Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 575: Đẩy Mạnh Phù Triện
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Con đường đan đạo bác đại tinh thâm, công hiệu của đan dược có rất nhiều, tinh tiến pháp lực, chữa thương, hồi phục pháp lực, kích phát tiềm lực, phụ trợ trùng kích bình cảnh vân vân, trừ Tự Linh Đan, Vương Thanh Kỳ chỉ biết luyện chế đan dược bậc hai tinh tiến pháp lực, không có cách nào cả, thế lực khác quản lý khống chế rất nghiêm đối với đan phương, đan phương bậc hai trên tay Vương gia không ít, nhưng có không ít là phương thuốc cổ, linh dược ghi lại bên trên có không ít thứ đã tuyệt tích.
“Ta đã bảo thập nhị đệ đi mời luyện đan sư bậc hai của Bách Linh môn, tính toán thời gian, hẳn là sắp đến rồi, cho thập bát thúc ăn vào Tuyết Cáp Đan trước.”
Vương Trường Sinh gật đầu, bảo Vương Thanh Khải đi phòng kho gia tộc mang Tuyết Cáp Đan tới, cho Vương Trường Hào nuốt vào.
“Thanh Sơn, các ngươi tạm thời đừng đi Vạn Xà cốc săn giết yêu thú, đi nơi khác đi! Chúng ta tạm thời không phải đối thủ của Bách Thú tông, tạm thời nhịn xuống cơn tức này, không thể tìm sự thoải mái nhất thời, nếu có cơ hội, có thể đòi một ít lợi tức, nhưng phải làm sạch sẽ lưu loát.”
Vương Trường Sinh lo lắng đám người Vương Thanh Sơn hành động theo cảm tình, có chút lo lắng dặn dò.
“Vâng, cửu thúc, cháu nhớ rồi.”
Hai ngày sau, luyện đan sư bậc hai của Bách Linh môn tới nơi, đến không phải ai khác, chính là Lục Trung truyền thụ Vương Thanh Kỳ luyện đan thuật.
Lục Trung bây giờ là luyện đan sư bậc hai thượng phẩm, nếu không phải Vương Trường Tuyết tự mình đi mời, hắn cũng chưa chắc nguyện ý tới.
Hắn cũng có việc bản thân cần làm, cần bận dạy hậu bối Bách Linh môn luyện đan.
Vương Trường Tuyết cũng trở lại theo, còn cầm theo hai bình đan dược bậc hai.
Nàng lúc trước mượn hết đồng môn, gom ra một lượng lớn linh thạch cho gia tộc, còn nợ mấy vạn linh thạch.
Linh thạch Vương gia nợ tộc nhân mình trả gần hết rồi, nhưng như vậy, gia tộc liền không có tích tụ gì nữa.
Lục Trung cẩn thận kiểm tra thương thế của Vương Trường Hào, cho hắn dùng một viên Thanh Linh Đan.
Vương Trường Hào ăn vào đan dược, ba ngày sau liền thức tỉnh, nhưng khí tức vẫn rất suy yếu.
“Trừ thương tổn do lôi điện tạo thành, Vương đạo hữu còn hút vào một ít hỏa độc, thời gian kéo dài quá lâu, muốn thanh trừ, cần điều dưỡng thật tốt, trong mười năm tương lai, đừng đấu pháp, chậm rãi loại trừ hỏa độc rồi nói sau.”
Lục Trung kiểm tra thương thế của Vương Trường Hào, nói như vậy.
“Trong mười năm không thể đấu pháp? Thế này cũng quá lâu rồi nhỉ!” Vương Thanh Thuân nhíu mày nói. Mười năm không thể đấu pháp, Vương Trường Hào chỉ có thể thành thật ở trong tộc tu luyện.
Lục Trung khẽ vuốt chòm râu, giải thích: “Hắn bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, không chết đã là vạn hạnh, điều dưỡng mười năm tính là gì. Tu sĩ bậc cao bị thương, trăm năm cũng chưa chắc khỏi hẳn, cho dù là tiên dược, cũng không có khả năng dùng xong, bệnh nhân lập tức khỏi hẳn.”
“Sư phụ là luyện đan sư bậc hai thượng phẩm, thập bát thúc, người nghe sư phụ đi! Điều dưỡng cho tốt.”
Vương Thanh Kỳ lên tiếng phụ họa, hắn đã Trúc Cơ, nhưng ở trước mặt Lục Trung, hắn vẫn giữ lễ đệ tử.
“Thập bát đệ, đệ nghe Lục sư huynh đi! An tâm điều dưỡng, mười năm cũng không dài, đệ có thể nhặt về một cái mạng, đã là vạn hạnh, đệ coi như bế quan tu luyện một đoạn thời gian.”
Vương Trường Tuyết quan tâm nói.
Vương Trường Hào gật gật đầu, nói: “Vậy nghe Lục đạo hữu đi! Lần này có thể nhặt về một cái mạng quả thực thuộc loại cực may mắn rồi, lần sau để ta đụng tới bọn chúng, sẽ tuyệt đối không khách khí với bọn chúng.”
“Được rồi, Vương đạo hữu đã tỉnh, chỉ cần điều dưỡng cho tốt, liền không đáng ngại nữa. Vương sư muội, trong tông còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, ta về tông trước.”
“Sư phụ, đệ tử tiễn ngài.”
Vương Thanh Kỳ bước nhanh đuổi theo Lục Trung, tính tiễn Lục Trung đoạn đường.
Trừ Lục Trung, còn có mấy vị tu sĩ Trúc Cơ của Bách Linh môn đi theo, Lục Trung là bảo bối của Bách Linh môn, nếu không phải Vương Trường Tuyết mời, hắn sẽ không tự tiện rời khỏi tông môn.
“Sư phụ, đây là thù lao chữa trị thập bát thúc, tâm ý nho nhỏ, còn xin ngài đừng chê.”
Vương Thanh Kỳ khách khí nói, đưa cho Lục Trung một cái túi trữ vật màu xanh.
Lục Trung cũng không khách khí, nhận túi trữ vật, thở dài một hơi, ý vị sâu xa nhìn Vương Thanh Kỳ: “Ngươi lúc trước nếu là nghe lời vi sư, ở lại Bách Linh môn, ít nhất là luyện đan sư bậc hai trung phẩm, tộc thúc ngươi bị thương, ngươi cũng không đến mức bó tay không có cách nào.”
Vương Thanh Kỳ cười khổ, nghiêm túc nói: “Sư phụ, con họ Vương, là gia tộc bồi dưỡng con, con học tập có thành tựu, tự nhiên đền đáp gia tộc.”
“Ngươi nha! Nhiều năm như vậy, vẫn là như vậy. Thôi, không nói nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi! Vi sư đi rồi, có rảnh đến Bách Linh môn uống trà.”
Lục Trung ở dưới mấy vị đồng môn hộ tống rời khỏi, Vương Thanh Kỳ tự mình tiễn bọn họ ra khỏi Thanh Liên sơn trang, tiễn mười dặm mới quay về Thanh Liên sơn trang.
Vương Trường Tuyết ở Thanh Liên sơn trang vài ngày, lúc rời khỏi, Vương Trường Sinh cho nàng năm vạn khối linh thạch, dùng để trả nợ.
Tô Thừa còn đang bế quan tu luyện, chưa xuất quan.
Ở dưới Vương Trường Sinh bày mưu đặt kế, Vương Thanh Khải tới Lâm gia cầu hôn, biết được là cầu hôn cho Vương Thu Hồng, Lâm gia rất sảng khoái đáp ứng, con gái gia chủ Lâm gia Lâm Nguyên Phương gả cho Vương Thu Hồng.
Lâm Nguyên Phương năm nay hai mươi tuổi, tam linh căn, là cháu gái Lâm Ngọc Đình, Lâm Ngọc Đình đã tọa hóa.
Hơn nửa năm sau, Vương Thu Hồng kết hôn, Vương gia mời khách khắp nơi, Thanh Liên sơn trang từ trên xuống dưới tràn đầy không khí vui sướng.
Căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Trường Sinh và Lâm Ngọc Hinh ngồi ở trong đình đá, uống trà nói chuyện phiếm.
“Vương đạo hữu, về sau hai nhà chúng ta đã là người một nhà rồi, có một số việc, qua cũng qua rồi, ngươi nói xem!”
Lâm Ngọc Hinh mỉm cười nói. Nói thật, biết được Vương Trường Sinh tiến vào Kết Đan kỳ, Lâm Ngọc Hinh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng, khi nàng Trúc Cơ, Vương Trường Sinh chưa Trúc Cơ, mà Vương Trường Sinh so với nàng dẫn trước tiến vào Kết Đan kỳ.
Đương nhiên, cái này có liên quan với thời cuộc, mấy năm nay náo động không ngừng, Tử Tiêu môn di chuyển hướng Sở quốc phát triển, đạt được tài nguyên tu tiên không nhiều, náo động không ngừng, Lâm Ngọc Hinh cũng không cách nào an tâm tu luyện, ma đạo xâm nhập, nàng cũng tham dự đại chiến.
Tộc nhân Vương gia bái vào Thái Nhất tiên môn, lại thông gia với hai nhà Uông, Tống, còn có Bách Linh môn làm chỗ dựa, Vương gia đại thế đã thành, Lâm Ngọc Hinh sau khi Kết Đan, biết được Lâm gia cùng Vương gia mâu thuẫn nhỏ, tự nhiên muốn động thủ hóa giải, oan gia nên cởi không nên thắt. Lâm Ngọc Hinh tổ chức lễ mừng Kết Đan, cố ý mời Vương gia tham gia, cũng để Lâm gia tới Vương gia thông gia.
“Ta đã bảo thập nhị đệ đi mời luyện đan sư bậc hai của Bách Linh môn, tính toán thời gian, hẳn là sắp đến rồi, cho thập bát thúc ăn vào Tuyết Cáp Đan trước.”
Vương Trường Sinh gật đầu, bảo Vương Thanh Khải đi phòng kho gia tộc mang Tuyết Cáp Đan tới, cho Vương Trường Hào nuốt vào.
“Thanh Sơn, các ngươi tạm thời đừng đi Vạn Xà cốc săn giết yêu thú, đi nơi khác đi! Chúng ta tạm thời không phải đối thủ của Bách Thú tông, tạm thời nhịn xuống cơn tức này, không thể tìm sự thoải mái nhất thời, nếu có cơ hội, có thể đòi một ít lợi tức, nhưng phải làm sạch sẽ lưu loát.”
Vương Trường Sinh lo lắng đám người Vương Thanh Sơn hành động theo cảm tình, có chút lo lắng dặn dò.
“Vâng, cửu thúc, cháu nhớ rồi.”
Hai ngày sau, luyện đan sư bậc hai của Bách Linh môn tới nơi, đến không phải ai khác, chính là Lục Trung truyền thụ Vương Thanh Kỳ luyện đan thuật.
Lục Trung bây giờ là luyện đan sư bậc hai thượng phẩm, nếu không phải Vương Trường Tuyết tự mình đi mời, hắn cũng chưa chắc nguyện ý tới.
Hắn cũng có việc bản thân cần làm, cần bận dạy hậu bối Bách Linh môn luyện đan.
Vương Trường Tuyết cũng trở lại theo, còn cầm theo hai bình đan dược bậc hai.
Nàng lúc trước mượn hết đồng môn, gom ra một lượng lớn linh thạch cho gia tộc, còn nợ mấy vạn linh thạch.
Linh thạch Vương gia nợ tộc nhân mình trả gần hết rồi, nhưng như vậy, gia tộc liền không có tích tụ gì nữa.
Lục Trung cẩn thận kiểm tra thương thế của Vương Trường Hào, cho hắn dùng một viên Thanh Linh Đan.
Vương Trường Hào ăn vào đan dược, ba ngày sau liền thức tỉnh, nhưng khí tức vẫn rất suy yếu.
“Trừ thương tổn do lôi điện tạo thành, Vương đạo hữu còn hút vào một ít hỏa độc, thời gian kéo dài quá lâu, muốn thanh trừ, cần điều dưỡng thật tốt, trong mười năm tương lai, đừng đấu pháp, chậm rãi loại trừ hỏa độc rồi nói sau.”
Lục Trung kiểm tra thương thế của Vương Trường Hào, nói như vậy.
“Trong mười năm không thể đấu pháp? Thế này cũng quá lâu rồi nhỉ!” Vương Thanh Thuân nhíu mày nói. Mười năm không thể đấu pháp, Vương Trường Hào chỉ có thể thành thật ở trong tộc tu luyện.
Lục Trung khẽ vuốt chòm râu, giải thích: “Hắn bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, không chết đã là vạn hạnh, điều dưỡng mười năm tính là gì. Tu sĩ bậc cao bị thương, trăm năm cũng chưa chắc khỏi hẳn, cho dù là tiên dược, cũng không có khả năng dùng xong, bệnh nhân lập tức khỏi hẳn.”
“Sư phụ là luyện đan sư bậc hai thượng phẩm, thập bát thúc, người nghe sư phụ đi! Điều dưỡng cho tốt.”
Vương Thanh Kỳ lên tiếng phụ họa, hắn đã Trúc Cơ, nhưng ở trước mặt Lục Trung, hắn vẫn giữ lễ đệ tử.
“Thập bát đệ, đệ nghe Lục sư huynh đi! An tâm điều dưỡng, mười năm cũng không dài, đệ có thể nhặt về một cái mạng, đã là vạn hạnh, đệ coi như bế quan tu luyện một đoạn thời gian.”
Vương Trường Tuyết quan tâm nói.
Vương Trường Hào gật gật đầu, nói: “Vậy nghe Lục đạo hữu đi! Lần này có thể nhặt về một cái mạng quả thực thuộc loại cực may mắn rồi, lần sau để ta đụng tới bọn chúng, sẽ tuyệt đối không khách khí với bọn chúng.”
“Được rồi, Vương đạo hữu đã tỉnh, chỉ cần điều dưỡng cho tốt, liền không đáng ngại nữa. Vương sư muội, trong tông còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, ta về tông trước.”
“Sư phụ, đệ tử tiễn ngài.”
Vương Thanh Kỳ bước nhanh đuổi theo Lục Trung, tính tiễn Lục Trung đoạn đường.
Trừ Lục Trung, còn có mấy vị tu sĩ Trúc Cơ của Bách Linh môn đi theo, Lục Trung là bảo bối của Bách Linh môn, nếu không phải Vương Trường Tuyết mời, hắn sẽ không tự tiện rời khỏi tông môn.
“Sư phụ, đây là thù lao chữa trị thập bát thúc, tâm ý nho nhỏ, còn xin ngài đừng chê.”
Vương Thanh Kỳ khách khí nói, đưa cho Lục Trung một cái túi trữ vật màu xanh.
Lục Trung cũng không khách khí, nhận túi trữ vật, thở dài một hơi, ý vị sâu xa nhìn Vương Thanh Kỳ: “Ngươi lúc trước nếu là nghe lời vi sư, ở lại Bách Linh môn, ít nhất là luyện đan sư bậc hai trung phẩm, tộc thúc ngươi bị thương, ngươi cũng không đến mức bó tay không có cách nào.”
Vương Thanh Kỳ cười khổ, nghiêm túc nói: “Sư phụ, con họ Vương, là gia tộc bồi dưỡng con, con học tập có thành tựu, tự nhiên đền đáp gia tộc.”
“Ngươi nha! Nhiều năm như vậy, vẫn là như vậy. Thôi, không nói nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi! Vi sư đi rồi, có rảnh đến Bách Linh môn uống trà.”
Lục Trung ở dưới mấy vị đồng môn hộ tống rời khỏi, Vương Thanh Kỳ tự mình tiễn bọn họ ra khỏi Thanh Liên sơn trang, tiễn mười dặm mới quay về Thanh Liên sơn trang.
Vương Trường Tuyết ở Thanh Liên sơn trang vài ngày, lúc rời khỏi, Vương Trường Sinh cho nàng năm vạn khối linh thạch, dùng để trả nợ.
Tô Thừa còn đang bế quan tu luyện, chưa xuất quan.
Ở dưới Vương Trường Sinh bày mưu đặt kế, Vương Thanh Khải tới Lâm gia cầu hôn, biết được là cầu hôn cho Vương Thu Hồng, Lâm gia rất sảng khoái đáp ứng, con gái gia chủ Lâm gia Lâm Nguyên Phương gả cho Vương Thu Hồng.
Lâm Nguyên Phương năm nay hai mươi tuổi, tam linh căn, là cháu gái Lâm Ngọc Đình, Lâm Ngọc Đình đã tọa hóa.
Hơn nửa năm sau, Vương Thu Hồng kết hôn, Vương gia mời khách khắp nơi, Thanh Liên sơn trang từ trên xuống dưới tràn đầy không khí vui sướng.
Căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Trường Sinh và Lâm Ngọc Hinh ngồi ở trong đình đá, uống trà nói chuyện phiếm.
“Vương đạo hữu, về sau hai nhà chúng ta đã là người một nhà rồi, có một số việc, qua cũng qua rồi, ngươi nói xem!”
Lâm Ngọc Hinh mỉm cười nói. Nói thật, biết được Vương Trường Sinh tiến vào Kết Đan kỳ, Lâm Ngọc Hinh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng, khi nàng Trúc Cơ, Vương Trường Sinh chưa Trúc Cơ, mà Vương Trường Sinh so với nàng dẫn trước tiến vào Kết Đan kỳ.
Đương nhiên, cái này có liên quan với thời cuộc, mấy năm nay náo động không ngừng, Tử Tiêu môn di chuyển hướng Sở quốc phát triển, đạt được tài nguyên tu tiên không nhiều, náo động không ngừng, Lâm Ngọc Hinh cũng không cách nào an tâm tu luyện, ma đạo xâm nhập, nàng cũng tham dự đại chiến.
Tộc nhân Vương gia bái vào Thái Nhất tiên môn, lại thông gia với hai nhà Uông, Tống, còn có Bách Linh môn làm chỗ dựa, Vương gia đại thế đã thành, Lâm Ngọc Hinh sau khi Kết Đan, biết được Lâm gia cùng Vương gia mâu thuẫn nhỏ, tự nhiên muốn động thủ hóa giải, oan gia nên cởi không nên thắt. Lâm Ngọc Hinh tổ chức lễ mừng Kết Đan, cố ý mời Vương gia tham gia, cũng để Lâm gia tới Vương gia thông gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.