Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 190: Thôn Kim Nghĩ
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Hành trình lúc ở Quỷ uyên, hắn đổi được hai bình Dưỡng thần đan. Sau khi sử dụng toàn bộ, thần thức tăng trưởng không ít.
Hiện tại hắn có thể cùng lúc điều khiển bảy con Khôi lỗi thú, thực lực tăng mạnh.
Xác xuất thành công khi luyện chế hạ phẩm pháp khí của hắn được đề cao không ít. Lấy trình độ luyện khí của hắn hiện tại, luyện chế thượng phẩm pháp khí vẫn có những khó khăn nhất định. Bích âm khoáng thạch vẫn nằm phủ bụi trong túi trữ vật của hắn.
Vương Trường Sinh thu hồi Hổ hình khôi lỗi, đi tới góc mật thất.
Một góc của mật thát chất đống rối gỗ bị điêu khắc hư, có một ít con kiến màu vàng ở trên đó đến đến đi đi.
Con kiến màu vàng là linh trùng Thôn kim nghĩ, Vương Trường Sinh có được ở Ngọc Điền pháp hội.
Trùng này thích ăn kim loại, Khôi lỗi thú Vương gia bán ra đều dùng linh mộc luyện chế. Luyện chế hư rồi thì không thể dùng để luyện khí tiếp được, tương đương với một đống phế thải.
Vương Trường Sinh mang những tài liệu hư này, toàn bộ dùng để nuôi nấng Thôn kim nghĩ.
Hai con Thôn kim nghĩ, một đực một cái. Trừ bỏ cho tụi nó ăn nguyên liệu luyện khí, Vương Trường Sinh còn cho chúng nó ăn nhất giai linh cốc. Chúng nó thứ gì cũng không cự tuyệt, toàn bộ đều ăn vào bụng. Hiện tại đã là nhất giai trung phẩm, còn có hơn trăm con nhất giai hạ phẩm kiến thợ.
Vương Trường Sinh lấy ra một nắm linh mễ màu xanh, chiếu vào trên mặt rối gỗ.
Rất nhanh, lượng lớn Thôn kim nghĩ từ trong rối gỗ vọt ra, mang linh mễ trở về sào huyệt.
“Chít chít”, tiếng kêu phát ra từ túi linh thú bên hông của Vương Trường Sinh, túi linh thú xuất hiện một trận xao động.
Vương Trường Sinh cười khẽ, vỗ lên túi linh thú. Song đồng thử thò đầu ra từ túi linh thú, cái mũi ngửi nhẹ vài cái.
Nó chui ra khỏi túi linh thú, đi đến trên vai Vương Trường Sinh.
Song đồng thử đã là nhất giai thượng phẩm, thân thể tròn vo, tai to mặt phệ.
Vương Trường Sinh lấy ra một quả thực màu xanh lớn bằng trứng chim, đút cho Song đồng thử. Nó ăn xong quả thực màu xanh mới chịu chui trở về túi linh thú.
Vương Trường Sinh thu hồi hổ hình khôi lỗi, cất bước đi ra ngoài.
Không qua bao lâu, hắn xuất hiện bên trong một mảnh sân u tĩnh. Vương Minh Mai và Vương Minh Trung đang ở trong này luyện chế Khôi lỗi thú.
Trải qua vô số lần luyện tập và sự chỉ dạy của Vương Trường Sinh, Vương Minh Mai đã có thể luyện chế ra nhất giai thượng phẩm Khôi lỗi thú, xác xuất thành công có bảy phần. Vương Minh Trung cũng có thể luyện chế ra nhất giai thượng phẩm khôi lỗi thú, nhưng xác xuất thành công có vẻ thấp. Hắn chủ yếu phụ trách luyện chế nhất giai trung phẩm Khôi lỗi thú.
Dưới sự cổ vũ của Vương Trường Sinh, Vương Trường Bân lần nữa tin tưởng vào bản thân. Trải qua vô số lần luyện tập, xác xuất thành công khi luyện chế nhất giai hạ phẩm Khôi lỗi thú đã lên tới sáu phần. Ngoài ba người bọn họ, trong tộc còn lựa ra nhiều tộc nhân để bồi dưỡng. Trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, Vương Trường Hào và Vương Trường Bình trổ hết tài năng thành công được chọn. Hiện tại đang đi theo Vương Trường Bân làm trợ thủ, luyện chế ra được Khôi lỗi thú chỉ là vấn đề thời gian.
Vương Trường Sinh xem xét quá trình bọn họ luyện chế Khôi lỗi thú, nhiệt tình hướng dẫn. Đặc biệt là Vương Trường Hào và Vương Trường Bân, được Vương Trường Sinh giảng giải rất chi tiết, đích thân động thủ làm mẫu.
Hai canh giờ sau, Vương Trường Sinh đi vào một toà viện rộng mở.
Trong viện có ba gian nhà đá đơn sơ, “Oành đùng” một tiếng nổ truyền đến từ trong một gian nhà đá.
“Kẹt…”, của phòng được đánh mở. Lý Khải Văn đi ra từ trong đó, mặt xám mày tro, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Vương Trường Sinh nhìn Lý Khải Văn mỉm cười rồi nói: “Tỷ phu, ngươi không sao chứ!”
Trải qua chuyện bị tập kích, hảo cảm của Vương Trường Vũ đối với Lý Khải Văn tăng lên nhiều. Hai người qua lại càng thêm thường xuyên.
Vương Minh Viễn điều tra chi tiết Lý Khải Văn, xác nhận không có vấn đề gì. Sau đó phái người tiếp xúc với Lý Khải Văn, hỏi hắn có nguyện ý ở rể tại gia tộc hay không.
Lúc đầu Lý Khải Văn mười phần kháng cự, nói là muốn bảo tồn huyết mạch của gia tộc, không muốn ở rể.
Vương Trường Vũ không ngừng khuyên bảo, lúc này Lý Khải Văn mới đồng ý ở rể. Nhưng hắn có một yêu cầu, đứa con đầu lòng của bọn họ, mặc kệ là nam hay nữ phải mang họ Lý.
Lý Khải Văn tính tình quật cường. Bởi vì sự việc này mà suýt chút nữa cùng Vương Trường Vũ nhất đao lưỡng đoạn. Vương Minh Viễn vốn không định đáp ứng, nhưng Vương Diệu Tông đồng ý rồi. Chỉ cần đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên ở Vương gia, họ Lý thì có sao?
Trình độc chế phù của Lý Khải Văn cao hơn Vương Trường Vũ, có thể bù lại phương diện này của Vương gia. Lai lịch hắn trong sạch, làm người lại thành thật. Bởi vì những điều này Vương Diệu Tông mới chịu đáp ứng yêu cầu của Lý Khải Văn.
Tuy tư chất của Lý Khải Văn không tốt, nhưng tổ tiên lại xuất thân từ Tử Tiêu môn. Bản thân hắn cũng say mê Phù triện thuật, cũng vì Phù triện thuật hắn mới quen biết với Vương Trường Vũ.
Trước kia không đủ linh thạch để mua phù chỉ luyện tập. Sau khi ở rể, Vương gia cung cấp cho Lý Khải Văn lượng lớn phù chỉ. Để cho Lý Khải Văn thoải mái luyện tập. Hắn tiến bộ rất nhanh, xác xuất vẽ thành công nhất giai thượng phẩm phù triện là năm phần trở lên.
Hiện tại Vương gia có bốn Chế phù sư, Lý Khải Văn có trình độ cao nhất. Mỗi tháng Lý Khải Văn đều có thể vẽ ra mấy tấm nhất giai thượng phẩm phù triện.
Con đầu lòng của Vương Trường Vũ là nữ, gọi là Lý Nguyệt Hoa. Lý Khải Văn rất yêu thích nữ nhi này, Vương Trường Vũ hiện tại đã mang thai đứa thứ hai.
Vương gia tuân thủ lời hứa, lúc này Lý Khải Văn mới đem tâm đắc chế phù mà tổ tiên truyền lại ra. Giao cho Vương Minh Viễn, cũng dốc lòng dạy hậu bối Vương gia vẽ phù triện.
Lý Khải Văn làm người thành thật, chỉ là có phần cố chấp. Chuyện gì hắn đã nhận định, tuyệt đối không sửa đổi.
Lý Khải Văn lắc lắc đầu nói: “Ta không sao, Cửu đệ, ngươi đến tìm Vũ muội sao? Nàng vừa mới rời khỏi Chế phù viện. Vừa hay ta cũng phải về nhà ăn cơm, đi, cùng ta ăn bữa cơm đi!”
“Không cần, tỷ phu, ta chỉ là tuỳ tiện đi nhìn một chút. Ta còn có việc, lần sau đi!”
“Vậy được rồi! Ngươi cứ tự nhiên. Đúng rồi, ngươi nhớ nói Tam thúc đưa Phù huyết qua đây, ta đi về ăn cơm trước.”
Bốn Chế phù sư, trừ Vương Diệu Chấn, Vương Trường Vũ, Lý Khải Văn thì còn có Vương Minh Hạo.
Vương Trường Sinh đi vào nhà đá của Lý Khải Văn, phát hiện trên mặt đất có một mảng gồ ghề. Trên bàn bày ra một ít nguyên liệu chế phù.
Hiện tại hắn có thể cùng lúc điều khiển bảy con Khôi lỗi thú, thực lực tăng mạnh.
Xác xuất thành công khi luyện chế hạ phẩm pháp khí của hắn được đề cao không ít. Lấy trình độ luyện khí của hắn hiện tại, luyện chế thượng phẩm pháp khí vẫn có những khó khăn nhất định. Bích âm khoáng thạch vẫn nằm phủ bụi trong túi trữ vật của hắn.
Vương Trường Sinh thu hồi Hổ hình khôi lỗi, đi tới góc mật thất.
Một góc của mật thát chất đống rối gỗ bị điêu khắc hư, có một ít con kiến màu vàng ở trên đó đến đến đi đi.
Con kiến màu vàng là linh trùng Thôn kim nghĩ, Vương Trường Sinh có được ở Ngọc Điền pháp hội.
Trùng này thích ăn kim loại, Khôi lỗi thú Vương gia bán ra đều dùng linh mộc luyện chế. Luyện chế hư rồi thì không thể dùng để luyện khí tiếp được, tương đương với một đống phế thải.
Vương Trường Sinh mang những tài liệu hư này, toàn bộ dùng để nuôi nấng Thôn kim nghĩ.
Hai con Thôn kim nghĩ, một đực một cái. Trừ bỏ cho tụi nó ăn nguyên liệu luyện khí, Vương Trường Sinh còn cho chúng nó ăn nhất giai linh cốc. Chúng nó thứ gì cũng không cự tuyệt, toàn bộ đều ăn vào bụng. Hiện tại đã là nhất giai trung phẩm, còn có hơn trăm con nhất giai hạ phẩm kiến thợ.
Vương Trường Sinh lấy ra một nắm linh mễ màu xanh, chiếu vào trên mặt rối gỗ.
Rất nhanh, lượng lớn Thôn kim nghĩ từ trong rối gỗ vọt ra, mang linh mễ trở về sào huyệt.
“Chít chít”, tiếng kêu phát ra từ túi linh thú bên hông của Vương Trường Sinh, túi linh thú xuất hiện một trận xao động.
Vương Trường Sinh cười khẽ, vỗ lên túi linh thú. Song đồng thử thò đầu ra từ túi linh thú, cái mũi ngửi nhẹ vài cái.
Nó chui ra khỏi túi linh thú, đi đến trên vai Vương Trường Sinh.
Song đồng thử đã là nhất giai thượng phẩm, thân thể tròn vo, tai to mặt phệ.
Vương Trường Sinh lấy ra một quả thực màu xanh lớn bằng trứng chim, đút cho Song đồng thử. Nó ăn xong quả thực màu xanh mới chịu chui trở về túi linh thú.
Vương Trường Sinh thu hồi hổ hình khôi lỗi, cất bước đi ra ngoài.
Không qua bao lâu, hắn xuất hiện bên trong một mảnh sân u tĩnh. Vương Minh Mai và Vương Minh Trung đang ở trong này luyện chế Khôi lỗi thú.
Trải qua vô số lần luyện tập và sự chỉ dạy của Vương Trường Sinh, Vương Minh Mai đã có thể luyện chế ra nhất giai thượng phẩm Khôi lỗi thú, xác xuất thành công có bảy phần. Vương Minh Trung cũng có thể luyện chế ra nhất giai thượng phẩm khôi lỗi thú, nhưng xác xuất thành công có vẻ thấp. Hắn chủ yếu phụ trách luyện chế nhất giai trung phẩm Khôi lỗi thú.
Dưới sự cổ vũ của Vương Trường Sinh, Vương Trường Bân lần nữa tin tưởng vào bản thân. Trải qua vô số lần luyện tập, xác xuất thành công khi luyện chế nhất giai hạ phẩm Khôi lỗi thú đã lên tới sáu phần. Ngoài ba người bọn họ, trong tộc còn lựa ra nhiều tộc nhân để bồi dưỡng. Trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, Vương Trường Hào và Vương Trường Bình trổ hết tài năng thành công được chọn. Hiện tại đang đi theo Vương Trường Bân làm trợ thủ, luyện chế ra được Khôi lỗi thú chỉ là vấn đề thời gian.
Vương Trường Sinh xem xét quá trình bọn họ luyện chế Khôi lỗi thú, nhiệt tình hướng dẫn. Đặc biệt là Vương Trường Hào và Vương Trường Bân, được Vương Trường Sinh giảng giải rất chi tiết, đích thân động thủ làm mẫu.
Hai canh giờ sau, Vương Trường Sinh đi vào một toà viện rộng mở.
Trong viện có ba gian nhà đá đơn sơ, “Oành đùng” một tiếng nổ truyền đến từ trong một gian nhà đá.
“Kẹt…”, của phòng được đánh mở. Lý Khải Văn đi ra từ trong đó, mặt xám mày tro, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Vương Trường Sinh nhìn Lý Khải Văn mỉm cười rồi nói: “Tỷ phu, ngươi không sao chứ!”
Trải qua chuyện bị tập kích, hảo cảm của Vương Trường Vũ đối với Lý Khải Văn tăng lên nhiều. Hai người qua lại càng thêm thường xuyên.
Vương Minh Viễn điều tra chi tiết Lý Khải Văn, xác nhận không có vấn đề gì. Sau đó phái người tiếp xúc với Lý Khải Văn, hỏi hắn có nguyện ý ở rể tại gia tộc hay không.
Lúc đầu Lý Khải Văn mười phần kháng cự, nói là muốn bảo tồn huyết mạch của gia tộc, không muốn ở rể.
Vương Trường Vũ không ngừng khuyên bảo, lúc này Lý Khải Văn mới đồng ý ở rể. Nhưng hắn có một yêu cầu, đứa con đầu lòng của bọn họ, mặc kệ là nam hay nữ phải mang họ Lý.
Lý Khải Văn tính tình quật cường. Bởi vì sự việc này mà suýt chút nữa cùng Vương Trường Vũ nhất đao lưỡng đoạn. Vương Minh Viễn vốn không định đáp ứng, nhưng Vương Diệu Tông đồng ý rồi. Chỉ cần đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên ở Vương gia, họ Lý thì có sao?
Trình độc chế phù của Lý Khải Văn cao hơn Vương Trường Vũ, có thể bù lại phương diện này của Vương gia. Lai lịch hắn trong sạch, làm người lại thành thật. Bởi vì những điều này Vương Diệu Tông mới chịu đáp ứng yêu cầu của Lý Khải Văn.
Tuy tư chất của Lý Khải Văn không tốt, nhưng tổ tiên lại xuất thân từ Tử Tiêu môn. Bản thân hắn cũng say mê Phù triện thuật, cũng vì Phù triện thuật hắn mới quen biết với Vương Trường Vũ.
Trước kia không đủ linh thạch để mua phù chỉ luyện tập. Sau khi ở rể, Vương gia cung cấp cho Lý Khải Văn lượng lớn phù chỉ. Để cho Lý Khải Văn thoải mái luyện tập. Hắn tiến bộ rất nhanh, xác xuất vẽ thành công nhất giai thượng phẩm phù triện là năm phần trở lên.
Hiện tại Vương gia có bốn Chế phù sư, Lý Khải Văn có trình độ cao nhất. Mỗi tháng Lý Khải Văn đều có thể vẽ ra mấy tấm nhất giai thượng phẩm phù triện.
Con đầu lòng của Vương Trường Vũ là nữ, gọi là Lý Nguyệt Hoa. Lý Khải Văn rất yêu thích nữ nhi này, Vương Trường Vũ hiện tại đã mang thai đứa thứ hai.
Vương gia tuân thủ lời hứa, lúc này Lý Khải Văn mới đem tâm đắc chế phù mà tổ tiên truyền lại ra. Giao cho Vương Minh Viễn, cũng dốc lòng dạy hậu bối Vương gia vẽ phù triện.
Lý Khải Văn làm người thành thật, chỉ là có phần cố chấp. Chuyện gì hắn đã nhận định, tuyệt đối không sửa đổi.
Lý Khải Văn lắc lắc đầu nói: “Ta không sao, Cửu đệ, ngươi đến tìm Vũ muội sao? Nàng vừa mới rời khỏi Chế phù viện. Vừa hay ta cũng phải về nhà ăn cơm, đi, cùng ta ăn bữa cơm đi!”
“Không cần, tỷ phu, ta chỉ là tuỳ tiện đi nhìn một chút. Ta còn có việc, lần sau đi!”
“Vậy được rồi! Ngươi cứ tự nhiên. Đúng rồi, ngươi nhớ nói Tam thúc đưa Phù huyết qua đây, ta đi về ăn cơm trước.”
Bốn Chế phù sư, trừ Vương Diệu Chấn, Vương Trường Vũ, Lý Khải Văn thì còn có Vương Minh Hạo.
Vương Trường Sinh đi vào nhà đá của Lý Khải Văn, phát hiện trên mặt đất có một mảng gồ ghề. Trên bàn bày ra một ít nguyên liệu chế phù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.