Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 681: Bẫy (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Kiếm khí màu bạc đánh ở trên gió âm, ùn ùn tiêu tán, quả cầu sét màu lam nện ở trên gió âm, chỉ vang lên một tiếng nổ, hóa thành một quầng linh quang màu lam biến mất.

“Tính toán thời gian, cũng xấp xỉ rồi.”

Trần Nhất Phong lẩm bẩm, khóe miệng lộ ra một chút châm chọc.

Trong lòng Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung trầm xuống, thầm kêu không ổn.

Sơn môn Bách Quỷ môn, lượng lớn đệ tử Bách Quỷ môn ngã trong vũng máu, tiếng hô giết không ngừng, thỉnh thoảng vang lên một đợt tiếng kêu thảm thiết, đệ tử Bách Quỷ môn giống như thịt cá trên thớt, mặc cho người ta xâm lược.

Triệu Vân Tiêu, Đồng Thiên Kỳ và Liễu Bình đứng ở cửa một tòa tháp khổng lồ màu đen, ở cửa có hai pho tượng lệ quỷ sống động như thật, trên tấm biển viết ba chữ to “Bách Quỷ tháp”.

Bọn họ đều lo lắng đối phương lén nuốt bảo vật, vì thế ước định cùng nhau hành động, lục soát đạt được chia đều, về phần Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung, có thể uống một ngụm canh coi như không tệ rồi.

Căn cứ đệ tử Bách Quỷ môn khai ra, Tàng Kinh Các và kho báu của Bách Quỷ môn đều ở trong tòa Bách Quỷ tháp này. Tòa Bách Quỷ tháp này là một tòa kiến trúc, không phải là một món pháp khí pháp bảo, nếu không Trần Nhất Phong đã mang đi.

“Đi thôi! Mau đi lục soát bảo vật, nếu không chờ nữa bọn họ tới đây.”

Bách Quỷ môn lập phái hơn một ngàn năm, bảo vật quý giá khẳng định không ít.

Nhưng đúng lúc này, phiến đá màu đen dưới chân bọn họ chợt sáng lên vô số phù văn, phiến đá phụ cận cũng tương tự, vô số phù văn màu đen sáng lên.

Trong lòng ba người bọn Triệu Vân Tiêu cả kinh, thầm kêu không ổn, muốn bỏ chạy, lại đã muộn.

Một mảng lớn sương mù màu đen từ trong phiến đá dưới chân bọn họ trào ra, bao phủ thân thể bọn họ.

Ba người bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chợt xuất hiện ở trên một mảng đồng bằng hoang vắng, gió âm nổi từng cơn, tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng.



Mặt đất quay cuồng một trận, từng bộ xương từ lòng đất chui ra, trong hốc mắt của chúng nó đều có một ngọn lửa màu xanh lục, rõ ràng là quỷ vật.

Số lượng bộ xương nhiều tới mấy ngàn, ngoại hình khác nhau, có hình người, hình thú, nửa người nửa thú.

“Không ổn, trận pháp, chết tiệt, trúng mai phục rồi.”

Ba người bọn Triệu Vân Tiêu hoàn toàn không thể ngờ được, đây thế mà lại là một cạm bẫy.

“Bách Quỷ môn chỉ có hai tu sĩ Kết Đan, trong đó một vị tu sĩ Kết Đan tọa trấn ở phường thị, cho dù là hắn bày ra trận pháp, bằng vào sức một mình hắn, còn không cách nào vây khốn ba vị Kết Đan chúng ta, mọi người đều đừng nương tay, cùng nhau phá trận.”

Triệu Vân Tiêu lấy ra hồ lô màu đỏ, phun ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, hóa thành một con hỏa phượng màu đỏ đánh về phía bộ xương đang lao tới.

Đồng Thiên Kỳ và Liễu Bình cũng lấy ra pháp bảo, công kích bộ xương.

Trong lúc nhất thời, tiếng gầm rú không ngừng, các loại linh quang đan xen lóe lên.

Hai nam một nữ phân biệt đứng ở đỉnh ba ngọn núi cao, ba ngọn núi cao vừa lúc vây Bách Quỷ tháp lại.

Bọn họ đều là tu sĩ Kết Đan, trên tay đều có một cây cờ phướn màu đen, bọn họ đến từ môn phái ma đạo khác.

Mấy chục năm trước, ma đạo phát động chiến sự, lấy được không ít địa bàn, bọn họ vẫn luôn đề phòng chính đạo phản công, vì thế, bọn họ thành lập truyền tống trận với nhau, thuận tiện trợ giúp.

Mấy nước chung quanh điều động binh lực quy mô lớn, năm tông phái Tần quốc tự nhiên có điều phát hiện, đã sớm tăng mạnh đề phòng, hơn nữa bày ra trận pháp, chỉ chờ tu sĩ chính đạo giết tới cửa.

Vì để đám người Triệu Vân Tiêu trúng kế, hộ tông linh thú của Bách Quỷ môn cũng chết mất, ngoài ra, còn có nhiều đệ tử Bách Quỷ môn chết thảm ở trên tay tu sĩ chính đạo, hy sinh rất lớn.



Ngoài ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, Tàng Kinh Các cùng kho báu của Bách Quỷ môn đều ở trong Bách Quỷ tháp, một điểm này rất nhiều đệ tử Bách Quỷ môn đều biết, chỉ cần ba người bọn Triệu Vân Tiêu muốn đạt được tài vật Bách Quỷ môn, liền nhất định sẽ tới Bách Quỷ tháp.

“Động thủ, thúc giục Thiên Cốt Sát Quỷ Trận giết chết bọn họ, trận này là trận pháp bậc ba thượng phẩm, bọn chúng đừng nghĩ thoát trận đào tẩu.”

Một nam tử áo bào đen ngoài ba mươi tuổi lạnh lùng nói, cờ trận trên tay tỏa sáng rực rỡ, truyền ra tiếng quỷ khóc sói tru.

Cùng lúc đó, hơn trăm tên đệ tử Bách Quỷ môn từ lòng đất chui ra, thả ra những con cốt thi, quỷ vật, công kích tu sĩ chính đạo.

Tình thế xoay chuyển đột ngột, tu sĩ chính đạo có chút bất ngờ không kịp phòng bị.

Một bên khác, Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dung phát hiện khác thường, nhưng bọn họ bị Trần Nhất Phong cuốn lấy, không thoát thân được.

Vương Trường Sinh lòng như lửa đốt, Vương Thanh Sơn cùng Uông Như Yên đi theo Triệu Vân Tiêu, không biết bây giờ như thế nào. Hắn không biết là, bởi vì lòng tham của ba người Triệu Vân Tiêu, Vương Thanh Sơn và Uông Như Yên căn bản không ở sơn môn Bách Quỷ môn, mà là toàn lực đuổi giết đệ tử Bách Quỷ môn.

“Triệu tiên tử, chúng ta mau chóng giết Trần Nhất Phong, tới trợ giúp đám người Triệu đạo hữu.”

Vương Trường Sinh nói với Triệu Vân Dung. Hắn bây giờ hận không thể lập tức đi sơn môn Bách Quỷ môn, nhưng Trần Nhất Phong gắt gao ngăn cản hắn, cái này đã chọc giận Vương Trường Sinh, người này, Vương Trường Sinh không giết không được.

Trần Nhất Phong thả ra một con chim xương khổng lồ, cũng lấy ra pháp bảo bậc hai, thả ra năm con Quỷ Vương cùng hơn trăm con quỷ tướng, lao về phía Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dung.

Vương Trường Sinh lấy ra Hàn Vân Bình, phun ra khí lạnh cuồn cuộn, hóa thành mười mấy con mãng xà băng màu trắng, đánh về phía quỷ vật đang lao tới.

Hai tay hắn nắm Như Ý Huyền Ngọc Côn, pháp lực mênh mông ùa vào trong Như Ý Huyền Ngọc Côn, Như Ý Huyền Ngọc Côn nhất thời tỏa sáng rực rỡ, kéo dài mấy trăm lần, biến thành một cây côn sắt màu lam khổng lồ, mang theo một luồng khí thế san núi lật biển, đánh về phía Trần Nhất Phong. Cùng lúc đó, Cửu Khúc Thần Sa hóa thành một con giao long cát màu vàng hình thể thật lớn, giương nanh múa vuốt đánh về phía Trần Nhất Phong.

Triệu Vân Dung cũng không nhàn rỗi, lấy ra bốn thanh phi kiếm màu bạc, phân hoá ra hơn một ngàn thanh phi kiếm màu bạc, khí thế hùng hổ đánh về phía Trần Nhất Phong, thanh thế làm người ta sợ hãi.

Trần Nhất Phong nhìn thấy hơn một ngàn thanh phi kiếm màu bạc đánh tới, bị dọa nhảy dựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook