Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1143: Chạy Trốn (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Gần nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ bay ra khỏi Hoang linh đảo, nhập vào bên trong nước biển.

Tang Tháp theo sát phía sau, cũng muốn bay vào bên trong nước biển lại bị mấy chục quả lôi cầu từ dưới nước biển bay ra, công kích về phía Tang Tháp.

Tang Tháp không dám đón đỡ, hai sừng trâu trên đầu bay ra hai đạo hắc quang. Hoá thành một đạo thuỷ mạc hơn trăm trượng, che ở trước người.

Oành đùng đùng!

Vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, thuỷ mạc màu lam bị mấy chục lôi cầu đánh vỡ nát. Tang Tháp vẫn chưa bị thương tổn gì, hắc quang xung quanh người hắn đại phòng, hoá thành một con Mặc lân thú.

Mặc lân thú là linh thú thuộc tính Thuỷ, đã là trung phẩm linh thú bậc bốn, lấy tốc độ của nó, không đuổi kịp hai Kim Đan tu sĩ.

Đúng lúc này, Mặc lân thú lộ ra thần sắc thống khổ, đầu biến thành đầu của Mặc lân thú, người vẫn là hình người.

Hắc quang chợt loé, Mặc lân thú khôi phục ình người.

Sắc mặt Tang Tháp có chút khó coi, hắn chiếm cứ khối thân thể này chưa được bao lâu. Còn chưa thể sử dụng sức mạnh tự nhiên. Nếu mạnh mẽ cưỡng ép đuổi theo, rất dễ bị nguyên thần của Mặc lân thú đoạt quyền khống chế thân thể, hắn tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra.

Lúc này, bốn người Cô Thặng đuổi theo đến.

“Bọn họ đào tẩu xuống đáy biển, các ngươi nếu muốn đuổi theo, vậy đuổi theo đi! Muốn đối phó ta, cũng phải xem có thực lực đó hay không.”

Tang Tháp nói xong, hoá thành một đạo hắc quang bay trở về hang động.

“Truy, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy trốn.”

Cổ Thặng cân nhắc một lát, rất nhanh đưa ra quyết định. Tang Tháp dù sao cũng là Đại tế ti Man tộc.Tuy nói hiện tại không bằng lúc trước, nhưng nếu muốn giết Tang Tháp, bọn họ cũng sẽ phải trả cái giá rất lớn. Nhiều lắm cũng chỉ đạt được một khối thi thể của yêu thú bậc bốn.

So sánh đi xuống, hai gã Kim Đan tu sĩ vẫn dễ đối phó hơn.



Thiếu phụ váy xanh thả ra một con rùa lớn mười trượng màu đen. Đây là một thượng phẩm yêu thú bậc ba Mặc lân quy. Nếu chỉ tính về độn thuật, không thể chậm hơn so với tu sĩ Nguyên Anh

Bốn người bọn họ nhảy lên trên lưng rùa đen. Dưới sự bảo bọc của một lớp màn hình màu đen, nhập vào bên trong nước biển.

Địa phương vạn trượng dưới đáy biển, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Trấn Hải Viên được một lớp màn màu lam bao vây. Trấn Hải Viên bên ngoài thân thả ra một trận lam quang chói mắt, độn tốc rất nhanh.

Thời gian từng chút một trôi qua, Vương Trường Sinh có thể cảm nhận được, bốn cao giai tu sĩ đang đuổi theo ở phía sau. Đuổi được bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.

Tâm niệm hắn vừa động, để Trấn hải viên đẩy nhanh hơn tốc độ độn tốc.

Trấn hải viên phát ra một tiếng quái rống, tốc độ độc tốc nhanh hơn không chỉ gấp đôi.

Nửa năm sau, tại một phiến hải vực, nước biển quay cuồng kịch liệt. Một con rùa màu đen trồi lên trên mặt nước, bốn người Cổ Thặng ở trên lưng rùa đen, sắc mặt rất khó coi.

Bọn họ truy kích mấy tháng ròng, đều chưa đuổi theo được tặc nhân. Linh thú của đối phương tinh thông thuỷ độn thuật. Bọn họ mượn dùng pháp bảo thuộc tính thuỷ để đuổi theo vẫn không kịp. Điều làm cho bọn họ cảm thấy kì quái là linh lực của linh thú bậc ba không giống nhau, mõi khi bọn hắn đuổi gần đến nơi, linh thú của đối phương lại đẩy nhanh tốc độ độn tốc.

“Tằng tổ phụ, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta trở lại tìm Tang Tháp?”

Cổ La cẩn thận hỏi.

Cổ Thặng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Cổ La, không chút khách khí nói: “Ngươi cảm thấy Tang Tháp có thể lưu lại ở nơi đó sao? Hắn có ngu xuẩn như vậy sao?”

“Chúng ta vất vả đuổi theo lâu như vậy, kết quả lại làm giá y cho người khác. Thực làm mất hứng.”

Thiếu phụ váy xanh nhíu mày, giọng điệu lẫn theo một tia bất đắc dĩ.

“Cái này chưa chắc, Tang Tháp năm đó là tuấn kiệt có tiếng của Man tộc chúng ta. Vốn tưởng rằng hắn đã chết, không nghĩ tới hắn vẫn còn sống. Chờ hắn khôi phục tu vi, nói không chừng có thể lần nữa dẫn dắt Man tộc chúng ta trở về thời kì huy hoàng. Trước cứ trở về đã, Tang Tháp sẽ tới tìm chúng ta.



Cổ Thặng dẫn theo ba người, bay về hướng trời cao. Không qua bao lâu đã đánh mất ở phía chân trời.

...

Hồng Nguyệt hải vực, Ngân Xà đảo.

Luyện đan thất, Vương Thanh Kỳ đang dạy Vương Thiên Bồi luyện đan.

Vương Thanh Kỳ thọ nguyên không còn tới năm năm. Vài năm nay, dưới sự cẩn thận chỉ dạy của hắn, Vương Thiên Bồi đã có thể luyện chế ra Trúc Cơ đan. Nhưng xác xuất thành công cũng không cao, còn cần Vương Thanh Kỳ chỉ điểm thêm.

Vương Thanh Kỳ thời gian không còn nhiều, cũng vui vẻ chỉ điểm cho hậu bối.

“Thiên Bồi, ngươi phải luyện tập nhiều hơn, về sau gia tộc sẽ dựa vào ngươi.”

Vương Thanh Kỳ ý vị thâm trường dặn dò, ánh mắt đục ngầu nhìn về hoả diễm màu đỏ phía lò luyện đan. Đủ loại hình ảnh ngày xưa hiện lên trong óc.



Một toà sân u tĩnh, một nhà ba người đang dùng cơm chiều.

“Thanh Kỳ, đây là Luyện khí hoàn, đối với tu vi của ngươi sẽ có ích, ngươi cầm dùng đi! Ngươi cần phải cố gắng tu luyện, nhà chúng ta cấp độ Luyện đan sư không cao, cũng chỉ có thể luyện chế ra loại đan dược này. Đan dược cho Luyện khí tầng sáu trở lên, chỉ có thể mua ở bên ngoài.”

Một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi lấy ra một cái bình sứ màu xanh, đưa cho một nam đồng tầm bảy tuổi.

Vương Thanh Kỳ tò mò hỏi: “cha, nhà chúng ta vì sao không bồi dưỡng thêm vài Luyện đan sư.”

“Luyện khí là gốc rễ của tộc chúng ta, đãi ngộ của Luyện khí sư cũng có vẻ nhiều. Thứ nhất luyện đan lại không có truyền thừa, thứ hai là không có danh sư chỉ đạo. Đại chiến diễn ra không ngừng, Khôi lỗi thú hữu dụng hơn đan dược. Đan dược bậc một chúng ta cạnh tranh không nổi với những thế lực khác. Tộc trưởng có nhiều con đường khác để đi, đơn đặt hàng cũng có vẻ nhiều…”

Người nam trung niên lời nói còn chưa hết đã ngưng lại ho khăn, sắc mặt có chút tái nhợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook