Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1142: Chạy Trốn (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Biến hoá? Ngu xuẩn, bổn toạ là Tang Tháp, may mà nhờ có các ngươi, nguyên thần của lão phu mới có thể chiếm cứ chủ đạo.

Thanh niên lộ vẻ mặt châm chọc, cuồng tiếu nói.

“Tang Tháp? Ngươi không phải đã toạ hoá rồi sao?”

Cổ Thắng hơi sửng sốt, nghi hoặc nói.

“Hừ, việc này các ngươi không cần biết. Xem ở việc các ngươi cũng là tộc nhân Man tộc, bổn toạ không cùng các ngươi so đo, cút đi!”

Tang Tháp lạnh lùng nói. Mấy trăm năm trước, hắn lọt vào vòng vây công của nhiều tu sĩ đồng giai, bị thương nặng nên chạy trốn tới Tuyệt Linh hải vực. Lúc này mới có thể tránh thoát được một kiếp, tiếc là nhục thân bị huỷ hoại. Hắn đành phải đoạt xá Mặc lân thú, tiếp tục tiêu dao thiên địa.

Hắn cố ý bày ra cấm chế thuộc tính thổ, nếu thời điểm đoạt xá Mặc lân thú xuất hiện việc ngoài ý muốn, Mặc lân thú cũng sẽ khó bài trừ cấm chế.

Hắn thi pháp đã được nửa đường, chợt bộc phát ra tuyệt linh khí. Trong lúc cuống quýt, nguyên thần của hắn hoà vài nguyên anh vội vàng nhập vào Mặc lân thú. Chịu sự ảnh hưởng của tuyệt linh khí, hắn vẫn chưa thể đoạt xá thành công. Vẫn luôn ẩn nấp ở bên trong cơ thể Mặc lân thú.

Mặc lân thú là linh thú thuộc tính Thuỷ, cấm chế thuộc tính Thổ vừa hay khắc chế thần thông của nó. Cứ như vậy, Mặc lân thú ở toạ hoá động phủ không thể rời đi, bình thường lẻn vào đáy biển giết những yêu thú khác để sống. Chậm rãi từ yêu thú bậc ba tu luyện đến trung phẩm yêu thú bậc bốn. Có thể phá được cấm chết, đạt được bảo vật Tang Tháp lưu lại.

Ba người Cổ Thặng tìm đến cửa, khống chế trận pháp, thiếu chút nữa giết chết Mặc lân thú. Nguyên thần của Tang Tháp mới nhân cơ hội này đạt được quyền khống chế thân thể, khôi phục bản thể.

Nhục thân hắn bị thương không ít, pháp lực cũng không còn nhiều. Nhu cầu cấp bách là tu luyện dưỡng thương, hiện tại không phải là đối thủ của bốn người bọn họ.

“Tang Tháp? Mặc kệ ngươi là Tang Tháp hay là Mặc lân thú. Dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, có thể so với bốn chúng ta cái gì?

Cổ Thặng cười lạnh một tiếng, khinh khi nói.



Thiếu phụ váy xanh hơi do dự, mở miệng: “Có người tới trước chúng ta bài trừ cấm chế, lấy đi toàn bộ tài vật.”

Nge xong lời này, sắc mặt bốn người Cổ Thặng đại biến. Đặc biệt là Cổ Thặng, chỉ tìm được động phủ toạ hoá của Tang Tháp đã làm chết nhiều cao giai tu sĩ như vậy. Kết quả lại có người đến trước, cướp đi toàn bộ tài vật.

Sắc mặt của Tang Tháp đương nhiên cũng rất khó coi. Hắn bố trí cấm chế nhàm vào Mặc lân thú, tu sĩ Nguyên Anh dùng nhiều thời gian một chút vẫn có thể bài trừ cấm chế.

Hắn hoá thành một đạo hắc quang, bay ra vào trong sơn động.

Không qua bao lâu, từ trong sơn động truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc. Tang Tháp từ trong sơn động bay ra, ánh mắt âm trầm, trên mặt tràn đầy sát khí.

Trong trữ vật giới có tài vật hắn khố cực tích góp suốt trăm năm, bao gồm cả bản mạng pháp bảo. Lại có thể bị người khác cướp đi mất.

“Truy, bọn họ độn địa đào tẩu, còn chưa có chạy xa.”

Nói xong lời này, Tang Tháp hoá thành một đạo hắc quang đuổi theo.

Bốn người Cổ Thặng hai mắt nhìn nhau, do dự một lát cũng đuổi theo. Tài vật của Tang Tháp bị cướp đi, việc cấp bách trước mắt là thu hồi tài vật.

Địa phương nghìn trượng dưới mặt đất, một đoàn hoàng quang di động rất nhanh. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên được hoàng quang bao bọc, vẻ mặt có chút hưng phấn.

Bọn họ đã kiểm tra sơ lực bên trong Trữ vật giới. Dùng phú khả địch tộc cũng không đủ để hình dung, chỉ là pháp bảo bậc hai đã có bảy món, còn có lượng lớn tài liệu yêu thú. Chủ nhân của động phủ khẳng định không phải là tu sĩ Nguyên Anh tầm thường.

Bọn họ rất rõ ràng, Nguyên Anh tu sĩ rất nhanh sẽ truy kích đến đây.

Không qua bao lâu, bọn họ trở lại mặt đất, phía trước là một mảng đầm lầy.



Một cỗ thần thức cường đại nhanh chóng xẹt qua người bọn họ, sau đó tập trung chặt chẽ vào bọn họ.

Bên ngoài Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời sáng lên một trận lam quang chói mắt. Hai người hoá thành một đạo cầu vòng, phá không mà đi, tốc độ rất nhanh.

“Ở lại cho lão phu!”

Một đạo thanh âm người nam vang lên, thanh âm lôi minh vang lớn. Một đạo lôi quang to bằng cánh tay người trưởng thành bắn nhanh đến, nháy mắt bắn bào trên cầu vồng màu lam, hoá thành một mảng lôi quang lớn màu đen.

Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, vô số sa lịch màu vàng từ bên trong lôi quang màu đen bay ra. Mấy trăm thanh trường kiếm màu vàng với khí thế hùng hổ bổ về hướng Tang Tháp.

Hai tay Tang Tháp bổ vào hư không, một quyền ảnh dài mấy trượng màu đen bay ra, hung hăng đánh vào mấy trăm thanh phi kiếm màu vàng.

Oành đùng đùng!

Phi kiếm màu vàng bị quyền ảnh màu đen đánh vỡ nát, hoá thành mảng lớn kim sa. Một mảng chất lỏng màu tím từ trong đó bay ra, rơi trên mặt đất bốc lên một trận khói nhẹ.

Bên ngoài thân Tang Tháp sáng lên một trận hắc quang, một lớp màn màu đen dày đặc xuất hiện. Chất lỏng màu tím rơi xuống lớp màn màu đen, nhất thời bốc lên một trận khói nhẹ. Lớp màn màu đen trở nên như ẩn như hiện, bộ dạng tuỳ thời tán loạn.

Trong mắt hắn hiện ra một tia kiêng kị, biến đổi pháp quyết, hoá thành một luồng hắc quang đuổi theo.

Hơn vạn con Kim sí tinh nghĩ bay đến, cầu vồng màu lam hiện ra lượng lớn hàn khí màu trắng. Kim sí tinh nghĩ tới gần cầu vồng màu lam trong phạm vị mười trượng đều bị đóng băng. Rơi xuống từ giữa không trung.

Bên ngoài thân Tang Tháp xuất hiện ra vô số lôi quang màu đen, Kim sí tinh nghĩ va chạm vào lôi quang màu đen đều nháy mắt biến mất. Không thể tới gần hắn trong phạm vi mười trượng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ăn vào một giọt linh nhũ ngàn năm, khôi phục pháp lực. Đem thuật Thiên nguyệt độn quang đẩy đến mức tận cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook