Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1335: Hoàng Phú Quý Chính Nghĩa Lẫm Liệt (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Thái Nhất tiên môn, phòng nghị sự.
Trương Triển Phong đang triệu tập trưởng lão họp thương nghị đối sách.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, năm năm sau lại công kích Yêu tộc. bọn họ thật sự không ngờ tới, Yêu tộc sẽ tiên hạ thủ vi cường. Theo lý mà nói, không có lý do gì để lộ tiếng gió. Tu tiên giới Nam Hải đối phó Yêu tộc, không có nghĩa là bảy đại tông môn Đông Hoang cũng muốn đối phó Yêu tộc.
Trừ phi Yêu tộc Nam Hải và Yêu tộc Đông Hoang liên hợp cùng nhau, đồng thời xâm nhập.
“Chưởng môn sư huynh, Yêu tộc thế tới rào rạt. Ta đề nghị cầu viện tu tiên giới Bắc Cương và tu tiên giới Trung Nguyên. Mặt khác, phát ra mộ binh lệnh, chiêu mộ tu sĩ bậc cao đối kháng Yêu tộc.”
“Thanh Liên tiên lữ Nam Hải xuất phát từ Đông Hoang, bọn họ không phải đã đáp ứng tham chiến sao? Hẳn nên phái người mời bọn họ quay về Đông Hoang tham chiến.”
Trương Triển Phong lắc đầu nói: “Chỉ sợ không kịp, Nam Hải bên kia cũng có chiến sự, nói không chừng bọn họ đã tác chiến ở tiền tuyến bên đó rồi. Như vậy đi, phái người đi Nam Hải một chuyến, bảo hắn mời Thanh Liên tiên lữ quay về Đông Hoang tham chiến. Mặt khác, phát ra mộ binh lệnh. Về phần tu tiên giới Trung Nguyên và Bắc Cương, ta đã phái người tới cầu viện bọn họ. hy vọng bọn họ đồng ý tham chiến! Lần này Yêu tộc thế tới rào rạt, khác biệt hẳn với trước kia.”
Từ Tử Hoa xoay chuyển ánh mắt, sau đó cất lời: “Chưởng môn sư bá, phái Minh Nhân và đạo lữ của hắn đi Nam Hải đi! Bọn họ là người một nhà, mở miệng cũng dễ dàng hơn một chút.”
Vương Minh Nhân được Từ Tử Hoa cầm tay chỉ dạy, về công về tư, Từ Tử Hoa đều phải giúp Vương Minh Nhân vớt vát công lao.
Trần Hải Tân nhướng mày, lý do của Từ Tử Hoa thực đúng lúc, hắn không tìm được lý do để phản bác.
Hai Nguyên Anh tu sĩ tham chiến, ý nghĩa trọng đại.
Vì đại cục để suy nghĩ, hắn cũng sẽ không phản bác.
“Được rồi! Vậy phái Vương sư điệt và Tây Môn sư điệt đi Nam Hải một chuyến.”
Một trận tiếng tiêm minh dồn dập vang lên từ trong phòng Trương Triển Phong. Trương Triển Phong lấy ra một mặt truyện tấn bàn, hai mắt sáng ngời, dặn dò: “Tốt rồi, hôm nay bàn đến đây thôi, đi làm việc của các ngươi đi.”
“Vâng, chưởng môn sư huynh (chưởng môn sư bá).”
Đám người Trần Hải Tân tram miệng một lời đáp ứng, lục tục rời khỏi.
Trương Triển Phong đánh một đạo pháp quyết vào truyện tấn bàn, dặn dò: “Hoàng sư điệt, dẫn bọn họ tới phòng nghị sự đi.”
“Vâng, chưởng môn sư bá.”
Một chén trà nhỏ thời gian qua đi, một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên. Ba nam một nữ đi đến, đi tuốt phía trước là Hoàng Phú Quý, ba người đi bên cạnh hắn đều là Kim Đan tu sĩ.
Hoàng Phú Quý không có được bao nhiêu cơ duyên ở Bắc Cương. Quay về Đông Hoang, ai ngờ lại đụng phải Yêu tộc xâm chiếm. Hắn mời đến ba vị tu sĩ Kim Đan, đi về hướng Thái Nhất tiên môn.
“Vãn bối bái kiến Trương tiền bối.”
Bốn người Hoàng Phú quý cúi người hành lễ với Trương Triển Phong, trăm miệng một lời nói.
Trương Triển Phong gật gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói: “Hoàng tiểu hữu, các ngươi đến đây là có chuyện gì sao?”
Hoàng Phú Quý tiến lên một bước, chính khí nghiêm nghị cất lời: “Yêu tộc xâm chiếm, tàn hại người tu tiên của Nhân tộc chúng ta. Vãn bối nghe nói đến tin tức này, ngày ngày trăn trở không yên. Đông Hoang là cố thổ của vãn bối, đương nhiên không thể để Yêu tộc làm hành hung làm ác. Nguyện góp sức lực, mong rang Trương tiền bối chấp thuận.”
Hắn nói xong lời cuối cùng, xoay chuyển ánh mắt, ngượng ngùng cười: “Đương nhiên, vãn bối không am hiểu đấu pháp, thích hợp vận chuyển vật tư. Nếu Trương tiền bối để vãn bối đi chém giết với Yêu tộc. Vãn bối cũng không dám hai lời, chỉ sợ làm hỏng đại sự.”
Hắn đã là Kim Đan tầng tám, trừ phi là vì kết anh linh vật. Nếu không hắn cũng không muốn cùng Yêu tộc chém giết. Vận chuyển vật tư là được rồi, phát huy đầy đủ sở trưởng của bản than. Nếu Yêu tộc thất bại, hắn cũng có năng lực diệt sát được một số yêu thú cấp thấp.
Trương Triển Phong vui mừng gật đầu, cười nói: “Yêu cầu này của Hoàng tiểu hữu, lão phu đồng ý. Ba người các ngươi cũng muốn hộ tống vật tư sao?”
Ba người hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Vãn bối nguyện ý nghe Trương tiền bối sắp xếp.”
Yêu tộc xâm chiếm, đây là cơ hội lập công tốt. Bọn họ đều là tán tu, đều hi vọng mượn cơ hội này kiến công lập nghiệp. Bọn họ không muốn giống như Hoàng Phú Quý, chỉ vận chuyển vật tư.
“Tốt, các ngươi trước mắt cứ ở tại Thái Nhất tiên môn tu dưỡng. Hoàng tiểu hữu, vừa lúc có một chuyến hàng hoá cần phải vận chuyển cho tiền tuyến. Ngươi và Hoàng sư điệt, Lý sư điệt đi một chuyến đi! Đúng rồi, Hoàng sư điệt chính là vị cháu trai kia của ngươi.” Trương Triển Phong dặn dò.
Hai mắt Hoàng Phú Quý sáng ngời, vỗ ngực nói: “Trương tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định đúng giờ đưa vật tư đến. Nhưng có thể cho vãn bối hai món pháp bảo phòng ngự phòng than hay không? Ngài cũng biết, Yêu tộc hung tàn, vạn nhất đụng phải Yêu tộc, tính mạng của vãn bối không đáng lo. Nhưng vật tư dừng ở trên tay Yêu tộc, vậy thì không tốt rồi.”
Ba gã tán tu lộ râ vẻ khinh bỉ ra mặt, da mặt Hoàng Phú Quý thật dày. Còn chưa có bắt đầu làm việc, đã muốn chiếm được chỗ tốt rồi.
Trương Triển Phong gật gật đầu, rồi nói: “Có thể đưa ngươi một món phòng ngự pháp bảo. Ba người các ngươi cũng sẽ có một kiện pháp bảo. Nhưng lão phu phải nhắc nhở các ngươi một câu, an phận làm việc cho Thái Nhất tiên môn, chúng ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu ăn cây táo rào cây sung, chúng ta cũng sẽ không nương tay.”
“Vâng, Trương tiền bối.”
Trương Triển Phong dặn dò thêm vài câu, phái người sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, bốn người Hoàng Phú Quý xuất hiện ở một toà sân u tĩnh.
Trương Triển Phong đang triệu tập trưởng lão họp thương nghị đối sách.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, năm năm sau lại công kích Yêu tộc. bọn họ thật sự không ngờ tới, Yêu tộc sẽ tiên hạ thủ vi cường. Theo lý mà nói, không có lý do gì để lộ tiếng gió. Tu tiên giới Nam Hải đối phó Yêu tộc, không có nghĩa là bảy đại tông môn Đông Hoang cũng muốn đối phó Yêu tộc.
Trừ phi Yêu tộc Nam Hải và Yêu tộc Đông Hoang liên hợp cùng nhau, đồng thời xâm nhập.
“Chưởng môn sư huynh, Yêu tộc thế tới rào rạt. Ta đề nghị cầu viện tu tiên giới Bắc Cương và tu tiên giới Trung Nguyên. Mặt khác, phát ra mộ binh lệnh, chiêu mộ tu sĩ bậc cao đối kháng Yêu tộc.”
“Thanh Liên tiên lữ Nam Hải xuất phát từ Đông Hoang, bọn họ không phải đã đáp ứng tham chiến sao? Hẳn nên phái người mời bọn họ quay về Đông Hoang tham chiến.”
Trương Triển Phong lắc đầu nói: “Chỉ sợ không kịp, Nam Hải bên kia cũng có chiến sự, nói không chừng bọn họ đã tác chiến ở tiền tuyến bên đó rồi. Như vậy đi, phái người đi Nam Hải một chuyến, bảo hắn mời Thanh Liên tiên lữ quay về Đông Hoang tham chiến. Mặt khác, phát ra mộ binh lệnh. Về phần tu tiên giới Trung Nguyên và Bắc Cương, ta đã phái người tới cầu viện bọn họ. hy vọng bọn họ đồng ý tham chiến! Lần này Yêu tộc thế tới rào rạt, khác biệt hẳn với trước kia.”
Từ Tử Hoa xoay chuyển ánh mắt, sau đó cất lời: “Chưởng môn sư bá, phái Minh Nhân và đạo lữ của hắn đi Nam Hải đi! Bọn họ là người một nhà, mở miệng cũng dễ dàng hơn một chút.”
Vương Minh Nhân được Từ Tử Hoa cầm tay chỉ dạy, về công về tư, Từ Tử Hoa đều phải giúp Vương Minh Nhân vớt vát công lao.
Trần Hải Tân nhướng mày, lý do của Từ Tử Hoa thực đúng lúc, hắn không tìm được lý do để phản bác.
Hai Nguyên Anh tu sĩ tham chiến, ý nghĩa trọng đại.
Vì đại cục để suy nghĩ, hắn cũng sẽ không phản bác.
“Được rồi! Vậy phái Vương sư điệt và Tây Môn sư điệt đi Nam Hải một chuyến.”
Một trận tiếng tiêm minh dồn dập vang lên từ trong phòng Trương Triển Phong. Trương Triển Phong lấy ra một mặt truyện tấn bàn, hai mắt sáng ngời, dặn dò: “Tốt rồi, hôm nay bàn đến đây thôi, đi làm việc của các ngươi đi.”
“Vâng, chưởng môn sư huynh (chưởng môn sư bá).”
Đám người Trần Hải Tân tram miệng một lời đáp ứng, lục tục rời khỏi.
Trương Triển Phong đánh một đạo pháp quyết vào truyện tấn bàn, dặn dò: “Hoàng sư điệt, dẫn bọn họ tới phòng nghị sự đi.”
“Vâng, chưởng môn sư bá.”
Một chén trà nhỏ thời gian qua đi, một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên. Ba nam một nữ đi đến, đi tuốt phía trước là Hoàng Phú Quý, ba người đi bên cạnh hắn đều là Kim Đan tu sĩ.
Hoàng Phú Quý không có được bao nhiêu cơ duyên ở Bắc Cương. Quay về Đông Hoang, ai ngờ lại đụng phải Yêu tộc xâm chiếm. Hắn mời đến ba vị tu sĩ Kim Đan, đi về hướng Thái Nhất tiên môn.
“Vãn bối bái kiến Trương tiền bối.”
Bốn người Hoàng Phú quý cúi người hành lễ với Trương Triển Phong, trăm miệng một lời nói.
Trương Triển Phong gật gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói: “Hoàng tiểu hữu, các ngươi đến đây là có chuyện gì sao?”
Hoàng Phú Quý tiến lên một bước, chính khí nghiêm nghị cất lời: “Yêu tộc xâm chiếm, tàn hại người tu tiên của Nhân tộc chúng ta. Vãn bối nghe nói đến tin tức này, ngày ngày trăn trở không yên. Đông Hoang là cố thổ của vãn bối, đương nhiên không thể để Yêu tộc làm hành hung làm ác. Nguyện góp sức lực, mong rang Trương tiền bối chấp thuận.”
Hắn nói xong lời cuối cùng, xoay chuyển ánh mắt, ngượng ngùng cười: “Đương nhiên, vãn bối không am hiểu đấu pháp, thích hợp vận chuyển vật tư. Nếu Trương tiền bối để vãn bối đi chém giết với Yêu tộc. Vãn bối cũng không dám hai lời, chỉ sợ làm hỏng đại sự.”
Hắn đã là Kim Đan tầng tám, trừ phi là vì kết anh linh vật. Nếu không hắn cũng không muốn cùng Yêu tộc chém giết. Vận chuyển vật tư là được rồi, phát huy đầy đủ sở trưởng của bản than. Nếu Yêu tộc thất bại, hắn cũng có năng lực diệt sát được một số yêu thú cấp thấp.
Trương Triển Phong vui mừng gật đầu, cười nói: “Yêu cầu này của Hoàng tiểu hữu, lão phu đồng ý. Ba người các ngươi cũng muốn hộ tống vật tư sao?”
Ba người hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Vãn bối nguyện ý nghe Trương tiền bối sắp xếp.”
Yêu tộc xâm chiếm, đây là cơ hội lập công tốt. Bọn họ đều là tán tu, đều hi vọng mượn cơ hội này kiến công lập nghiệp. Bọn họ không muốn giống như Hoàng Phú Quý, chỉ vận chuyển vật tư.
“Tốt, các ngươi trước mắt cứ ở tại Thái Nhất tiên môn tu dưỡng. Hoàng tiểu hữu, vừa lúc có một chuyến hàng hoá cần phải vận chuyển cho tiền tuyến. Ngươi và Hoàng sư điệt, Lý sư điệt đi một chuyến đi! Đúng rồi, Hoàng sư điệt chính là vị cháu trai kia của ngươi.” Trương Triển Phong dặn dò.
Hai mắt Hoàng Phú Quý sáng ngời, vỗ ngực nói: “Trương tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định đúng giờ đưa vật tư đến. Nhưng có thể cho vãn bối hai món pháp bảo phòng ngự phòng than hay không? Ngài cũng biết, Yêu tộc hung tàn, vạn nhất đụng phải Yêu tộc, tính mạng của vãn bối không đáng lo. Nhưng vật tư dừng ở trên tay Yêu tộc, vậy thì không tốt rồi.”
Ba gã tán tu lộ râ vẻ khinh bỉ ra mặt, da mặt Hoàng Phú Quý thật dày. Còn chưa có bắt đầu làm việc, đã muốn chiếm được chỗ tốt rồi.
Trương Triển Phong gật gật đầu, rồi nói: “Có thể đưa ngươi một món phòng ngự pháp bảo. Ba người các ngươi cũng sẽ có một kiện pháp bảo. Nhưng lão phu phải nhắc nhở các ngươi một câu, an phận làm việc cho Thái Nhất tiên môn, chúng ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu ăn cây táo rào cây sung, chúng ta cũng sẽ không nương tay.”
“Vâng, Trương tiền bối.”
Trương Triển Phong dặn dò thêm vài câu, phái người sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, bốn người Hoàng Phú Quý xuất hiện ở một toà sân u tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.