Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 492: Cha Mẹ Đi Về Cõi Tiên (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Phòng nghị sự, tộc lão Vương thị tập trung một chỗ.
Vương Minh Viễn ngồi ở vị trí tương đối lùi về phía sau, vẻ mặt có chút khẩn trương.
“Người đồng ý Minh Viễn làm gia chủ, mời giơ tay.”
Vừa dứt lời, đại đa số người đều giơ tay.
Vương Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy, chắp tay hướng mọi người, sắc mặt ngưng trọng nói: “Đa tạ mọi người tín nhiệm, ta sẽ cố gắng phát triển gia tộc, khôi phục vinh quang tổ tiên.”
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Vương Minh Viễn ở ngoài sân đi tới đi lui, mặt đầy lo lắng. Vương Diệu Tổ đứng ở một bên, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.
“Cha, Thanh Nhi không có việc gì chứ!”
“Mẫu thân con đang đỡ đẻ cho con bé, có thể xảy ra chuyện gì, yên tâm đi! Cũng là người làm cha rồi, còn hớt ha hớt hải.”
Không qua bao lâu, Triệu Ngọc Trí bước nhanh đi ra, mặt mày hớn hở nói: “Sinh rồi, Minh Viễn, Thanh Nhi sinh một đứa con trai, ông mau đặt cho cháu đích tôi của tôi một cái tên.”
“Con trai, vậy tên Vương Trường Sinh đi! Hy vọng nó có thể đi xa hơn ở con đường tu tiên.”
Đại sảnh nào đó chật ních người, Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi ngồi ở trên chủ tọa, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên kính trà cho hắn.
“Được được được, thành thân rồi, về sau đã là người lớn, không thể lỗ mãng như vậy nữa.”
Vương Minh Viễn uống trà của con dâu, lời nói thấm thía cảnh báo.
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Vương Minh Viễn đã hơn năm mươi tuổi, Vương Trường Sinh không ngừng đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.
“Được rồi, mẹ con ở bên trong, con vội vã cái gì.”
Vương Minh Viễn nhíu mày nói.
Vương Diệu Tổ trừng mắt nhìn hắn một cái, không chút khách khí nói: “Con năm đó lúc đó chẳng phải như vậy?”
Không qua bao lâu, Liễu Thanh Nhi bước nhanh đi ra, cười mỉm nói: “Như Yên sinh đôi cả trai lẫn gái, Trường Sinh, con nghĩ được tên hay chưa?”
“Sinh đôi cả trai lẫn gái? Con gái tên Vương Thanh Thiến, con trai tên Vương Thanh Chí.”
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Vương Minh Viễn, Vương Trường Sinh và Liễu Thanh Nhi đứng ở cửa sân, Vương Thanh Chí không ngừng đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.
Vương Minh Viễn cùng Vương Trường Sinh nhìn nhau cười, không nói gì.
Không qua bao lâu, Uông Như Yên bước nhanh đi ra, cười nói: “Sinh rồi, cha, mẹ, phu quân, San San sinh một tiểu tử to béo, Thanh Chí, nghĩ được tên nào hay chưa?”
“Nghĩ sẵn rồi ạ, con trai thì tên Vương Thu Hồng đi!”
Tứ đại đồng đường, đời người như thế, đủ rồi.
Trên mặt Vương Minh Viễn lộ ra nụ cười vui mừng, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
“Cha, cha, ông nội.”
Nhìn thấy đôi mắt Vương Minh Viễn nhắm lại, trong lòng Vương Trường Sinh dị thường đau thương, nước mắt không chịu khống chế tràn ra, lướt qua gò má.
Ba người Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Chí và Vương Thanh Dương khóc rất đau lòng, đau thương nhất là Liễu Thanh Nhi.
“Được rồi, mấy người đều đừng khóc nữa, Trường Sinh, các con đều đi ra ngoài đi! Ta nói chuyện với cha con một chút.”
Vương Trường Sinh nhịn xuống đau thương, nhìn Liễu Thanh Nhi tóc bạc trắng, gật gật đầu, dẫn theo người một nhà đi ra ngoài.
Hắn phái Vương Thanh Chí đi thông báo Vương Trường Thái, chuẩn bị an táng Vương Minh Viễn thật tốt.
Buổi tối, Vương Trường Sinh đi vào trong phòng, đưa bữa tối cho Liễu Thanh Nhi, vừa vào phòng, hắn liền ngây người, đôi mắt nhịn không được đỏ lên.
Liễu Thanh Nhi nằm ở bên người Vương Minh Viễn, cũng đã nhắm đôi mắt, hai người đều không có khí tức, cha mẹ qua đời cùng một ngày, cho dù sớm có chuẩn bị, hắn vẫn không tiếp nhận được.
Biết được Liễu Thanh Nhi qua đời, cả nhà lại khóc lên.
Ngày hôm sau vợ chồng Vương Minh Viễn đi về cõi tiên, Vương Minh Tài nhị bá của Vương Trường Sinh cũng qua đời. Cùng ngày Vương Minh Tài qua đời, Vương Trường Thái đi tới chỗ ở của Vương Trường Sinh, vẻ mặt đau thương nói:
“Cửu ca, ông nội sắp không được rồi, mời huynh đi qua một chuyến.”
Vương Trường Sinh thở dài một hơi, đi theo Vương Trường Thái tới chỗ ở của Vương Diệu Long.
Vương Diệu Long nằm ở trên giường, trên người đắp chăn tơ tằm.
Người khác đều bị hắn đuổi ra ngoài, chỉ để lại Vương Trường Sinh.
“Trường Sinh, sống chết có số, một ngày này, ta và cha cháu sớm đã có chuẩn bị, cháu không cần quá đau lòng, ta cũng sắp không được rồi. Ở trước khi ta chết, có mấy lời, ta muốn nói với cháu một lần.”
Vương Diệu Long chậm rãi nói, giọng điệu uể oải.
“Nhị thập ngũ thúc công, ngài nói, cháu nghe.”
“Ta hy vọng cháu có thể ủng hộ Thanh Khải làm gia chủ, Thanh Khải là ta một tay dạy dỗ lớn lên, nó làm việc khéo léo, biết lấy hay bỏ như thế nào. Lứa chữ Minh đã già rồi, cũng chỉ Minh Giang cùng Minh Nhân tốt một chút, lứa chữ Trường chỉ mấy đứa các cháu xuất sắc, nhưng các cháu đều không có kinh nghiệm cùng tâm tư quản lý gia tộc. Trong lứa chữ Thanh, Thanh Viễn trưởng thành ổn trọng, để nó quản lý gia chủ, gìn giữ cái đã có là có thừa, phát triển thì không đủ, để nó quản lý tài vụ thích hợp nhất. Ta là có tư tâm, nhưng Thanh Khải làm gia chủ, đối với toàn bộ gia tộc đều có lợi, Trường Thái đầu óc cố chấp, năng lực chấp hành không tệ, nó không thích hợp làm gia chủ.”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, gật gật đầu, nói: “Mấy năm qua, cháu cũng đang quan sát Thanh Khải, đứa nhỏ này làm việc quả thật khéo léo, cháu ủng hộ nó làm gia chủ, nhưng nó quá trẻ tuổi, trước để nó đảm nhiệm gia chủ tạm quyền, làm gia chủ tạm quyền một đoạn thời gian, nếu không có vấn đề, lại nâng đỡ làm gia chủ.”
“Như vậy tốt nhất, gia tộc mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, nhưng cũng có mấy tệ đoan, ta bây giờ sẽ nói với cháu một chút. Thứ nhất, Tần gia sự kiện đó, một khi bị chọc ra, chính là phiền toái cực lớn, Quảng tiền bối cũng tốt, Uông tiền bối cũng thế, bọn họ đều là người ngoài, thời khắc mấu chốt chưa chắc đáng tin, vẫn phải dựa vào bản thân chúng ta, cháu là tộc nhân tu vi cao nhất trong tộc chúng ta, cháu nếu có thể Kết Đan, mới có thể giải quyết vấn đề này; Thứ hai, tộc nhân số lượng càng ngày càng nhiều, gia tộc hàng năm lợi nhuận chỉ mấy ngàn khối linh thạch, năm tông môn lớn sẽ không ngồi xem chúng ta mở rộng địa bàn, đề nghị của ta là, tổ chức đội buôn, tới quốc gia khác làm ăn, hoặc mua thấp bán cao, hoặc mua đặc sản địa phương, hoặc bán ra đặc sản trong tộc chúng ta, đương nhiên, nếu có thể lấy được một địa bàn lớn, đó là không còn gì tốt hơn.
Linh mạch của Ngụy quốc chỉ có từng đó, năm tông phái Ngụy quốc sẽ không ngồi xem chúng ta thâu tóm địa bàn gia tộc khác, mở rộng địa bàn tương đối khó. Có một câu tặng cho cháu, cháu phải nhớ lấy, đối ngoại, hòa khí phát tài, đối nội, nhà hòa hợp mọi sự hưng. Đương nhiên, lúc nên đánh vẫn phải đánh, nhưng hoặc là không làm, đã làm thì làm sạch sẽ, chuyện Tần gia, nói thật, làm không được tốt lắm, chưa diệt toàn bộ người Tần gia, luôn lưu lại tai hoạ ngầm, về sau như loại chuyện này, vẫn là bớt làm.”
Vương Minh Viễn ngồi ở vị trí tương đối lùi về phía sau, vẻ mặt có chút khẩn trương.
“Người đồng ý Minh Viễn làm gia chủ, mời giơ tay.”
Vừa dứt lời, đại đa số người đều giơ tay.
Vương Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy, chắp tay hướng mọi người, sắc mặt ngưng trọng nói: “Đa tạ mọi người tín nhiệm, ta sẽ cố gắng phát triển gia tộc, khôi phục vinh quang tổ tiên.”
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Vương Minh Viễn ở ngoài sân đi tới đi lui, mặt đầy lo lắng. Vương Diệu Tổ đứng ở một bên, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.
“Cha, Thanh Nhi không có việc gì chứ!”
“Mẫu thân con đang đỡ đẻ cho con bé, có thể xảy ra chuyện gì, yên tâm đi! Cũng là người làm cha rồi, còn hớt ha hớt hải.”
Không qua bao lâu, Triệu Ngọc Trí bước nhanh đi ra, mặt mày hớn hở nói: “Sinh rồi, Minh Viễn, Thanh Nhi sinh một đứa con trai, ông mau đặt cho cháu đích tôi của tôi một cái tên.”
“Con trai, vậy tên Vương Trường Sinh đi! Hy vọng nó có thể đi xa hơn ở con đường tu tiên.”
Đại sảnh nào đó chật ních người, Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi ngồi ở trên chủ tọa, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên kính trà cho hắn.
“Được được được, thành thân rồi, về sau đã là người lớn, không thể lỗ mãng như vậy nữa.”
Vương Minh Viễn uống trà của con dâu, lời nói thấm thía cảnh báo.
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Vương Minh Viễn đã hơn năm mươi tuổi, Vương Trường Sinh không ngừng đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.
“Được rồi, mẹ con ở bên trong, con vội vã cái gì.”
Vương Minh Viễn nhíu mày nói.
Vương Diệu Tổ trừng mắt nhìn hắn một cái, không chút khách khí nói: “Con năm đó lúc đó chẳng phải như vậy?”
Không qua bao lâu, Liễu Thanh Nhi bước nhanh đi ra, cười mỉm nói: “Như Yên sinh đôi cả trai lẫn gái, Trường Sinh, con nghĩ được tên hay chưa?”
“Sinh đôi cả trai lẫn gái? Con gái tên Vương Thanh Thiến, con trai tên Vương Thanh Chí.”
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Vương Minh Viễn, Vương Trường Sinh và Liễu Thanh Nhi đứng ở cửa sân, Vương Thanh Chí không ngừng đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.
Vương Minh Viễn cùng Vương Trường Sinh nhìn nhau cười, không nói gì.
Không qua bao lâu, Uông Như Yên bước nhanh đi ra, cười nói: “Sinh rồi, cha, mẹ, phu quân, San San sinh một tiểu tử to béo, Thanh Chí, nghĩ được tên nào hay chưa?”
“Nghĩ sẵn rồi ạ, con trai thì tên Vương Thu Hồng đi!”
Tứ đại đồng đường, đời người như thế, đủ rồi.
Trên mặt Vương Minh Viễn lộ ra nụ cười vui mừng, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
“Cha, cha, ông nội.”
Nhìn thấy đôi mắt Vương Minh Viễn nhắm lại, trong lòng Vương Trường Sinh dị thường đau thương, nước mắt không chịu khống chế tràn ra, lướt qua gò má.
Ba người Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Chí và Vương Thanh Dương khóc rất đau lòng, đau thương nhất là Liễu Thanh Nhi.
“Được rồi, mấy người đều đừng khóc nữa, Trường Sinh, các con đều đi ra ngoài đi! Ta nói chuyện với cha con một chút.”
Vương Trường Sinh nhịn xuống đau thương, nhìn Liễu Thanh Nhi tóc bạc trắng, gật gật đầu, dẫn theo người một nhà đi ra ngoài.
Hắn phái Vương Thanh Chí đi thông báo Vương Trường Thái, chuẩn bị an táng Vương Minh Viễn thật tốt.
Buổi tối, Vương Trường Sinh đi vào trong phòng, đưa bữa tối cho Liễu Thanh Nhi, vừa vào phòng, hắn liền ngây người, đôi mắt nhịn không được đỏ lên.
Liễu Thanh Nhi nằm ở bên người Vương Minh Viễn, cũng đã nhắm đôi mắt, hai người đều không có khí tức, cha mẹ qua đời cùng một ngày, cho dù sớm có chuẩn bị, hắn vẫn không tiếp nhận được.
Biết được Liễu Thanh Nhi qua đời, cả nhà lại khóc lên.
Ngày hôm sau vợ chồng Vương Minh Viễn đi về cõi tiên, Vương Minh Tài nhị bá của Vương Trường Sinh cũng qua đời. Cùng ngày Vương Minh Tài qua đời, Vương Trường Thái đi tới chỗ ở của Vương Trường Sinh, vẻ mặt đau thương nói:
“Cửu ca, ông nội sắp không được rồi, mời huynh đi qua một chuyến.”
Vương Trường Sinh thở dài một hơi, đi theo Vương Trường Thái tới chỗ ở của Vương Diệu Long.
Vương Diệu Long nằm ở trên giường, trên người đắp chăn tơ tằm.
Người khác đều bị hắn đuổi ra ngoài, chỉ để lại Vương Trường Sinh.
“Trường Sinh, sống chết có số, một ngày này, ta và cha cháu sớm đã có chuẩn bị, cháu không cần quá đau lòng, ta cũng sắp không được rồi. Ở trước khi ta chết, có mấy lời, ta muốn nói với cháu một lần.”
Vương Diệu Long chậm rãi nói, giọng điệu uể oải.
“Nhị thập ngũ thúc công, ngài nói, cháu nghe.”
“Ta hy vọng cháu có thể ủng hộ Thanh Khải làm gia chủ, Thanh Khải là ta một tay dạy dỗ lớn lên, nó làm việc khéo léo, biết lấy hay bỏ như thế nào. Lứa chữ Minh đã già rồi, cũng chỉ Minh Giang cùng Minh Nhân tốt một chút, lứa chữ Trường chỉ mấy đứa các cháu xuất sắc, nhưng các cháu đều không có kinh nghiệm cùng tâm tư quản lý gia tộc. Trong lứa chữ Thanh, Thanh Viễn trưởng thành ổn trọng, để nó quản lý gia chủ, gìn giữ cái đã có là có thừa, phát triển thì không đủ, để nó quản lý tài vụ thích hợp nhất. Ta là có tư tâm, nhưng Thanh Khải làm gia chủ, đối với toàn bộ gia tộc đều có lợi, Trường Thái đầu óc cố chấp, năng lực chấp hành không tệ, nó không thích hợp làm gia chủ.”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, gật gật đầu, nói: “Mấy năm qua, cháu cũng đang quan sát Thanh Khải, đứa nhỏ này làm việc quả thật khéo léo, cháu ủng hộ nó làm gia chủ, nhưng nó quá trẻ tuổi, trước để nó đảm nhiệm gia chủ tạm quyền, làm gia chủ tạm quyền một đoạn thời gian, nếu không có vấn đề, lại nâng đỡ làm gia chủ.”
“Như vậy tốt nhất, gia tộc mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, nhưng cũng có mấy tệ đoan, ta bây giờ sẽ nói với cháu một chút. Thứ nhất, Tần gia sự kiện đó, một khi bị chọc ra, chính là phiền toái cực lớn, Quảng tiền bối cũng tốt, Uông tiền bối cũng thế, bọn họ đều là người ngoài, thời khắc mấu chốt chưa chắc đáng tin, vẫn phải dựa vào bản thân chúng ta, cháu là tộc nhân tu vi cao nhất trong tộc chúng ta, cháu nếu có thể Kết Đan, mới có thể giải quyết vấn đề này; Thứ hai, tộc nhân số lượng càng ngày càng nhiều, gia tộc hàng năm lợi nhuận chỉ mấy ngàn khối linh thạch, năm tông môn lớn sẽ không ngồi xem chúng ta mở rộng địa bàn, đề nghị của ta là, tổ chức đội buôn, tới quốc gia khác làm ăn, hoặc mua thấp bán cao, hoặc mua đặc sản địa phương, hoặc bán ra đặc sản trong tộc chúng ta, đương nhiên, nếu có thể lấy được một địa bàn lớn, đó là không còn gì tốt hơn.
Linh mạch của Ngụy quốc chỉ có từng đó, năm tông phái Ngụy quốc sẽ không ngồi xem chúng ta thâu tóm địa bàn gia tộc khác, mở rộng địa bàn tương đối khó. Có một câu tặng cho cháu, cháu phải nhớ lấy, đối ngoại, hòa khí phát tài, đối nội, nhà hòa hợp mọi sự hưng. Đương nhiên, lúc nên đánh vẫn phải đánh, nhưng hoặc là không làm, đã làm thì làm sạch sẽ, chuyện Tần gia, nói thật, làm không được tốt lắm, chưa diệt toàn bộ người Tần gia, luôn lưu lại tai hoạ ngầm, về sau như loại chuyện này, vẫn là bớt làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.