bụng, cười đến chảy nước mắt, giống như chuyện Vô Ảnh vừa nói là câu chuyện hài hước nhất trên đời mà ả từng nghe được (ngay cả Tịnh Mẫn hay nói mấy câu cười cợt cũng không hài hước bằng chuyện anh nói).
Dĩ nhiên ả làm sao tin nổi chuyện Vô Ảnh có thể giúp ả có được một cơ thể của một cô nương. Ả có thể biến thành một ả đàn bà bằng pháp thuật một cách dễ dàng, nhưng thân thể yểu điệu của ả vốn là một thằng đàn ông. Theo ả được biết chẳng có cách nào giúp một tên có cơ thể đàn ông biến thành đàn bà cả.
Tịnh Uyển cười như điên như dại khiến Vô Ảnh có chút bối rối. Anh chưa bao giờ tỏ ra chân thành như vậy đối với kẻ địch, và việc bị chế giễu như thế này làm anh nản lòng.
Tịnh Uyên lau vội nước mắt còn vương trên mi của mình, ả đứng đó buông một câu nửa đùa nửa lại như mong chờ câu trả lời của Vô Ảnh:
“Làm sao có thể giúp ta trở thành một nữ nhân được chứ?”
Thì ra Tịnh Uyển sợ rằng Vô Ảnh đang nói “xạo” mình. Anh tỏ ra thông cảm nhiều lắm. Ngay đến anh đây nếu không hành tẩu giang hồ dưới Hạ giới nhiều năm chắc anh cũng chẳng biết đến phương pháp mà người phàm hay gọi với cái tên mỹ miều: Phẩu thuật chuyển giới đâu. Hầu như những người giống như Tịnh Uyển, những người đàn có tâm hồn của một cô gái với mong muốn sở hữu một cơ thể của một người con gái đều không ngại tìm đến chuyện phẩu thuật như thế.
Vô Ảnh đáp rất chắc nịch:
“Được chứ.”
Tịnh Uyển vẫn còn nghi hoặc nhìn anh. Đương nhiên chuyện Vô Ảnh đề cập rất mê người. Chuyện mà ả thầm khao khát bấy lâu nay cũng chỉ có vậy. Ả ước mình trở thành một cô nương đích thực, sở hữu một thân hình gọn gàng yểu điệu, chứ không phải dùng đến pháp thuật mới biến thành một cô nương với vẻ ngoài không phải mình. Nhưng làm sao có thể làm được, ngay cả Quý Nhậm cũng phải bó tay chịu thua mỗi lần ả cầu xin ngài giúp đỡ kia mà.
Vô Ảnh rất thông cảm cho Tịnh Uyển. Vì muốn ả an tâm và tin mình hơn nên anh quyết định giải thích cặn kẽ hơn:
“Y bác sĩ của hạ giới có thể giúp em mà. Anh bôn ba bao năm dưới hạ giới rồi nên anh biết, không việc gì họ không làm được cả. Chuyện giúp một gã đàn ông có tâm hồn của một cô nương như em trở thành một cô gái hẳn hoi cũng không phải chuyện khó gì. Anh đã chứng kiến tận mắt rồi nên mới nói. Người phàm gọi đó là phẩu thuật chuyển giới. Em không phải là người duy nhất có mong muốn trở thành một cô nương đâu. Đến lúc đó em sẽ là chính mình, đến lúc đó em cứ tha hồ diện những bộ đồ nữ giới mà em yêu thích, tha hồ trang điễm lộng lẫy mà không cần quan tâm đến ánh nhìn của người khác nữa.”
Tịnh Uyển mỉm cười. Không biết có phải âm giọng trầm ấm của Vô Ảnh hay những lời đầy cảm thông và thấu hiểu của anh đã chạm vào đáy lòng ả nữa, mà khiến ả cảm động quá. Ả lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt trước mặt Vô Ảnh. Ả nghẹn ngào:
“Trước giờ chưa ai nói với ta những lời như vậy cả. Chưa ai thấu hiểu hay cảm thông cho ta như vậy cả. Họ...”
Tịnh Uyển không nói nên lời chỉ đứng đó òa khóc khiến Vô Ảnh một lần nữa bối rối đứng bất động. Ả vốn dĩ không phải kẻ độc ác, vốn dĩ cũng là một chàng thiếu niên thiện lương. Và rồi càng lớn ả càng không hiểu nổi mình muốn gì. Rõ ràng là một đàn ông chân dài vai rộng, nhưng lại có sở thích của một cô nương. Ả thích thêu thùa may vá, thích đàn hát ca, lại còn thích khoác lên mình những bộ váy tứ thân đẹp đẽ của một người đàn bà. Ả còn rung động đặc biệt với những anh chàng cao to, tuấn tú, có những hành động ân cần với mình.
Tịnh Uyển biết mình kỳ lạ, biết mình không giống những người đàn ông khác. Ả sợ lắm, sợ người khác biết được mình khác biệt sẽ xa lánh mình. Ả đã chạy đến tâm sự với mẹ của mình, nhưng bà ấy không những không an ủi, không những không làm dịu đi cơn sợ hãi của ả, mà còn đánh đập chửi mắng và đuổi ả rời khỏi ngôi nhà thân thương của mình.
Tịnh Uyển bị đuổi khỏi nhà, bơ vơ giữa đời cay nghiệt. Ả quyết định sống là chính mình, quyết định trang điểm như một cô nương, mặc lên mình bộ váy như một cô nương. Nhưng rồi chuyện ả là một người đàn ông sống dưới hình hài một cô nương cũng bại lộ. Ả bị người ta đàm tiếu, bị chế giễu, bị xa lánh đến mức phải chạy trốn khỏi Hạ giới.
Tịnh Uyển vào rừng gặp được một ông lão tốt bụng cưu mang mình. Ông ấy là một thần tiên hết thời, nghe đâu chỉ sống phiêu bạt không màn thế gian. Thấy số phận Tịnh Uyển không được tốt đẹp nên mới ra tay giúp đỡ.
Tịnh Uyển rất thông minh, rất nhanh đã học được kiếm pháp điêu luyện mà sư phụ chỉ dạy. Ả rất nhanh đã đặt tên mình nổi đình nổi đám khắp Tam giới. Ả sát phạt không hề nương tay những tên dám cười cợt bộ dạng của ả. Ả đi với Tịnh Mẫn trở thành cặp đôi bá đạo nhất trong Tam giới, ngông cuồng và không sợ một ai. Rồi ả gặp Quý Nhậm và đầu quân cho ngài ấy chẳng có lý do gì ngoài chuyện ả thích làm người khác đau cả.
Tịnh Uyển căm hận tất cả mọi người, kể cả người thân của mình. Cho dù ả khác biệt ra sao thì ả vẫn là con người cơ mà, vẫn có cảm xúc, vẫn biết tổn thương và đau đớn. Ít ra họ không nên đối xử tàn nhẫn như đánh đập, cười cợt hay xua đuổi ả mỗi khi thấy ả mới phải.
Tịnh Uyển chưa bao giờ được đối xử tốt, thế nên nghe thấy những lời nói của Vô Ảnh mới bộc phát nỗi niềm của mình, không ngần ngại ánh mắt của anh mà òa khóc như vậy. Giá như ả gặp một người nói với ả những lời nói dù dối trá cũng được, ít ra cũng khiến tâm hồn của ả không bị tổn thương và trở nên điên loạn như bây giờ.
Có muộn không khi Tịnh Uyển vẫn muốn trở thành một người con gái đích thực như Vô Ảnh vừa nói. Đến lúc đó ả sẽ được làm chính mình, sẽ mặc những gì ả thích, sẽ không cần làm đau bất cứ ai và buộc người đó phải đối diện với khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt này.
Vô Ảnh đưa tay xoa xoa tấm lưng của Tịnh Uyển, cố gắng an ủi ả. Một người giống Tịnh Uyển cũng có nhiều đáng thương (đương nhiên cũng đáng trách), nhưng như Huyết Yêu hay nói:
“Đệ phải nhìn vào sâu vào tâm hồn của người ta. Đôi khi kẻ ác cũng có mặt đáng thương. Ta luôn luôn muốn hoàn thành tâm nguyện cho những kẻ đáng thương.”
Vừa hay Tịnh Uyển là một kẻ độc ác mà lại có mặt đáng thương như Huyết Yêu nói. Nếu phải sống chết với nhau một trận một mất một còn, chi bằng anh cố khơi dậy mặt tốt đẹp của ả, khiến cuộc chiến đẫm máu không có hồi kết này ngưng lại. Ít ra anh sẽ không thấy thẹn với lương tâm khi không hành động như Huyết Yêu chỉ bảo.
Vô Ảnh thấy Tịnh Uyên nhìn mình đầy âu yếm thì buông lời chọc ghẹo:
“Đừng có nói là cưng đã đỗ đứ đừ anh rồi nhé?”
Tịnh Uyển không hiểu thì hỏi ngay:
“Đỗ đứ đừ?”
“Người phàm hay dùng câu đấy thay vì cái câu: Em đã chết mê chết mệt anh rồi, em đã bị anh mê hoặc rồi chứ gì?”
Tịnh Uyển lại tiếp tục cười giòn tan. Ả nhếch môi nói:
“Còn lâu nhé. Anh không phải mẫu người tôi thích đâu.”
“Ai biết trước chữ ngờ đâu em.”
Vô Ảnh hướng mũi kiếm vào giữa ngực Tịnh Uyển nói to:
“Đánh một trận hẳn hoi xem nào. Cùng sống sót, sau đó em sẽ biết những gì anh nói có là sự thật hay không.”
Tịnh Uyển gật đầu:
“Đến lúc đó chúng ta kết nghĩa làm bằng hữu nhé!”
Vô Ảnh sảng khoái đáp:
“Chấp luôn.”
Vô Ảnh và Tịnh Uyển bắt đầu múa kiếm một cách nhịp nhàng. Cả hai lao vào một trận chiến không mấy khốc liệt, nó giống như hai người bạn đang so tài kiếm pháp với nhau hơn. Trên môi Tịnh Uyển vẫn còn vương nụ cười không hề giấu giếm chút nào cả.
Trong lòng Tịnh Uyển chợt nhẹ nhõm, trong đầu chợt hiện ra viễn cảnh tươi đẹp trước mắt. Tương lai của ả, ước mơ lẫn khao khát của ả đang ở phía bên kia con đường, nhưng nếu ả từ bỏ cuộc chiến ngay tại giây phút này, Quý Nhậm nhất định không dung thứ cho ả. Vô Ảnh muốn đấu kiếm với ả cũng vì muốn những người khác chứng kiến cảnh tượng họ đang chém giết lẫn nhau. Vô Ảnh không muốn ả khó xử, càng không muốn ả trở thành tội đồ trong đám thuộc hạ cấp cao ấy. Chút ân tình này của Vô Ảnh khiến đầu óc ả lâng lâng, đầy cảm động.
Tịnh Uyển gạt một đường kiếm của Vô Ảnh sang một bên, đồng thời hỏi:
“Thanh Huyết kiếm này thuộc về Hữu Lực, lẽ nào anh chính là vị thần tiên Hữu Lực đã mất tích nhiều năm trước ư?”
Vô Ảnh không biết nên trả lời hay không. Nhưng rồi anh nghĩ đến chuyện cho dù thân phận Hữu Lực của anh bị bại lộ cũng chẳng ra sao cả. Anh trả lời:
“Đúng rồi. Anh chính là Hữu Lực.”
“Một kẻ si tình như anh đáng để kết thân lắm.”
Tịnh Mẫn khó hiểu nhìn hai người kia, ngay cả Linh Đàm cũng đực mặt ra nhìn hai người họ. Họ tự dưng nói cười vui vẻ với nhau trong khi trước đó còn suýt đoạt mạng đối phương. Rõ ràng họ vừa nói gì đó khiến họ bỏ thù hằn sang một bên và bắt đầu so tài với nhau thay vì giết chết lẫn nhau đây mà.
Tịnh Mẫn quay người nói với Linh Đàm (người đã trở lại hình dạng con người và đang đứng song song với y):
“Đôi tai của ngươi có thể nghe được những gì họ đang nói với nhau chứ? Sao thái độ của hai người đó có vẻ kì lạ. Chắc chắn tên bạn của ngươi đang ếm bùa lên người Tịnh Uyển.”
Linh Đàm khổ ải lên tiếng:
“Ta không rành vụ này lắm. Vô Ảnh không phải kiểu người ếm bùa người ta lung tung đâu. Nhìn là biết Tịnh Uyển của ngươi rơi vào lưới tình với bạn của ta.”
“Xàm ngôn. Tịnh Uyển ở bên cạnh ta bao lâu, ta hiểu tính tình của nàng ấy. Vô Ảnh đó phải nói điều gì kì quặc lắm mới khiến nàng ấy khóc thảm như vậy.”
“Sao ngươi không đến đó hỏi thẳng đệ ấy đi. Ngươi biết rằng ta chỉ mới được kết nạp vào nhóm người này dạo gần đây thôi, không thân với mấy người đó lắm.”
“Thế thì tạo sao ngươi lại theo họ lên đây? Tại sao phải hy sinh bản thân của mình vì họ chứ?”
“Cũng giống như ngươi thôi. Ngươi có khác gì ta đâu. Ta nghe nói cả mấy trăm năm các ngươi mới lại tụ tập. Nhưng chỉ vì một câu nói muốn chiếm lấy Thiên giới của Quý Nhậm mà ngươi bán mạng đó thôi.”
Tịnh Mẫn nhếch môi nói lớn:
“Ta là thuộc hạ cấp cao của ngài ấy. Dĩ nhiên sẽ vào sinh ra tử cũng ngài ấy. Còn ngươi đâu phải thuộc hạ của Huyết Yêu, ngươi có lựa chọn riêng cho mình kia mà.”
Linh Đàm không muốn đôi co với Tịnh Mẫn làm gì. Gã muốn nhanh chóng đến bên cạnh Tiểu Bạch hỗ trợ nó một tay, dù gã biết nó đời nào cho phép gã xen ngang hay giúp sức trong trận chiến riêng của nó đâu.
Tịnh Mẫn khịt mùi nói:
“Ta không giống Tịnh Uyển đâu, ta không dễ mũi lòng, không dễ tha cho kẻ địch đâu.”
Linh Đàm xoa hai bên thái dương, cười nói:
“Trúng ý ta đó. Ta cũng không phải kiểu người rủ rê kẻ địch làm bạn bè đâu.”
Tịnh Mẫn biến cây phất trần trong tay thành con rắn quấn lấy cơ thể Linh Đàm, muốn giết chết Linh Đàm trong bộ dạng con người. Bởi vì y biết gã không dễ bị hại khi đang trong hình hài một thuồng luồng tinh. Con rắn vươn cao cái đầu, há to cái miệng muốn cắn đứt đầu Linh Đàm. Linh Đàm bị quấn chặt đến nổi khó mà thoát khỏi cái siệt chặt của nó. Gã bất lực nhìn cái đầu con rắn đang từ từ tấn công mình.
Dĩ nhiên ả làm sao tin nổi chuyện Vô Ảnh có thể giúp ả có được một cơ thể của một cô nương. Ả có thể biến thành một ả đàn bà bằng pháp thuật một cách dễ dàng, nhưng thân thể yểu điệu của ả vốn là một thằng đàn ông. Theo ả được biết chẳng có cách nào giúp một tên có cơ thể đàn ông biến thành đàn bà cả.
Tịnh Uyển cười như điên như dại khiến Vô Ảnh có chút bối rối. Anh chưa bao giờ tỏ ra chân thành như vậy đối với kẻ địch, và việc bị chế giễu như thế này làm anh nản lòng.
Tịnh Uyên lau vội nước mắt còn vương trên mi của mình, ả đứng đó buông một câu nửa đùa nửa lại như mong chờ câu trả lời của Vô Ảnh:
“Làm sao có thể giúp ta trở thành một nữ nhân được chứ?”
Thì ra Tịnh Uyển sợ rằng Vô Ảnh đang nói “xạo” mình. Anh tỏ ra thông cảm nhiều lắm. Ngay đến anh đây nếu không hành tẩu giang hồ dưới Hạ giới nhiều năm chắc anh cũng chẳng biết đến phương pháp mà người phàm hay gọi với cái tên mỹ miều: Phẩu thuật chuyển giới đâu. Hầu như những người giống như Tịnh Uyển, những người đàn có tâm hồn của một cô gái với mong muốn sở hữu một cơ thể của một người con gái đều không ngại tìm đến chuyện phẩu thuật như thế.
Vô Ảnh đáp rất chắc nịch:
“Được chứ.”
Tịnh Uyển vẫn còn nghi hoặc nhìn anh. Đương nhiên chuyện Vô Ảnh đề cập rất mê người. Chuyện mà ả thầm khao khát bấy lâu nay cũng chỉ có vậy. Ả ước mình trở thành một cô nương đích thực, sở hữu một thân hình gọn gàng yểu điệu, chứ không phải dùng đến pháp thuật mới biến thành một cô nương với vẻ ngoài không phải mình. Nhưng làm sao có thể làm được, ngay cả Quý Nhậm cũng phải bó tay chịu thua mỗi lần ả cầu xin ngài giúp đỡ kia mà.
Vô Ảnh rất thông cảm cho Tịnh Uyển. Vì muốn ả an tâm và tin mình hơn nên anh quyết định giải thích cặn kẽ hơn:
“Y bác sĩ của hạ giới có thể giúp em mà. Anh bôn ba bao năm dưới hạ giới rồi nên anh biết, không việc gì họ không làm được cả. Chuyện giúp một gã đàn ông có tâm hồn của một cô nương như em trở thành một cô gái hẳn hoi cũng không phải chuyện khó gì. Anh đã chứng kiến tận mắt rồi nên mới nói. Người phàm gọi đó là phẩu thuật chuyển giới. Em không phải là người duy nhất có mong muốn trở thành một cô nương đâu. Đến lúc đó em sẽ là chính mình, đến lúc đó em cứ tha hồ diện những bộ đồ nữ giới mà em yêu thích, tha hồ trang điễm lộng lẫy mà không cần quan tâm đến ánh nhìn của người khác nữa.”
Tịnh Uyển mỉm cười. Không biết có phải âm giọng trầm ấm của Vô Ảnh hay những lời đầy cảm thông và thấu hiểu của anh đã chạm vào đáy lòng ả nữa, mà khiến ả cảm động quá. Ả lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt trước mặt Vô Ảnh. Ả nghẹn ngào:
“Trước giờ chưa ai nói với ta những lời như vậy cả. Chưa ai thấu hiểu hay cảm thông cho ta như vậy cả. Họ...”
Tịnh Uyển không nói nên lời chỉ đứng đó òa khóc khiến Vô Ảnh một lần nữa bối rối đứng bất động. Ả vốn dĩ không phải kẻ độc ác, vốn dĩ cũng là một chàng thiếu niên thiện lương. Và rồi càng lớn ả càng không hiểu nổi mình muốn gì. Rõ ràng là một đàn ông chân dài vai rộng, nhưng lại có sở thích của một cô nương. Ả thích thêu thùa may vá, thích đàn hát ca, lại còn thích khoác lên mình những bộ váy tứ thân đẹp đẽ của một người đàn bà. Ả còn rung động đặc biệt với những anh chàng cao to, tuấn tú, có những hành động ân cần với mình.
Tịnh Uyển biết mình kỳ lạ, biết mình không giống những người đàn ông khác. Ả sợ lắm, sợ người khác biết được mình khác biệt sẽ xa lánh mình. Ả đã chạy đến tâm sự với mẹ của mình, nhưng bà ấy không những không an ủi, không những không làm dịu đi cơn sợ hãi của ả, mà còn đánh đập chửi mắng và đuổi ả rời khỏi ngôi nhà thân thương của mình.
Tịnh Uyển bị đuổi khỏi nhà, bơ vơ giữa đời cay nghiệt. Ả quyết định sống là chính mình, quyết định trang điểm như một cô nương, mặc lên mình bộ váy như một cô nương. Nhưng rồi chuyện ả là một người đàn ông sống dưới hình hài một cô nương cũng bại lộ. Ả bị người ta đàm tiếu, bị chế giễu, bị xa lánh đến mức phải chạy trốn khỏi Hạ giới.
Tịnh Uyển vào rừng gặp được một ông lão tốt bụng cưu mang mình. Ông ấy là một thần tiên hết thời, nghe đâu chỉ sống phiêu bạt không màn thế gian. Thấy số phận Tịnh Uyển không được tốt đẹp nên mới ra tay giúp đỡ.
Tịnh Uyển rất thông minh, rất nhanh đã học được kiếm pháp điêu luyện mà sư phụ chỉ dạy. Ả rất nhanh đã đặt tên mình nổi đình nổi đám khắp Tam giới. Ả sát phạt không hề nương tay những tên dám cười cợt bộ dạng của ả. Ả đi với Tịnh Mẫn trở thành cặp đôi bá đạo nhất trong Tam giới, ngông cuồng và không sợ một ai. Rồi ả gặp Quý Nhậm và đầu quân cho ngài ấy chẳng có lý do gì ngoài chuyện ả thích làm người khác đau cả.
Tịnh Uyển căm hận tất cả mọi người, kể cả người thân của mình. Cho dù ả khác biệt ra sao thì ả vẫn là con người cơ mà, vẫn có cảm xúc, vẫn biết tổn thương và đau đớn. Ít ra họ không nên đối xử tàn nhẫn như đánh đập, cười cợt hay xua đuổi ả mỗi khi thấy ả mới phải.
Tịnh Uyển chưa bao giờ được đối xử tốt, thế nên nghe thấy những lời nói của Vô Ảnh mới bộc phát nỗi niềm của mình, không ngần ngại ánh mắt của anh mà òa khóc như vậy. Giá như ả gặp một người nói với ả những lời nói dù dối trá cũng được, ít ra cũng khiến tâm hồn của ả không bị tổn thương và trở nên điên loạn như bây giờ.
Có muộn không khi Tịnh Uyển vẫn muốn trở thành một người con gái đích thực như Vô Ảnh vừa nói. Đến lúc đó ả sẽ được làm chính mình, sẽ mặc những gì ả thích, sẽ không cần làm đau bất cứ ai và buộc người đó phải đối diện với khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt này.
Vô Ảnh đưa tay xoa xoa tấm lưng của Tịnh Uyển, cố gắng an ủi ả. Một người giống Tịnh Uyển cũng có nhiều đáng thương (đương nhiên cũng đáng trách), nhưng như Huyết Yêu hay nói:
“Đệ phải nhìn vào sâu vào tâm hồn của người ta. Đôi khi kẻ ác cũng có mặt đáng thương. Ta luôn luôn muốn hoàn thành tâm nguyện cho những kẻ đáng thương.”
Vừa hay Tịnh Uyển là một kẻ độc ác mà lại có mặt đáng thương như Huyết Yêu nói. Nếu phải sống chết với nhau một trận một mất một còn, chi bằng anh cố khơi dậy mặt tốt đẹp của ả, khiến cuộc chiến đẫm máu không có hồi kết này ngưng lại. Ít ra anh sẽ không thấy thẹn với lương tâm khi không hành động như Huyết Yêu chỉ bảo.
Vô Ảnh thấy Tịnh Uyên nhìn mình đầy âu yếm thì buông lời chọc ghẹo:
“Đừng có nói là cưng đã đỗ đứ đừ anh rồi nhé?”
Tịnh Uyển không hiểu thì hỏi ngay:
“Đỗ đứ đừ?”
“Người phàm hay dùng câu đấy thay vì cái câu: Em đã chết mê chết mệt anh rồi, em đã bị anh mê hoặc rồi chứ gì?”
Tịnh Uyển lại tiếp tục cười giòn tan. Ả nhếch môi nói:
“Còn lâu nhé. Anh không phải mẫu người tôi thích đâu.”
“Ai biết trước chữ ngờ đâu em.”
Vô Ảnh hướng mũi kiếm vào giữa ngực Tịnh Uyển nói to:
“Đánh một trận hẳn hoi xem nào. Cùng sống sót, sau đó em sẽ biết những gì anh nói có là sự thật hay không.”
Tịnh Uyển gật đầu:
“Đến lúc đó chúng ta kết nghĩa làm bằng hữu nhé!”
Vô Ảnh sảng khoái đáp:
“Chấp luôn.”
Vô Ảnh và Tịnh Uyển bắt đầu múa kiếm một cách nhịp nhàng. Cả hai lao vào một trận chiến không mấy khốc liệt, nó giống như hai người bạn đang so tài kiếm pháp với nhau hơn. Trên môi Tịnh Uyển vẫn còn vương nụ cười không hề giấu giếm chút nào cả.
Trong lòng Tịnh Uyển chợt nhẹ nhõm, trong đầu chợt hiện ra viễn cảnh tươi đẹp trước mắt. Tương lai của ả, ước mơ lẫn khao khát của ả đang ở phía bên kia con đường, nhưng nếu ả từ bỏ cuộc chiến ngay tại giây phút này, Quý Nhậm nhất định không dung thứ cho ả. Vô Ảnh muốn đấu kiếm với ả cũng vì muốn những người khác chứng kiến cảnh tượng họ đang chém giết lẫn nhau. Vô Ảnh không muốn ả khó xử, càng không muốn ả trở thành tội đồ trong đám thuộc hạ cấp cao ấy. Chút ân tình này của Vô Ảnh khiến đầu óc ả lâng lâng, đầy cảm động.
Tịnh Uyển gạt một đường kiếm của Vô Ảnh sang một bên, đồng thời hỏi:
“Thanh Huyết kiếm này thuộc về Hữu Lực, lẽ nào anh chính là vị thần tiên Hữu Lực đã mất tích nhiều năm trước ư?”
Vô Ảnh không biết nên trả lời hay không. Nhưng rồi anh nghĩ đến chuyện cho dù thân phận Hữu Lực của anh bị bại lộ cũng chẳng ra sao cả. Anh trả lời:
“Đúng rồi. Anh chính là Hữu Lực.”
“Một kẻ si tình như anh đáng để kết thân lắm.”
Tịnh Mẫn khó hiểu nhìn hai người kia, ngay cả Linh Đàm cũng đực mặt ra nhìn hai người họ. Họ tự dưng nói cười vui vẻ với nhau trong khi trước đó còn suýt đoạt mạng đối phương. Rõ ràng họ vừa nói gì đó khiến họ bỏ thù hằn sang một bên và bắt đầu so tài với nhau thay vì giết chết lẫn nhau đây mà.
Tịnh Mẫn quay người nói với Linh Đàm (người đã trở lại hình dạng con người và đang đứng song song với y):
“Đôi tai của ngươi có thể nghe được những gì họ đang nói với nhau chứ? Sao thái độ của hai người đó có vẻ kì lạ. Chắc chắn tên bạn của ngươi đang ếm bùa lên người Tịnh Uyển.”
Linh Đàm khổ ải lên tiếng:
“Ta không rành vụ này lắm. Vô Ảnh không phải kiểu người ếm bùa người ta lung tung đâu. Nhìn là biết Tịnh Uyển của ngươi rơi vào lưới tình với bạn của ta.”
“Xàm ngôn. Tịnh Uyển ở bên cạnh ta bao lâu, ta hiểu tính tình của nàng ấy. Vô Ảnh đó phải nói điều gì kì quặc lắm mới khiến nàng ấy khóc thảm như vậy.”
“Sao ngươi không đến đó hỏi thẳng đệ ấy đi. Ngươi biết rằng ta chỉ mới được kết nạp vào nhóm người này dạo gần đây thôi, không thân với mấy người đó lắm.”
“Thế thì tạo sao ngươi lại theo họ lên đây? Tại sao phải hy sinh bản thân của mình vì họ chứ?”
“Cũng giống như ngươi thôi. Ngươi có khác gì ta đâu. Ta nghe nói cả mấy trăm năm các ngươi mới lại tụ tập. Nhưng chỉ vì một câu nói muốn chiếm lấy Thiên giới của Quý Nhậm mà ngươi bán mạng đó thôi.”
Tịnh Mẫn nhếch môi nói lớn:
“Ta là thuộc hạ cấp cao của ngài ấy. Dĩ nhiên sẽ vào sinh ra tử cũng ngài ấy. Còn ngươi đâu phải thuộc hạ của Huyết Yêu, ngươi có lựa chọn riêng cho mình kia mà.”
Linh Đàm không muốn đôi co với Tịnh Mẫn làm gì. Gã muốn nhanh chóng đến bên cạnh Tiểu Bạch hỗ trợ nó một tay, dù gã biết nó đời nào cho phép gã xen ngang hay giúp sức trong trận chiến riêng của nó đâu.
Tịnh Mẫn khịt mùi nói:
“Ta không giống Tịnh Uyển đâu, ta không dễ mũi lòng, không dễ tha cho kẻ địch đâu.”
Linh Đàm xoa hai bên thái dương, cười nói:
“Trúng ý ta đó. Ta cũng không phải kiểu người rủ rê kẻ địch làm bạn bè đâu.”
Tịnh Mẫn biến cây phất trần trong tay thành con rắn quấn lấy cơ thể Linh Đàm, muốn giết chết Linh Đàm trong bộ dạng con người. Bởi vì y biết gã không dễ bị hại khi đang trong hình hài một thuồng luồng tinh. Con rắn vươn cao cái đầu, há to cái miệng muốn cắn đứt đầu Linh Đàm. Linh Đàm bị quấn chặt đến nổi khó mà thoát khỏi cái siệt chặt của nó. Gã bất lực nhìn cái đầu con rắn đang từ từ tấn công mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.