Chương 324: Sợi Chỉ Tay Màu Đỏ
Muội Nương
29/12/2021
Chỉ vài ngày sau khi Huyết Yêu rời đi, Linh Đàm đã gặp gỡ Bạch Nữ, người con gái đã làm biết bao chàng trai si mê. Bạch Nữ đang tìm một con thuyền, nàng muốn sang bên kia sông. Thuồng luồng tinh cũng giống những người khác, đều bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc. Trái tim băng giá của gã lần đầu đập điên cuồng, lần đầu thổn thức một cách khó hiểu. Ban đầu gã chẳng biết cảm xúc lúc ấy là gì, gã cứ tưởng bản thân đã lâm bệnh, gã tưởng cơ thể con người khiến gã yếu đi nữa cơ.
Bạch Nữ dịu dàng, nhìn gã đầy trìu mến. Ánh mắt nàng có chút hâm mộ rành rành dành cho gã khiến gã có chút trầm luân. Dù thú thật gã chẳng biết điều gì khiến nàng nhìn mình bằng ánh mắt đó, nhưng gã thích thú muốn nàng nhìn gã thêm vài lần. Gã đỡ lấy nàng lên thuyền. Ngón tay của gã chỉ vừa chạm nhẹ ngón tay của nàng, gã liền có cảm giác như có vài tia sét vừa sượt ngang ngón tay của mình. Gã vội vã buông bàn tay mềm mại của nàng ra, chỉ tay về phái đuôi thuyền cho nàng đến đso ngồi xuống.
Linh Đàm chỉ đơn giản đang thưởng thức vẻ đẹp của Bạch Nữ mà không có chút ý đồ mạo phạm nào cả, không giống những người khác khi nhìn thấy nàng. Điều này khiến nàng có chút ngạc nhiên. Nàng lặng lẽ đến nơi mà Linh Đàm vừa chỉ, ngoan ngoãn ngồi xuống, không quên nở một nụ cười ngọt lịm (trong mắt Linh Đàm nụ cười của nàng trở nên ngọt lịm).
Con thuyền của Linh Đàm chỉ đưa được năm người qua sông, con thuyền có cả mái vòm nhỏ xíu mà gã đã tự mình làm nên, mục đích che mưa che nắng hay ngủ trưa mỗi khi đợi có khách cần sang bên kia sông hay không. Bạch Nữ đang ngồi ở đuôi thuyền cách Linh Đàm cái mái vòm đó, với khoảng cách đó gã vẫn thấy khuôn mặt tựa trăng rằm của nàng.
Hôm nay, dòng sông êm ả lạ thường, không một chút gợn sóng nào; bầu trời xanh xanh, không có chút áng mây nào cả, khiến Linh Đàm cảm thấy chính ông trời cũng trở nên đẹp đẽ khi có một người con gái đẹp như nàng xuất hiện ở đây, ngay chốn này. Linh Đàm tự dung bật cười với chính suy nghĩ của mình.
Thế rồi, Linh Đàm nhìn ra chút buồn bã trong đáy mắt nàng, nàng đứng đó thẫn thờ nuốt lấy màu nắng đang phả vào mặt nàng. Gã lại chẳng thể nào mở lời. Gã không phải kiểu người cởi mở với một cô nương xa lạ và có vẻ như nàng ấy cũng là kiểu người giống với gã. Vì thế, cả hai không ai nói với ai câu nào cả, chỉ đơn giản mỗi người đứng mỗi nơi hoàn thành công việc của mình. Linh Đàm tiếp tục chèo thuyền qua sông còn Bạch Nữ lại tiếp tục nhìn ngắm mây trời.
Có lẽ Bạch Nữ đã ngán ngẫm việc ngắm cảnh rồi, Linh Đàm thấy nàng đã ngồi xuống và lôi ra một cây đàn tỳ bà (nàng lấy nó ra từ đâu gã cũng chẳng thấy được, rõ ràng nàng bước lên thuyền chỉ với bàn tay không mà thôi), nàng bắt đầu đàn những giai điệu mượt mà.
Linh Đàm như đắm chìm vào giai điệu buồn thảm từ tiếng đàn của Bạch Nữ mà quên luôn mái chèo trên tay đã bất giác ngừng lại từ lúc nào. Tiếng đàn của nàng khiến gã buồn vô cùng, khiến gã nhớ đến số phận bi thương và cô độc của mình. Càng nghe nàng gảy đàn, gã càng tuyệt vọng. Có lẽ gã đã đánh giá tiếng đàn của nàng quá sớm, rằng nó không hay ho như gã vẫn tưởng tượng, nó chỉ tổ khiến gã muốn tự kết liễu bản thân mình hơn.
Linh Đàm muốn ngăn tiếng đàn của nàng lại, muốn nàng thôi khiến gã đau đớn tâm can như thế này. Nhưng kỳ lạ nhất là cho dù gã cố thế nào cũng chẳng thể nhúc nhích rời khỏi nơi này một khắt. Nếu gã dùng sức mạnh của mình ngăn nàng lại, gã sợ bản thân sẽ khiến nàng bị thương mất
Linh Đàm lén liếc nhìn khuôn mặt của nàng, nó đã không còn vẻ yêu kiều dịu dàng trước đó nữa, chỉ còn sự lạnh lùng đầy sát khí bao trùm nàng, bao trùm cả con thuyền. Linh Đàm biết mình gặp đối thủ rồi. Người con gái tưởng như đơn thuần này đang tìm cách tấn công gã bằng cách nào đó. Chỉ là gã không biết nguyên nhân nàng đến đây muốn giết gã là gì.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục, nó biến thành một mũi tên vô hình bắn về phía Linh Đàm. Gã nghiêng mình né tránh. Nhưng điều kì dị đã xảy ra sau đó, mũi tên kia vốn không tấn công Linh Đàm mà tấn công một thứ khác. Thứ khác đó lấp ló dưới nước như chực chờ tấn công con thuyền từ nảy đến giờ.
Linh Đàm kinh hãi nhìn thứ đang di chuyển dưới mặt nước đó. Một con cá khổng lồ với hàm răng nhọn hoắc đang há miệng muốn tấn công con thuyền. Một sự hiện diện của một loài sinh vật kinh tởm, vậy mà gã lại không mảy may phát hiện thứ đó đang di chuyển. Gã đã đi lại trên dòng sông này bao lâu còn chưa thấy thứ gớm ghiếc như thế bao giờ. Vậy mà cô nương này cảm nhận được nó.
Bạch Nữ nói to:
“Huynh mau cúi đầu xuống.”
Linh Đàm bất giác làm theo lời nàng ấy. Gã cúi đầu, nhưng vẫn nhìn thấy mũi tên hình giọt nước bắn vào mắt con cá khiến nó nổ tung trên trời.
Bạch Nữ lướt đến bên cạnh Linh Đàm, tưởng gã hoảng sợ khi lần đầu nhìn thấy quái vật, tưởng Linh Đàm chỉ là một người đàn ông con người bình thường. Nàng nói nhẹ nhàng:
“Đã khiến huynh sợ rồi ư? Huynh không phiền đó chứ, bởi vì thứ đó đến là vì ta.”
Linh Đàm dĩ nhiên có chút phiền, nhưng sự tò mò đã khiến lời nói “rất phiền” của gã trở thành một câu khác:
“Thứ đó tại sao lại đến tìm cô nương?”
Bạch Nữ lại dịu giọng, có vẻ không muốn nhắc đến chuyện riêng tư của mình:
“Chuyện dài lắm. Phiền huynh đưa ta đi thêm một đoạn nữa nhé! Ta sẽ trả tiền hậu hĩnh cho huynh.”
Đột nhiên trời chuyển mưa, cơn mưa nặng hạt bất chợt gieo xuống nhân gian như một thác nước đổ. Linh Đàm không lường trước thời tiết lại nhanh biến đổi như vậy, trước đó trời vẫn còn trong xanh lắm. Gã hơi lo lắng nhìn qua vị cô nương đang đứng phía bên cạnh, gã thấy nàng đưa tay lên che giấu thứ gì đó đang dần dần lộ ra trên những sợi tóc, một thứ gì đó trong giống một cây đèn dầu.
Linh Đàm biết thứ trên tóc vị cô nương kia là thứ gì. Dù gã luôn không giao du với đám người bên ngoài, nhưng ít ra gã vẫn biết một chút thông tin về một linh vật của đất trời, người có một cây đèn dầu trên đầu (một thứ quyền năng soi rọi được nỗi sợ hãi của bất cứ kẻ nào). Họ luôn sống trong khu rừng tách biệt với những người khác. Nghe đâu có người còn bị đuổi giết chỉ vì sở hữu năng lực kì bí đó. Người ta cho rằng chỉ cần giết chết một linh vật của đất trời, cây đèn dầu sẽ rơi vào tay chúng và chúng trở thành một kẻ có năng lực giống họ.
Linh Đàm hiểu vì sao nàng lại cố gắng che đi ngọn đèn dầu trên đầu kia đi. Rất có thể nàng sợ ai đó nhìn thấy, rồi lại đến đây giết chết nàng chăng. Gã biết điều, vội vàng cởi bỏ cái áo choàng mỏng tanh của mình trùm lên đầu nàng.
Bạch Nữ có vẻ kinh ngạc một chút khi thấy hành động vừa rồi của Linh Đàm. Nàng có cảm tưởng như gã biết nàng muốn giấu giếm thứ gì. Linh Đàm lại ra hiệu cho nàng vào bên trong mái vòm trú mưa, còn mình lôi chiếc nón lá nát bươm ra đội lên trên đầu, tay vẫn vững mái chèo, cố đưa con thuyền vượt qua cơn sóng lớn.
Bạch Nữ nhìn dáng vẻ vững tay chèo của Linh Đàm cũng âm thầm ngưỡng mộ. Nàng đã được nghe người ta xôn xao bàn tán về một chàng trai cao to, tuấn tú, sống cách xa làng, ở một mình trong khu rừng cạnh dòng sông, lại có tài đưa người qua sông. Gã chưa bao giờ khiến hành khách của mình chịu thiệt thòi. Dù trong mọi hoàn cảnh nào, gã đều đưa người ta an toàn sang bờ bên kia. Có lẽ hôm nay, nàng đã lên đúng chiếc thuyền này.
Huyết Yêu không kể tiếp chuyện sau đó như thế nào, Tiểu Bạch không biết câu chuyện sau đó của hai đấng sinh thành của mình yêu nhau ra sao, nhưng Huyết Yêu đã trao lại một thứ cho Tiểu Bạch và dặn dò:
“Thứ này có thể khiến Linh Đàm trở lại bản tính của đệ ấy. Dĩ nhiên chỉ khi nào cha của con trở nên cuồng loạn, không còn kiểm soát được kìa.”
Tiểu Bạch cầm lấy chiếc hộp và mở ra. Bên trong chiếc hộp là một vòng tay chỉ đỏ. Nó chẳng bao giờ biết được sợi chỉ đó là gì cho đến khi Huyết Yêu nói rằng thứ đó chính là vật định tình của họ, ngoài cây trâm cài đầu mà Tiểu Bạch đang giữ.
Sao Tiểu Bạch có thể quên được. Nó vịn vào cánh tay của Lý Ngôn, dùng tay còn lại lôi ra chiếc hộp mà nó vẫn cất giữ lâu nay. Nó đeo sợi chỉ đỏ vào tay của mình. Nó nhờ Lý Ngôn quăng nó lên cao, cao đến mức khiến nó phải đối diện với đối mắt của thuồng luồng tinh.
Lý Ngôn dĩ nhiên không đồng ý cho Tiểu Bạch mạo hiểm tính mạng. Ai biết được gã thuồng luồng tinh kia có một chiêu giết chết Tiểu Bạch hay không, Lý Ngôn còn muốn cùng Tiểu Bạch nói vài chuyện trên trời dưới đất lắm. Dù vậy, gã vẫn dùng sợi mây (mà gã vừa biến ra) đưa Tiểu Bạch lên cao thay vì ném nó như lời nó vừa nhờ vả.
Vô Ảnh bị sợi mây quấn chặt, không cách nào thoát ra, mà anh cũng đang bị thương rất nặng. Anh ú ớ vài lời nghe như:
“Không được mạo hiểm, con bé ngốc nghếch kia. Ngay cả anh cũng bị nó làm bị thương huống chi em.”
Vô Ảnh quay sang nạt ngang Lý Ngôn:
“Sao chú mày để nó lên trên đó một mình hả thằng kia?”
Vô Ảnh nói xong thì ho rất nhiều, còn Lý Ngôn rất tủi thân nhìn Vô Ảnh. Rõ ràng nó cũng đâu muốn Tiểu Bạch gặp nguy hiểm gì, nhưng biết làm sao khi cô ấy cứ nằng nặc đòi nó giúp cơ chứ. Vô Ảnh đâu thấy đôi mắt cương quyết của Tiểu Bạch khi nảy đâu, giống như cô ấy đã biết cách kết liễu thuồng luông tinh rồi vậy.
Vô Ảnh cựa quậy thân mình một cách khó khăn. Anh ném một cái nhìn căm tức sang chổ Lý Ngôn rồi buộc nó gỡ sợi mây này ra khỏi cơ thể mình. Dù bị thương nặng thế nào, anh cũng muốn giúp đỡ Tiểu Bạch một tay.
Tịnh Uyển thấy tình hình không mấy khả quan, đặc biệt khi vết thương Vô Ảnh đang càng trở nặng thêm, ả quyết định:
“Em sẽ giúp đỡ con bé. Anh cứ ở yên đó đi.”
Tịnh Uyển tách hai thanh Hắc Bạch kiếm, phi người lên đứng song song với Tiểu Bạch. Nhưng Tiểu Bạch lúc này nói với Tịnh Uyển:
“Dì xuống dưới đó với mọi người đi. Ông ấy sẽ không làm hại được con đâu.”
Tịnh Uyển hơi nghi ngờ lời nói của một đứa nhóc khi nó cho rằng một thuồng luồng tinh với sức mạnh phi thường thế kia lại không làm gì được nó. Ả không định rời đi, ả phải ở lại thay Vô Ảnh coi ngó nó, vậy mà nó nhẫn tâm đuổi ả đi ư? Ả xuống dưới đó để rồi Vô Ảnh sẽ nhìn ả với ánh mắt coi thường cho xem.
Tiểu Bạch bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh. Nó phải nhanh chóng ngăn cơn thịnh nộ của thuồng luồng tinh lại càng nhanh càng tốt, nhưng người lớn thì cứ lo nó không đảm đương nổi. Nó xì khói ra hai tai và nói lớn, hình như nói luôn cho cả Vô Ảnh nghe:
“Huyết Yêu để lại một thứ có thể giúp cha kiểm soát được chính mình. Anh hãy tin em một lần đi.”
Tịnh Uyển cuối cùng cũng chịu thua sự dứt khoát của Tiểu Bạch. Con bé đó rõ ràng có được thứ gì đó ngăn cơn thịnh nộ này lại. Ả liền bay xuống bên dưới, cùng Vô Ảnh quan sát tình hình.
Thuồng luông tinh cơ hồ nhìn thấy một thứ gì đó bé nhỏ đang đứng trước mặt mình. Con quái vật há miệng gầm vang trước khi hướng cái đầu của đến chổ Tiểu Bạch. Rõ ràng quái thú muốn một miệng giết chết đứa nhỏ kia.
Cây đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch rung lắc dữ dội, nó nhìn xoáy vào mắt thuồng luồng tinh rồi xoay tròn tại chổ. Không còn ai trông thấy Tiểu Bạch nữa, thay vào đó một người con gái đẹp tuyệt trần đang đứng trên không, đối diện với thuồng luồng tinh, trên tay đeo một sợi dây chỉ đỏ chói chang. Tiểu Bạch nói với thuồng luồng tinh:
“Nỗi sợ hãi của người là thấy người phụ nữ này chết trước mặt mình.”
Nói xong, Tiểu Bạch thả mình từ độ cao xuống. Lý Ngôn thấy vậy liền la hét inh ỏi, nếu không phải Vô Ảnh can ngăn, nó còn muốn bay đến đỡ lấy Tiểu Bạch.
Bạch Nữ dịu dàng, nhìn gã đầy trìu mến. Ánh mắt nàng có chút hâm mộ rành rành dành cho gã khiến gã có chút trầm luân. Dù thú thật gã chẳng biết điều gì khiến nàng nhìn mình bằng ánh mắt đó, nhưng gã thích thú muốn nàng nhìn gã thêm vài lần. Gã đỡ lấy nàng lên thuyền. Ngón tay của gã chỉ vừa chạm nhẹ ngón tay của nàng, gã liền có cảm giác như có vài tia sét vừa sượt ngang ngón tay của mình. Gã vội vã buông bàn tay mềm mại của nàng ra, chỉ tay về phái đuôi thuyền cho nàng đến đso ngồi xuống.
Linh Đàm chỉ đơn giản đang thưởng thức vẻ đẹp của Bạch Nữ mà không có chút ý đồ mạo phạm nào cả, không giống những người khác khi nhìn thấy nàng. Điều này khiến nàng có chút ngạc nhiên. Nàng lặng lẽ đến nơi mà Linh Đàm vừa chỉ, ngoan ngoãn ngồi xuống, không quên nở một nụ cười ngọt lịm (trong mắt Linh Đàm nụ cười của nàng trở nên ngọt lịm).
Con thuyền của Linh Đàm chỉ đưa được năm người qua sông, con thuyền có cả mái vòm nhỏ xíu mà gã đã tự mình làm nên, mục đích che mưa che nắng hay ngủ trưa mỗi khi đợi có khách cần sang bên kia sông hay không. Bạch Nữ đang ngồi ở đuôi thuyền cách Linh Đàm cái mái vòm đó, với khoảng cách đó gã vẫn thấy khuôn mặt tựa trăng rằm của nàng.
Hôm nay, dòng sông êm ả lạ thường, không một chút gợn sóng nào; bầu trời xanh xanh, không có chút áng mây nào cả, khiến Linh Đàm cảm thấy chính ông trời cũng trở nên đẹp đẽ khi có một người con gái đẹp như nàng xuất hiện ở đây, ngay chốn này. Linh Đàm tự dung bật cười với chính suy nghĩ của mình.
Thế rồi, Linh Đàm nhìn ra chút buồn bã trong đáy mắt nàng, nàng đứng đó thẫn thờ nuốt lấy màu nắng đang phả vào mặt nàng. Gã lại chẳng thể nào mở lời. Gã không phải kiểu người cởi mở với một cô nương xa lạ và có vẻ như nàng ấy cũng là kiểu người giống với gã. Vì thế, cả hai không ai nói với ai câu nào cả, chỉ đơn giản mỗi người đứng mỗi nơi hoàn thành công việc của mình. Linh Đàm tiếp tục chèo thuyền qua sông còn Bạch Nữ lại tiếp tục nhìn ngắm mây trời.
Có lẽ Bạch Nữ đã ngán ngẫm việc ngắm cảnh rồi, Linh Đàm thấy nàng đã ngồi xuống và lôi ra một cây đàn tỳ bà (nàng lấy nó ra từ đâu gã cũng chẳng thấy được, rõ ràng nàng bước lên thuyền chỉ với bàn tay không mà thôi), nàng bắt đầu đàn những giai điệu mượt mà.
Linh Đàm như đắm chìm vào giai điệu buồn thảm từ tiếng đàn của Bạch Nữ mà quên luôn mái chèo trên tay đã bất giác ngừng lại từ lúc nào. Tiếng đàn của nàng khiến gã buồn vô cùng, khiến gã nhớ đến số phận bi thương và cô độc của mình. Càng nghe nàng gảy đàn, gã càng tuyệt vọng. Có lẽ gã đã đánh giá tiếng đàn của nàng quá sớm, rằng nó không hay ho như gã vẫn tưởng tượng, nó chỉ tổ khiến gã muốn tự kết liễu bản thân mình hơn.
Linh Đàm muốn ngăn tiếng đàn của nàng lại, muốn nàng thôi khiến gã đau đớn tâm can như thế này. Nhưng kỳ lạ nhất là cho dù gã cố thế nào cũng chẳng thể nhúc nhích rời khỏi nơi này một khắt. Nếu gã dùng sức mạnh của mình ngăn nàng lại, gã sợ bản thân sẽ khiến nàng bị thương mất
Linh Đàm lén liếc nhìn khuôn mặt của nàng, nó đã không còn vẻ yêu kiều dịu dàng trước đó nữa, chỉ còn sự lạnh lùng đầy sát khí bao trùm nàng, bao trùm cả con thuyền. Linh Đàm biết mình gặp đối thủ rồi. Người con gái tưởng như đơn thuần này đang tìm cách tấn công gã bằng cách nào đó. Chỉ là gã không biết nguyên nhân nàng đến đây muốn giết gã là gì.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục, nó biến thành một mũi tên vô hình bắn về phía Linh Đàm. Gã nghiêng mình né tránh. Nhưng điều kì dị đã xảy ra sau đó, mũi tên kia vốn không tấn công Linh Đàm mà tấn công một thứ khác. Thứ khác đó lấp ló dưới nước như chực chờ tấn công con thuyền từ nảy đến giờ.
Linh Đàm kinh hãi nhìn thứ đang di chuyển dưới mặt nước đó. Một con cá khổng lồ với hàm răng nhọn hoắc đang há miệng muốn tấn công con thuyền. Một sự hiện diện của một loài sinh vật kinh tởm, vậy mà gã lại không mảy may phát hiện thứ đó đang di chuyển. Gã đã đi lại trên dòng sông này bao lâu còn chưa thấy thứ gớm ghiếc như thế bao giờ. Vậy mà cô nương này cảm nhận được nó.
Bạch Nữ nói to:
“Huynh mau cúi đầu xuống.”
Linh Đàm bất giác làm theo lời nàng ấy. Gã cúi đầu, nhưng vẫn nhìn thấy mũi tên hình giọt nước bắn vào mắt con cá khiến nó nổ tung trên trời.
Bạch Nữ lướt đến bên cạnh Linh Đàm, tưởng gã hoảng sợ khi lần đầu nhìn thấy quái vật, tưởng Linh Đàm chỉ là một người đàn ông con người bình thường. Nàng nói nhẹ nhàng:
“Đã khiến huynh sợ rồi ư? Huynh không phiền đó chứ, bởi vì thứ đó đến là vì ta.”
Linh Đàm dĩ nhiên có chút phiền, nhưng sự tò mò đã khiến lời nói “rất phiền” của gã trở thành một câu khác:
“Thứ đó tại sao lại đến tìm cô nương?”
Bạch Nữ lại dịu giọng, có vẻ không muốn nhắc đến chuyện riêng tư của mình:
“Chuyện dài lắm. Phiền huynh đưa ta đi thêm một đoạn nữa nhé! Ta sẽ trả tiền hậu hĩnh cho huynh.”
Đột nhiên trời chuyển mưa, cơn mưa nặng hạt bất chợt gieo xuống nhân gian như một thác nước đổ. Linh Đàm không lường trước thời tiết lại nhanh biến đổi như vậy, trước đó trời vẫn còn trong xanh lắm. Gã hơi lo lắng nhìn qua vị cô nương đang đứng phía bên cạnh, gã thấy nàng đưa tay lên che giấu thứ gì đó đang dần dần lộ ra trên những sợi tóc, một thứ gì đó trong giống một cây đèn dầu.
Linh Đàm biết thứ trên tóc vị cô nương kia là thứ gì. Dù gã luôn không giao du với đám người bên ngoài, nhưng ít ra gã vẫn biết một chút thông tin về một linh vật của đất trời, người có một cây đèn dầu trên đầu (một thứ quyền năng soi rọi được nỗi sợ hãi của bất cứ kẻ nào). Họ luôn sống trong khu rừng tách biệt với những người khác. Nghe đâu có người còn bị đuổi giết chỉ vì sở hữu năng lực kì bí đó. Người ta cho rằng chỉ cần giết chết một linh vật của đất trời, cây đèn dầu sẽ rơi vào tay chúng và chúng trở thành một kẻ có năng lực giống họ.
Linh Đàm hiểu vì sao nàng lại cố gắng che đi ngọn đèn dầu trên đầu kia đi. Rất có thể nàng sợ ai đó nhìn thấy, rồi lại đến đây giết chết nàng chăng. Gã biết điều, vội vàng cởi bỏ cái áo choàng mỏng tanh của mình trùm lên đầu nàng.
Bạch Nữ có vẻ kinh ngạc một chút khi thấy hành động vừa rồi của Linh Đàm. Nàng có cảm tưởng như gã biết nàng muốn giấu giếm thứ gì. Linh Đàm lại ra hiệu cho nàng vào bên trong mái vòm trú mưa, còn mình lôi chiếc nón lá nát bươm ra đội lên trên đầu, tay vẫn vững mái chèo, cố đưa con thuyền vượt qua cơn sóng lớn.
Bạch Nữ nhìn dáng vẻ vững tay chèo của Linh Đàm cũng âm thầm ngưỡng mộ. Nàng đã được nghe người ta xôn xao bàn tán về một chàng trai cao to, tuấn tú, sống cách xa làng, ở một mình trong khu rừng cạnh dòng sông, lại có tài đưa người qua sông. Gã chưa bao giờ khiến hành khách của mình chịu thiệt thòi. Dù trong mọi hoàn cảnh nào, gã đều đưa người ta an toàn sang bờ bên kia. Có lẽ hôm nay, nàng đã lên đúng chiếc thuyền này.
Huyết Yêu không kể tiếp chuyện sau đó như thế nào, Tiểu Bạch không biết câu chuyện sau đó của hai đấng sinh thành của mình yêu nhau ra sao, nhưng Huyết Yêu đã trao lại một thứ cho Tiểu Bạch và dặn dò:
“Thứ này có thể khiến Linh Đàm trở lại bản tính của đệ ấy. Dĩ nhiên chỉ khi nào cha của con trở nên cuồng loạn, không còn kiểm soát được kìa.”
Tiểu Bạch cầm lấy chiếc hộp và mở ra. Bên trong chiếc hộp là một vòng tay chỉ đỏ. Nó chẳng bao giờ biết được sợi chỉ đó là gì cho đến khi Huyết Yêu nói rằng thứ đó chính là vật định tình của họ, ngoài cây trâm cài đầu mà Tiểu Bạch đang giữ.
Sao Tiểu Bạch có thể quên được. Nó vịn vào cánh tay của Lý Ngôn, dùng tay còn lại lôi ra chiếc hộp mà nó vẫn cất giữ lâu nay. Nó đeo sợi chỉ đỏ vào tay của mình. Nó nhờ Lý Ngôn quăng nó lên cao, cao đến mức khiến nó phải đối diện với đối mắt của thuồng luồng tinh.
Lý Ngôn dĩ nhiên không đồng ý cho Tiểu Bạch mạo hiểm tính mạng. Ai biết được gã thuồng luồng tinh kia có một chiêu giết chết Tiểu Bạch hay không, Lý Ngôn còn muốn cùng Tiểu Bạch nói vài chuyện trên trời dưới đất lắm. Dù vậy, gã vẫn dùng sợi mây (mà gã vừa biến ra) đưa Tiểu Bạch lên cao thay vì ném nó như lời nó vừa nhờ vả.
Vô Ảnh bị sợi mây quấn chặt, không cách nào thoát ra, mà anh cũng đang bị thương rất nặng. Anh ú ớ vài lời nghe như:
“Không được mạo hiểm, con bé ngốc nghếch kia. Ngay cả anh cũng bị nó làm bị thương huống chi em.”
Vô Ảnh quay sang nạt ngang Lý Ngôn:
“Sao chú mày để nó lên trên đó một mình hả thằng kia?”
Vô Ảnh nói xong thì ho rất nhiều, còn Lý Ngôn rất tủi thân nhìn Vô Ảnh. Rõ ràng nó cũng đâu muốn Tiểu Bạch gặp nguy hiểm gì, nhưng biết làm sao khi cô ấy cứ nằng nặc đòi nó giúp cơ chứ. Vô Ảnh đâu thấy đôi mắt cương quyết của Tiểu Bạch khi nảy đâu, giống như cô ấy đã biết cách kết liễu thuồng luông tinh rồi vậy.
Vô Ảnh cựa quậy thân mình một cách khó khăn. Anh ném một cái nhìn căm tức sang chổ Lý Ngôn rồi buộc nó gỡ sợi mây này ra khỏi cơ thể mình. Dù bị thương nặng thế nào, anh cũng muốn giúp đỡ Tiểu Bạch một tay.
Tịnh Uyển thấy tình hình không mấy khả quan, đặc biệt khi vết thương Vô Ảnh đang càng trở nặng thêm, ả quyết định:
“Em sẽ giúp đỡ con bé. Anh cứ ở yên đó đi.”
Tịnh Uyển tách hai thanh Hắc Bạch kiếm, phi người lên đứng song song với Tiểu Bạch. Nhưng Tiểu Bạch lúc này nói với Tịnh Uyển:
“Dì xuống dưới đó với mọi người đi. Ông ấy sẽ không làm hại được con đâu.”
Tịnh Uyển hơi nghi ngờ lời nói của một đứa nhóc khi nó cho rằng một thuồng luồng tinh với sức mạnh phi thường thế kia lại không làm gì được nó. Ả không định rời đi, ả phải ở lại thay Vô Ảnh coi ngó nó, vậy mà nó nhẫn tâm đuổi ả đi ư? Ả xuống dưới đó để rồi Vô Ảnh sẽ nhìn ả với ánh mắt coi thường cho xem.
Tiểu Bạch bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh. Nó phải nhanh chóng ngăn cơn thịnh nộ của thuồng luồng tinh lại càng nhanh càng tốt, nhưng người lớn thì cứ lo nó không đảm đương nổi. Nó xì khói ra hai tai và nói lớn, hình như nói luôn cho cả Vô Ảnh nghe:
“Huyết Yêu để lại một thứ có thể giúp cha kiểm soát được chính mình. Anh hãy tin em một lần đi.”
Tịnh Uyển cuối cùng cũng chịu thua sự dứt khoát của Tiểu Bạch. Con bé đó rõ ràng có được thứ gì đó ngăn cơn thịnh nộ này lại. Ả liền bay xuống bên dưới, cùng Vô Ảnh quan sát tình hình.
Thuồng luông tinh cơ hồ nhìn thấy một thứ gì đó bé nhỏ đang đứng trước mặt mình. Con quái vật há miệng gầm vang trước khi hướng cái đầu của đến chổ Tiểu Bạch. Rõ ràng quái thú muốn một miệng giết chết đứa nhỏ kia.
Cây đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch rung lắc dữ dội, nó nhìn xoáy vào mắt thuồng luồng tinh rồi xoay tròn tại chổ. Không còn ai trông thấy Tiểu Bạch nữa, thay vào đó một người con gái đẹp tuyệt trần đang đứng trên không, đối diện với thuồng luồng tinh, trên tay đeo một sợi dây chỉ đỏ chói chang. Tiểu Bạch nói với thuồng luồng tinh:
“Nỗi sợ hãi của người là thấy người phụ nữ này chết trước mặt mình.”
Nói xong, Tiểu Bạch thả mình từ độ cao xuống. Lý Ngôn thấy vậy liền la hét inh ỏi, nếu không phải Vô Ảnh can ngăn, nó còn muốn bay đến đỡ lấy Tiểu Bạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.