Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1285: Có Người Truyền Thừa Gia Tộc (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Vương đạo hữu, lão phu có được một môn linh thuật phụ trợ, không biết ngươi có hứng thú hay không? Giá cả dễ thương lượng.”

Hoàng Phú Quý truyền âm nói, giọng điệu tràn ngập dụ hoặc.

“Linh thuật phụ trợ?”

Vương Minh Nhân có chút động tâm, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên kết anh, hắn đang lo không có lễ vật gì tốt. Nếu có được một môn linh thuật phụ trợ, vậy cũng không tồi.

“Được, Hoàng đạo hữu, ngươi dẫn đường đi!”

Sau một chén trà nhỏ thời gian,ba người bọn họ xuất hiện ở một nhã gian của trà lâu.

Hoàng Phú Quý lấy ra hai tấm ngọc giản, đưa cho Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng rồi nói: “Đây là linh thuật Không tịch độn và phương pháp luyện chế pháp bảo phi hành Thanh liên pháp toạ. Hai thứ này lão phu có được từ cổ tu sĩ, hàng thật giá thật, hai vị đạo hữu có thể yên tâm.”

Vương Minh Nhân cẩn thận xem xét nội dung hai tấm ngọc giản, gật gật đầu hỏi: “Hoàng đạo hữu, hai thứ này có phải là bản gốc không? Ngươi chưa có phục chế qua?”

“Lão phu đương nhiên chưa phục chế qua, nhưng lão phu không dám cam đoan đây là ản gốc.”

Hoàng Phú Quý có chút hàm hồ nói, hắn nói dối mặt không đỏ tim không đập.

Hai món đồ này, hắn đã bán mấy chục phần, những thế lực có thực lực mạnh đều bán một phần. Đồ vật không có vấn đề, chỉ là không phải chỉ có một bản.

Thế lực khác cho dù biết không phải bản gốc vẫn sẽ mua.

Vương Minh Nhân nhướng mày, hắn sao lại có thể không nhìn ra Hoàng Phú Quý đang nói dối. Nhưng đồ vật không có vấn đề là được, phương pháp luyện chế pháp bảo phi hành không cần nhắc đến. Không tịch độn linh thuật có thể ẩn nấp thân hình, không có dị bảo hoặc là thần thông đặc thù, tu sĩ bậc cao sẽ rất khó phát hiện được. Xem như một môn linh thuật phụ trợ. Dù sao Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hoạt động ở Nam Hải, cho dù không phải bản duy nhất cũng không có vấn đề gì,

“Này ngươi cảm thấy thế nào?”

Vương Minh Nhân lấy ra một viên trữ vật châu màu xanh đưa cho Hoàng Phú Quý.



Hoàng Phú Quý đảo thần thức qua, hài lòng gật đầu. Tham nhiều ăn không trôi, hắn đã bán mấy chục phần, Vương Minh Nhân đưa giá ít một chút cũng không sao.

“Vương đạo hữu, trên tay lão phu còn một ít linh mật bậc ba, có công dụng dưỡng nhan cho nữ tu sĩ. Vị tiên tử này nếu dùng, nhất định sẽ càng thêm xinh đẹp.”

Hoàng Phú Quý lấy ra một hũ mật, cười mỉm nói.

Vương Minh Nhân liếc mắt nhìn Tây Môn Phượng một cái, gật gật đầu, bỏ tiền ra mua.

“Vương đạo hữu, lão phu còn có một chút…”

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Tây Môn Phượng và Vương Minh Nhân đi ra khỏi trà lâu.

“Vị Hoàng đạo hữu này quả thật là danh bất hư truyền, đồ vật rách nát nào cũng thu. Một món tàn phiến pháp bảo, lại có thể nói là đồ vật của người nào đó từng sử dụng qua.”

Tây Môn Phượng nhẹ cười nói, Hoàng Phú Quý chào hàng với bọn họ. Hắn như nhặt đồng nát vậy, pháp bảo tàn phiến, phần còn lại của khôi lỗi thú bị cụt tay cụt chân, trận kỳ trận bàn đã hỏng. Ngay cả cái yếm nữ tu sĩ mặc trên người cũng có. Đa dạng đủ chủng loại, số lượng lại nhiều. Thật đúng là vượt quá sức tưởng tượng của Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng.

Vương Minh Nhân cười nói: “Người này có tiếng da mặt dày, không biết đã lừa bao nhiêu tu sĩ cấp thấp rồi. Không nói hắn nữa, chúng ta đi mua một ít đồ đi!”



Đông Hoang, Hắc Ưng sơn mạch.

Phòng nghị sự, Vương Thanh Thuân và chúng tộc lão tập hợp tại sảnh đường.

Bọn họ đã thu được tin tức Vương Trường Sinh kết anh, tâm tình của mỗi người đều mười phần kích động,

Vương Thanh Thuân đã là Kim Đan tầng hai, nắm giữ một môn linh thuật. Dựa theo mệnh lệnh của Vương Trường Sinh, hắn sẽ dẫn theo nòng cốt của gia tộc tới Nam Hải, tham gia đại hội kết anh.

“Hữu San, gia tộc giao cho ngươi. Chúng ta phait chạy tới Nam Hải, tham gia đại điển kết anh của Cửu thúc Cửu thẩm.”

Vương Thanh Thuân dặn dò, thần sắc có chút hưng phấn.



“Vâng, tằng thúc tổ.”

Vương Hữu San mở miệng đáp ứng xuống dưới. Gia tộc có Nguyên Anh tu sĩ làm núi lớn để dựa vào, ngày bọn họ trở về Thanh Liên sơn sẽ không còn xa.

...

Nam Hải, Ngân Xà đảo.

Một gian mật thất, trên tường đá minh khắc lượng lớn phù văn thuộc tính Hoả. Trung tâm bày ra một cái lò luyện đan màu xanh nhạt, bốn phía lò luyện đan là một pháp trận màu đỏ rộng hơn mười trượng. Phù văn màu đỏ loé ra không ngừng, một đoàn hoả diễm màu đỏ bao phủ lò luyện đan.

Bên ngoài đan lô có khắc một đồ ăn hoả điều màu xanh, đỉnh lô nhẹ nhàng chớp động, bay ra một cỗ mùi thơm lạ lùng.

Vương Thanh Kỳ đứng ở một bên, sắc mặt nghiêm khắc. Một thanh niên hồng y hơn hai mươi ngồi trên bồ đoàn, thần sắc khẩn trương.

Thanh niên hồng y gọi là Vương Quý Dục, hắn là ngũ thế tôn của Vương Thanh Kỳ. Từ nhỏ đã có nồng đậm hứng thú với luyện đan, Vương Thanh Kỳ đem hắn trở thành người nối nghiệp, dốc lòng bồi dưỡng.

Vương Quý Dục đã Trúc cơ, có tu vi Trúc cơ tầng ba, đang học tập luyện chế Trúc cơ đan.

Không qua bao lâu, Vương Quý Dục biến đổi pháp quyết, đánh một đạo pháp quyết lên trên trận bàn. Hoả diễm nhanh chóng dập tắt, phù văn trên pháp trận nhanh chóng ảm đạm xuống dưới, giống như chưa từng xuất hiện.

Hắn bước nhanh lên phía trước, mở ra lò luyện đan, bên trong có ba viên thuốc màu lam nhạt.

“Thành công, thiên tổ, tôn nhi luyện chế ra Trúc cơ đan.”

Vương Quý Dục có chút hưng phấn nói. Phải biết rằng có thể luyện chế Trúc cơ đan sẽ đảm nhiệm đuợc chức vụ cao, đối với sự phát triển của cá nhân có giúp ích.

“Mới luyện chế ra được ba viên Trúc cơ đan, có gì mà cao hứng? Kiêu ngạo sẽ khiến ngươi tự mãn, khiêm tốn khiến ngươi tiến bộ. Sóng sau xô sóng trước, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hũu nhân.”

Vương Thanh Kỳ cau mày khiển trách, miệng hắn tuy nói như vậy, nhưng trong lòng thực ra cũng rất cao hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook