Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1141: Đại Tế Ti Cổ Lệ Đề

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Khí tức của Uông Như Yên nhanh chóng uể oải xuống, khí tức Vương Trường Sinh tăng vọt. Nhanh chóng từ Kim Đan tầng bảy lên đến Kim Đan tầng chín. Hai nắm đấm hắn sáng lên từng trận lam quang chói mắt, đánh tới lớp màn màu vàng. Lớp màn màu vàng lõm xuống một trận, hoa văn thú nhân vặn vẹo, giống như muốn sống lại vậy.

Một lát sau, thú nhân phát ra một tiếng rống quái dị, hào quang đại trướng, bắn ngược trở về. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chỉ cảm thấy như có một cỗ cự lực đánh úp lại, nháy mắt bị bắn ngược ra ngoài.

“Phu quân, dùng Thiên nguyệt thần thuỷ thử xem. Nguyên Anh tu sĩ ở bên ngoài, chúng ta phải nhanh chóng phá cấm chế mới được.”

Uông Như Yên đề nghị, sắc mặt ngưng trọng.

Vương Trường Sinh gật đầu đồng ý, Thiên nguyệt thần thuỷ là độc vật trời sinh, tính ăn mòn rất mạnh. Pháp bảo cũng có thể bị ăn mòn, đối với cấm chế cũng có tác dụng.

Hắn lấy ra hai cái bình sứ màu trắng, ném về hướng bức màn màu vàng. Uông Như Yên tay ngọc bắn ra hai đạo lam quang, chuẩn xác đánh vào bình sứ màu trắng.

Hai tiếng “Bốp bốp” vang lên, hai bình sứ đồng loạt bị phá mở. Một mảng lớn chất lỏng màu tím vẩy ra, rơi xuống trên bức màn, nhất thời bốc lên một trận khói nhẹ. Hoa văn thú nhân trên bức màn màu vàng lộ ra vẻ măt dữ tợn, quang mang ảm đạm đi không ít.

Vương Trường Sinh mang lên Phá linh quyền, lại đánh tới bức màn màu vàng. Bức màn màu vàng không thể chống đỡ được nữa, nháy mắt bị phá mở ra, cửa đá màu xanh cũng bị đánh thành bốn năm phần.

Phía sau cửa đá là một thạch thất hơn mười trượng, trên đất có một hài cốt khoác trường bào màu vàng. Trường bào màu vàng rách tung toé, không biết đã qua bao nhiêu thời gian. Tay trái hài cốt có đeo một cái nhẫn màu vàng, nhẫn giống như được linh ngọc tạo thành, phong cách cổ xưa. Mặt ngoài mơ hồ có một tầng kim quang trong suốt lưu chuyển.

“Trũ vật giới! Đây là động phủ của Nguyên Anh tu sĩ toạ hoá.”

Vương Trường Sinh kinh ngạc nói, vẻ mặt mười phần kích động. Thời điểm hắn phá cấm chế đã mơ hồ đoán được đây là động phủ của cổ tu sĩ Nguyên Anh. Nhưng thời điểm chân chính nhìn thấy Trữ vật giới, vẫn là có chút kích động.



Bên ngoài sơn động, bốn người tu tiên khống chế trận pháp, dị thú kỳ lân bị vô số hoả nhận màu đỏ công kích. Bên ngoài chằng chịt vết thương, trên người tản mát khí tức đèn cạn dầu.

Đột nhiên, lão giả áo bào xanh biến sắc, ánh mắt nhìn về hướng sơn động.

“Đục nước béo cò, muốn chết!”

Lão giả áo bào xanh gọi là Cổ Thặng, có tu vi Nguyên Anh tầng bốn. Vì tìm kiếm động phủ toạ hoá của Cổ Lệ Đề, hắn dẫn theo non nửa cao thủ trong tộc đuổi tới Tuyệt Linh hải vực. Trên đường động phải không ít cấm chế, sau khi tới được Hoang linh đảo này, đã tổn thất bảy tu sĩ Kim Đan. Sau khi tìm được Mặc lân thú, lại tổn thất thêm một Kim Đan tu sĩ và một Nguyên Anh tu sĩ. Nguyên Anh tu sĩ chết dưới không gian di động của khe hở không gian.

Mặc lân thú thực lực tương đương Nguyên Anh tầng bảy, có không ít thần thông. Cổ Thặng đành phải bày ra đại trận, lợi dụng trận pháp diệt Mặc lân thú.

Bọn họ cũng từng thử biện pháp dùng trận pháp vây khốn Mặc lân thú, sau đó đi đến phá cấm chế. Ngay cả khi hai tu sĩ Kim Đan cùng hợp lực, cũng không thể giải trừ cấm chế. Nguyên Anh tu sĩ đi phá cấm chế, Mặc lân thú suýt chút nữa thì phá được trận pháp. Bọn họ đành phải chuyên tâm vào trận pháp, công kịch Mặc lân thú.

Đương nhiên, Cổ Thặng luôn chú ý tình huống phía sơn động. Ngay vừa rồi, hắn phát hiện dị thường, nếu hắn không phải là Nguyên Anh tu sĩ, sợ là cũng không phát hiện được.

“Phí Nguyệt, ngươi đi xem một chút tình huống. Cổ La, các ngươi theo ta dùng tất cả sức lực, nhanh chóng giết chết dị thú này.”

Cổ Thặng mở miệng dặn dò, Phí Nguyệt trong miệng là một Nguyên Anh tu sĩ tầng hai, có xuất thân cùng mạch với hắn.

Một thiếu phụ lên tiếng, thả người bay về hướng sơn động.

Cùng lúc đó, ba người Cổ Thặng đánh vào trận bàn một đạo pháp quyết. Lớp màn màu đỏ hiện lên vô số quang điểm màu đỏ, cuồng phong gào thét. Một cỗ lốc xoáy màu đỏ cao hơn trăm trượng hiện lê, khí lưu cường đại cuốn Mặc lân thú vào.



Thiếu phụ váy xanh có tốc độ rất nhanh. Nàng kinh ngạc phát hiện động phủ của cổ tu sĩ bị một lớp màn kim sắc che kín. Hiển nhiên có người vụng trộm tiến vào nơi này.

Nàng nhướn mày, chẳng lẽ là Lục Cương? Nếu không có bản đồ rất khó có thể tiến vào nơi này. Nàng không lo lắng cấm chế bị Lục Cương giải trừ. Chính nàng trong thời gian ngắn cũng không thể giải trừ cấm chế, đừng nói là Lục Cương.

Tay áo ràng run lên, bắn ra một thanh loan đao, dễ dàng trảm nát lớp màn màu vàng.

Lúc này nhảy vào bên trong sơn động, không nhìn thấy bóng người nào. Cấm chế đã bị giải trừ, động phủ rỗng tuếch. Sắc mặt nàng trông rất khó coi.

Chính vào lúc này, vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, đất núi rung chuyển.

“Không tốt, đã xảy ra chuyện.”

Thiếu phụ váy xanh hoá thành một đạo thanh quang, bay ra khỏi sơn động.

Cổ Thặng ngã ở trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, khoé miệng tràn ra chút máu tươi. Mặt khác, hai Kim Đan tu sĩ còn lại nằm ở trên mặt đất, khí tức uể oải, sắc mặt ái nhợt. Ba người bọn họ đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Mặc lân thú biến mất không thấy nữa, xuất hiện nhiều thêm một gã thanh niên thân hình cao lớn. Đầu hắn có một đôi sừng trâu, cả người trần truồng, trên cánh tay còn một ít vảy màu đen. Toàn thân huyết nhục mơ hồ, từ thân thể tản mát ra mùi thịt bị đốt.

“Biến hoá! Sao có khả năng?”

Thiếu phụ váy xanh ngọc dung đại biến, kinh hô. Mặc lân thú này đột nhiên biến hoá? Điều này thật khó mà tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook