Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1284: Hoàng Phú Quý Nhặt Phế Phẩm

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Trần Tương Nhi mặt mày dữ tợn, xé vỡ nát thư hưu thê, mặt lộ vẻ điên cuồng, rít gào nói: “Ta không tiếp nhận hưu thư này, nếu ngươi cùng nàng ta thành thân. Nàng ta chính là hồ ly tinh. Ta sẽ cho mọi người biết các ngươi là một đôi cẩu nam nữ. Ngươi di tình biệt luyến, nàng câu dẫn người đã có vợ. Các ngươi đều không phải là thứ tốt lành gì.”

“Tuỳ ngươi.”

“Vương Minh Nhân, ngươi đứng lại đó cho ta. Ngươi nếu có can đảm rời khỏi, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận. Ta nói được làm được, bức ta nóng nảy, ta cái gì đều làm được.”

Trần Tương Nhi hổn hển nói, mặt đầy nước mắt.

Vương Minh Nhân giả vờ như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại, dứt khoát rời khỏi.

Oành đùng đùng!

Vang lên một tiếng lôi minh thật lớn, chợt nổi lên một trận mưa to.

Trần Tương Nhi ngồi bệt trên đất, thân thể bị mưa làm ướt, mặt đầy nước mắt.

“Vì sao lại đối với ta như vậy. Ta đối với ngươi tốt như vậy, ta cho ngươi nhiều thứ như vậy. Vì cái gì ngươi nhìn không thấy? Con hồ ly tinh kia có cái gì tốt? Đều là do con hồ ly tinh kia câu dẫn ngươi, nếu không có nàng ta câu dẫn, ngươi sẽ không rời bỏ ta. Ta muốn nàng ta không được chết tử tế.”

Nàng vốn dĩ có một gia đình được người người hâm mộ, có một phu quân tài mạo song toàn. Nhưng tất cả những thứ này đều bị Tây Môn Phượng huỷ diệt rồi. Nàng hận chết Tây Môn Phượng.

...

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Minh Nhân xuất hiện ở một toàn sân u tĩnh, Tây Môn Phượng đã chờ lâu.

“Thế nào rồi? Vương lang, nàng đồng ý không?”

Tây Môn Phượng có chút khẩn trương hỏi. Mặc kệ thế nào, Trần Tương Nhi cũng là chính thê của Vương Minh Nhân. Bối cảnh của nàng càng cường đại hơn Tây Môn Phượng. Nếu nàng không muốn, Vương Minh Nhân càng không có biện pháp gì.



Vương Minh Nhân nhẹ thở dài một hơi rồi nói: “Nàng xé hưu thư của ta rồi. Mặc kệ nàng ta, là ta có lỗi với nàng ta, muốn đánh muốn trách ta đều gánh chịu. Trước kia ta bỏ qua một lần, Phượng Nhi, lần này ta sẽ không lại sai một lần nữa. Chỉ là khổ cho nàng, nàng ta khả năng sẽ đồn đãi khắp nơi, nói nàng câu dẫn người đã có vợ, là hồ ly tinh.”

“Điều này không sao, là chúng ta có lỗi với nàng, chỉ cần nàng cao hứng là được.”

Tây Môn Phượng rất rõ, mất đi tình cảm chân thành là loại cảm giác gì, tim như bị đao cắt. Nàng đã đoạt đi Vương Minh Nhân rồi, nếu Trần Tương Nhi tức giận, muốn nói như thế nào cũng được.

Vương Minh Nhân ôm Tây Môn Phượng, cất lời: “Phượng Nhi, theo ta trở về Đông Hoang đi! Ta dẫn ngươi đi gặp tộc nhân, sau đó lại phong phong quang quang cưới ngươi vào cửa. Nguyện một người một tâm, bạc đầu chẳng phân ly.”

Tây Môn Phượng gật gật đầu, tựa vào trong lòng Vương Minh Nhân, trên mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc.

Vang lên một trận tiếng tiêm minh, Vương Minh Nhân lấy ra một mặt ngọc bàn màu đỏ. Đánh vào đó một đạo pháp quyết, trên mặt xuất hiện một hàng chữ nhỏ: “Lão tổ tông, Cửu thúc Cửu thẩm đồng thời kết anh, trời phù hộ Vương thị chúng ta.”

Đôi mắt Vương Minh Nhân sáng ngời, thần sắc trở nên kích động.

“Vương lang, làm sao vậy? Có việc gì vui mừng sao?”

“Trường Sinh và Như Yên kết anh, bọn họ thế mà cùng lúc kết anh, ha ha.”

Vẻ mặt Vương Minh Nhân trở nên mười phần kích động, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời tiến vào Nguyên Anh kỳ. Có hai tu sĩ Nguyên Anh làm chỗ dựa, cho dù Trần Hải Tân tiến vào Nguyên Anh kỳ, Vương Minh Nhân cũng không sợ.

Không uổng công mấy năm nay hắn tận lực giúp gia tộc, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên kết anh, Vương Minh Nhân có chỗ dựa vững chắc rồi.

“Cháu và cháu dâu của chàng kết anh?

Tây Môn Phượng hơi sửng sốt, nàng nghe Vương Minh Nhân nói qua về Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, không nghĩ tới bọn họ đồng thời kết anh.

Trước đó, nàng có chút lo lắng, Trần Hải Tân có địa vị cũng không thấp. Hiện tại Vương Trường Sinh và Uông Như Yên kết anh, nàng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ đây, không ai có thể tách rời bọn họ.

“Nếu bọn họ kết anh, chúng ta phải chuẩn bị hai phần lễ trọng mới được.”



Vương Minh Nhân cười gật đầu nói: “Đây là đương nhiên, chúng ta cùng đi tìm lễ vật đi.”

Ra khỏi chỗ ở, bọn họ đi thẳng đến Vạn Bảo lâu.

Vạn Bảo lâu là cửa hang lớn nhất của Hoả Nha phường thị, giá cả sang quý, chất lượng này nọ cũng không thể chê.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở một toà lầu các màu cao chín tầng. Trên bảng hiệu màu bạc có khắc ba chữ cái kim quang lập loè “Vạn bảo lâu”.

Đứng ở cửa, bọn họ có thể nhìn thấy đại sảnh Vạn bảo lâu mười phần náo nhiệt, chật ních người tu tiên.

Một lão giả áo bào vàng dáng người thấp mập đi ra, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Ồ, Hoàng Phú Quý!”

Vương Minh Nhân nhẹ ồ một tiếng, có chút kinh ngạc nói.

Lại nói, lần trước hắn nhìn thấy Hoàng Phú Quý là chuyện của mười mầy năm trước rồi. Khi đó Hoàng Phú Quý chỉ là Kim Đan tầng bảy, hiện tại đã là Kim Đan tầng tám.

Mấy năm nay, Hoàng Phú Quý ở Bắc Cương có danh khí không nhỏ. Không phải là danh tiếng gì tốt.

Hoàng Phú Quý là Kim Đan tầng tám, nhưng không dám đi liệp sát yêu thú. Chuyên môn tìm nhị giai yêu thú hoặc là xuất đầu thay các tiểu thế lực, giải quyết một ít phiền toái nhỏ, thu phí dụng. Người này nhát như chuột, bởi vì một chuyện nhỏ mà xảy ra tranh cãi với một Kim Đan tu sĩ tầng ba. Hai người gặp nhau ở vùng hoang vu dã ngoại, Hoàng Phú Quý trực tiếp bỏ chạy, bị đồng đạo cười nhạo không thôi.

Hoàng Phú Quý nhìn thấy Vương Minh Nhân, hai mắt sáng ngời, nhiệt tình nói: “Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, có thời gian hay không? Lão phu muốn mời ngươi uống chén trà?”

“Thật có lỗi, chúng ta không có thời gian.”

Vương Minh Nhân lắc lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook