Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 191: Đại Hình Đấu Giá Hội
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nghe Vương Minh Viễn nói, gần đây Lý Khải Văn đang luyện chế một phù triện đặc thù nào đó. Cũng không biết nó sẽ được luyện chế thành công hay không.
Vương Minh Viễn cũng không biết Lý Khải Văn muốn luyện chế phù triện đặc thù gì. Nhưng Lý Khải Văn muốn nguyên liệu chế phù, Vương Minh Viễn đều đáp ứng giao đến cho hắn.
Vương Trường Sinh ở trong phòng dạo qua một vòng, nhìn không ra Lý Khải Văn đang giở trò gì, đành rời khỏi.
Hắn đi vào thư phòng Vương Minh Viễn xử lý tộc vụ. Trên bàn Vương Minh Viễn chất đầy thư, hắn vừa ăn cơm, vừa đọc nội dung bên trong thư.
Từ khi có Hữu hiền tương, mỗi tháng đều có lượng lớn thư đặt trên bàn của Vương Minh Viễn. Những ý kiến đóng góp này đa phần đều không thể dùng, nhưng cũng có một ít đề nghị không tồi. Quan trọng nhất là sự tồn tại của Hữu hiền tương, làm cho rất nhiều tộc nhân nhiệt tình hẳn lên.
“Cha, ăn xong lại xem, cũng không chậm trễ việc được.”
Vương Minh Viễn gật gật đầu, buông xuống bát đũa rồi nói: “Sinh Nhi, Trường Phong bọn họ truyền tin về. Bảo là qua mấy tháng nữa Bạch Long cốc sẽ tổ chức Đại hình đấu giá hội, quy mô lớn hơn cả Ngọc Điền pháp hội. Nghe nói có cả tu sĩ Kim Đan kỳ tham gia. Những hội đấu giá quy mô như thế này mười phần hiếm gặp, con có muốn tham gia hay không? Biết đâu sẽ có linh thuỷ thiên địa xuất hiện.”
Trước khi Vương Trường Sinh từ Quỷ uyên trở về, Vương Diệu Tông đã bảo Vương Minh Viễn phái một nhóm tộc nhân tới Bạch Long cốc Nguỵ Quốc. Trải qua ba năm phát triển, Vương gia đã vững vàng gót chân ở Bạch Long cốc. Mở một tửu lâu, bộ phận tộc nhân khác lẫn vào các cửa hàng làm điếm tiểu nhị. Âm thầm tìm hiểu tin tức của Vương Trường Tuyết.
“Đại hình đấu giá hội? Nhị bá công có đi không?”
“Ta cũng đã nói với Nhị bá, hắn nói trong tộc không thể không có người trấn thủ, để con đi là được rồi. Cẩn thận mà nghĩ, chính con đi là đủ, đến Bạch Long cốc, Trường Phong sẽ tiếp ứng con.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu rồi nói: “Vâng, tối nay con sẽ lên đường đi Bạch Long cốc.”
Hắn hiện tại có thể khống chế cùng lúc bảy con Nhị giai Khôi lỗi thú, thực lực cường đại, cũng không lo lắng sẽ xuất hiện nguy hiểm. Mang theo tu sĩ Luyện khí kỳ đi, ngược lại sẽ chỉ làm liên luỵ.
Ba năm trước đây, Vương, Hoàng, Trần, ba nhà đều có tộc nhân bị công kích. Vương Trường Vũ may mắn thoát một kiếp, nhưng hung phạm phía sau màn giống như một khối đá lớn, đặt trên người tu sĩ Vương gia. Tộc nhân Vương gia ra ngoài, không thể không kết bạn cùng đi.
Vương Trường Sinh đã là Trúc cơ tầng ba, hơn nữa còn có Khôi lỗi thú hiệp trợ. Vương Minh Viễn cũng không lo lắng Vương Trường Sinh sẽ gặp nguy hiểm.
Biết được Vương Trường Sinh sắp phải đi đến Bạch Long cốc Nguỵ Quốc, Liễu Thanh Nhi không ngừng dặn dò Vương Trường Sinh nhớ chú ý an toàn.
Vương Trường Nguyệt chỉ hi vọng Vương Trường Sinh sẽ đem điểm tâm ngon trở về. Nàng rất có hứng thú với trận pháp, hiện tại đi theo Vương Diệu Chấn học tập trận pháp.
Cùng người nhà dùng xong cơm tối, Vương Trường Sinh thừa dịp bóng đêm, rời khỏi Thanh Liên sơn.
Thanh Vân lâu là tửu lâu mới mở của Bạch Long cốc, chưởng quầy là Vương Trường tinh. Ngoài Vương Trường Tinh ra, từ điếm tiểu nhị đến đầu bếp, đều là người địa phương Nguỵ Quốc.
Theo lý thuyết, hắn nên mở Luyện khí điếm hoặc Khôi lỗi điếm mới phải. Nhưng Khôi lỗi thú Vương gia luyện chế ra không nhiều, lặn lội đường xa vận chuyển đến Bạch Long cốc bán sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận.
Xét thấy tình huống đặc thù của Nguỵ Quốc, Vương Minh Viễn để cho Vương Trường Tinh làm chưởng quầy. Vương Trường Tinh từ rất trẻ đã ra ngoài làm việc, làm người khéo đưa đẩy, lại có kinh nghiệm làm việc ở tửu lâu. Chức vụ chưởng quầy này hắn làm rất thuận buồm xuôi gió.
Vì để thuận tiện ẩn giấu thân phận, Vương Trường Tinh không dùng người trong nhà. Mà bỏ số tiền cao mời về vài vị Linh đầu bếp, bản thân hắn lại nghiên cứu ra một ít món ăn mới. Hơn nữa vì kinh sợ Vương Trường Phong, Thanh Vân lâu mới có thể chậm rãi đứng vững gót chân.
Buổi trưa, vừa đúng thời gian dùng bữa, Thanh Vân lâu không còn chỗ ngồi, làm ăn rất tốt.
“Lý đạo hữu, đã lâu không thấy. Bên trong, mời vào bên trong, còn giữ lại một bàn cho ngài đó!”
“Tiết lão bản đi thong thả, lần sau lại đến.”
Vương Trường Tinh đứng trước cửa hàng, nhiệt tình chiêu đãi khách nhân vào điếm.
Đột nhiên, một thanh niên áo lam đi tới, mỉm cười nói với Vương Trường Tinh: “Vương chưởng quầy, nhã gian mà ta đặt không có để cho người khác rồi chứ!”
Nhìn thấy thanh niên áo lam, ý cười trên mặt Vương Trường Tinh ngày càng sâu, đáp lời: “Không có không có, mời tiền bối vào bên trong.”
Thanh niên áo lam đương nhiên là Vương Trường Sinh.
Vương Trường Tinh dẫn Vương Trường Sinh lên một nhã gian ở tầng ba. Sau khi đóng cửa phòng, hắn lập tức khởi động Cách âm trận tron phòng.
“Tam ca, có tin tức gì của Nhị tỷ không?”
Vương Trường Tinh lắc đầu, giận dữ nói: “Không có, ba năm này, ta và Đại ca luôn âm thầm hỏi thăm tin tức của Nhị tỷ nhưng không có tiến triển gì. Nhị tỷ giống như đột nhiên bốc hơi vậy. Nàng hầu như không có bằng hữu. Việc nàng mất tích cũng không làm cho người khác để tâm.”
Vương Trường Sinh có chút thất vọng: “Quên đi, không nói chuyện này nữa. Đại ca thì sao?”
“Đại ca luôn luôn tu luyện trong phường thị, hắn kết giao với một ít tiền bối Trúc cơ kỳ. Tiếc là cũng không có tiến triển gì. Cửu đệ, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt. Muộn một chút, ta dẫn ngươi đi gặp Đại ca.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, lên tiếng đáp ứng.
Hắn hỏi một chút tình huống của Thanh Vân lâu. Biết được Thanh Vân lâu đang không ngừng phát triển, Vương Trường Sinh mười phần cao hứng, tán dương: “Tam ca, đúng là chỉ có ngươi có biện pháp. Đổi lại là người khác, chắc chắn không thể làm tốt được như ngươi.”
“Hắc hắc, ta không có tư chất như ngươi và Đại ca. Cũng chỉ có chút kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế. Ngươi từ Thanh Liên sơn tới Bạch Long cốc chắc cũng mệt rồi. Ngươi ngồi một lát đi, ta đi thúc giục phòng bếp. Bảo bọn họ làm cho ngươi một bàn đồ ăn ngon.”
Ăn uống no đủ, Vương Trường Tinh sắp xếp chỗ ở cho Vương Trường Sinh.
Vào lúc ban đêm, Vương Trường Sinh ở một tiểu viện yên ắng gặp được Vương Trường Phong.
Vì ẩn giấu thân phận, Vương Trường Phong nói với bên ngoài là mình họ Lý.
Vài năm không gặp, khí tức của Vương Trường Phong cường đại không ít. Đã là Trúc cơ tầng một đỉnh phong, khoảng cách với tầng hai không còn xa.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh, Vương Trường Phong rất cao hứng.
Huynh đệ ba người uống rượu nói chuyện phiếm, Vương Trường Sinh kể lại tình hình trong tộc. Vương Trường Phong cũng nói một lần những chuyện vài năm nay bọn họ gặp được.
Vương Minh Viễn cũng không biết Lý Khải Văn muốn luyện chế phù triện đặc thù gì. Nhưng Lý Khải Văn muốn nguyên liệu chế phù, Vương Minh Viễn đều đáp ứng giao đến cho hắn.
Vương Trường Sinh ở trong phòng dạo qua một vòng, nhìn không ra Lý Khải Văn đang giở trò gì, đành rời khỏi.
Hắn đi vào thư phòng Vương Minh Viễn xử lý tộc vụ. Trên bàn Vương Minh Viễn chất đầy thư, hắn vừa ăn cơm, vừa đọc nội dung bên trong thư.
Từ khi có Hữu hiền tương, mỗi tháng đều có lượng lớn thư đặt trên bàn của Vương Minh Viễn. Những ý kiến đóng góp này đa phần đều không thể dùng, nhưng cũng có một ít đề nghị không tồi. Quan trọng nhất là sự tồn tại của Hữu hiền tương, làm cho rất nhiều tộc nhân nhiệt tình hẳn lên.
“Cha, ăn xong lại xem, cũng không chậm trễ việc được.”
Vương Minh Viễn gật gật đầu, buông xuống bát đũa rồi nói: “Sinh Nhi, Trường Phong bọn họ truyền tin về. Bảo là qua mấy tháng nữa Bạch Long cốc sẽ tổ chức Đại hình đấu giá hội, quy mô lớn hơn cả Ngọc Điền pháp hội. Nghe nói có cả tu sĩ Kim Đan kỳ tham gia. Những hội đấu giá quy mô như thế này mười phần hiếm gặp, con có muốn tham gia hay không? Biết đâu sẽ có linh thuỷ thiên địa xuất hiện.”
Trước khi Vương Trường Sinh từ Quỷ uyên trở về, Vương Diệu Tông đã bảo Vương Minh Viễn phái một nhóm tộc nhân tới Bạch Long cốc Nguỵ Quốc. Trải qua ba năm phát triển, Vương gia đã vững vàng gót chân ở Bạch Long cốc. Mở một tửu lâu, bộ phận tộc nhân khác lẫn vào các cửa hàng làm điếm tiểu nhị. Âm thầm tìm hiểu tin tức của Vương Trường Tuyết.
“Đại hình đấu giá hội? Nhị bá công có đi không?”
“Ta cũng đã nói với Nhị bá, hắn nói trong tộc không thể không có người trấn thủ, để con đi là được rồi. Cẩn thận mà nghĩ, chính con đi là đủ, đến Bạch Long cốc, Trường Phong sẽ tiếp ứng con.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu rồi nói: “Vâng, tối nay con sẽ lên đường đi Bạch Long cốc.”
Hắn hiện tại có thể khống chế cùng lúc bảy con Nhị giai Khôi lỗi thú, thực lực cường đại, cũng không lo lắng sẽ xuất hiện nguy hiểm. Mang theo tu sĩ Luyện khí kỳ đi, ngược lại sẽ chỉ làm liên luỵ.
Ba năm trước đây, Vương, Hoàng, Trần, ba nhà đều có tộc nhân bị công kích. Vương Trường Vũ may mắn thoát một kiếp, nhưng hung phạm phía sau màn giống như một khối đá lớn, đặt trên người tu sĩ Vương gia. Tộc nhân Vương gia ra ngoài, không thể không kết bạn cùng đi.
Vương Trường Sinh đã là Trúc cơ tầng ba, hơn nữa còn có Khôi lỗi thú hiệp trợ. Vương Minh Viễn cũng không lo lắng Vương Trường Sinh sẽ gặp nguy hiểm.
Biết được Vương Trường Sinh sắp phải đi đến Bạch Long cốc Nguỵ Quốc, Liễu Thanh Nhi không ngừng dặn dò Vương Trường Sinh nhớ chú ý an toàn.
Vương Trường Nguyệt chỉ hi vọng Vương Trường Sinh sẽ đem điểm tâm ngon trở về. Nàng rất có hứng thú với trận pháp, hiện tại đi theo Vương Diệu Chấn học tập trận pháp.
Cùng người nhà dùng xong cơm tối, Vương Trường Sinh thừa dịp bóng đêm, rời khỏi Thanh Liên sơn.
Thanh Vân lâu là tửu lâu mới mở của Bạch Long cốc, chưởng quầy là Vương Trường tinh. Ngoài Vương Trường Tinh ra, từ điếm tiểu nhị đến đầu bếp, đều là người địa phương Nguỵ Quốc.
Theo lý thuyết, hắn nên mở Luyện khí điếm hoặc Khôi lỗi điếm mới phải. Nhưng Khôi lỗi thú Vương gia luyện chế ra không nhiều, lặn lội đường xa vận chuyển đến Bạch Long cốc bán sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận.
Xét thấy tình huống đặc thù của Nguỵ Quốc, Vương Minh Viễn để cho Vương Trường Tinh làm chưởng quầy. Vương Trường Tinh từ rất trẻ đã ra ngoài làm việc, làm người khéo đưa đẩy, lại có kinh nghiệm làm việc ở tửu lâu. Chức vụ chưởng quầy này hắn làm rất thuận buồm xuôi gió.
Vì để thuận tiện ẩn giấu thân phận, Vương Trường Tinh không dùng người trong nhà. Mà bỏ số tiền cao mời về vài vị Linh đầu bếp, bản thân hắn lại nghiên cứu ra một ít món ăn mới. Hơn nữa vì kinh sợ Vương Trường Phong, Thanh Vân lâu mới có thể chậm rãi đứng vững gót chân.
Buổi trưa, vừa đúng thời gian dùng bữa, Thanh Vân lâu không còn chỗ ngồi, làm ăn rất tốt.
“Lý đạo hữu, đã lâu không thấy. Bên trong, mời vào bên trong, còn giữ lại một bàn cho ngài đó!”
“Tiết lão bản đi thong thả, lần sau lại đến.”
Vương Trường Tinh đứng trước cửa hàng, nhiệt tình chiêu đãi khách nhân vào điếm.
Đột nhiên, một thanh niên áo lam đi tới, mỉm cười nói với Vương Trường Tinh: “Vương chưởng quầy, nhã gian mà ta đặt không có để cho người khác rồi chứ!”
Nhìn thấy thanh niên áo lam, ý cười trên mặt Vương Trường Tinh ngày càng sâu, đáp lời: “Không có không có, mời tiền bối vào bên trong.”
Thanh niên áo lam đương nhiên là Vương Trường Sinh.
Vương Trường Tinh dẫn Vương Trường Sinh lên một nhã gian ở tầng ba. Sau khi đóng cửa phòng, hắn lập tức khởi động Cách âm trận tron phòng.
“Tam ca, có tin tức gì của Nhị tỷ không?”
Vương Trường Tinh lắc đầu, giận dữ nói: “Không có, ba năm này, ta và Đại ca luôn âm thầm hỏi thăm tin tức của Nhị tỷ nhưng không có tiến triển gì. Nhị tỷ giống như đột nhiên bốc hơi vậy. Nàng hầu như không có bằng hữu. Việc nàng mất tích cũng không làm cho người khác để tâm.”
Vương Trường Sinh có chút thất vọng: “Quên đi, không nói chuyện này nữa. Đại ca thì sao?”
“Đại ca luôn luôn tu luyện trong phường thị, hắn kết giao với một ít tiền bối Trúc cơ kỳ. Tiếc là cũng không có tiến triển gì. Cửu đệ, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt. Muộn một chút, ta dẫn ngươi đi gặp Đại ca.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, lên tiếng đáp ứng.
Hắn hỏi một chút tình huống của Thanh Vân lâu. Biết được Thanh Vân lâu đang không ngừng phát triển, Vương Trường Sinh mười phần cao hứng, tán dương: “Tam ca, đúng là chỉ có ngươi có biện pháp. Đổi lại là người khác, chắc chắn không thể làm tốt được như ngươi.”
“Hắc hắc, ta không có tư chất như ngươi và Đại ca. Cũng chỉ có chút kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế. Ngươi từ Thanh Liên sơn tới Bạch Long cốc chắc cũng mệt rồi. Ngươi ngồi một lát đi, ta đi thúc giục phòng bếp. Bảo bọn họ làm cho ngươi một bàn đồ ăn ngon.”
Ăn uống no đủ, Vương Trường Tinh sắp xếp chỗ ở cho Vương Trường Sinh.
Vào lúc ban đêm, Vương Trường Sinh ở một tiểu viện yên ắng gặp được Vương Trường Phong.
Vì ẩn giấu thân phận, Vương Trường Phong nói với bên ngoài là mình họ Lý.
Vài năm không gặp, khí tức của Vương Trường Phong cường đại không ít. Đã là Trúc cơ tầng một đỉnh phong, khoảng cách với tầng hai không còn xa.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh, Vương Trường Phong rất cao hứng.
Huynh đệ ba người uống rượu nói chuyện phiếm, Vương Trường Sinh kể lại tình hình trong tộc. Vương Trường Phong cũng nói một lần những chuyện vài năm nay bọn họ gặp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.