Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 892: Bị Tập Kích (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Lưu Nhược Lãng xuất thân gia tộc tu tiên, Lưu gia chỗ hắn có tám tu sĩ Trúc Cơ, thực lực mạnh mẽ. Lưu gia là thế lực phụ thuộc Tử Vân các, Tử Vân các và Thiên Khôi môn là thế lực đối địch, hai bên phân tranh không ngừng, chủ nhân đời trước của Hồng Liên đảo, chính là bị Lưu Nhược Lãng dẫn đội tiêu diệt.

Vương gia thực lực khá mạnh, Lưu Nhược Lãng chưa tùy tiện động thủ. Một lần này, Lưu Nhược Lãng liên hợp hai gia tộc tu tiên, tổng cộng mười hai tu sĩ Trúc Cơ, lực lượng này đủ tiêu diệt Vương gia.

Hắn không rõ Vương gia có bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ, nhưng nhìn từ tình huống đội săn yêu của Vương gia, tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia khẳng định không đến mười người.

“Động thủ.”

Lưu Nhược Lãng quát to một tiếng, lấy ra hai hạt châu màu đỏ to bằng quả trứng gà, đánh về phía Hồng Liên đảo.

Người khác đều lấy ra hai hạt châu màu đỏ to bằng quả trứng gà, đánh về phía Hồng Liên đảo.

Ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, mấy chục mảng ánh lửa màu đỏ thật lớn sáng lên ở trong đêm đen, sương mù màu trắng bao phủ Hồng Liên đảo tan đi hơn phân nửa.

Hơn ba mươi món pháp khí linh quang lấp lánh khí thế hùng hổ đánh về phía Hồng Liên đảo, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sương mù màu trắng tan đi.

Tu sĩ Vương gia thất kinh, ùn ùn lao ra khỏi chỗ ở. Vương Thanh Linh ngồi ở trên lưng một con chim ưng màu xanh khổng lồ, bay về phía bọn họ.

“Giết Bách Linh tiên tử trước.”

Đám người Lưu Nhược Lãng thi nhau khống chế pháp khí, công kích Vương Thanh Linh.

Ngay lúc này, nước biển phụ cận kịch liệt quay cuồng, hóa thành một màn hào quang màu lam nhạt, mang đám người Lưu Nhược Lãng tính cả Hồng Liên đảo đều bao phủ ở bên trong.

Trên không hiện lên lượng lớn hào quang màu lam, hóa thành năm con cá mập màu lam hình thể thật lớn, cá mập không phải là thực thể, mà là trận pháp biến thành.

Năm con cá mập màu lam mở ra cái mồm như chậu máu, lao về phía đám người Lưu Nhược Lãng.

Đám người Lưu Nhược Lãng vội vàng khống chế pháp khí, chém về phía năm con cá mập màu lam thật lớn.



Ầm ầm ầm!

Năm con cá mập màu lam đánh bay mấy chục món pháp khí ra ngoài, lao thẳng đến bọn họ.

Bọn họ muốn tránh đi, phía sau chợt hiện ra nhiều đốm sáng màu lam, hóa thành một sợi dây thừng nước màu lam thô to, trói chặt toàn thân bọn họ, không thể động đậy.

Một trọng lực mạnh mẽ bỗng dưng hiện ra, đám người Lưu Nhược Lãng không chịu khống chế rơi về phía mặt đất.

Trên mặt bọn họ đầy hoảng sợ, bọn họ làm sao nhìn không ra, đây căn bản không phải trận pháp bậc hai, bọn họ đây là đá trúng tấm sắt rồi.

Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một thanh niên áo lam xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chính là Diệp Lâm.

Đôi mắt Diệp Lâm sáng lên một trận hào quang màu vàng mỏng manh, đám người Lưu Nhược Lãng gặp ánh mắt Diệp Lâm, vẻ mặt bọn họ trở nên si ngốc.

Vương Thanh Linh, Vương Thanh Thuân, Vương Thanh Kỳ cùng Vương Thu Hồng tới cạnh Diệp Lâm, bọn họ nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ vốn tưởng còn có thể có một trận ác chiến, không ngờ nhanh như vậy đã giải quyết kẻ địch.

“Các ngươi là người nào? Là ai sai khiến các ngươi làm như vậy?”

Diệp Lâm mở miệng hỏi, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn cho dù chỉ có thực lực Trúc Cơ kỳ, đối phó một đám tu sĩ Trúc Cơ vẫn là dư dả.

Đám người Lưu Nhược Lãng không có chút giấu diếm, trả lời theo sự thật.

Lần này tập kích, Lưu Nhược Lãng đề nghị, Dương gia cùng Lâm gia phối hợp, bọn họ là thông gia, năm đời chủ nhân trước của Hồng Liên đảo đều là bị ba nhà bọn họ tiêu diệt.

“Trong tộc các ngươi còn có bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ, nơi gia tộc trú đóng có bao nhiêu truyền tống trận, phân biệt ở nơi nào?”

Bọn Lưu Nhược Lãng nói theo sự thật, ngay cả hộ đảo đại trận cũng nói ra.



“Hừ, người không phạm ta ta không phạm người, phiền toái đã tìm tới cửa, chúng ta cũng sẽ không khách khí. Thanh Linh, ngươi dẫn đội đi diệt ba nhà này, diệt Lưu gia trước, tốc độ phải nhanh.”

Nếu không phải có Diệp Lâm, Vương gia đã phiền toái rồi. Lúc ở hải vực San Hô, Vương Trường Sinh không chủ động đi trêu vào Hoàng Long đảo, Hoàng Long đảo cùng Lãnh Diễm môn xảy ra tranh đấu, Hoàng Long đảo vẫn diệt Vương gia, giết gà dọa khỉ.

Nam Hải không phải nơi bình tĩnh, kẻ địch đã đánh tới cửa, Vương Thu Hồng cũng sẽ không khách khí.

“Vâng, gia chủ, những người này làm sao bây giờ?”

Vương Thu Hồng nhìn về phía Diệp Lâm, Diệp Lâm nói: “Giam giữ lại trước, thu đi túi trữ vật của bọn họ, tiêu diệt ba nhà này rồi nói sau.”

Ngựa không ăn cỏ đêm không béo, người không có con đường kiếm tiền riêng không giàu.

“Ta đi cùng các ngươi đi! Có mặt ta, phá trận pháp cũng dễ dàng một chút.” Diệp Lâm chủ động xin đi giết giặc, lấy bản lãnh của hắn, phá đi một ít trận pháp bậc hai không tính là việc gì khó.

Sau khi kiến thức sự lợi hại của Diệp Lâm, người khác không có chút hoài nghi nào. Vương Thanh Linh dẫn đội, bao gồm Diệp Lâm ở trong, năm tên Trúc Cơ, hai mươi tên Luyện Khí, bọn họ mang theo nhiều con rối thú bậc hai, đến thẳng Đông Hoa đảo.

Ba ngày sau, màn đêm buông xuống, đưa tay không thấy năm ngón.

Đông Hoa đảo, một màn hào quang màu lam nhạt bao phủ cả hòn đảo, hơn hai mươi cái vỏ sò màu lam thật lớn nổi lên mặt nước, đôi mắt Diệp Lâm bay ra hai luồng ánh sáng màu vàng, đánh lên màn hào quang màu lam.

Mặt ngoài màn hào quang màu lam nổi lên một trận sóng nước, xuất hiện một lỗ thủng lớn mấy trượng, bọn họ theo chỗ hổng xông lên đảo.

Bọn họ vừa mới lên đảo, nhất thời tiếng cảnh báo nổ vang, hiển nhiên, Lưu gia vẫn bố trí trạm gác ngầm.

Lượng lớn tu sĩ Lưu gia lao ra khỏi chỗ ở, ở dưới tu sĩ Trúc Cơ dẫn dắt, công kích đám người Vương Thanh Linh.

“Giết, không tha một ai.”

Vương Thanh Linh lấy ra Kim Ban Viêm Trùng, hóa thành một cây phi xoa màu đỏ, bọc một tầng lửa màu đỏ, khí thế hùng hổ đánh về phía một tu sĩ Lưu gia.

Trên Đông Hoa đảo có năm tòa truyền tống trận loại nhỏ, ở trước khi bọn họ động thủ, một đầu khác của năm tòa truyền tống trận đã bị hủy diệt, như vậy, tu sĩ Lưu gia không thể lợi dụng truyền tống trận rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook