Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1178: Bế Quan (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Oành đùng đùng!
Năm con thượng phẩm bậc ba linh thú phóng thích pháp thuật công kích bọn họ. Tia chớp màu vàng, màu bạc, màu tím, khói độc,…
Một đạo đao khí màu đỏ dài hơn mười trượng cũng công kích về phía bọn họ.
Hai tay khó địch bốn tay. Bọn họ cản bản không thể ngăn cản được. Vừa mới đánh tan pháp thuật công kích, lại có một con giao long màu xanh từ trên trời giáng xuống, há ra mồm máu to cắn về phía bọn họ. Linh tráo hộ thể của bọn họ bị cắn vỡ nát, thân thể của hai người cũng nằm trong miệng giao long. Thi thể hoá thành hai tấm phù triện rực rỡ.
Bên ngoài Trấn tiên tháp, bên trong một toàn cung điện màu vàng, một gian mật thất. Tống Thiên Dương và Mộc Nguyệt Hoa ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ.
Hai người chợt mở hia mắt, chau mày.
“Thất bại, xem ra hai người vượt ải khó quả thật khó khăn. Chúng ta có thể xông qua tầng thứ ba mươi lăm quả thật đã không tồi rôi.” Tống Thiên Dương nhíu mày nói.
Mộc Nguyệt Hoa gật gật đầu nói: “May là chúng ta chỉ dùng Hoá thân phù đi vào, nếu không nói không chừng đã bỏ mạng ở bên trong. Công Tôn Ưởng có thể xông qua tầng thứ ba mươi sáu, thật sự khong đơn giản.”
Hoá thân phù là một loại bí phù, có thể phục chế đại bộ phận thần thông. Nhưng phù này chỉ sử dụng được một lần duy nhất, còn hạn chế thời gian. Nhật Nguyệt cung ra một cái giá lớn mới mua được hai tấm Hoá thân phù. Dùng để vào Trấn tiên tháp tìm bảo, không nghĩ đến việc thất bại.”
“Sư phụ không nói sai, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Từ xưa đến nay, tu tiên giới xuất hiện không ít thiên kiêu chi tử, có thể xông qua tầng thứ ba mươi sáu chỉ là một ít trong số đó.”
“Có người đang ở tầng thứ ba mươi bốn, cũng không biết có muốn xông tới tầng ba mươi sáu hay không.”
Tầng thứ ba mươi bốn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mồ hôi chảy xuống không ngừng. Đánh từng đạo pháp quyết vào trận bàn, trận bàn phát ra tiếng tiêm minh chói tai, hiện ra vô số phù văn.
Một lát sau, trận bàn không hề phát ra tiếng tiêm minh, phù văn ảm đạm xuống dưới.
Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, triệt tiêu trận pháp.
Thất Tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân bị đóng băng thành một khối băng thật lớn, không thể nhúc nhích.
Tam khoả Sơn hải châu thật lớn từ trên trời giáng xuống, đập vỡ nát khối băng.
Phụ cận hiện lên một trận kim quang chói mắt, hiện ra mấy chục ngọc bàn màu vàng, trên mỗi một ngọc bàn đều có một món bảo vật.
Vương Trường Sinh thu hồi pháp bảo và linh thú, cho dù không có kết anh linh vật, hắn cũng không tiếp tục vượt ải nữa. Linh thú linh trùng đều bị thương năng, bản thân hắn cũng bị thương. Nếu tiếp tục vượt ải, chỉ sợ bộn họ sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.
Làm hắn thở nhẹ một hơi là có kết anh linh vật, cũng có pháp bảo bậc hai.
Bọn họ chọn sáu món đồ, một viên Tạo hoá đan, Tạo hoá đan có thể gia tăng tỷ lệ kết anh. Một bộ phi kiếm bậc hai, mỗi một thanh đều là pháp bảo hạ phẩm bậc hai, tổng cộng có chín thanh. Một món pháp bảo bậc hai Hoả giao kỳ, pháp bảo phòng ngự bậc hai Thất thải phật châu. Pháp bảo phòng ngự bậc hai Thanh liên tán và một tấm linh phù cấp bốn Tử tiêu tru ma phù.
Còn có không ít thứ tốt, nhưng bọn họ lựa đều là những thứ có vẻ thực dụng.
Tạo hoá đan có thể gia tăng tỷ lệ kết anh, phi kiếm có thể cho Vương Thanh Sơn sử dụng. Hoả giao kỳ có thể cho Uông Như Yên sử dụng. Hàn Nguyệt tán và Thất thải phật châu có thể lưu trữ Nguyên Anh lôi kiếp. Tử tiêu tru ma phù có thể đối phó yêu ma quỷ quái rất hiệu quả.
Sau khi chọn xong đồ, một cỗ hấp lực cường đại xuất hiện giữa không gian trống rỗng. Bọn họ chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó xuất hiện trên một hải vực mênh mông vô bờ bến.
“Cuối cùng cũng đi ra, phu quân, chúng ta trở về đi!”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hoá thành một đạo lam quang phá không mà đi, tốc độ rất nhanh.
...
Gần nửa năm sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trở lại Ngân Xà đảo. Tử Nguyệt tiên tử và Vương Thanh Sơn đều đã trở lại.
Nhìn thấy Vương Thanh Sơn bình an trở về, Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn thật sự lo lắng Vương Thanh Sơn sẽ ngã xuống ở bên trong Trấn tiên tháp.
Hàn huyên đơn giản vài câu, Tử Nguyệt tiên tử đề cập đến chính sự: “Vương sư huynh, ta có được một lọ tứ gia linh thuỷ, ngươi hẳn là có thể sử dụng.”
Ngọc thủ nàng vừa lật, một cái bình sứ màu trắng xuất hiện trên tay nàng.
Vương Trường Sinh tiếp nhận bình sứ, một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương tuôn ra, nhiệt độ bên trong chợt ngưng chậm lại. Vương Trường Sinh cảm giác như mình được đặt bên trong một hầm băng vậy.
Hắn vội vàng đóng nắp bình ngọc, cảm ơn nói: “Đa tạ, Điền sư muội, khối Bích linh mộc ba ngàn năm ngày cho ngươi. Trình độ luyện khí của ngươi cao, có thể luyện chế một món pháp bảo phi hành.”
Vương Trường Sinh lấy ra một khối linh mộc màu xanh ngọc bích, đưa cho Tử Nguyệt tiên tử. Khối Bích linh mộc này lấy từ động phủ toạ hoá của tu sĩ Nguyên Anh kỳ Man tộc. Vương Trường Sinh giữ lại một nửa, cho Tử Nguyệt tiên tử một nửa. Dùng để luyện chế một món pháp bảo phi hành là không vấn đề.
Đồ vật bọn họ đạt được ở Trấn tiên tháp, đều là đồ thích hợp để bọn họ dùng. Bọn họ là người có gia tộc, không phải chỉ có một mình.
Tử Nguyệt tiên tử cũng không khách khí, nhận lấy Bích linh mộc. Nói chuyện phiếm vài câu sau đó cáo từ rời khỏi.
Nàng tính bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, chuyện tình ở Hải Vân tông toàn bộ giao cho Vương Thanh thiến xử lý. Tử Nguyệt tiên tử một lòng chỉ muốn đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ.
“Cửu thúc, ta lấy được một giọt Trọng thuỷ, ngài hẳn là dùng được.”
Vương Thanh Sơn lấy ra một cái hồ lô màu đen nặng ngàn cân, đưa cho Vương Trường Sinh.
Năm con thượng phẩm bậc ba linh thú phóng thích pháp thuật công kích bọn họ. Tia chớp màu vàng, màu bạc, màu tím, khói độc,…
Một đạo đao khí màu đỏ dài hơn mười trượng cũng công kích về phía bọn họ.
Hai tay khó địch bốn tay. Bọn họ cản bản không thể ngăn cản được. Vừa mới đánh tan pháp thuật công kích, lại có một con giao long màu xanh từ trên trời giáng xuống, há ra mồm máu to cắn về phía bọn họ. Linh tráo hộ thể của bọn họ bị cắn vỡ nát, thân thể của hai người cũng nằm trong miệng giao long. Thi thể hoá thành hai tấm phù triện rực rỡ.
Bên ngoài Trấn tiên tháp, bên trong một toàn cung điện màu vàng, một gian mật thất. Tống Thiên Dương và Mộc Nguyệt Hoa ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ.
Hai người chợt mở hia mắt, chau mày.
“Thất bại, xem ra hai người vượt ải khó quả thật khó khăn. Chúng ta có thể xông qua tầng thứ ba mươi lăm quả thật đã không tồi rôi.” Tống Thiên Dương nhíu mày nói.
Mộc Nguyệt Hoa gật gật đầu nói: “May là chúng ta chỉ dùng Hoá thân phù đi vào, nếu không nói không chừng đã bỏ mạng ở bên trong. Công Tôn Ưởng có thể xông qua tầng thứ ba mươi sáu, thật sự khong đơn giản.”
Hoá thân phù là một loại bí phù, có thể phục chế đại bộ phận thần thông. Nhưng phù này chỉ sử dụng được một lần duy nhất, còn hạn chế thời gian. Nhật Nguyệt cung ra một cái giá lớn mới mua được hai tấm Hoá thân phù. Dùng để vào Trấn tiên tháp tìm bảo, không nghĩ đến việc thất bại.”
“Sư phụ không nói sai, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Từ xưa đến nay, tu tiên giới xuất hiện không ít thiên kiêu chi tử, có thể xông qua tầng thứ ba mươi sáu chỉ là một ít trong số đó.”
“Có người đang ở tầng thứ ba mươi bốn, cũng không biết có muốn xông tới tầng ba mươi sáu hay không.”
Tầng thứ ba mươi bốn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mồ hôi chảy xuống không ngừng. Đánh từng đạo pháp quyết vào trận bàn, trận bàn phát ra tiếng tiêm minh chói tai, hiện ra vô số phù văn.
Một lát sau, trận bàn không hề phát ra tiếng tiêm minh, phù văn ảm đạm xuống dưới.
Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, triệt tiêu trận pháp.
Thất Tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân bị đóng băng thành một khối băng thật lớn, không thể nhúc nhích.
Tam khoả Sơn hải châu thật lớn từ trên trời giáng xuống, đập vỡ nát khối băng.
Phụ cận hiện lên một trận kim quang chói mắt, hiện ra mấy chục ngọc bàn màu vàng, trên mỗi một ngọc bàn đều có một món bảo vật.
Vương Trường Sinh thu hồi pháp bảo và linh thú, cho dù không có kết anh linh vật, hắn cũng không tiếp tục vượt ải nữa. Linh thú linh trùng đều bị thương năng, bản thân hắn cũng bị thương. Nếu tiếp tục vượt ải, chỉ sợ bộn họ sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.
Làm hắn thở nhẹ một hơi là có kết anh linh vật, cũng có pháp bảo bậc hai.
Bọn họ chọn sáu món đồ, một viên Tạo hoá đan, Tạo hoá đan có thể gia tăng tỷ lệ kết anh. Một bộ phi kiếm bậc hai, mỗi một thanh đều là pháp bảo hạ phẩm bậc hai, tổng cộng có chín thanh. Một món pháp bảo bậc hai Hoả giao kỳ, pháp bảo phòng ngự bậc hai Thất thải phật châu. Pháp bảo phòng ngự bậc hai Thanh liên tán và một tấm linh phù cấp bốn Tử tiêu tru ma phù.
Còn có không ít thứ tốt, nhưng bọn họ lựa đều là những thứ có vẻ thực dụng.
Tạo hoá đan có thể gia tăng tỷ lệ kết anh, phi kiếm có thể cho Vương Thanh Sơn sử dụng. Hoả giao kỳ có thể cho Uông Như Yên sử dụng. Hàn Nguyệt tán và Thất thải phật châu có thể lưu trữ Nguyên Anh lôi kiếp. Tử tiêu tru ma phù có thể đối phó yêu ma quỷ quái rất hiệu quả.
Sau khi chọn xong đồ, một cỗ hấp lực cường đại xuất hiện giữa không gian trống rỗng. Bọn họ chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó xuất hiện trên một hải vực mênh mông vô bờ bến.
“Cuối cùng cũng đi ra, phu quân, chúng ta trở về đi!”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hoá thành một đạo lam quang phá không mà đi, tốc độ rất nhanh.
...
Gần nửa năm sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trở lại Ngân Xà đảo. Tử Nguyệt tiên tử và Vương Thanh Sơn đều đã trở lại.
Nhìn thấy Vương Thanh Sơn bình an trở về, Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn thật sự lo lắng Vương Thanh Sơn sẽ ngã xuống ở bên trong Trấn tiên tháp.
Hàn huyên đơn giản vài câu, Tử Nguyệt tiên tử đề cập đến chính sự: “Vương sư huynh, ta có được một lọ tứ gia linh thuỷ, ngươi hẳn là có thể sử dụng.”
Ngọc thủ nàng vừa lật, một cái bình sứ màu trắng xuất hiện trên tay nàng.
Vương Trường Sinh tiếp nhận bình sứ, một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương tuôn ra, nhiệt độ bên trong chợt ngưng chậm lại. Vương Trường Sinh cảm giác như mình được đặt bên trong một hầm băng vậy.
Hắn vội vàng đóng nắp bình ngọc, cảm ơn nói: “Đa tạ, Điền sư muội, khối Bích linh mộc ba ngàn năm ngày cho ngươi. Trình độ luyện khí của ngươi cao, có thể luyện chế một món pháp bảo phi hành.”
Vương Trường Sinh lấy ra một khối linh mộc màu xanh ngọc bích, đưa cho Tử Nguyệt tiên tử. Khối Bích linh mộc này lấy từ động phủ toạ hoá của tu sĩ Nguyên Anh kỳ Man tộc. Vương Trường Sinh giữ lại một nửa, cho Tử Nguyệt tiên tử một nửa. Dùng để luyện chế một món pháp bảo phi hành là không vấn đề.
Đồ vật bọn họ đạt được ở Trấn tiên tháp, đều là đồ thích hợp để bọn họ dùng. Bọn họ là người có gia tộc, không phải chỉ có một mình.
Tử Nguyệt tiên tử cũng không khách khí, nhận lấy Bích linh mộc. Nói chuyện phiếm vài câu sau đó cáo từ rời khỏi.
Nàng tính bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, chuyện tình ở Hải Vân tông toàn bộ giao cho Vương Thanh thiến xử lý. Tử Nguyệt tiên tử một lòng chỉ muốn đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ.
“Cửu thúc, ta lấy được một giọt Trọng thuỷ, ngài hẳn là dùng được.”
Vương Thanh Sơn lấy ra một cái hồ lô màu đen nặng ngàn cân, đưa cho Vương Trường Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.