Chương 325: Như Dự Tính
Muội Nương
02/01/2022
Vô Ảnh cùng Lý Ngôn nín thở chờ đợi điều kì diệu sẽ xảy ra. Tiểu Bạch hẳn đã tính toán chuẩn xác mới dám gieo mình xuống như thế. Nếu trong vòng hai hay ba phút tiếp theo, nếu Tiểu Bạch đoán sai, họ nhất định sẽ cứu con bé kịp lúc. Lý Ngôn căng thẳng quá đã chuyển sang cắn móng tay của mình đến mức cắn luôn phần da thịt mà vẫn không thấy đau đớn gì.
Khi Tiểu Bạch thả mình rơi tự do xuống dưới, trong đôi mắt của quái vật thuồng luồng tinh có biến động lớn: Nó thản thốt nhìn cô bé, từ đôi mắt ghê rợn chảy ra vài giọt nước mắt bự chảng. Nó vươn móng vuốt chụp hụt cô bé, trái tim quặn thắt một cách kỳ quặc khi để hụt cô bé.
Bên dưới sóng thần đang bao trùm tất cả, không nơi nào không có sóng nước. Tiểu Bạch mà rơi xuống bên dưới chắc chắn sẽ bị cuốn trôi và chết đi. Thuồng luồng tinh nhìn theo thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Bạch và vừa nhận ra viên thạch anh đính trên vòng chỉ tay màu đỏ trên tay con bé, liền như bị ai đó đấm thật mạnh vào mặt.
Hai con mắt thuồng luồng tinh nổi đầy gân đỏ. Khó lắm con quái vật mới giữ cho cái đầu của nó đứng yên một chổ. Bởi vì đầu của nó bắt đầu đau như bị ai đó bổ ra làm đôi. Miệng nó khạc ra những tiếng ú ớ như đang bị ai đó bóp nghẹt tại cổ họng.
Bỗng dưng vang lên một giọng nói của ai đó bên tai của nó:
“Ta tên Bạch Nữ, còn huynh?”
Giọng nói êm dịu, ngọt ngào của ai đó khiến trái tim của con quái vật đập tưng tưng tức cười. Nó quay đầu về phía giọng nói, lại chẳng thể nào ngờ được giọng nói phát ra từ bên trong cái đầu to bự của nó. Vì thế nó cứ quay qua quay lại, tìm kiếm khắp nơi người đang nói chuyện với mình.
Giọng nói của một người con gái lại vang lên một lần nữa, lần này nó nghe được trong giọng nàng có một chút lo lắng, lại có một chút buồn bã, lại có một chút sợ hãi ai đó sẽ khước từ ý định của nàng:
“Huynh là vì ta mà bị thương. Ta sẽ ở lại chăm sóc huynh, huynh không phiền chứ?”
Thuồng luồng tinh dùng hai chi trước ôm lấy đầu của mình. Nó nghe được tiếng cười khúc khích của nàng, tiếng cười khiến nó mơ màng, khiến nó trầm luân:
“Cái này huynh làm tặng cho ta ư? Ta thích lắm.”
“Linh Đàm, huynh lại đây, ta tặng huynh cái này. Đây là vòng tay mà ta tự làm. Ta hy vọng huynh không chê nó xấu xí.”
“Linh Đàm, người ta đã có hỷ mạch rồi.”
Thuồng luồng tinh không cách nào khiến giọng nói của nàng ấy ngừng lại, nó quằn quại trong đau đớn trên không trung; trái tim như ai đó dùng dao cắt ra từng mảnh nhỏ. Giọng cười của nàng văng vẳng bên tai của nó, đôi mắt to tròn chứa đầy ý cười của nàng bất chợt hiện rõ ràng trước mặt nó khiến nó bối rối dùng hai chi trên ôm lấy cái đầu của mình.
Nó nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đầy nước của nàng, nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của nàng. Mới vừa rồi nàng còn cười cười nói nói, vậy mà lúc này nó chỉ nghe được nàng thổn thức:
“Linh Đàm, mối lương duyên này ngay từ đầu đã sai trái. Ta không nên kéo chàng vào nguy hiểm mới phải. Ta không nên mưu cầu hạnh phúc riêng, không nên nghĩ một người như ta cũng xứng đáng được hạnh phúc.”
“Không. Nàng đừng rời xa ta.” Thuồng luồng tinh khạc ra một câu, không ai biết nó đang tự nói chuyện với chính mình, tự đáp lời người con gái đang khóc trước mặt mình.
“Ta cứ nghĩ mọi chuyện đã qua. Rút cuộc lại không phải. Ta phải đi, ta phải rời xa chàng. Ta không muốn đứa bé mới sinh lại rơi vào vòng luẩn quẫn của chính ta. Linh Đàm, chàng tha thứ cho ta nhé. Ta yêu chàng, mãi mãi yêu chàng.”
“ĐỪNG MÀ.” Thuồng luồng tinh gầm lên đau đớn, tiếng gầm của nó khiến bầu trời bắt đầu nổi thêm một trận cuồng phong khác.
Huyết Yêu nghe được tiếng gầm đầy bi thương của thuồng luồng tinh thì mỉm cười. Quý Nhậm lại khó hiểu nhìn hắn, cái cách hắn cười thật khiến người ta chán ghét, làm như hắn biết tỏng sự việc ngoài kia cuối cùng cũng giải quyết được vậy. Gã rất muốn hỏi hắn mấy câu, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép bản thân làm điều đó, nên đành ấm ức nuốt lấy nụ cười đắc ý của Huyết Yêu.
Tiểu Bạch cố tình làm bản thân rơi chậm một chút, nhưng chờ mãi lại chẳng thấy thuồng luồng tinh đả động gì cả. Nó đành thực hiện một chiêu quyết định: Nó biến trở lại thành Tiểu Bạch. Nó hét lớn, đủ cho thuồng luồng tinh nghe thấy:
“Cha ơi, nếu như người không cứu được con, người vĩnh viễn sẽ mất đi đứa con của nàng ấy, đứa con mà Bạch Nữ dùng cả tính mạng bảo vệ ấy.”
Thuồng luồng tinh dĩ nhiên nghe thấy, nó nhìn xuống thấy thân ảnh của Tiểu Bạch đang rơi. Lập tức ánh mắt trở nên mềm mại, nó không thể đưa hai chi trước lên lau nước mắt cho mình. Chỉ thấy nó quay đầu xuống dưới, bắt đầu tăng tốc độ, xà xuống cứu Tiểu Bạch.
Đầu của thuồng luồng tinh đột nhiên trở nên nhỏ lại, tứ chi cũng bắt đầu co quắp, cái đuôi thu nhỏ. Chỉ trong tích tắc thuồng luồng tinh đã trở lại hình dáng của Linh Đàm. Gã nhanh chóng đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Tiểu Bạch, giữ cả hai lơ lửng trên không trung.
Linh Đàm đầy trách móc mà nói với Tiểu Bạch:
“Con có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không? Nếu lỡ người cha này ra tay sát hại đứa con gái của ta, đứa con gái mà nàng ấy dùng tính mạng muốn bảo vệ, thì ta phải làm sao mới có thể đối mặt với nàng ấy?”
Tiểu Bạch ôm lấy cổ cha của mình, cười khì khì:
“Con tin cha, chú Huyết Yêu cũng tin cha.”
Linh Đàm khó hiểu nhìn Tiểu Bạch, nó liền lên tiếng giải thích:
“Chú Huyết Yêu nói khi nào cha mất kiểm soát, con phải tự mình nhìn vào nỗi sợ hãi lớn nhất của cha. Con phải biến thành thứ đó kéo cha trở lại. Chú ấy còn nói con chính là chìa khóa duy nhất giúp cha tự mình lấy lại nhân tính.”
Tiểu Bạch lắc lắc cổ tay, nơi nó quấn qua loa chiếc vòng tay màu đỏ, trước mặt Linh Đàm, miệng mấp mấy vài câu:
“Cha nhìn xem, vòng tay chỉ đỏ này cũng là chú Huyết Yêu đưa cho con đấy. Chú ấy nói chỉ cần cha nhìn thấy nó, tự khắc sẽ nhớ ra được bản thân mình trước đây.”
Linh Đàm lẩm bẩm:
“Cha tưởng mình đã đánh mất nó trong trận chiến đó. Không ngờ Huyết Yêu lại giữ nó thay cha lâu như vậy. Tiểu Bạch, chúng ta nợ chú Huyết Yêu nhiều lắm, con biết không? Chúng ta nhất định không được phụ lòng sự tốt bụng và tin yêu của chú ấy.”
Tiểu Bạch gật gù cái đầu. Dĩ nhiên nó luôn biết phải báo đáp ân tình của Huyết Yêu ra sao. Linh Đàm ôm Tiểu Bạch bay đến nơi Vô Ảnh đang trốn. Gã gãi đầu có vẻ đang tự trách bản thân mình khi đã gây ra nhiều mối nguy hại như vậy. Vô Ảnh xua tay, tỏ ý không phiền hà điều gì, chỉ cần hai người bình yên vô sự là được.
Linh Đàm cắn răng nói ra những lời trong lòng:
“Huyết Yêu biết điểm yếu của ta là gì. Cũng may huynh ấy dự tính được mọi chuyện, Tiểu Bạch mới có thể cứu được tất cả chúng ta.”
Trong đầu của Linh Đàm chứa đầy ký ức của Bạch Nữ và gã. Chính ký ức của nàng đã khiến gã trở lại hình dáng con người, cũng chính ký ức ngọt ngào với nàng đã khiến tâm tính của gã trở lại, chính Tiểu Bạch là chìa khóa giúp gã nhớ ra mình không chỉ là chồng của Bạch Nữ mà còn là một người cha của Tiểu Bạch. Huyết Yêu biết điều đó. Đó hẳn là lý do vì sao Huyết Yêu không nóng vội chạy ra ngoài này giải quyết đống lộn xộn mà gã đã bày ra.
Vô Ảnh đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng chân mày đã giãn đi rất nhiều. Có điều, vết thương của anh quá nặng, nặng đến mức không còn sức lực gì nữa, cả người đang bám víu vào Tịnh Uyển mới đứng vững. Anh cố nói cho Linh Đàm nghe được:
“Nè vị huynh đài này, đừng bao giờ trở lên điên điên như vậy nữa nhé. Chú nhìn khắp nơi đi, rồi chú định giải quyết cái đống lộn xộn kia như thế nào đây?”
Chỉ thấy Linh Đàm đưa Tiểu Bạch cho Lý Ngôn, còn gã vội vàng bay lên trời, biến thành một thuồng luồng tinh và hút lấy toàn bộ số nước mà gã đã tạo ra. Thật thần kỳ khi tất cả đại hồng thủy đang từ từ bị Linh Đàm hút hết vào tứ chi của mình. Bầu trời trên cao cũng trở nên trong veo. Chỉ vài phút sau đó, quang cảnh Thiên giới trở lại như trước kia.
Những thiên binh thiên tướng kẻ thì níu cành cây, người thì ôm lấy khúc gỗ đang từ từ chạm chân xuống mặt đất. Không ai dám tin mình còn sống, họ vui mừng, hớn hở, ôm chầm lấy nhau như những người bạn lâu năm. Lúc này không một ai để ý chuyện mình là kẻ địch của nhau nữa, tất cả đều tay bắt mặt mừng, chẳng ngại chuyện gì nữa, cũng chẳng còn đủ sức chiến đấu với nhau nữa. Họ ngồi xuống đất, thở hổn hển, bắt đầu kể cho nhau nghe chuyện mình làm sao thoát chết cơn cuồng phong vừa rồi.
Ngay cả Tịnh Mẫn cũng đang thoi thóp phía xa xa. Thì ra lúc Linh Đàm ném y xuống sóng thần, y vẫn còn đủ tỉnh táo chụp lấy cảnh cây mới bảo toàn tính mạng. Vô Ảnh là người phát hiện ra y đầu tiên, anh lập tức nói với Tịnh Uyển:
“Xem bạn của cô em đang hôn mê phía bên kia kìa.”
Tịnh Uyển nhìn theo hướng tay của Vô Ảnh, ả xúc động nhìn Vô Ảnh. Họ đều là kẻ địch của nhau, nhưng anh vẫn chọn lựa giúp đỡ đối phương. Ả nhanh tay đưa Vô Ảnh sang cho Lý Ngôn kèm cặp, còn bản thân xà xuống cứu lấy Tịnh Mẫn. Ả thấy người yêu của mình đang bị thương rất nặng, không biết y có thể khôi phục lại như xưa hay không.
Quý Nhậm thu lại chưởng lực. Gã nhìn ra ngoài trời thì đoán được tình hình bên ngoài đã được giải quyết ổn thỏa. Nhưng làm sao đám người ngoài kia có thể thu phục được một thuồng luồng tinh đang phát điên cơ chứ? Gã điên tiết nói như thét ra lửa:
“Bộ có đứa nào xuất hiện hạ bệ được gã thuồng luồng tinh đó luôn hay sao? Gã đó kể từ khi nào lại dễ dàng bị hạ gục như vậy?”
Huyết Yêu cười cười, dĩ nhiên hắn đoán được người giúp Linh Đàm lấy lại kiểm soát là ai. Hắn vui vẻ nói với Quý Nhậm:
“Ta luôn luôn trù tính được mọi thứ mà.”
Quý Nhậm đương nhiên rất ghét cái vẻ mặt vênh váo của Huyết Yêu, càng ghét khi hắn luôn luôn tính toán như thần. Có đôi lần gã nghĩ Huyết Yêu không đơn giản là một thần giữ của bình thường, thân phận của hắn rất có thể liên quan đến cái tên thần tiên luôn tiên đoán mọi việc nhờ khả năng trời phú của mình, một kẻ có hành tung bí ẩn tên Lưu Kỵ. Gã thật không hiểu nổi tên tóc đỏ kia lại quá tài tình như vậy. Mạnh Quân thua trong tay tên tóc đỏ cũng quá dễ hiểu.
Quý Nhậm đâu ngờ những tên thuộc hạ cấp cao của mình lại “quay đầu” nhanh đến như vậy. Gã nào biết rút cuộc không ai trong số chúng thật sự chiến đấu vì mình, ngoại trừ Tịnh Mẫn – kẻ vừa được tìm thấy xác sau trận chiến với thuồng luồng tinh. Tịnh Tân đã chết, Tịnh Uyển và Tịnh Ngôn không còn muốn sống chết với kẻ địch nữa, Tịnh Đan chỉ chiến đấu vì thù riêng của mình. Quý Nhậm nào biết trận chiến trên Thiên giới chỉ một mình gã cố gắng mà thôi.
Trong lúc này, Trúc Chi và ả người rắn đang vờn nhau. Ả người rắn vẫn cảm thấy đau sau khi trúng một mũi tên từ Thượng Nguyệt. Một lần nữa ả đã hoàn toàn tin vào suy đoán của chính mình. Trúc Chi kia đúng là đứa con của Thủy Hà và Quỷ vương.
Đầu của Trúc Chi nghiêng qua nghiêng lại một cách bất thường, đôi mắt trở nên lờ đờ một cách kỳ quặc. Cô nhe răng cười cợt ả người rắn:
“Ngươi cho rằng ngươi sẽ không bại trong tay một đứa nhóc tỳ chưa thể kiểm soát được sức mạnh của mình sao?”
Quý Nhậm và Huyết Yêu đã rời khỏi nơi này và tập trung vào trận đánh của họ nên mới không thể chứng kiến khuôn mặt quỷ dị của Trúc Chi. Vẻ mặt của Trúc Chi thật sự rất dọa người: miệng toe toét cười, đôi mắt có ba phần vô hồn bảy phần sát khí, bàn tay đang từ từ đưa ra bắt lấy thứ gì đó trong không khí và cho đến khi ả người rắn nhìn thấy đôi môi Trúc Chi cử động nhẹ mới biết Trúc Chi vừa gọi thứ gì đó đến bên mình (dù ả không nghe được Trúc Chi đã nói cái gì vào không khí).
Ngay tức khắc, Thanh Hắc Ma tức thì xuất hiện trên tay Trúc Chi và nụ cười cô càng trở nên quỷ dị hơn.
“Thế nào, đã biết ta chính là tiểu ma vương ngươi rất vui, đúng không Cố Nhi? Nhớ lại trước đây ngươi cũng có ơn giúp ta chào đời nhỉ?”
Khi Tiểu Bạch thả mình rơi tự do xuống dưới, trong đôi mắt của quái vật thuồng luồng tinh có biến động lớn: Nó thản thốt nhìn cô bé, từ đôi mắt ghê rợn chảy ra vài giọt nước mắt bự chảng. Nó vươn móng vuốt chụp hụt cô bé, trái tim quặn thắt một cách kỳ quặc khi để hụt cô bé.
Bên dưới sóng thần đang bao trùm tất cả, không nơi nào không có sóng nước. Tiểu Bạch mà rơi xuống bên dưới chắc chắn sẽ bị cuốn trôi và chết đi. Thuồng luồng tinh nhìn theo thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Bạch và vừa nhận ra viên thạch anh đính trên vòng chỉ tay màu đỏ trên tay con bé, liền như bị ai đó đấm thật mạnh vào mặt.
Hai con mắt thuồng luồng tinh nổi đầy gân đỏ. Khó lắm con quái vật mới giữ cho cái đầu của nó đứng yên một chổ. Bởi vì đầu của nó bắt đầu đau như bị ai đó bổ ra làm đôi. Miệng nó khạc ra những tiếng ú ớ như đang bị ai đó bóp nghẹt tại cổ họng.
Bỗng dưng vang lên một giọng nói của ai đó bên tai của nó:
“Ta tên Bạch Nữ, còn huynh?”
Giọng nói êm dịu, ngọt ngào của ai đó khiến trái tim của con quái vật đập tưng tưng tức cười. Nó quay đầu về phía giọng nói, lại chẳng thể nào ngờ được giọng nói phát ra từ bên trong cái đầu to bự của nó. Vì thế nó cứ quay qua quay lại, tìm kiếm khắp nơi người đang nói chuyện với mình.
Giọng nói của một người con gái lại vang lên một lần nữa, lần này nó nghe được trong giọng nàng có một chút lo lắng, lại có một chút buồn bã, lại có một chút sợ hãi ai đó sẽ khước từ ý định của nàng:
“Huynh là vì ta mà bị thương. Ta sẽ ở lại chăm sóc huynh, huynh không phiền chứ?”
Thuồng luồng tinh dùng hai chi trước ôm lấy đầu của mình. Nó nghe được tiếng cười khúc khích của nàng, tiếng cười khiến nó mơ màng, khiến nó trầm luân:
“Cái này huynh làm tặng cho ta ư? Ta thích lắm.”
“Linh Đàm, huynh lại đây, ta tặng huynh cái này. Đây là vòng tay mà ta tự làm. Ta hy vọng huynh không chê nó xấu xí.”
“Linh Đàm, người ta đã có hỷ mạch rồi.”
Thuồng luồng tinh không cách nào khiến giọng nói của nàng ấy ngừng lại, nó quằn quại trong đau đớn trên không trung; trái tim như ai đó dùng dao cắt ra từng mảnh nhỏ. Giọng cười của nàng văng vẳng bên tai của nó, đôi mắt to tròn chứa đầy ý cười của nàng bất chợt hiện rõ ràng trước mặt nó khiến nó bối rối dùng hai chi trên ôm lấy cái đầu của mình.
Nó nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đầy nước của nàng, nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của nàng. Mới vừa rồi nàng còn cười cười nói nói, vậy mà lúc này nó chỉ nghe được nàng thổn thức:
“Linh Đàm, mối lương duyên này ngay từ đầu đã sai trái. Ta không nên kéo chàng vào nguy hiểm mới phải. Ta không nên mưu cầu hạnh phúc riêng, không nên nghĩ một người như ta cũng xứng đáng được hạnh phúc.”
“Không. Nàng đừng rời xa ta.” Thuồng luồng tinh khạc ra một câu, không ai biết nó đang tự nói chuyện với chính mình, tự đáp lời người con gái đang khóc trước mặt mình.
“Ta cứ nghĩ mọi chuyện đã qua. Rút cuộc lại không phải. Ta phải đi, ta phải rời xa chàng. Ta không muốn đứa bé mới sinh lại rơi vào vòng luẩn quẫn của chính ta. Linh Đàm, chàng tha thứ cho ta nhé. Ta yêu chàng, mãi mãi yêu chàng.”
“ĐỪNG MÀ.” Thuồng luồng tinh gầm lên đau đớn, tiếng gầm của nó khiến bầu trời bắt đầu nổi thêm một trận cuồng phong khác.
Huyết Yêu nghe được tiếng gầm đầy bi thương của thuồng luồng tinh thì mỉm cười. Quý Nhậm lại khó hiểu nhìn hắn, cái cách hắn cười thật khiến người ta chán ghét, làm như hắn biết tỏng sự việc ngoài kia cuối cùng cũng giải quyết được vậy. Gã rất muốn hỏi hắn mấy câu, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép bản thân làm điều đó, nên đành ấm ức nuốt lấy nụ cười đắc ý của Huyết Yêu.
Tiểu Bạch cố tình làm bản thân rơi chậm một chút, nhưng chờ mãi lại chẳng thấy thuồng luồng tinh đả động gì cả. Nó đành thực hiện một chiêu quyết định: Nó biến trở lại thành Tiểu Bạch. Nó hét lớn, đủ cho thuồng luồng tinh nghe thấy:
“Cha ơi, nếu như người không cứu được con, người vĩnh viễn sẽ mất đi đứa con của nàng ấy, đứa con mà Bạch Nữ dùng cả tính mạng bảo vệ ấy.”
Thuồng luồng tinh dĩ nhiên nghe thấy, nó nhìn xuống thấy thân ảnh của Tiểu Bạch đang rơi. Lập tức ánh mắt trở nên mềm mại, nó không thể đưa hai chi trước lên lau nước mắt cho mình. Chỉ thấy nó quay đầu xuống dưới, bắt đầu tăng tốc độ, xà xuống cứu Tiểu Bạch.
Đầu của thuồng luồng tinh đột nhiên trở nên nhỏ lại, tứ chi cũng bắt đầu co quắp, cái đuôi thu nhỏ. Chỉ trong tích tắc thuồng luồng tinh đã trở lại hình dáng của Linh Đàm. Gã nhanh chóng đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Tiểu Bạch, giữ cả hai lơ lửng trên không trung.
Linh Đàm đầy trách móc mà nói với Tiểu Bạch:
“Con có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không? Nếu lỡ người cha này ra tay sát hại đứa con gái của ta, đứa con gái mà nàng ấy dùng tính mạng muốn bảo vệ, thì ta phải làm sao mới có thể đối mặt với nàng ấy?”
Tiểu Bạch ôm lấy cổ cha của mình, cười khì khì:
“Con tin cha, chú Huyết Yêu cũng tin cha.”
Linh Đàm khó hiểu nhìn Tiểu Bạch, nó liền lên tiếng giải thích:
“Chú Huyết Yêu nói khi nào cha mất kiểm soát, con phải tự mình nhìn vào nỗi sợ hãi lớn nhất của cha. Con phải biến thành thứ đó kéo cha trở lại. Chú ấy còn nói con chính là chìa khóa duy nhất giúp cha tự mình lấy lại nhân tính.”
Tiểu Bạch lắc lắc cổ tay, nơi nó quấn qua loa chiếc vòng tay màu đỏ, trước mặt Linh Đàm, miệng mấp mấy vài câu:
“Cha nhìn xem, vòng tay chỉ đỏ này cũng là chú Huyết Yêu đưa cho con đấy. Chú ấy nói chỉ cần cha nhìn thấy nó, tự khắc sẽ nhớ ra được bản thân mình trước đây.”
Linh Đàm lẩm bẩm:
“Cha tưởng mình đã đánh mất nó trong trận chiến đó. Không ngờ Huyết Yêu lại giữ nó thay cha lâu như vậy. Tiểu Bạch, chúng ta nợ chú Huyết Yêu nhiều lắm, con biết không? Chúng ta nhất định không được phụ lòng sự tốt bụng và tin yêu của chú ấy.”
Tiểu Bạch gật gù cái đầu. Dĩ nhiên nó luôn biết phải báo đáp ân tình của Huyết Yêu ra sao. Linh Đàm ôm Tiểu Bạch bay đến nơi Vô Ảnh đang trốn. Gã gãi đầu có vẻ đang tự trách bản thân mình khi đã gây ra nhiều mối nguy hại như vậy. Vô Ảnh xua tay, tỏ ý không phiền hà điều gì, chỉ cần hai người bình yên vô sự là được.
Linh Đàm cắn răng nói ra những lời trong lòng:
“Huyết Yêu biết điểm yếu của ta là gì. Cũng may huynh ấy dự tính được mọi chuyện, Tiểu Bạch mới có thể cứu được tất cả chúng ta.”
Trong đầu của Linh Đàm chứa đầy ký ức của Bạch Nữ và gã. Chính ký ức của nàng đã khiến gã trở lại hình dáng con người, cũng chính ký ức ngọt ngào với nàng đã khiến tâm tính của gã trở lại, chính Tiểu Bạch là chìa khóa giúp gã nhớ ra mình không chỉ là chồng của Bạch Nữ mà còn là một người cha của Tiểu Bạch. Huyết Yêu biết điều đó. Đó hẳn là lý do vì sao Huyết Yêu không nóng vội chạy ra ngoài này giải quyết đống lộn xộn mà gã đã bày ra.
Vô Ảnh đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng chân mày đã giãn đi rất nhiều. Có điều, vết thương của anh quá nặng, nặng đến mức không còn sức lực gì nữa, cả người đang bám víu vào Tịnh Uyển mới đứng vững. Anh cố nói cho Linh Đàm nghe được:
“Nè vị huynh đài này, đừng bao giờ trở lên điên điên như vậy nữa nhé. Chú nhìn khắp nơi đi, rồi chú định giải quyết cái đống lộn xộn kia như thế nào đây?”
Chỉ thấy Linh Đàm đưa Tiểu Bạch cho Lý Ngôn, còn gã vội vàng bay lên trời, biến thành một thuồng luồng tinh và hút lấy toàn bộ số nước mà gã đã tạo ra. Thật thần kỳ khi tất cả đại hồng thủy đang từ từ bị Linh Đàm hút hết vào tứ chi của mình. Bầu trời trên cao cũng trở nên trong veo. Chỉ vài phút sau đó, quang cảnh Thiên giới trở lại như trước kia.
Những thiên binh thiên tướng kẻ thì níu cành cây, người thì ôm lấy khúc gỗ đang từ từ chạm chân xuống mặt đất. Không ai dám tin mình còn sống, họ vui mừng, hớn hở, ôm chầm lấy nhau như những người bạn lâu năm. Lúc này không một ai để ý chuyện mình là kẻ địch của nhau nữa, tất cả đều tay bắt mặt mừng, chẳng ngại chuyện gì nữa, cũng chẳng còn đủ sức chiến đấu với nhau nữa. Họ ngồi xuống đất, thở hổn hển, bắt đầu kể cho nhau nghe chuyện mình làm sao thoát chết cơn cuồng phong vừa rồi.
Ngay cả Tịnh Mẫn cũng đang thoi thóp phía xa xa. Thì ra lúc Linh Đàm ném y xuống sóng thần, y vẫn còn đủ tỉnh táo chụp lấy cảnh cây mới bảo toàn tính mạng. Vô Ảnh là người phát hiện ra y đầu tiên, anh lập tức nói với Tịnh Uyển:
“Xem bạn của cô em đang hôn mê phía bên kia kìa.”
Tịnh Uyển nhìn theo hướng tay của Vô Ảnh, ả xúc động nhìn Vô Ảnh. Họ đều là kẻ địch của nhau, nhưng anh vẫn chọn lựa giúp đỡ đối phương. Ả nhanh tay đưa Vô Ảnh sang cho Lý Ngôn kèm cặp, còn bản thân xà xuống cứu lấy Tịnh Mẫn. Ả thấy người yêu của mình đang bị thương rất nặng, không biết y có thể khôi phục lại như xưa hay không.
Quý Nhậm thu lại chưởng lực. Gã nhìn ra ngoài trời thì đoán được tình hình bên ngoài đã được giải quyết ổn thỏa. Nhưng làm sao đám người ngoài kia có thể thu phục được một thuồng luồng tinh đang phát điên cơ chứ? Gã điên tiết nói như thét ra lửa:
“Bộ có đứa nào xuất hiện hạ bệ được gã thuồng luồng tinh đó luôn hay sao? Gã đó kể từ khi nào lại dễ dàng bị hạ gục như vậy?”
Huyết Yêu cười cười, dĩ nhiên hắn đoán được người giúp Linh Đàm lấy lại kiểm soát là ai. Hắn vui vẻ nói với Quý Nhậm:
“Ta luôn luôn trù tính được mọi thứ mà.”
Quý Nhậm đương nhiên rất ghét cái vẻ mặt vênh váo của Huyết Yêu, càng ghét khi hắn luôn luôn tính toán như thần. Có đôi lần gã nghĩ Huyết Yêu không đơn giản là một thần giữ của bình thường, thân phận của hắn rất có thể liên quan đến cái tên thần tiên luôn tiên đoán mọi việc nhờ khả năng trời phú của mình, một kẻ có hành tung bí ẩn tên Lưu Kỵ. Gã thật không hiểu nổi tên tóc đỏ kia lại quá tài tình như vậy. Mạnh Quân thua trong tay tên tóc đỏ cũng quá dễ hiểu.
Quý Nhậm đâu ngờ những tên thuộc hạ cấp cao của mình lại “quay đầu” nhanh đến như vậy. Gã nào biết rút cuộc không ai trong số chúng thật sự chiến đấu vì mình, ngoại trừ Tịnh Mẫn – kẻ vừa được tìm thấy xác sau trận chiến với thuồng luồng tinh. Tịnh Tân đã chết, Tịnh Uyển và Tịnh Ngôn không còn muốn sống chết với kẻ địch nữa, Tịnh Đan chỉ chiến đấu vì thù riêng của mình. Quý Nhậm nào biết trận chiến trên Thiên giới chỉ một mình gã cố gắng mà thôi.
Trong lúc này, Trúc Chi và ả người rắn đang vờn nhau. Ả người rắn vẫn cảm thấy đau sau khi trúng một mũi tên từ Thượng Nguyệt. Một lần nữa ả đã hoàn toàn tin vào suy đoán của chính mình. Trúc Chi kia đúng là đứa con của Thủy Hà và Quỷ vương.
Đầu của Trúc Chi nghiêng qua nghiêng lại một cách bất thường, đôi mắt trở nên lờ đờ một cách kỳ quặc. Cô nhe răng cười cợt ả người rắn:
“Ngươi cho rằng ngươi sẽ không bại trong tay một đứa nhóc tỳ chưa thể kiểm soát được sức mạnh của mình sao?”
Quý Nhậm và Huyết Yêu đã rời khỏi nơi này và tập trung vào trận đánh của họ nên mới không thể chứng kiến khuôn mặt quỷ dị của Trúc Chi. Vẻ mặt của Trúc Chi thật sự rất dọa người: miệng toe toét cười, đôi mắt có ba phần vô hồn bảy phần sát khí, bàn tay đang từ từ đưa ra bắt lấy thứ gì đó trong không khí và cho đến khi ả người rắn nhìn thấy đôi môi Trúc Chi cử động nhẹ mới biết Trúc Chi vừa gọi thứ gì đó đến bên mình (dù ả không nghe được Trúc Chi đã nói cái gì vào không khí).
Ngay tức khắc, Thanh Hắc Ma tức thì xuất hiện trên tay Trúc Chi và nụ cười cô càng trở nên quỷ dị hơn.
“Thế nào, đã biết ta chính là tiểu ma vương ngươi rất vui, đúng không Cố Nhi? Nhớ lại trước đây ngươi cũng có ơn giúp ta chào đời nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.