Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 680: Bẫy (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nhân Diện Bức cảm nhận được hỏa phượng màu đỏ tản mát ra nhiệt độ cao kinh người, muốn tránh đi, một luồng hào quang màu xanh cùng một luồng hào quang màu vàng từ hai bên bay vút đến. Nhân Diện Bức vỗ đôi cánh, một mảng lớn cơn lốc màu xám càn quét ra, hào quang màu xanh bị nghiền nát, hào quang màu vàng lại đánh tan cơn lốc, đánh ở trên cánh dơi của Nhân Diện Bức, xuyên thủng cánh dơi.
Nhân cơ hội này, hỏa phượng màu đỏ bổ nhào đến, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ bao phủ Nhân Diện Bức.
Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, một mảng lớn sợi tơ nhỏ màu đỏ tranh nhau nhập vào trong biển lửa.
Liễu Bình và Đồng Thiên Kỳ lần lượt lấy ra pháp bảo, công kích biển lửa màu đỏ.
Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, biển lửa bị đánh vỡ nát, các loại linh quang đan xen, Nhân Diện Bức biến thành một đống thịt nát.
Ba tu sĩ Kết Đan công kích, vận dụng linh thuật pháp bảo, nếu còn không diệt được yêu thú này, vậy mới là kỳ quái.
Quạt ba tiêu trong tay Liễu Bình tỏa sáng rực rỡ, nhẹ nhàng quạt một cái, tiếng xé gió nổi lên, một con rồng gió màu xanh bỗng dưng bay ra, giương nanh múa vuốt lao về phía quỷ vật đang lao tới, năm con Quỷ Vương đụng phải rồng gió màu xanh, lần lượt bay ngược đi.
Trần Nhất Phong cảm thấy đau thịt, ít khó đánh lại nhiều, hộ tông linh thú cứ như vậy bị giết chết rồi, hắn đau lòng, đồng thời cũng không còn chiến ý.
Hắn há mồm phun ra một cây cờ phướn màu đen, vẫy nhẹ một cái, một mảng lớn âm khí màu đen trào ra, hóa thành mấy chục con mãng xà khổng lồ màu đen, lao về phía đối diện.
Rồng gió màu xanh không chút kiêng kỵ sợ hãi, lao về phía mãng xà khổng lồ màu đen, một mảng hào quang màu xanh chói mắt sáng lên, che kín toàn bộ mãng xà khổng lồ màu đen.
Sau hai nhịp thở, hào quang màu xanh tan đi, mãng xà khổng lồ màu đen biến mất, một đám khí đen chạy về phía đông nam, tốc độ cực nhanh, cùng lúc đó, sương mù màu đen dày đặc tan đi biến mất, lộ ra một mảng lớn kiến trúc, lượng lớn đệ tử Bách Quỷ môn chạy trốn khắp nơi, nhìn qua cực kỳ chật vật.
“Đuổi theo, đừng để hắn chạy.”
Nếu là để Trần Nhất Phong chạy mất, hậu hoạn vô cùng, thù diệt môn không đội trời chung.
Trong sương mù màu đen lao ra một con giao long sương mù màu đen hình thể thật lớn, lao về phía ba người bọn Triệu Vân Tiêu.
Liễu Bình nhẹ nhàng quạt cây quạt ba tiêu trong tay, một con rồng gió màu xanh bỗng dưng hiện lên, lao về phía giao long sương mù màu đen.
“Ầm ầm ầm!”
Rồng gió màu xanh và giao long sương mù màu đen đồng quy vu tận, một làn sóng khí cường đại càn quét ra, ngay sau đó, ba lá bùa ô quang lập lòe chợt bay ra, nháy mắt đến trước mặt bọn họ.
“Không ổn! Bùa bậc ba.”
Ầm ầm ầm!
Ba tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng lôi quang màu đen thật lớn bao phủ bóng dáng ba người bọn họ, một đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau thời gian ba hơi thở, lôi quang màu đen tan đi, ba người bọn Triệu Vân Tiêu bị một màn hào quang màu xanh bảo vệ ở bên trong, sắc mặt bọn họ hơi tái nhợt, bộ phận tu sĩ Trúc Cơ bị lôi quang màu đen lan đến, biến thành tro bụi.
Trần Nhất Phong đã ở ngoài mười mấy dặm, độn tốc cực nhanh, nhìn phương hướng, Trần Nhất Phong chính là hướng tới chỗ Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dung.
Trần Nhất Phong chạy tương đối nhanh, khẳng định không kịp mang đi bao nhiêu tài vật, đặc biệt công pháp truyền thừa, đây mới là thứ quý giá nhất.
Con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người, nếu Trần Nhất Phong chạy xa, vậy thì thôi, bảo tàng của một môn phái ngay tại trước mắt, bên nào nặng bên nào nhẹ, rõ ràng dễ thấy.
“Đệ tử Bách Quỷ môn nghe, ai phản kháng giết không tha, bó tay chịu trói còn có thể sống sót.”
Ba tu sĩ Kết Đan bọn Triệu Vân Tiêu dẫn theo hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ chém giết lên sơn môn Bách Quỷ môn, lúc này là thời cơ tốt nhất cướp đoạt tài vật.
Trần Nhất Phong đã bỏ chạy, đệ tử Bách Quỷ môn không còn xương sống, chạy trốn khắp nơi.
“Đừng để bọn hắn chạy, các ngươi đi đuổi giết bọn hắn, tuyệt đối không thể để bọn hắn chạy mất.”
Ba người bọn Triệu Vân Tiêu bảo tu sĩ Trúc Cơ phe phái khác truy kích đệ tử Bách Quỷ môn đào tẩu, ba người bọn họ tính độc chiếm tài vật Bách Quỷ môn, sao có thể để tu sĩ Trúc Cơ phe pháo khác nhúng tay.
Đám người Vương Thanh Sơn cho dù không phục, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của tu sĩ Kết Đan, ngự khí đuổi theo đệ tử Bách Quỷ môn chạy trốn.
Một bên khác, Trần Nhất Phong hóa thành một đám khí đen chạy trốn, tốc độ cực nhanh.
Rừng cây phía trước chợt sáng lên một luồng ánh sáng bạc, một dải cầu vồng màu bạc bắn nhanh đến, mấy trăm cây phi đao màu vàng theo sát sau đó, mục tiêu chính là Trần Nhất Phong.
Khí đen quay cuồng một trận, chợt bay ra một luồng hào quang màu đen, đánh về phía ánh sáng bạc và mấy trăm cây phi đao màu vàng.
Cầu vồng màu bạc đánh vỡ nát ô quang, một mảng ô quang bùng lên chói mắt, bao phủ cầu vồng màu bạc, mấy trăm cây phi đao màu vàng chợt ngừng lại, nhưng có bộ phận phi đao màu vàng bị ô quang bao phủ.
Thời gian hai hơi thở qua đi, ô quang tan đi, cầu vồng màu bạc thế mà lại là một cây đoản kiếm màu bạc, chớp lên cao thấp, bộ dáng linh tính tổn hao nhiều, bộ phận phi đao màu vàng cũng chớp lên cao thấp.
Đoản kiếm màu bạc tỏa sáng rực rỡ, tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang to, vô số kiếm khí màu bạc bắn ra, đánh về phía đám mây màu đen.
Tiếng sấm sét nổ vang, một quả cầu sét cỡ lớn to như căn phòng đánh về phía đám mây màu đen.
Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung tung người bay lên, ngăn cản đường đi của Trần Nhất Phong.
Vương Trường Sinh nhíu mày, cho dù Trần Nhất Phong chưa phát hiện hắn cùng Triệu Vân Dung, nhưng khí tức các tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, hẳn là không thể giấu được Trần Nhất Phong, chẳng lẽ hắn lúc chạy trốn không sợ bị tập kích sao? Thực sự không hợp với lẽ thường.
Trần Nhất Phong như là cố ý chạy trốn hướng tới chỗ bọn họ, chẳng lẽ là trùng hợp?
Đám mây màu đen quay cuồng một trận, hiện ra bóng dáng Trần Nhất Phong, trên mặt hắn chưa lộ ra chút bối rối, cực kỳ trấn định.
Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn ra sự hoang mang trong mắt đối phương.
Trần Nhất Phong phất tay áo, một lá cờ lệnh ô quang lập lòe xuất hiện trên tay, nháy mắt phình to, ném về trước người, tiếng xé gió nổi lên, một trận gió âm âm u lạnh lẽo bỗng dưng xuất hiện, bảo vệ Trần Nhất Phong.
Nhân cơ hội này, hỏa phượng màu đỏ bổ nhào đến, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ bao phủ Nhân Diện Bức.
Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, một mảng lớn sợi tơ nhỏ màu đỏ tranh nhau nhập vào trong biển lửa.
Liễu Bình và Đồng Thiên Kỳ lần lượt lấy ra pháp bảo, công kích biển lửa màu đỏ.
Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, biển lửa bị đánh vỡ nát, các loại linh quang đan xen, Nhân Diện Bức biến thành một đống thịt nát.
Ba tu sĩ Kết Đan công kích, vận dụng linh thuật pháp bảo, nếu còn không diệt được yêu thú này, vậy mới là kỳ quái.
Quạt ba tiêu trong tay Liễu Bình tỏa sáng rực rỡ, nhẹ nhàng quạt một cái, tiếng xé gió nổi lên, một con rồng gió màu xanh bỗng dưng bay ra, giương nanh múa vuốt lao về phía quỷ vật đang lao tới, năm con Quỷ Vương đụng phải rồng gió màu xanh, lần lượt bay ngược đi.
Trần Nhất Phong cảm thấy đau thịt, ít khó đánh lại nhiều, hộ tông linh thú cứ như vậy bị giết chết rồi, hắn đau lòng, đồng thời cũng không còn chiến ý.
Hắn há mồm phun ra một cây cờ phướn màu đen, vẫy nhẹ một cái, một mảng lớn âm khí màu đen trào ra, hóa thành mấy chục con mãng xà khổng lồ màu đen, lao về phía đối diện.
Rồng gió màu xanh không chút kiêng kỵ sợ hãi, lao về phía mãng xà khổng lồ màu đen, một mảng hào quang màu xanh chói mắt sáng lên, che kín toàn bộ mãng xà khổng lồ màu đen.
Sau hai nhịp thở, hào quang màu xanh tan đi, mãng xà khổng lồ màu đen biến mất, một đám khí đen chạy về phía đông nam, tốc độ cực nhanh, cùng lúc đó, sương mù màu đen dày đặc tan đi biến mất, lộ ra một mảng lớn kiến trúc, lượng lớn đệ tử Bách Quỷ môn chạy trốn khắp nơi, nhìn qua cực kỳ chật vật.
“Đuổi theo, đừng để hắn chạy.”
Nếu là để Trần Nhất Phong chạy mất, hậu hoạn vô cùng, thù diệt môn không đội trời chung.
Trong sương mù màu đen lao ra một con giao long sương mù màu đen hình thể thật lớn, lao về phía ba người bọn Triệu Vân Tiêu.
Liễu Bình nhẹ nhàng quạt cây quạt ba tiêu trong tay, một con rồng gió màu xanh bỗng dưng hiện lên, lao về phía giao long sương mù màu đen.
“Ầm ầm ầm!”
Rồng gió màu xanh và giao long sương mù màu đen đồng quy vu tận, một làn sóng khí cường đại càn quét ra, ngay sau đó, ba lá bùa ô quang lập lòe chợt bay ra, nháy mắt đến trước mặt bọn họ.
“Không ổn! Bùa bậc ba.”
Ầm ầm ầm!
Ba tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng lôi quang màu đen thật lớn bao phủ bóng dáng ba người bọn họ, một đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau thời gian ba hơi thở, lôi quang màu đen tan đi, ba người bọn Triệu Vân Tiêu bị một màn hào quang màu xanh bảo vệ ở bên trong, sắc mặt bọn họ hơi tái nhợt, bộ phận tu sĩ Trúc Cơ bị lôi quang màu đen lan đến, biến thành tro bụi.
Trần Nhất Phong đã ở ngoài mười mấy dặm, độn tốc cực nhanh, nhìn phương hướng, Trần Nhất Phong chính là hướng tới chỗ Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dung.
Trần Nhất Phong chạy tương đối nhanh, khẳng định không kịp mang đi bao nhiêu tài vật, đặc biệt công pháp truyền thừa, đây mới là thứ quý giá nhất.
Con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người, nếu Trần Nhất Phong chạy xa, vậy thì thôi, bảo tàng của một môn phái ngay tại trước mắt, bên nào nặng bên nào nhẹ, rõ ràng dễ thấy.
“Đệ tử Bách Quỷ môn nghe, ai phản kháng giết không tha, bó tay chịu trói còn có thể sống sót.”
Ba tu sĩ Kết Đan bọn Triệu Vân Tiêu dẫn theo hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ chém giết lên sơn môn Bách Quỷ môn, lúc này là thời cơ tốt nhất cướp đoạt tài vật.
Trần Nhất Phong đã bỏ chạy, đệ tử Bách Quỷ môn không còn xương sống, chạy trốn khắp nơi.
“Đừng để bọn hắn chạy, các ngươi đi đuổi giết bọn hắn, tuyệt đối không thể để bọn hắn chạy mất.”
Ba người bọn Triệu Vân Tiêu bảo tu sĩ Trúc Cơ phe phái khác truy kích đệ tử Bách Quỷ môn đào tẩu, ba người bọn họ tính độc chiếm tài vật Bách Quỷ môn, sao có thể để tu sĩ Trúc Cơ phe pháo khác nhúng tay.
Đám người Vương Thanh Sơn cho dù không phục, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của tu sĩ Kết Đan, ngự khí đuổi theo đệ tử Bách Quỷ môn chạy trốn.
Một bên khác, Trần Nhất Phong hóa thành một đám khí đen chạy trốn, tốc độ cực nhanh.
Rừng cây phía trước chợt sáng lên một luồng ánh sáng bạc, một dải cầu vồng màu bạc bắn nhanh đến, mấy trăm cây phi đao màu vàng theo sát sau đó, mục tiêu chính là Trần Nhất Phong.
Khí đen quay cuồng một trận, chợt bay ra một luồng hào quang màu đen, đánh về phía ánh sáng bạc và mấy trăm cây phi đao màu vàng.
Cầu vồng màu bạc đánh vỡ nát ô quang, một mảng ô quang bùng lên chói mắt, bao phủ cầu vồng màu bạc, mấy trăm cây phi đao màu vàng chợt ngừng lại, nhưng có bộ phận phi đao màu vàng bị ô quang bao phủ.
Thời gian hai hơi thở qua đi, ô quang tan đi, cầu vồng màu bạc thế mà lại là một cây đoản kiếm màu bạc, chớp lên cao thấp, bộ dáng linh tính tổn hao nhiều, bộ phận phi đao màu vàng cũng chớp lên cao thấp.
Đoản kiếm màu bạc tỏa sáng rực rỡ, tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang to, vô số kiếm khí màu bạc bắn ra, đánh về phía đám mây màu đen.
Tiếng sấm sét nổ vang, một quả cầu sét cỡ lớn to như căn phòng đánh về phía đám mây màu đen.
Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung tung người bay lên, ngăn cản đường đi của Trần Nhất Phong.
Vương Trường Sinh nhíu mày, cho dù Trần Nhất Phong chưa phát hiện hắn cùng Triệu Vân Dung, nhưng khí tức các tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, hẳn là không thể giấu được Trần Nhất Phong, chẳng lẽ hắn lúc chạy trốn không sợ bị tập kích sao? Thực sự không hợp với lẽ thường.
Trần Nhất Phong như là cố ý chạy trốn hướng tới chỗ bọn họ, chẳng lẽ là trùng hợp?
Đám mây màu đen quay cuồng một trận, hiện ra bóng dáng Trần Nhất Phong, trên mặt hắn chưa lộ ra chút bối rối, cực kỳ trấn định.
Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn ra sự hoang mang trong mắt đối phương.
Trần Nhất Phong phất tay áo, một lá cờ lệnh ô quang lập lòe xuất hiện trên tay, nháy mắt phình to, ném về trước người, tiếng xé gió nổi lên, một trận gió âm âm u lạnh lẽo bỗng dưng xuất hiện, bảo vệ Trần Nhất Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.