Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1456: Chia Công (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Trường Sinh tiếp nhận bình sứ màu xanh, hơi cân nhắc, sau đó gật đầu đáp ứng.
Hắn nhìn ra được, Đái Nhân dường như muốn nói gì với hắn.
Nghiêm khắc mà nói, Vương gia là phụ thuộc của Vạn kiếm môn. Những người khác ngoài miệng đều nói rất dễ nghe, nhưng không có một người xuất ra đan dược chữa thương. Đái nhân cùng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là lần đầu gặp mặt, lại đưa cho họ một bình đan dược chữa thương. Đây là biểu đạt thiện ý.
Lý Thiên Dương gọi tới một vị Kim Đan tu sĩ, sắp xếp chỗ ở cho Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xuất hiện bên trong một toà sân tĩnh lặng. Sân được dựng trên một tứ giai linh mạch, linh khí dư thừa.
Vương Trường Sinh lấy ra bình sứ màu xanh, đổ ra vài viên thuốc màu xanh nhạt. Viên thuốc tản mát ra một mùi thơm kì lạ, ngửi một ngụm, có thể làm tinh thần hưng phấn.
“Mấy viên đan dược này trị giá trăm vạn linh thạch, Đái đạo hữu lần đầu gặp mặt chúng ta. Sao hắn có thể hào phóng như vậy, thật sự không bình thường.”
Vương Trường Sinh thu hồi đan dược, nhíu mày nói.
Ngay cả khi Vương gia là phụ thuộc của Vạn kiếm môn, Đái Nhân cũng không cần phải hào phóng như vậy.
“Phu quân, ta cảm thấy việc này cùng chiến tích của chúng ta có liên quan. Nếu ta không đoán sai, Đái đạo hữu khẳng định sẽ đến bái phỏng. Trước đó, chúng ta tuyệt đối không thể để người khác biết được chúng ta cuối cùng là giết được bao nhiêu dị tộc Nguyên Anh kỳ.”
Vương Trường Sinh gật đầu rồi nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, đây có lẽ là cơ hội của chúng ta.”
Gỗ tốt gặp gió lớn ắt gãy đoạn. Vương gia căn cơ không đủ, không thể thừa nhận danh khí quá lớn. Vạn kiếm môn thì không có vấn đề.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ăn vào Tam nguyên hộ tâm đan, thương thế đã tốt được bảy tám phần. Chỉ là trên đường chạy trốn, pháp lực tiêu hao nhiều.
Bọn họ khoanh chân ngồi xuống, khôi phục pháp lực.
Hai canh giờ sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng dậy, sắc mặt hai người khôi phục hồng nhuận. Chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng một đoạn thời gian, bọn họ có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Một tấm truyền âm phù bay tiến vào, Vương Trường Sinh búng ngón tay, bắn ra một đạo lam quang, chuẩn xác đánh lên trên Truyền âm phù. Truyền âm phù không gió tự cháy, vang lên thanh âm của Đái Nhân: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, không biết hiện tại các ngươi có tiện gặp mặt hay không? Đái mỗ có việc tư muốn bàn cùng các ngươi.”
“Xem ra chúng ta đoán đúng rồi, phu nhân, thật sự là đến để chia công.”
Vương Trường Sinh mở miệng truyền âm, mời Đái Nhân tiến vào.
Sau vài câu hàn huyên, giọng điệu Đái Nhân uyển chuyển cười nói: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, mạo muội hỏi các ngươi một câu. Các ngươi thật sự giết mười tên dị tộc Nguyên Anh kỳ?”
“Không dối gạt Đái đạo hữu, chúng ta chỉ giết năm tên dị tộc Nguyên Anh kỳ và một gã ở tiền tuyến. Chính là sáu gã. Nhiều ra năm tên Hải tộc Nguyên Anh kỳ, đều không phải do hai người chúng ta giết. Đây là có người ở phía sau tính kế chúng ta, muốn mượn đao giết người.”
Vương Trường Sinh bẩm báo chi tiết, Vương gia căn cơ không sâu, bọn họ cần Vạn kiếm môn giúp.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã phân tích, quá nửa là có thế lực khác tính kế bọn họ. Nói không chừng có thể xung đột lợi ích với Vạn kiếm môn, bọn họ phải ôm chặt cái chân to Vạn kiếm môn này.
Nói miệng không bằng chứng, cho dù Vương Trường Sinh thừa nhận chiến tích, lấy không được thi thể và tinh hồn yêu thú ra đối ứng, cao tầng cũng sẽ không tin tưởng. Nếu không có chứng cứ khác, những Nguyên Anh tu sĩ khác cũng có thể nói dối chiến tích, bảo mình đã giết chết được mấy chục Nguyên Anh tu sĩ dị tộc.
Đái Nhân gật đầu, cười nói: “Tại hạ phụng mệnh chưởng môn sư huynh, đến nói với Vương đạo hữu chuyện này. Mười tên dị tộc Nguyên Anh kỳ là các ngươi giết, nhưng có Nguyên Anh tu sĩ của Vạn kiếm môn hỗ trợ, các ngươi mới có thể lấy được chiến quả lớn như vậy. Hai vị đạo hữu thấy như thế nào?”
Chiến tích đại biểu công lao, ngày sau là căn cứ để phân chia địa bàn. Mặc kệ Thanh Liên tiên lữ có chiến tích là thật hay giả, Vạn kiếm môn đều phải phân phần công lao này.
Đồng dạng là giết một gã Nguyên Anh tu sĩ dị tộc, địa bàn Vương gia có thể nhận được tuyệt đối ít hơn phần Vạn kiếm môn được phân, nắm tay lớn đều có chân lý của nó.
“Như vậy không ổn đâu! Đây là nói dối chiến tích, chúng ta không lấy ra được năm thi thể của Hải tộc Nguyên Anh kỳ.”
Vương Trường Sinh nhíu mày nói, không có thi thể hoặc tinh hồn yêu thú, hắn nói suông, người khác cũng sẽ không tin tưởng.
“Điểm này các ngươi có thể yên tâm, có Vạn kiếm môn chúng ta ra mặt, cho dù không có thi thể hoặc tinh hồn yêu thú, công lao cũng sẽ không quá ít. Dù sao đối mặt với tập kích của cường địch, các ngươi và Nguyên Anh tu sĩ của Vạn kiếm môn liên thủ, có thể giết ra được khỏi vòng vây đã là không tệ rồi. Không có thời gian mang đi thi thể hoặc là tinh hồn yêu thú cũng là hợp tình hợp lý. Đây là tình huống của sư đệ Tôn Dư Lượng. Bên trong có diện mạo của hắn, thần thông, tính cách,… Tôn sư đệ cũng tham gia tập kích quấy rối lòng địch. Chúng ta trước biên tốt chuyện các ngươi đã trải qua, và tình huống khi giết địch. Thống nhất kịch bản sau đó hồi báo. Vạn kiếm môn chúng ta có thể đồng ý ít nhất sẽ chia cho các ngươi một toà đảo có tứ giai linh mạch.”
Đái Nhân nói xong, lấy ra một miếng ngọc phù màu lam, đưa cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh xoay chuyển ánh mắt, cười nói: “Đái đạo hữu, chúng ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng chúng ta hy vọng công lao có thể chia thêm cho hai Kim Đan tu sĩ, để cho bọn họ cũng có chút công lao. Bọn họ là đệ tử của Thái Nhất tiên môn, tộc thúc của ta.”
Hắn nhìn ra được, Đái Nhân dường như muốn nói gì với hắn.
Nghiêm khắc mà nói, Vương gia là phụ thuộc của Vạn kiếm môn. Những người khác ngoài miệng đều nói rất dễ nghe, nhưng không có một người xuất ra đan dược chữa thương. Đái nhân cùng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là lần đầu gặp mặt, lại đưa cho họ một bình đan dược chữa thương. Đây là biểu đạt thiện ý.
Lý Thiên Dương gọi tới một vị Kim Đan tu sĩ, sắp xếp chỗ ở cho Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xuất hiện bên trong một toà sân tĩnh lặng. Sân được dựng trên một tứ giai linh mạch, linh khí dư thừa.
Vương Trường Sinh lấy ra bình sứ màu xanh, đổ ra vài viên thuốc màu xanh nhạt. Viên thuốc tản mát ra một mùi thơm kì lạ, ngửi một ngụm, có thể làm tinh thần hưng phấn.
“Mấy viên đan dược này trị giá trăm vạn linh thạch, Đái đạo hữu lần đầu gặp mặt chúng ta. Sao hắn có thể hào phóng như vậy, thật sự không bình thường.”
Vương Trường Sinh thu hồi đan dược, nhíu mày nói.
Ngay cả khi Vương gia là phụ thuộc của Vạn kiếm môn, Đái Nhân cũng không cần phải hào phóng như vậy.
“Phu quân, ta cảm thấy việc này cùng chiến tích của chúng ta có liên quan. Nếu ta không đoán sai, Đái đạo hữu khẳng định sẽ đến bái phỏng. Trước đó, chúng ta tuyệt đối không thể để người khác biết được chúng ta cuối cùng là giết được bao nhiêu dị tộc Nguyên Anh kỳ.”
Vương Trường Sinh gật đầu rồi nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, đây có lẽ là cơ hội của chúng ta.”
Gỗ tốt gặp gió lớn ắt gãy đoạn. Vương gia căn cơ không đủ, không thể thừa nhận danh khí quá lớn. Vạn kiếm môn thì không có vấn đề.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ăn vào Tam nguyên hộ tâm đan, thương thế đã tốt được bảy tám phần. Chỉ là trên đường chạy trốn, pháp lực tiêu hao nhiều.
Bọn họ khoanh chân ngồi xuống, khôi phục pháp lực.
Hai canh giờ sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng dậy, sắc mặt hai người khôi phục hồng nhuận. Chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng một đoạn thời gian, bọn họ có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Một tấm truyền âm phù bay tiến vào, Vương Trường Sinh búng ngón tay, bắn ra một đạo lam quang, chuẩn xác đánh lên trên Truyền âm phù. Truyền âm phù không gió tự cháy, vang lên thanh âm của Đái Nhân: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, không biết hiện tại các ngươi có tiện gặp mặt hay không? Đái mỗ có việc tư muốn bàn cùng các ngươi.”
“Xem ra chúng ta đoán đúng rồi, phu nhân, thật sự là đến để chia công.”
Vương Trường Sinh mở miệng truyền âm, mời Đái Nhân tiến vào.
Sau vài câu hàn huyên, giọng điệu Đái Nhân uyển chuyển cười nói: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, mạo muội hỏi các ngươi một câu. Các ngươi thật sự giết mười tên dị tộc Nguyên Anh kỳ?”
“Không dối gạt Đái đạo hữu, chúng ta chỉ giết năm tên dị tộc Nguyên Anh kỳ và một gã ở tiền tuyến. Chính là sáu gã. Nhiều ra năm tên Hải tộc Nguyên Anh kỳ, đều không phải do hai người chúng ta giết. Đây là có người ở phía sau tính kế chúng ta, muốn mượn đao giết người.”
Vương Trường Sinh bẩm báo chi tiết, Vương gia căn cơ không sâu, bọn họ cần Vạn kiếm môn giúp.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã phân tích, quá nửa là có thế lực khác tính kế bọn họ. Nói không chừng có thể xung đột lợi ích với Vạn kiếm môn, bọn họ phải ôm chặt cái chân to Vạn kiếm môn này.
Nói miệng không bằng chứng, cho dù Vương Trường Sinh thừa nhận chiến tích, lấy không được thi thể và tinh hồn yêu thú ra đối ứng, cao tầng cũng sẽ không tin tưởng. Nếu không có chứng cứ khác, những Nguyên Anh tu sĩ khác cũng có thể nói dối chiến tích, bảo mình đã giết chết được mấy chục Nguyên Anh tu sĩ dị tộc.
Đái Nhân gật đầu, cười nói: “Tại hạ phụng mệnh chưởng môn sư huynh, đến nói với Vương đạo hữu chuyện này. Mười tên dị tộc Nguyên Anh kỳ là các ngươi giết, nhưng có Nguyên Anh tu sĩ của Vạn kiếm môn hỗ trợ, các ngươi mới có thể lấy được chiến quả lớn như vậy. Hai vị đạo hữu thấy như thế nào?”
Chiến tích đại biểu công lao, ngày sau là căn cứ để phân chia địa bàn. Mặc kệ Thanh Liên tiên lữ có chiến tích là thật hay giả, Vạn kiếm môn đều phải phân phần công lao này.
Đồng dạng là giết một gã Nguyên Anh tu sĩ dị tộc, địa bàn Vương gia có thể nhận được tuyệt đối ít hơn phần Vạn kiếm môn được phân, nắm tay lớn đều có chân lý của nó.
“Như vậy không ổn đâu! Đây là nói dối chiến tích, chúng ta không lấy ra được năm thi thể của Hải tộc Nguyên Anh kỳ.”
Vương Trường Sinh nhíu mày nói, không có thi thể hoặc tinh hồn yêu thú, hắn nói suông, người khác cũng sẽ không tin tưởng.
“Điểm này các ngươi có thể yên tâm, có Vạn kiếm môn chúng ta ra mặt, cho dù không có thi thể hoặc tinh hồn yêu thú, công lao cũng sẽ không quá ít. Dù sao đối mặt với tập kích của cường địch, các ngươi và Nguyên Anh tu sĩ của Vạn kiếm môn liên thủ, có thể giết ra được khỏi vòng vây đã là không tệ rồi. Không có thời gian mang đi thi thể hoặc là tinh hồn yêu thú cũng là hợp tình hợp lý. Đây là tình huống của sư đệ Tôn Dư Lượng. Bên trong có diện mạo của hắn, thần thông, tính cách,… Tôn sư đệ cũng tham gia tập kích quấy rối lòng địch. Chúng ta trước biên tốt chuyện các ngươi đã trải qua, và tình huống khi giết địch. Thống nhất kịch bản sau đó hồi báo. Vạn kiếm môn chúng ta có thể đồng ý ít nhất sẽ chia cho các ngươi một toà đảo có tứ giai linh mạch.”
Đái Nhân nói xong, lấy ra một miếng ngọc phù màu lam, đưa cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh xoay chuyển ánh mắt, cười nói: “Đái đạo hữu, chúng ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng chúng ta hy vọng công lao có thể chia thêm cho hai Kim Đan tu sĩ, để cho bọn họ cũng có chút công lao. Bọn họ là đệ tử của Thái Nhất tiên môn, tộc thúc của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.