Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1455: Chia Công (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Hoả Long đảo có một toà thành trì liên mien ngàn dặm, tường thành cao lớn sập hơn phân nửa, mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, huyết khí tận trời. Trên đất rải rác lượng lớn thi thể yêu thú và người tu tiên.

Trong thành có một toà cung điện tráng lệ màu đỏ, trên bảng hiệu viết ba chữ cái to “Hoả Long điện”, linh quang lập loè.

Trong điện, Lý Thiên Dương và hơn mười Nguyên Anh tu sĩ đang thương thảo chiến sự, trên mặt mỗi người đều lộ ý cười.

Nhân tộc đại phản công, bởi vì Hải tộc điều động lượng lớn nhân thủ bao vây diệt trừ Nguyên Anh tu sĩ làm loạn ở hậu phương. Lực lượng dị tộc ở tiền tuyến bị cắt giảm, ngăn không được Nhân tộc tiến công mãnh liệt. Lý Thiên Dương dẫn dắt đội ngũ đã thu phục được gần hết đất mất ở Ngũ Long hải vực.

“Các vị đạo hữu, trận chiến hôm nay, chúng ta thu phục được Hoả Long đảo và Hoả Đồn hải vực. Lão phu thương lượng cùng bọn Đỗ đạo hữu của Nhật Nguyệt cung, quyết định thừa thắng xông lên, khuếch trương chiến quả. Cần phải đánh đuổi dị tộc khỏi Vạn Yêu hải vực.”

Lý Thiên Dương trầm giọng nói, vẻ mặt mười phần kích động.

Mười đại tông môn Nam Hải tham chiến lâu như vậy, đương nhiên không phải ham muốn mấy ngàn toà đảo nhỏ. Ít nhất cũng phải lấy được một hải vực.

“Cũng nhờ Lý đạo hữu anh minh. Nếu không chúng ta chưa chắc có thể thu phục địa bàn nhanh như vậy.”

Hải Đại Thiện cười tán dương.

Vẻ mặt Lý Thiên Dương tươi cười, khiêm tốn nói: “Hải đạo hữu khen sai rồi, đây không phải là công lao của một mình Lý đạo hữu. Không có những đạo hữu khác, chúng ta cũng sẽ không thu phục được Hoả Long đảo nhanh như vậy. Ít nhiều nhờ Vương đạo hữu bọn họ tập kích quấy rối, giảm mạnh áp lực ở tiền tuyến. Nếu không như vậy, chúng ta cũng không có cách nào thu phục địa bàn nhanh như vậy.”

“Đúng vậy! Liên tiếp giết mười tên dị tộc Nguyên Anh kỳ. Chiến tích này có thể đuổi kịp Nhật Nguyệt song thánh.”

Trần Ngang lộ sắc mặt khen ngợi, vẻ mặt khâm phục.



Tu tiên giới thực lực vi tôn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên dùng chiến tích chứng minh bản thân.

“Đuổi kịp Nhật Nguyệt song thánh? Trần đạo hữu nói đùa rồi, vợ chồng chúng ta không dám nhận.”

Một đạo thanh âm nam có chút oán khí vang lên. Vừa dứt lời, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến.

Sắc mặt bọn họ tái nhợt, một bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ.

Hai tộc phát điên truy giết bọn họ, cũng may gặp được một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ hấp dẫn hơn phân nửa truy binh. Ngay cả như thế, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng suýt chút nữa chết trên tay Hải tộc.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi đã trở lại, quá tốt rồi.”

Lý Thiên Dương nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Nhìn thấy hai người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, trên mặt đám người Hải Đại Thiên không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc khâm phục.

“Ha ha, Vương đạo hữu, chúng ta vừa rồi còn nhắc đến các ngươi đó! Liên tiếp giết mười dị tộc Nguyên Anh kỳ, thể hiện uy phong của Nhân tộc chúng ta. Các ngươi đã vang danh khắp Nam Hải rồi. Hiện tại nhắc đến Thanh Liên tiên lữ, không người không biết, không người không hiểu.”

Hải Đại Thiên đứng dậy cười nói.

Uông Như Yên lắc lắc đầu trả lời: “Hải đạo hữu hiểu lầm rồi, chúng ta không giết được mười tên dị tộc Nguyên Anh kỳ.”

Trên đường trở về, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã thương lượng qua. Mặc kệ là ai cho bọn họ cái danh này, bọn họ cũng không thể nhận.

Gỗ tốt gặp gió mạnh ắt gãy đoạn. Bọn họ giết sáu gã dị tộc Nguyên Anh kỳ, đã thực đáng chú ý rồi. Thêm năm tên dị tộc Nguyên Anh kỳ nữa, thì không phải công lao, mà là tội.



Nếu thừa nhận chiến tích này, Vương gia nhất cử nhất động về sau đều sẽ bị người để mắt. Làm sai một chuyện nhỏ, sẽ bị phóng đại đến vô hạn. Đừng nhìn Nhân tộc hiện tại hoà hợp êm ấm, chờ chiến sự chấm dứt, khẳng định sẽ vì lợi ích mà nội đấu.

Suy xét vì tương lai, bọn họ không thể nhận công lao ngất ngưởng này.

Nghe xong lời Uông Như Yên nói, đám người Lý Thiên Dương trợn mắt há mồm. Tin tức này là Lý Thiên Dương biết được từ miệng tù binh Hải tộc. Hắn thi triển Sưu hồn thuật đối với tù binh, kết quả đều giống nhau, tin tức này là hậu phương truyền đến, tuyệt không thể nhầm lẫn.

...

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bình an trở về, Uông Như Yên lại nói bọn họ không giết mười tên Nguyên Anh tu sĩ dị tộc, chẳng lẽ là công lao của người tu tiên khác?

Vậy cũng không đúng nha! Thứ nhất, Nguyên Anh tu sĩ sao lại có tâm tốt như vậy, đem chiến công thả trên người Thanh Liên tiên lữ. Thứ hai, tin tức là dị tộc truyền đến, Hải tộc ngã xuống năm Nguyên Anh tu sĩ. Lúc này mới điều động lượng lớn binh lực, quay về phía sau bao vây tiễu trừ Thanh Liên tiên lữ. Chẳng lẽ Hải tộc đang diễn trò? Hải tộc cần gì phải diễn trò? Cho dù là diễn trò, sao lại không đem công lao gắn lên người tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ? Vậy không phải càng hợp lý hơn sao?”

Một người nam trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng dậy, hắn mặt trường bào màu xanh, lưng đeo một thanh mộc kiếm cũng màu xanh.

“Tại hạ là Đái Nhân của Vạn kiếm môn, Vương đạo hữu, các ngươi xâm nhập tập kích lòng địch quả thật không dễ dàng. Bình Tinh nguyên đan này đối với thương thế của các ngươi có giúp ích. Hai vị trước cứ lui xuống chữa thương đi! Có chuyện gì, chờ các ngươi chữa thương tốt lại tiếp tục bàn.”

Người nam trung niên đơn giản giới thiệu một chút, lấy ra một bình sứ màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh.

Lý Thiên Dương cũng phản ứng lại, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rõ ràng đang có thương tích trong người. Quả thật nên để cho bọn họ lui xuống chữa thương trước.

“Đúng vậy! Vương đạo hữu, các ngươi lui xuống trước đi! Đừng để bị thương căn cơ.”

Những người khác cũng đều phụ họa. Mặc kệ nói như thế nào, Thanh Liên tiên lữ tập kích quấy rối lòng địch là thật, công lao không nhỏ. Thanh Liên tiên lữ thật vất vả trở về, nên để cho bọn họ chữa thương trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook