Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1295: Đại Điển Kết Anh (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Mấy vạn năm trôi qua, không ít nữ tu sĩ ở Nam Hải tu luyện công pháp âm luật. Ví dụ như Thiên Âm tiên tử, Diệu Âm tiên tử, Linh Hải tiên tử, Ngọc Tiêu tiên tử, Thiên Cầm tiên tử,…

Uông Như Yên cuối cùng lựa chọn danh hào Ngọc Âm tiên tử, ngọc âm ý nghĩa là thanh âm thanh nhã tuyệt vời.

Giờ Thìn, hư không chợt sáng lên vô số linh quang, một đoàn bảy đoá tường vân chợt xuất hiện ở trời cao. Từng đạo ánh sáng mỹ lệ vô cùng bắn ra từ trong đó, trải rộng bầy trời, sáng mờ vạn dặm, thuỵ khí tận trời. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở trên bảy đoá vân đoàn.

Uông Như Yên một thân tiên váy màu lam, trên đầu cắm một cây ngọc trâm màu xanh, phía cuối ngọc trâm là một hoa sen màu xanh. Bên hông giắt một cây sáo ngọc trong suốt màu đỏ, khuôn mặt đoan trang, giống như tiên tử nguyệt cung bay xuống phàm trần.

Vương Trường Sinh mặc một bộ trường bào màu lam, một ngọc đái màu lam triền bên hông. Đầu đội ngọc quan màu xanh, trên đầu cũng cắm một cây ngọc trâm amuf xanh, phía cuối ngọc trâm là một bông sen xanh. Trường bào màu lam đón gió bay múa, một bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Bảy đoá vân đoàn chậm rãi đáp xuống, dừng ở trước mặt thanh sắc liên hoa toạ.

“Tôn nhi bái kiến lão tổ tông, chúc mừng lão tổ tông kết anh.”

Vương Thu Hồng hô lớn, cúi người hành lễ, vẻ mặt có chút kích động.

Phần đông tộc nhân Vương thị đều noi theo, đồng thanh hô vang.

“Vãn bối bái kiến tiền bối, chúc mừng Vương tiền bối kết anh.”

Phần đông tu sĩ cấp thấp khom mình hành lễ, không dám có chút chậm trễ, Lưu Kiếm gật gật đầu, xem như tỏ thái độ.

Ánh mắt Vương Trường Sinh xẹt qua chúng tu sĩ ở đây, trên mặt lộ ra tươi cười chân thành, cất lời: “Các ngươi có người là đệ tử gia tộc tu tiên, có người là đệ tử môn phái tu tiên. Các ngươi ngàn dặm đường xá xa xôi tới đây tham gia đại điển kết anh, lão phu đại biểu Vương gia, đối với các vị bày tỏ lòng cảm tạ.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ôm quyền với chúng tu sĩ tại đây, xem như tỏ lòng cảm tạ.

Oành đùng đùng!



Đúng lúc này, một đạo tiếng lôi minh thật lớn vang lên. Một tia chớp màu bạc thô to xẹt ngang qua phía chân trời, bay về hướng Ngân Xà đảo.

Rất nhanh, Ngân Xà đảo vang lên tiếng cảnh báo mãnh liệt.

Tươi cười của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhất thời bị kìm hãm, sắc mặt lạnh xuống dưới.

Lúc này có người động vào đại trận cấm chế của Vương gia. Người đến tột cùng là ai? Dám ở thời điểm đại điển kết anh náo động? Đây không phải là đánh vào mặt Vương gia sao?

“Ha ha, lão phu không mời tự đến, Vương đạo hữu, các ngươi sẽ không trách tội chứ!”

Một giọng nam có chút hào sảng truyền đến từ phía chân trời.

Đá xanh trên quảng trưởng lộ ra vô số quang điểm lam sắc, hoá thành một mặt gương màu lam thật lớn. Từ bên trong mặt gương có thể thấy được một con cá sấu màu đỏ dài hơn năm mươi trượng đang nổi tren mặt biển. Một đội tu sĩ nam nữ đứng ở trên lưng cá sấu.

Trên lưng cá sấu màu đỏ có một đám mụt nổi, mồm máu to mở ra lộ ra răng nanh sắc nhọn, tròng mắt màu xanh lục phiếm một trận hàn quang.

Một người nam khuôn mặt hàm hậu đứng ở phía trước, mặc đạo bào màu đỏ, khuôn mặt trắng nõn, dáng người ục ịch, vẻ mặt tràn đầy ý cười. Làm cho người khác có một loại cảm giác bình dị gần gũi.

Tử Nguyệt tiên tử đứng ở phía sau lão giả áo bào đỏ, thần sắc nàng bình tĩnh.

“Là người Ngạc Ngư đảo!”

Tân khách ở đây một trận rối loạn, có người nhận ra lai lịch của đoàn người này.

“Thì ra là lão quỷ Hạ Hầu Phong, Vương đạo hữu, nhìn tư thế của hắn, chỉ sợ là đến quấy rối.”

Lưu Kiếm nhìn về phía Vương Trường Sinh, tựa tiếu phi tiếu nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt chờ xem kịch vui.

“Người đến là khách, làm khách chúng ta dĩ nhiên hoan nghênh. Nếu đến quẩ rối, chúng ta cũng sẽ không khách khí. Thanh Linh, ngươi đi mời đám người Hạ Hầu đạo hữu tiến vào đi.”



Thần sắc Vương Trường Sinh bình tĩnh, dặn dò.

“Vâng, Cửu thúc.”

Vương Thanh Linh thả ra Băng phong giao, nhảy lên trên rồi bay về hướng trời cao.

Mặt gương màu lam hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Không qua bao lâu, Vương Thanh Linh đã trở lại, đám người Hạ Hầu Phong đi theo phía sau Vương Thanh Linh.

Hạ Hầu Phong là Nguyên Anh mới của Ngạc Ngư đảo, kết anh vào mấy chục năm trước.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, linh thú của lão phu chạy quá nhanh, không cẩn thận xúc động đại trận hộ tộc của các ngươi. Còn mong bỏ quá cho, thỉnh Vương đạo hữu chớ trách.”

Hạ Hầu Phong ôm quyền với Vương Trường Sinh, cười nói, giọng điệu thành khẩn.

Nghe xong lời này, sắc mặt Vương Trường Sinh chậm lại, cất lời: “Hạ Hầu đạo hữu chỉ là vô ý mà thôi, quên đi. Loại sự tình này không cần có lần thứ hai là được, đối với mọi người đều không tốt.”

Hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng loại lời nói này của Hạ Hầu Phong. Vương gia phái không ít người tuần tra, khẳng định bọn họ không quan tâm đến tu sĩ tuần tra, bay thẳng đến Ngân Xà đảo , xúc động cấm chế.

“Ha ha, Vương đạo hữu nói đùa. Linh thú không giống với người, chúng nó đôi khi sẽ hơi lỗ mãng. Vương đạo hữu thế nào cũng có một ngày tới Ngạc Ngư đảo chúng ta, nếu linh thú của ngươi xúc động được đại trận hộ đảo, chúng ta tuyệt đối sẽ không để ý.”

Hạ Hầu Phong hào sảng cười, không cho là đúng nói.

“Đúng rồi, Vương đạo hữu, giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Vân Hải tông Triệu tiên tử. Nghe nói vợ chồng các ngươi dồng thời tiến vào Nguyên Anh kỳ, cố ý đi theo lão phu đến chúc mừng.”

Hạ Hầu Phong chỉ vào Tử Nguyệt tiên tử giới thiệu. Tử Nguyệt tiên tử lợi dụng pháp bảo Hoá linh châu thay đổi dung mạo, đây không phải là dáng hình của nàng. Tân khách ở đây đều không biết Tử Nguyệt tiên tử đổi dung mạo, Lưu Kiếm cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook