Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1336: Chấp Nhất Của Vương Thanh Linh
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Hoàng đạo hữu, lần này phải đa tạ ngươi. Không nghĩ đến ngươi nói là sự thật, cháu trai của ngươi lại có thể ở Thái Nhất tiên môn, còn tiến vào Kim Đan kỳ. Về sau còn nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
Một thiếu phụ váy xanh nhìn hơn ba mươi tuổi thả một cái mị nhãn cho Hoàng Phú Quý, cười nói.
Hoàng Phú quý chà sát hai tay, mỉm cười lộ ra hàm răng vàng. Thuận thể tiếp lời nói: “Ba vị đạo hữu, đã nói rồi, một người hai vạn khối linh thạch. Ta dẫn các ngươi đến trước mặt chưởng môn của Thái Nhất tiên môn, các ngươi nói lời phải giữ lời.”
Nếu không phải xem trọng linh thạch, Hoàng Phú Quý còn lâu mới mang bọn họ đến trước mặt Trương Triển Phong. Đây là mối làm ăn của bản thân, cũng may bọn họ không muốn vận chuyển vật tư.
Ba người hai mặt nhìn nhau, đều lấy ra hai vạn khối linh thạch đưa cho Hoàng Phú Quý.
Nếu không có Hoàng Phú Quý, bọn họ đúng thật không nhất định có thể nhìn thấy Trương Triển Phong.
Hoàng Phú Quý cầm lấy một khối linh thạch đưa lên miệng cắn, sau đó xoa xoa trên người. Vui vẻ ra mặt, lộ ra hàm răng vàng xấu xí.
“Được rồi, ba vị đạo hữu, lão phu còn có việc. Không ở lâu nữa, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Hoàng Phú Quý thu hồi linh thạch, xoay người rời khỏi.
“Trước kia nghe nói hắn tham sống sợ chết, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Kim Đan tầng tám cũng không dám cùng Yêu tộc đấu pháp, chỉ dám ở hậu phương vận chuyển vật tư. Để kiếm được chỗ tốt, cũng không ngại tìm ra cái cớ tránh cho vật tư rơi vào tay địch thủ, thật không biết xấu hổ.”
“Mặc kệ hắn! Lúc này là cơ hội kiến công lập nghiệp của chúng ta. Nói không chừng là cơ duyên kết anh, chúng ta phải nắm chắc cơ hội mới được.”
Một toà sân, Từ Tử Hoa đang dặn dò Vương Minh Nhân cái gì đó, Tây Môn Phượng không ở đây.
“Minh Nhân, các ngươi nhớ kỹ, nếu chất tức của ngươi trở về Đông Hoang tham chiến, các ngươi hãy theo trở về. Nếu bọn họ không ở hoặc là không có biện pháp trở về Đông Hoang tham chiến, các ngươi hãy ở lại Nam Hải, chờ đợi mệnh lệnh của Lưu sư thúc. Đây là thư tín ta tự tay viết cho Lưu sư thúc.”
Từ Tử Hoa lấy ra một bức thư tín tự tay viết, giao cho Vương Minh Nhân.”
“Sư phụ trên cao, xin nhận một lạy của đệ tử.”
Vương Minh Nhân mười phần cảm động, quỳ xuống, cúi đầu ba cái với Từ Tử Hoa.
Từ Tử Hoa thật sự tận trách nhiệm sư phụ đối với Vương Minh Nhân. Dẫn đường chỉ hướng cho hắn, cho hắn cưới Trần Tương Nhi. Sau khi Vương Minh Nhân hưu thê, bị Trần Hải Tân chèn ép, Từ Tử Hoa tìm cơ hội phái Vương Minh Nhân ra ngoài, giúp hắn an bài tất cả.”
Từ Tử Hoa nhẹ thở dài một hơi rồi nói: “Đúng lên đi! Ngươi rất giống ta thời trẻ, hy vọng ngươi không có kết cục như ta, có thể tìm được hạnh phúc của mình. Sau khi Phượng Nhi trở về, các ngươi nhanh chóng lên đường đi. Miễn cho Trần sư thúc tìm được cớ giữ các ngươi lại.”
“Vâng, sư phụ.”
“Vi sư còn có việc, đi trước. Ngươi nhớ kỹ, nếu không có gì cấp bách, không cần quay về tổng đà, tận lực tránh Trần sư thúc. Không thể trêu vào thì chỉ có thể trốn. Chờ một trong các ngươi tiến vào Nguyên Anh kỳ, thì không cần phải lại trốn tránh nữa rồi.”
Vương Minh Nhân tự mình tiễn Từ Từ Hoa, nhìn theo bóng dáng Từ Tử Hoa rời khỏi.
Một bóng hình màu đỏ xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, chính là Tây Môn Phượng. Nhưng nàng dùng một cái khăn tay màu đỏ che đi nửa khuôn mặt.
Phượng Nhi, sao lại thế này? Đang êm đẹp, ngươi che mặt làm gì?”
Vương Minh Nhân nghi hoặc hỏi.
Tây Môn Phượng giải thích nói: “Ta che để cho xinh đẹp, ta mang lên cho ngươi ngắm. Đúng rồi, vừa rồi ai đến vậy?”
Vương Minh Nhân nhướng mày, bước nhanh đi lên phía trước, lấy xuống khăn che mặt của Tây Môn Phượng. Có thể rõ rang nhìn thấy, mặt nàng sưng phù hẳn lên, giống như đầu heo vậy. Trên mặt rõ ràng có dấu bàn tay.
“Phu quân, là do ta không cẩn thận té ngã.”
Tây Môn Phượng vội vàng giải thích nói, ôm lấy má phải.
“Ngươi đi tìm nàng phải không? Nàng đánh ngươi sao?”
Vương Minh Nhân mặt mày âm trầm hỏi, trong mắt hàn quang chớp động.
“Không phải nàng đánh, là tự ta đánh.”
“Tự ngươi đánh? Ngươi sao lại có thể tự đánh mình? Có phải nàng bức ngươi ahy không?”
Tây Môn Phượng lắc lắc đầu, cười miễn cưỡng nói: “Không có việc gì, nàng đáp ứng ta chỉ cần ta tự đánh mình, nàng sẽ không làm khó dễ ngươi. Ta đã nói rồi, chỉ cần nàng không làm khó dễ ngươi, bảo ta làm cái gì ta cũng nguyện ý. Ta đã thoa Thanh linh bạch ngọc cao rồi, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Vương Minh Nhân hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cơn tức giận trong lòng, lên tiếng: “Sư phụ giúp chúng ta nhận một nhiệm vụ. Đi Nam Hải một chuyến, mời Trường Sinh và Như Yên về Đông Hoang tham chiến. Nếu bọn hắn không có biện pháp trở về, chúng ta cũng không trở về. Không thể trêu vào chỉ có thể trốn. Phượng Nhi, tủi thân và uất ức ngươi rồi.”
“Đây là chuyện tốt! Chúng ta mau lên đường thôi. Miễn cho đêm dài lắm mộng, mang theo một ít đệ tử.”
Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng thu thập đơn giản một chút, rời khỏi chỗ ở. Dẫn theo ba mươi đệ tử rời khỏi Thái Nhất tiên môn, đi Nam Hải.
...
Nam Hải, Kim Hạt đảo.
Một toà sân đủ loại kỳ hoa dị thảo, Băng phong giao đang ăn cơm. Một đám ngư yêu xếp cao như núi, Vương Thanh Linh đang giúp Băng Phong giao thoa thuốc trị thương.
Vương Thanh Linh bị Yêu tộc Kim Đan kỳ đả thương, Băng Phong giao tức giận, điên cuồng công kích. Dưới sự phối hợp của Tiền Gia Nhuận, nó giết chết Yêu tộc Kim Đan kỳ, bản thân cũng bị thương nhẹ.
Móng vuốt Băng Phong giao đè lên một con Ngư yêu màu trắng, nó há mồm cắn nát đầu ngư yêu, dùng sức xé. Đem đầu ngư yêu nhả xuống dưới, máu chảy đầy đất.
Một thiếu phụ váy xanh nhìn hơn ba mươi tuổi thả một cái mị nhãn cho Hoàng Phú Quý, cười nói.
Hoàng Phú quý chà sát hai tay, mỉm cười lộ ra hàm răng vàng. Thuận thể tiếp lời nói: “Ba vị đạo hữu, đã nói rồi, một người hai vạn khối linh thạch. Ta dẫn các ngươi đến trước mặt chưởng môn của Thái Nhất tiên môn, các ngươi nói lời phải giữ lời.”
Nếu không phải xem trọng linh thạch, Hoàng Phú Quý còn lâu mới mang bọn họ đến trước mặt Trương Triển Phong. Đây là mối làm ăn của bản thân, cũng may bọn họ không muốn vận chuyển vật tư.
Ba người hai mặt nhìn nhau, đều lấy ra hai vạn khối linh thạch đưa cho Hoàng Phú Quý.
Nếu không có Hoàng Phú Quý, bọn họ đúng thật không nhất định có thể nhìn thấy Trương Triển Phong.
Hoàng Phú Quý cầm lấy một khối linh thạch đưa lên miệng cắn, sau đó xoa xoa trên người. Vui vẻ ra mặt, lộ ra hàm răng vàng xấu xí.
“Được rồi, ba vị đạo hữu, lão phu còn có việc. Không ở lâu nữa, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Hoàng Phú Quý thu hồi linh thạch, xoay người rời khỏi.
“Trước kia nghe nói hắn tham sống sợ chết, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Kim Đan tầng tám cũng không dám cùng Yêu tộc đấu pháp, chỉ dám ở hậu phương vận chuyển vật tư. Để kiếm được chỗ tốt, cũng không ngại tìm ra cái cớ tránh cho vật tư rơi vào tay địch thủ, thật không biết xấu hổ.”
“Mặc kệ hắn! Lúc này là cơ hội kiến công lập nghiệp của chúng ta. Nói không chừng là cơ duyên kết anh, chúng ta phải nắm chắc cơ hội mới được.”
Một toà sân, Từ Tử Hoa đang dặn dò Vương Minh Nhân cái gì đó, Tây Môn Phượng không ở đây.
“Minh Nhân, các ngươi nhớ kỹ, nếu chất tức của ngươi trở về Đông Hoang tham chiến, các ngươi hãy theo trở về. Nếu bọn họ không ở hoặc là không có biện pháp trở về Đông Hoang tham chiến, các ngươi hãy ở lại Nam Hải, chờ đợi mệnh lệnh của Lưu sư thúc. Đây là thư tín ta tự tay viết cho Lưu sư thúc.”
Từ Tử Hoa lấy ra một bức thư tín tự tay viết, giao cho Vương Minh Nhân.”
“Sư phụ trên cao, xin nhận một lạy của đệ tử.”
Vương Minh Nhân mười phần cảm động, quỳ xuống, cúi đầu ba cái với Từ Tử Hoa.
Từ Tử Hoa thật sự tận trách nhiệm sư phụ đối với Vương Minh Nhân. Dẫn đường chỉ hướng cho hắn, cho hắn cưới Trần Tương Nhi. Sau khi Vương Minh Nhân hưu thê, bị Trần Hải Tân chèn ép, Từ Tử Hoa tìm cơ hội phái Vương Minh Nhân ra ngoài, giúp hắn an bài tất cả.”
Từ Tử Hoa nhẹ thở dài một hơi rồi nói: “Đúng lên đi! Ngươi rất giống ta thời trẻ, hy vọng ngươi không có kết cục như ta, có thể tìm được hạnh phúc của mình. Sau khi Phượng Nhi trở về, các ngươi nhanh chóng lên đường đi. Miễn cho Trần sư thúc tìm được cớ giữ các ngươi lại.”
“Vâng, sư phụ.”
“Vi sư còn có việc, đi trước. Ngươi nhớ kỹ, nếu không có gì cấp bách, không cần quay về tổng đà, tận lực tránh Trần sư thúc. Không thể trêu vào thì chỉ có thể trốn. Chờ một trong các ngươi tiến vào Nguyên Anh kỳ, thì không cần phải lại trốn tránh nữa rồi.”
Vương Minh Nhân tự mình tiễn Từ Từ Hoa, nhìn theo bóng dáng Từ Tử Hoa rời khỏi.
Một bóng hình màu đỏ xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, chính là Tây Môn Phượng. Nhưng nàng dùng một cái khăn tay màu đỏ che đi nửa khuôn mặt.
Phượng Nhi, sao lại thế này? Đang êm đẹp, ngươi che mặt làm gì?”
Vương Minh Nhân nghi hoặc hỏi.
Tây Môn Phượng giải thích nói: “Ta che để cho xinh đẹp, ta mang lên cho ngươi ngắm. Đúng rồi, vừa rồi ai đến vậy?”
Vương Minh Nhân nhướng mày, bước nhanh đi lên phía trước, lấy xuống khăn che mặt của Tây Môn Phượng. Có thể rõ rang nhìn thấy, mặt nàng sưng phù hẳn lên, giống như đầu heo vậy. Trên mặt rõ ràng có dấu bàn tay.
“Phu quân, là do ta không cẩn thận té ngã.”
Tây Môn Phượng vội vàng giải thích nói, ôm lấy má phải.
“Ngươi đi tìm nàng phải không? Nàng đánh ngươi sao?”
Vương Minh Nhân mặt mày âm trầm hỏi, trong mắt hàn quang chớp động.
“Không phải nàng đánh, là tự ta đánh.”
“Tự ngươi đánh? Ngươi sao lại có thể tự đánh mình? Có phải nàng bức ngươi ahy không?”
Tây Môn Phượng lắc lắc đầu, cười miễn cưỡng nói: “Không có việc gì, nàng đáp ứng ta chỉ cần ta tự đánh mình, nàng sẽ không làm khó dễ ngươi. Ta đã nói rồi, chỉ cần nàng không làm khó dễ ngươi, bảo ta làm cái gì ta cũng nguyện ý. Ta đã thoa Thanh linh bạch ngọc cao rồi, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Vương Minh Nhân hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cơn tức giận trong lòng, lên tiếng: “Sư phụ giúp chúng ta nhận một nhiệm vụ. Đi Nam Hải một chuyến, mời Trường Sinh và Như Yên về Đông Hoang tham chiến. Nếu bọn hắn không có biện pháp trở về, chúng ta cũng không trở về. Không thể trêu vào chỉ có thể trốn. Phượng Nhi, tủi thân và uất ức ngươi rồi.”
“Đây là chuyện tốt! Chúng ta mau lên đường thôi. Miễn cho đêm dài lắm mộng, mang theo một ít đệ tử.”
Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng thu thập đơn giản một chút, rời khỏi chỗ ở. Dẫn theo ba mươi đệ tử rời khỏi Thái Nhất tiên môn, đi Nam Hải.
...
Nam Hải, Kim Hạt đảo.
Một toà sân đủ loại kỳ hoa dị thảo, Băng phong giao đang ăn cơm. Một đám ngư yêu xếp cao như núi, Vương Thanh Linh đang giúp Băng Phong giao thoa thuốc trị thương.
Vương Thanh Linh bị Yêu tộc Kim Đan kỳ đả thương, Băng Phong giao tức giận, điên cuồng công kích. Dưới sự phối hợp của Tiền Gia Nhuận, nó giết chết Yêu tộc Kim Đan kỳ, bản thân cũng bị thương nhẹ.
Móng vuốt Băng Phong giao đè lên một con Ngư yêu màu trắng, nó há mồm cắn nát đầu ngư yêu, dùng sức xé. Đem đầu ngư yêu nhả xuống dưới, máu chảy đầy đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.