Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 320: Trận Cuồng Phong

Muội Nương

19/12/2021

Miệng của con rắn cắn phật vào cổ Linh Đàm khiến gã gào rú đau đớn. Đôi mắt gã lập tức đổi màu đỏ tươi như máu, giữa mi tâm xuất hiện một vệt sáng kì quặc, vệt sáng phát quang khiến con rắn thu mình lại trước ự bàng hoàng của Tịnh Mẫn. Con rắn cuộn tròn đau đớn quằn quại giữa không trung, Tịnh Mẫn không hiểu được lý do tại sao cả.

Con rắn mà Tịnh Mẫn teo nhỏ lại chỉ bằng một gang tay và nó nổ tung trước sự kinh hoàng của Tịnh Mẫn. Trước đó Linh Đàm gần như bị nó siết mạnh đến tắt thở. Nhưng vì lý do nào đó, chắc chắn xuất phát từ bên trong cơ thể con người của Linh Đàm mà con rắn của y mới trở nên vô dụng.

Mái tóc của Linh Đàm từ từ biến thành những sợi râu của thuồng luồng tinh. Tịnh Mẫn bắt đầu nhã ra một con rắn khác hòng ngăn gã biến hình. Nhưng con rắn thứ hai của Tịnh Mẫn chưa kịp xuất hiện, Linh Đàm đã phi người lên cao.

Bầu trời đột nhiên kéo mây đen, giông tố bắt đầu kéo đến, sấm chớp đùng đùng. Hiện tượng này không giống hiện tượng được tạo ra từ một loại pháp thuật nào đấy mà Tịnh Mẫn từng chứng kiến. Đây là hiện tượng thiên tai tự nhiên đang ồ ập kéo đến, khó mà đoán chính xác vì sao nó lại xuất hiện. Nhưng y biết chắc chắn nó liên quan đến chuyện Linh Đàm đang làm trên kia.

Linh Đàm đang hút lấy nước từ cơn bão vừa rồi, từ người Tịnh Mẫn, hút cả nước từ đất trời lại vào cơ thể của mình. Thuồng luồng tinh ẩn chứa sức mạnh ghê gớm, chỉ duy nhất Thủy Hà công chúa mới có thể chế ngự sức mạnh của gã. Gã vẫn chưa muốn dùng đến nguồn năng lượng nguy hiểm này bởi vì nó sẽ gây bất lợi cho tất cả mọi người, kể cả người bên phe của gã, kể cả bản thân của gã.

Linh Đàm nhớ lại lần gần nhất mình bộc phát sức mạnh đã gây thiệt hại cho cả người lẫn của cải dưới hạ giới ra sao. Nó như trận đại hồng thủy nhấn chìm và quét sạch mọi thứ trong vũ bão và lũ lụt. Gã luôn chần chừ, nhưng cơn đau từ vết cắn chí mạng của con rắn đã khiến gã không thể khống chế việc cơ thể tự chuyển đổi sức mạnh.

Bây giờ, Linh Đàm một lần nữa dùng đến nguồn sức mạnh bí hiểm này. Tịnh Mẫn là một tên thuộc mạng thủy, y sở hữu băng tuyết và sông nước. Nếu chỉ đánh tay đôi với y chẳng biết đến khi nào Linh Đàm mới hạ được y. Vì thế, gã sẽ rút hết sức mạnh mà y có bằng nguồn năng lực nguy hiểm của mình.

Linh Đàm tự nâng cơ thể của mình lên không trung, đôi mắt nhắm tịt, hai tay dang ra hai bên như đang đón lấy thứ gì đó từ lòng đất, mi tâm vẫn còn vầng sáng chói chang kì dị. Cho đến khi Tịnh Mẫn phát hiện thứ mà Linh Đàm lấy không phải đất đá hay vũ khí, mà toàn bộ nước từ trong lòng đất và ngay cả cơ thế của mình đang từ từ rơi vào lòng bàn tay của gã thì y tá hóa chạy trốn. Nhưng tuyệt nhiên y không thể rời đi nửa bước. Điều kỳ lạ nhất chính là cho dù y dùng sức mạnh như thế nào, cố bảo vệ bản thân ra sao thì lực hút vô hình từ lòng bàn tay của Linh Đàm vẫn đang lôi thứ gì đó từ trong cơ thể y.

Tịnh Mẫn thầm than:

“Nguy rồi.”

Nhưng dĩ nhiên y không có cơ hội trở mình gì cả. Linh Đàm biến ra một thuồng luồng tinh to bự từ hơi nước, phóng nó bay xuyên qua cơ thể Tịnh Mẫn, khiến y văng ra xa và thổ huyết. Đầu của y đập mạnh xuống nền đất khô quắc, chảy máu đầm đìa.

Tịnh Mẫn sờ vào đầu mình rồi rên rỉ:

“Thứ sức mạnh kinh hồn bạt vía gì vậy.”

Một cơn lũ không biết bắt nguồn từ đâu đang ập xuống Thiên giới như một cơn sóng thần. Mặt đất rung chuyển, cả thiên giới cũng rung chuyển theo. Cơn đại cuồng phong quét trôi tất cả, tiếng gào rú đầy bi thương của đám thiên binh thiên tướng vang lên khắp nơi. Không một ai có thể tránh được sức mạnh của cơn sóng thần, chỉ cần bị nó chạm vào cơ thể đều bị cuốn trôi.

Lúc này Huyết Yêu đang dùng chưởng lực khống chế ma pháp của Quý Nhậm. Hắn nghe được tiếng động của trận cuồng phong, nghe được tiếng sấm chớp đang thét gào một cách kì dị, nghe được tiếng âm thanh cầu cứu của nhiều mạng người ngoài kia. Hắn âm thầm kinh hãi:

“Linh Đàm đã mất kiểm soát rồi.”



Quý Nhậm cũng nghe được lời thì thầm của Huyết Yêu. Gã cũng là một đại thần, cũng biết sự nguy hiểm mà một thuồng luồng tinh đem lại. Gã cũng như Huyết Yêu, cũng từng chứng kiến cảnh tượng Linh Đàm bị mất kiểm soát, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy đầy nghiêm trọng. Lần đó, nếu như Huyết Yêu và Thủy Hà công chúa không tới kịp lúc, Linh Đàm đã khiến Tam giới thành biển nước.

Quý Nhậm nói đầy trách móc, dĩ nhiên là gã đang mắng chửi Huyết Yêu hơn là nói chuyện với chính mình:

“Ngươi biết cái tên đó nguy hiểm, vậy mà còn kéo hắn lên tận trên này? Đúng là không có cái ngu nào bằng.”

Huyết Yêu chỉ “Hừm” một cái rồi thôi. Hiện tại, hắn đang bận xử lý Quý Nhậm, nên không thể rời đi xem chuyện gì đang xảy ra ngoài kia. Hắn chỉ đành dựa vào sức mạnh ý chí của Linh Đàm, hy vọng thứ mà gã luôn khao khát có được sẽ chế ngự được sức mạnh của gã.

Huyết Yêu ném một ánh nhìn đầy lo lắng ra ngoài, kèm theo một câu:

“Chỉ có thể trông chờ vào con bé thôi.”

Linh Đàm biến thành một thuồng luồng tinh to gấp đôi một thuồng luồng tinh bình thường mà gã hay biến thành. Nó cuộn trọn trên mây, dáo mắt nhìn cảnh tượng hỗn độn bên dưới, rồi gầm vang đầy thích thú. Rõ ràng lúc này, phần con người của Linh Đàm đã hoàn toàn biến mất.

Linh Đàm bắt đầu tấn công mọi thứ mà gã thấy, tâm trí của gã (giống như Huyết Yêu đang suy đoán) đã mất tỉnh táo và không thể khống chế sức mạnh của mình. Gã không nhận ra ai cả, tất cả mọi thứ trước mắt gã đều trở thành kẻ địch không hơn không kém.

Tịnh Mẫn lo sợ quyết định chạy trốn, nhưng thuồng luồng tinh đã phát hiện ra chuyển động của y. Gã rượt theo sát nút, không muốn con mồi của mình sống sót. Sợi râu như sợi râu rồng của gã dài ra, nó quấn lấy cái cổ của Tịnh Mẫn và kéo y về phía gã.

Thuồng luông tinh nhìn Tịnh Mẫn với ánh mắt săm soi lạ lẫm, giống như gã đang ngẫm nghĩ về món ăn khuya của mình thay vì ngẫm nghĩ phải kết liễu đối phương trong lúc này. Tịnh Mẫn sợ hãi cùng cực, đang tưởng tượng viễn cảnh bị thứ to bự này nuốt vào bụng. Đời của y coi như chấm dứt một cách bi thảm và nhục nhã.

Vô Ảnh và Tịnh Uyển dùng thanh kiếm của họ chém nát trận cuồng phong vừa đổ ập vào người họ. Họ kéo nhau bay lên cao, tạm ngưng cuộc so tài của mình. Hai người nhìn nhau, trao cho nhau một ánh nhìn đầy ý nghĩa: Chúng ta nên dừng cái tên thuồng luông tinh kia trước khi bước vào một trận so tài khác.

Vô Ảnh nói:

“Cái tên đó lại mất kiểm soát nữa rồi. Thủy Hà nàng ấy lại không có ở đây. Lần này không biết chuyện kinh thiên động địa nào có thể xảy ra nữa đây.”

Tịnh Uyển mơ hồ hỏi:

“Cái tên đó vẫn có thể bộc phát sức mạnh kinh hồn như vậy ư?”



“Lần trước còn suýt khiến Tam giới hòa làm một thật. Gã biến tất cả thành nước. Mọi thứ, vạn vật đều tan thành tro trong biển nước ấy.”

Vô Ảnh biết Linh Đàm đã lại tẩu hỏa nhập ma. Nghe Huyết Yêu nói lần trước gã trở nên mất kiểm soát cũng vì cái chết của người vợ của mình. Gã đã nhấn chìm mọi thứ hòng nhấn chìm luôn cả Nguyên Sâm, nhưng lão già Nguyên Sâm quá gian mãnh, không những không bị nhấn chìm đến chết mà còn trốn thoát thành công.

Lần đó, Huyết Yêu và Thủy Hà đã phải tốn rất nhiều công sức mới ngăn Linh Đàm phá nát Tam giới. Vì phạm tội lần đó, Linh Đàm bị giam vĩnh viễn trong động chứa đầy lửa rồng. Thiên tử còn cấm không cho ai tới gần gã, dù chỉ nói vài câu thăm hỏi.

Vô Ảnh cực kỳ lo lắng. Bởi vì lần này Huyết Yêu bận rộn, Thủy Hà thì đã chết. Không một ai có khả năng ngăn được sức mạnh của gã. Tịnh Uyển thấy đôi mắt nửa u buồn, nửa lo âu của Vô Ảnh cũng biết chuyện trước đây kinh khủng thế nào. Ả cũng biết người mà Vô Ảnh vừa nhắc cũng chính là Thủy Hà – người trong mộng của anh.

Tiểu Bạch và Tịnh Ngôn không thoát khỏi số phận bị cuốn trôi đi. Tiểu Bạch chới với đưa tay cầm đại thứ gì đó, muốn giúp bản thân giữ thăng bằng. Nào ngờ thứ mà con bé túm lấy lại là cánh tay chắc nịch của Tịnh Ngôn.

Tịnh Ngôn nắm lấy tay Tiểu Bạch và kéo nó lên trên cao. Bàn tay của Tịnh Ngôn chắc chắn một cách phi thường. Cơ thể của nó chỉ như một thằng nhóc 12 tuổi, nhưng bàn tay rắn chắc túm lấy Tiểu Bạch kia lại tựa như một người đàn ông trưởng thành. Nó ôm lấy eo Tiểu Bạch, nâng cả hai bay tít lên cao.

Tịnh Uyển nhìn thấy Tịnh Ngôn cùng Tiểu Bạch đang bay về phía họ thì vẫy tay như điên, ám chỉ Tịnh Ngôn hãy đến nơi ả và Vô Ảnh đang trốn mới an toàn. Tịnh Ngôn chỉ mỉm cười, vẫn ôm khư khư Tiểu Bạch không rời khiến con bé có chút khó thở, trái tim không hiểu sao đập loạn như lần trước cả hai đã đụng độ nhau.

Vô Ảnh bay đến cướp lấy Tiểu Bạch trong tay Tịnh Ngôn. Anh cho rằng Tiểu Bạch sẽ không muốn được đối thủ của mình cứu mạng bằng cách đó đâu, con bé dư sức thoát khỏi trận cuồng phong ban nảy. Tiểu Bạch dĩ nhiên vui vẻ ra mặt khi Vô Ảnh đến lôi mình ra khỏi người Tịnh Ngôn.

Tịnh Ngôn lặng lẽ đến bên cạnh Tịnh Uyển, nó trưng ra bộ mặt như ai vừa cướp lấy thứ mà nó yêu thích, đôi mắt vẫn nhìn về phía Tiểu Bạch không ngừng. Rõ ràng nó cũng vừa nhớ ra đoạn cơ duyên của nó và Tiểu Bạch ngày trước. Chỉ bởi vì cơ thể Tiểu Bạch có lớn tướng so với cuộc gặp gỡ trước đây nên mới khiến nó ngờ ngợ không nhớ ra. Nhưng cái cảm giác ôm lấy cái eo nhỏ xíu của cô bé đó khiến nó không thể nhận lầm được.

Tịnh Ngôn nói với Tịnh Uyển, cũng không ngờ lời nói của mình lại tuôn ra một cách tự nhiên như vậy:

“Chính cô là kẻ khiến Lý Ngôn mãi mãi sống trong cơ thể một thằng nhóc như thế này. Bao lâu rồi ta không nhớ, chỉ biết kể từ khi uống viên độc dược của nó, ta không thể lớn lên bình thường như những người khác nữa.”

Tịnh Uyển chưa từng nghe qua loại chuyện như vậy. Rằng Tịnh Ngôn đã uống nhầm phải thứ thuốc gì đó khiến cơ thể mãi mãi ở thể trạng của một đứa trẻ mười mấy tuổi. Ả chỉ biết mấy trăm năm qua, Tịnh Ngôn luôn luôn trú ẩn một nơi không ai có thể tìm ra (ngoại trừ Quý Nhậm), cũng không hay gặp gỡ những người khác, lý do duy nhất liên quan đến cơ thể của nó. Ả nghe Quý Nhậm từng đề cập đến chuyện Tịnh Ngôn mãi không lớn, dù tuổi đời của nó ngày một tăng. Đáng lưu ý hơn, não bộ của nó hoàn toàn giống như cơ thể của nó, mãi mãi ở cái tuổi 12 đó từ lúc gặp Quý Nhậm đến tận bây giờ. Duy chỉ có sức mạnh của nó mới tăng theo năm tháng mà thôi.

Quý Nhậm đã từng tìm cách chạy chữa cho Tịnh Ngôn, nhưng thất bại nối tiếp thất bại khiến cả ngài lẫn Tịnh Ngôn đều bỏ cuộc. Nó cứ sống một cuộc sống mãi không thể trưởng thành như thế cho đến tận bây giờ. Tịnh Uyển cũng ít khi gặp nó, nên không hề nghe nó tâm sự chuyện riêng tư bao giờ.

Tịnh Uyển chưa kịp mở lời an ủi Tịnh Ngôn thế nào đã nhìn thấy nó đang lao về phía Vô Ảnh với tốc độ ánh sang. Nó cướp lấy Tiểu Bạch từ trong tay anh, ném con bé sang một bên, xém tý nữa con bé đã rơi từ độ cao kia xuống đất nếu không nhờ Tịnh Uyển bắt lấy kịp lúc.

Vô Ảnh tức giận trừng mắt nhìn Tịnh Ngôn, hận không thể một chiêu giết chết nó. Còn Tịnh Ngôn không còn quan tâm đến cái nhìn giận dữ của Vô Ảnh, nó đang bận liếc về phía Tiểu Bạch, lần đầu tiên nói giọng độc ác:

“Ngươi đã hỏi ta có nhớ ra ngươi hay không. Bây giờ ta đã có thể trả lời ngươi. Kẻ mà ta luôn tìm kiếm chính là ngươi, người đã khiến cơ thể của ta mãi không thể lớn lên. Ngươi lợi dụng lòng tốt của ta, lợi dụng sự cả tin của ta, hạ độc lên cơ thể của ta. Mối thăm thù này, dù cái đầu có suy nghĩ của một thằng nhóc đi chăng nữa, ta vẫn muốn khiến ngươi trả giá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Kiếm Của Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook