Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 493: Gia Chủ Cùng Mẹ Vợ Đi Về Cõi Tiên
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Diệu Long từ từ kể, giọng điệu càng lúc càng thấp.
“Nếu có một ngày cháu Kết Đan, nhớ đến mộ phần ta nói cho ta biết, Vương gia ta lập tộc mấy trăm năm, còn chưa từng có tu sĩ Kết Đan đâu!”
Vương Trường Sinh cầm bàn tay Vương Diệu Long, cam đoan nói: “Nhị thập ngũ thúc công, ngài yên tâm, cháu cùng Như Yên sẽ cố gắng phát triển gia tộc, rồi có một ngày, Thanh Liên Vương gia ta sẽ nổi tiếng thiên hạ.”
“Như vậy tốt nhất, như vậy tốt nhất.”
Vương Diệu Long vui mừng cười cười, chậm rãi nhắm mắt.
Vương Trường Sinh thở dài một hơi, trong lòng dị thường đau thương, không đến hai ngày, bốn người thân trước sau đi về cõi tiên.
Đại đạo vô tình, loại chuyện này, về sau khẳng định còn có, hắn có thể làm, chỉ là chiếu cố tốt gia quyến thân tộc đi về cõi tiên, đồng thời, điều này cũng cho hắn một cái cảnh báo, hắn nhất định phải đi xa hơn ở con đường tu tiên.
Ba ngày sau, Vương gia cử hành lễ tang long trọng, đại táng thật lớn bốn người Vương Diệu Long.
Sau khi hạ táng bốn vị thân tộc, Vương Trường Sinh ra mặt, lập Vương Thanh Khải làm gia chủ tạm quyền, phụ trách xử lý công việc gia tộc.
Vương Trường Sinh đang muốn bế quan tu luyện, Uông Thư Minh phái người đến truyền tin, Dương Nguyệt Cầm mẫu thân Uông Như Yên tọa hóa rồi.
Vương Trường Sinh vội vàng dẫn theo ca nhà đi Uông gia bảo tế bái.
Lúc bọn họ chạy tới Uông gia, cao thấp Uông gia mặc áo gai để tang.
“Mẹ à! Con gái bất hiếu, nữ nhi về trễ.”
Uông Như Yên gục ở cạnh quan tài Dương Nguyệt Cầm, khóc chết đi sống lại.
Trong lòng Vương Trường Sinh cảm khái một trận, mỗi một vị thân tộc tọa hóa, người thân gia quyến của hắn phải đau thương một lần, trách không được tu tiên giới có cách nói đại đạo vô tình.
Tế bái xong nhạc mẫu, Uông Thư Minh cùng Vương Trường Sinh cặp cha vợ con rể này tới một tòa thiên viện.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh đổi giọng điệu, nghiêm mặt nói: “Nhạc phụ đại nhân, mạo muội hỏi một câu, tam bá công là Kết Đan như thế nào?”
Vấn đề này, Vương Trường Sinh cũng từng hỏi Uông Như Yên, nhưng lúc Uông Hoa Sơn Kết Đan, Uông Như Yên còn chưa sinh ra, nàng đối với việc này cũng không biết.
Loại chuyện này, nói lớn có thể lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ.
Uông Thư Minh trầm ngâm một lát, nói: “Việc này có thể nói cho con, tam bá là dùng đan dược bậc ba Hàng Trần Đan, một viên đan dược bậc ba này, đã tiêu mất trăm năm tích tụ của Uông gia chúng ta, chết một đám tộc nhân, cũng may tam bá thuận lợi Kết Đan, nếu không mất cả vốn gốc. Muốn đạt được đan dược bậc ba, trên hội đấu giá của phường thị cỡ lớn bảy đại tiên môn mở mới có, hội đấu giá cỡ lớn Ngụy quốc Sở quốc Hàn quốc các quốc gia này tổ chức, có lẽ có bán đấu giá đan dược bậc ba, nhưng đều là đan dược tinh tiến pháp lực hoặc là giải độc, muốn đạt được đan dược phụ trợ Kết Đan, còn cần đi phường thị cỡ lớn bảy đại tiên môn mở.”
Vương Trường Sinh như có chút suy nghĩ gật gật đầu, đáp án này, không khác lắm với hắn đoán.
“Nhạc phụ đại nhân, người có biết hoặc từng nghe nói có ai lợi dụng Thiên Cương chi khí trùng kích Kết Đan kỳ hay không? Con rể là lợi dụng chân sát chi khí Trúc Cơ.”
Vương Trường Sinh thành khẩn hỏi.
Uông gia lịch sử truyền thừa lâu đời hơn Vương gia, có lẽ từng nghe nói người khác lợi dụng Thiên Cương chi khí Kết Đan.
Uông Thư Minh lắc lắc đầu, nói: “Không biết, từng thấy trên điển tịch, cổ tu sĩ lợi dụng Thiên Cương chi khí Kết Đan, loại chuyện này hẳn là có, nhưng không nhiều, cho dù có người lợi dụng Thiên Cương chi khí Kết Đan, cũng sẽ không tuyên dương khắp nơi, sợ bị kẻ địch phát hiện. Theo ta được biết, lợi dụng Thiên Cương chi khí Kết Đan có nguy hiểm nhất định, dưới sự so sánh, đan dược ổn thỏa hơn chút, cho dù không thể Kết Đan, cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng, xuất phát từ cẩn thận, con vẫn là lợi dụng đan dược trùng kích Kết Đan kỳ đi! Nếu thiếu linh thạch, hai ba vạn linh thạch ta vẫn lấy ra được, nhưng con phải lấy con rối thú bậc hai mượn nợ.”
Vương Trường Sinh cười gật gật đầu, cảm kích nói: “Đa tạ ý tốt của nhạc phụ đại nhân, con nghĩ thêm một chút.”
Sự tình liên quan tiên đồ tương lai của mình, hắn không dám sơ ý, nếu có cơ hội, hướng Vương Minh Nhân giáp mặt thỉnh giáo một lần, Vương Minh Nhân có thể hỗ trợ, đi Tàng Kinh Các tìm đọc điển tịch, có lẽ có biện pháp tốt hơn trùng kích Kết Đan kỳ.
Mấy ngày sau, cả nhà Vương Trường Sinh rời khỏi Uông gia bảo, Vương Thanh Thiến đi phường thị Thanh Nguyệt, thay Vương Trường Hoán.
Trở lại Vương gia bảo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời bế quan.
Nam Hải, phường thị Linh Miết.
Thái Nhất cung, lầu bốn.
Mạc Nhất Sơn ngồi ở ghế thái sư, sắc mặt nghiêm túc.
Hơn năm mươi tu sĩ Trúc Cơ đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt cung kính, Vương Minh Nhân cũng ở trong đó.
“Các ngươi đều là đệ tử tinh nhuệ của bản tông, bây giờ cần dẫn các ngươi đi chấp hành một nhiệm vụ, có tặc nhân mưu hại trưởng lão bản tông, phụng pháp chỉ Lý sư bá, kẻ xâm phạm bản tông, giết không tha. Chúng ta đã điều tra rõ tung tích tặc nhân, nhiệm vụ lần này, có thể có nguy hiểm tính mạng, có ai muốn rời khỏi hay không?”
Ánh mắt uy nghiêm Mạc Nhất Sơn nhanh chóng lướt qua trên người các đệ tử, trầm giọng hỏi.
Các đệ tử quì một gối, trăm miệng một lời nói: “Kẻ xâm phạm bản tông, giết không tha.”
Mạc Nhất Sơn hài lòng gật gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tốt lắm, ai biểu hiện nổi trội xuất sắc, tông môn trọng thưởng, kẻ lâm trận bỏ chạy, giết không tha, vì tránh khiến kẻ địch cảnh giác, các ngươi xé chẵn ra lẻ, từng nhóm tới hải vực Thiên Sa, trong một tháng, hội hợp ở đảo Thanh Ngư, mười một người là một đội. Lý Tín, Liễu Như, Trần Hổ, Vân Tiêu Dao, Vương Minh Nhân là đội trưởng, mỗi người dẫn một đội ngũ, tuyến đường hành động do đội trưởng quyết định. Nhớ, không thể bại lộ thân phận, mặc quần áo thường ngày, Lãnh sư thúc của các ngươi đã ở đảo Thanh Ngư chờ các ngươi.”
“Vâng, Mạc sư bá.”
Năm đội trưởng bọn Vương Minh Nhân dẫn theo đội viên của mình, đi xuống lầu.
Vương Minh Nhân dẫn mười đội viên tới chỗ ở của mình, tu vi hắn không phải cao nhất, khẳng định có người không phục hắn vị đội trưởng này.
“Tiểu đệ Vương Minh Nhân, sư huynh sư tỷ đang ngồi, vô luận là năng lực hay tư cách và sự từng trải đều ở trên tiểu đệ, vị trí đội trưởng, nên do các vị sư huynh sư tỷ đảm nhiệm, nhưng Mạc sư bá đã để ta đảm nhiệm chức đội trưởng này, lão nhân gia khẳng định là trải qua cân nhắc kỹ càng, hy vọng các vị sư huynh sư tỷ phục tùng ta chỉ huy, nếu để sư phụ biết ta làm hỏng công việc này, khẳng định không tha cho ta. Không biết các vị sư huynh sư tỷ ý như thế nào?”
“Nếu có một ngày cháu Kết Đan, nhớ đến mộ phần ta nói cho ta biết, Vương gia ta lập tộc mấy trăm năm, còn chưa từng có tu sĩ Kết Đan đâu!”
Vương Trường Sinh cầm bàn tay Vương Diệu Long, cam đoan nói: “Nhị thập ngũ thúc công, ngài yên tâm, cháu cùng Như Yên sẽ cố gắng phát triển gia tộc, rồi có một ngày, Thanh Liên Vương gia ta sẽ nổi tiếng thiên hạ.”
“Như vậy tốt nhất, như vậy tốt nhất.”
Vương Diệu Long vui mừng cười cười, chậm rãi nhắm mắt.
Vương Trường Sinh thở dài một hơi, trong lòng dị thường đau thương, không đến hai ngày, bốn người thân trước sau đi về cõi tiên.
Đại đạo vô tình, loại chuyện này, về sau khẳng định còn có, hắn có thể làm, chỉ là chiếu cố tốt gia quyến thân tộc đi về cõi tiên, đồng thời, điều này cũng cho hắn một cái cảnh báo, hắn nhất định phải đi xa hơn ở con đường tu tiên.
Ba ngày sau, Vương gia cử hành lễ tang long trọng, đại táng thật lớn bốn người Vương Diệu Long.
Sau khi hạ táng bốn vị thân tộc, Vương Trường Sinh ra mặt, lập Vương Thanh Khải làm gia chủ tạm quyền, phụ trách xử lý công việc gia tộc.
Vương Trường Sinh đang muốn bế quan tu luyện, Uông Thư Minh phái người đến truyền tin, Dương Nguyệt Cầm mẫu thân Uông Như Yên tọa hóa rồi.
Vương Trường Sinh vội vàng dẫn theo ca nhà đi Uông gia bảo tế bái.
Lúc bọn họ chạy tới Uông gia, cao thấp Uông gia mặc áo gai để tang.
“Mẹ à! Con gái bất hiếu, nữ nhi về trễ.”
Uông Như Yên gục ở cạnh quan tài Dương Nguyệt Cầm, khóc chết đi sống lại.
Trong lòng Vương Trường Sinh cảm khái một trận, mỗi một vị thân tộc tọa hóa, người thân gia quyến của hắn phải đau thương một lần, trách không được tu tiên giới có cách nói đại đạo vô tình.
Tế bái xong nhạc mẫu, Uông Thư Minh cùng Vương Trường Sinh cặp cha vợ con rể này tới một tòa thiên viện.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh đổi giọng điệu, nghiêm mặt nói: “Nhạc phụ đại nhân, mạo muội hỏi một câu, tam bá công là Kết Đan như thế nào?”
Vấn đề này, Vương Trường Sinh cũng từng hỏi Uông Như Yên, nhưng lúc Uông Hoa Sơn Kết Đan, Uông Như Yên còn chưa sinh ra, nàng đối với việc này cũng không biết.
Loại chuyện này, nói lớn có thể lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ.
Uông Thư Minh trầm ngâm một lát, nói: “Việc này có thể nói cho con, tam bá là dùng đan dược bậc ba Hàng Trần Đan, một viên đan dược bậc ba này, đã tiêu mất trăm năm tích tụ của Uông gia chúng ta, chết một đám tộc nhân, cũng may tam bá thuận lợi Kết Đan, nếu không mất cả vốn gốc. Muốn đạt được đan dược bậc ba, trên hội đấu giá của phường thị cỡ lớn bảy đại tiên môn mở mới có, hội đấu giá cỡ lớn Ngụy quốc Sở quốc Hàn quốc các quốc gia này tổ chức, có lẽ có bán đấu giá đan dược bậc ba, nhưng đều là đan dược tinh tiến pháp lực hoặc là giải độc, muốn đạt được đan dược phụ trợ Kết Đan, còn cần đi phường thị cỡ lớn bảy đại tiên môn mở.”
Vương Trường Sinh như có chút suy nghĩ gật gật đầu, đáp án này, không khác lắm với hắn đoán.
“Nhạc phụ đại nhân, người có biết hoặc từng nghe nói có ai lợi dụng Thiên Cương chi khí trùng kích Kết Đan kỳ hay không? Con rể là lợi dụng chân sát chi khí Trúc Cơ.”
Vương Trường Sinh thành khẩn hỏi.
Uông gia lịch sử truyền thừa lâu đời hơn Vương gia, có lẽ từng nghe nói người khác lợi dụng Thiên Cương chi khí Kết Đan.
Uông Thư Minh lắc lắc đầu, nói: “Không biết, từng thấy trên điển tịch, cổ tu sĩ lợi dụng Thiên Cương chi khí Kết Đan, loại chuyện này hẳn là có, nhưng không nhiều, cho dù có người lợi dụng Thiên Cương chi khí Kết Đan, cũng sẽ không tuyên dương khắp nơi, sợ bị kẻ địch phát hiện. Theo ta được biết, lợi dụng Thiên Cương chi khí Kết Đan có nguy hiểm nhất định, dưới sự so sánh, đan dược ổn thỏa hơn chút, cho dù không thể Kết Đan, cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng, xuất phát từ cẩn thận, con vẫn là lợi dụng đan dược trùng kích Kết Đan kỳ đi! Nếu thiếu linh thạch, hai ba vạn linh thạch ta vẫn lấy ra được, nhưng con phải lấy con rối thú bậc hai mượn nợ.”
Vương Trường Sinh cười gật gật đầu, cảm kích nói: “Đa tạ ý tốt của nhạc phụ đại nhân, con nghĩ thêm một chút.”
Sự tình liên quan tiên đồ tương lai của mình, hắn không dám sơ ý, nếu có cơ hội, hướng Vương Minh Nhân giáp mặt thỉnh giáo một lần, Vương Minh Nhân có thể hỗ trợ, đi Tàng Kinh Các tìm đọc điển tịch, có lẽ có biện pháp tốt hơn trùng kích Kết Đan kỳ.
Mấy ngày sau, cả nhà Vương Trường Sinh rời khỏi Uông gia bảo, Vương Thanh Thiến đi phường thị Thanh Nguyệt, thay Vương Trường Hoán.
Trở lại Vương gia bảo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời bế quan.
Nam Hải, phường thị Linh Miết.
Thái Nhất cung, lầu bốn.
Mạc Nhất Sơn ngồi ở ghế thái sư, sắc mặt nghiêm túc.
Hơn năm mươi tu sĩ Trúc Cơ đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt cung kính, Vương Minh Nhân cũng ở trong đó.
“Các ngươi đều là đệ tử tinh nhuệ của bản tông, bây giờ cần dẫn các ngươi đi chấp hành một nhiệm vụ, có tặc nhân mưu hại trưởng lão bản tông, phụng pháp chỉ Lý sư bá, kẻ xâm phạm bản tông, giết không tha. Chúng ta đã điều tra rõ tung tích tặc nhân, nhiệm vụ lần này, có thể có nguy hiểm tính mạng, có ai muốn rời khỏi hay không?”
Ánh mắt uy nghiêm Mạc Nhất Sơn nhanh chóng lướt qua trên người các đệ tử, trầm giọng hỏi.
Các đệ tử quì một gối, trăm miệng một lời nói: “Kẻ xâm phạm bản tông, giết không tha.”
Mạc Nhất Sơn hài lòng gật gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tốt lắm, ai biểu hiện nổi trội xuất sắc, tông môn trọng thưởng, kẻ lâm trận bỏ chạy, giết không tha, vì tránh khiến kẻ địch cảnh giác, các ngươi xé chẵn ra lẻ, từng nhóm tới hải vực Thiên Sa, trong một tháng, hội hợp ở đảo Thanh Ngư, mười một người là một đội. Lý Tín, Liễu Như, Trần Hổ, Vân Tiêu Dao, Vương Minh Nhân là đội trưởng, mỗi người dẫn một đội ngũ, tuyến đường hành động do đội trưởng quyết định. Nhớ, không thể bại lộ thân phận, mặc quần áo thường ngày, Lãnh sư thúc của các ngươi đã ở đảo Thanh Ngư chờ các ngươi.”
“Vâng, Mạc sư bá.”
Năm đội trưởng bọn Vương Minh Nhân dẫn theo đội viên của mình, đi xuống lầu.
Vương Minh Nhân dẫn mười đội viên tới chỗ ở của mình, tu vi hắn không phải cao nhất, khẳng định có người không phục hắn vị đội trưởng này.
“Tiểu đệ Vương Minh Nhân, sư huynh sư tỷ đang ngồi, vô luận là năng lực hay tư cách và sự từng trải đều ở trên tiểu đệ, vị trí đội trưởng, nên do các vị sư huynh sư tỷ đảm nhiệm, nhưng Mạc sư bá đã để ta đảm nhiệm chức đội trưởng này, lão nhân gia khẳng định là trải qua cân nhắc kỹ càng, hy vọng các vị sư huynh sư tỷ phục tùng ta chỉ huy, nếu để sư phụ biết ta làm hỏng công việc này, khẳng định không tha cho ta. Không biết các vị sư huynh sư tỷ ý như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.