Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1469: Bức Cung Vong Trần Hoà Thượng (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Hải đạo hữu, mạo muội hỏi một câu, bộ trận kỳ này vì sao lại bị tổn hại?”

Vương Trường Sinh có chút tò mò hỏi. Trận pháp Phật môn có tiếng chắc chắn, Nguyên Anh tu sĩ bị trận pháp Phật môn vây khốn, đều không thể thoát vây.

“Là tộc Giao long, trận này vây khốn một Nguyên Anh trung kỳ của Giao long tộc và một Nguyên Anh sơ kỳ Ô phượng tộc. Tộc Giao long và tộc Ô phượng là chủng tộc đứng đầu của Yêu tộc, hơn nữa có Yêu tộc khác tập kích quấy rồi, trận pháp mới bị phá đi. Ngay cả như thế, bản thân tên Giao long tộc kia cũng bị trọng thương, Ô phượng tộc bị Đái đạo hữu giết chết.”

Hải Đại Thiên cười giải thích, một Nguyên Anh sơ kỳ Băng viên, giá trị vượt qua một bộ trận pháp bậc bốn.

“Tinh hồn và yêu đan ta đều cần dùng, như vậy đi! Ta đưa cho ngươi một ít tuyết mộc ngàn năm, thế nào?”

Yêu đan trân quý và tinh hồn bị Vương Trường Sinh cầm đi, những thứ còn lại của Băng viên không đủ để đổi một bộ trận pháp bậc bốn.

Hải Đại Thiên sảng khoái cười đáp ứng, trao đổi cùng Vương Trường Sinh.

“Vương đạo hữu, núi xanh còn đó, nước biếc còn chảy, có duyên lại gặp.”

Hải Đại Thiên thu hồi thi thể Băng viên, xoay người rời khỏi.

Ra khỏi trà lâu, Vương Trường Sinh nhìn thấy Uông Như Yên đứng đợi ở cửa chính, không thấy bóng dáng Đái Nhân đâu.

“Phu quân, Đái đạo hữu hẹn chúng ta đến chỗ ở của hắn, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng với chúng ta.”

Nếu Vương Trường Sinh không đoán sai, hẳn là Vạn Kiếm môn có chỉ thị nào đó với Vương gia. Ví dụ như ngăn cản Lục gia mở rộng, hay vì Vạn Kiếm môn xuất lực hoặc gánh vác nghĩa vụ linh tinh nào đó.



Một khắc đồng hồ sau, bọn họ xuất hiện ở một toà sân yên tĩnh, ngoại trừ Đái Nhân, còn có một thiếu phụ váy tím tầm bốn mươi tuổi.

Thiếu phụ váy tím có dáng người cao gầy, làn da tuyết trắng, trên đầu cài một cây ngọc trâm màu tím. Trên cổ tay áo có thêu một đồ án hình núi lửa, trên núi lửa có hoả diễm đủ loại màu sắc. Đây là dấu hiệu của Vạn Hoả cung.

Vạn Hoả cung là một tỏng mười đại tông môn Nam Hải, nội tình thâm hậu, có tổng đà ở Vạn Hoả hải vực. Sau khi tiên ma đại chiến, Vạn Hoả cung đại thương nguyên khí. Mấy năm nay cũng chưa hồi phục, cho dù như thế, Vạn Hoả cung vẫn là một trong mười đại tông môn Nam Hải, không thể khinh thường.

Thiếu phụ váy tím là Nguyên Anh sơ kỳ, tu vi thấp hơn so với Đái Nhân.

“Mục phu nhân, giới thiệu với ngươi một chút. Hai vị đạo hữu này chính là Thanh Liên tiên lữ. Vương đạo hữu, vị này là Chấp pháp trưởng lão của Vạn Hoả cung, Mục phu nhân.”

Đái Nhân chỉ vào Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, cười giới thiệu.

“Thì ra là Mục phu nhân, thất kính, thất kính.”

Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, ôm quyền nói.

Thiếu phụ váy tím cười thản nhiên, đáp lời: “Vương đạo hữu khách khí rồi. Danh khí của thiếp thân còn không bằng các ngươi, tên của Thanh Liên tiên lữ sớm đã truyền khắp Nam Hải. Đến tu tiên giới Trung Nguyên là Thắng đạo hữu của Đại Tần vương triều cũng hỏi thăm các ngươi với thiếp thân!”

“Mục phu nhân chê cười, đây đều là hiểu lầm thôi. Vợ chồng chúng ta cũng không mạnh mẽ như trong truyền thuyết, đều là tung tin vịt mà thôi.”

Uông Như Yên khiêm tốn nói, làm người phải khiêm nhưỡng. Người sợ nổi danh heo sợ béo, quá nổi danh cũng không phải là chuyện tốt.

Hai Nguyên Anh tu sĩ đấu pháp, Giáp đặc biệt nổi danh, Ất sẽ dặc biệt cẩn thận. Nếu Giáp không có danh khí gì, Ất cũng sẽ không quá chú ý.



“Vương đạo hữu, thiếp thân không thích quanh có lòng vòng, nói rõ đi! Có thể bán Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng cho thiếp thân hay không? Pháp bảo bậc hai, tài liệu luỵen khí hoặc là đồ gì khác đều được, chỉ cần thiếp thân có thể lấy ra được đều có thể đổi.”

Thiếu phụ váy tím sắc mặt ngưng tọng, vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, đầu đầy mờ mịt. Hắn nhìn về phía Đái Nhân, hy vọng Đái Nhân giải thích một chút.

Nói thật lòng, Vương Trường Sinh không định bán Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng.

“Vương đạo hữu, là như vậy, hơn ba trăm năm trước, Vong Trần hoà thượng gặp mặt Mục phu nhân và Lý tiên tử. Lý tiên tử vì yểm hộ Mục phu nhân, bị Vong Trần hoà thượng bắt đi dâm nhục. Mục phu nhân từng dùng huyết thệ, ngày sau có cơ hội, nhất định phải chính tay giết người này. Mục phu nhân và ta quen biết nhiều năm, nếu mà có thể, còn thỉnh Vương đạo hữu dàn xếp một chút.”

Đái Nhân khách khí nói, giọng điệu thành khẩn.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hơi sửng sốt, Mục phu nhân mở miệng, bọn họ không tiện cự tuyệt. Hơn nữa còn có thêm Đái Nhân, càng khó từ chối.

Vương Trường Sinh còn muốn ép hỏi bí mật từ Vong Trần hoà thượng! Hắn quả thật không nỡ giao ra Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng.

“Vương đạo hữu, còn mong ngươi dàn xếp một chút. Chỉ cần ngươi nguyện ý đưa Nguyên Anh của dâm tăng đó bán cho thiếp thân. Thiếp thân thiếu ngươi một cái nhân tình. Năm đó nếu không có Lý sư muội, ta đã sớm chết trên tay dâm tăng đó. Mấy năm nay ta tìm hắn khắp nơi, đáng tiếc lại không thể như nguyện. Không nghĩ tới hắn tránh ở bộ lạc Hoả Man.”

Thiếu phụ váy tím cúi người thi lễ, thành khẩn nói.

“Phu quân, Mục phu nhân cũng là người trọng tình. Ba trăm năm trôi qua, nàng vẫn còn nhớ vì đồng môn sư muội báo thù. Chỉ dựa vào điểm này, chúng ta cũng nên giao Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng cho nàng.”

Uông Như Yên mở miệng nói, đối phương đã nói đên phân thượng này, bọn họ đương nhiên không thể cự tuyệt. Bán thì truyền ra ngoài không dễ nghe. Còn không bằng thuận nước đẩy thuyền, để đối phương thiếu họ một cái nhân tình. Ba trăm năm còn chưa quên vì sư muội báo thù, đủ để thấy được phẩm tính của Mục phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook