Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1421: Diệu Nhật Chân Nhân

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Xa xa chọt truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa. Một đoàn nấm vân màu bạc hiện lên ở phía chân trời xa xa, mười phần rõ thấy.

Tham lam trong mắt Hoàng Phú Quý chợt biến thành sợ hãi, không nói hai lời, hoá thành một đạo độn quang bay trở về, tốc độ rất nhanh.

Không qua bao lâu, Hoàng Phú Quý chợt biến mất ở phía chân trời, giống như chưa từng xuất hiện.

...

Nam Hải, Vạn Yêu hải vực.

Một phiến hải vực, hai đạo độn quang màu đỏ bay xẹt qua phía chân trời, tốc độ cực nhanh.

Mấy điểm đen theo sát phía sau hai đạo độn quang, tốc độ không chậm hơn hai đạo độn quang màu đỏ.

Vang lên tiếng tê minh có chút quái dị, hai đạo độn quang màu đỏ chợt ngừng lại. Hồng quang chợt loé, hiện ra bóng người Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng. Vẻ mặt hai người tràn đầy hoảng sợ, quần áo có chút rách nát, mơ hồ có thể thấy được một ít vết máu, nhìn có chút chật vật.

Bọn họ tới tiền tuyến tác chiến, thực lực của Yêu tộc, Hải tộc và Man tộc cũng không yếu. Vương Minh Nhân chưa có kinh nghiệm chiến đấu với dị tộc trước đó, vẫn chưa chiếm được nhiều tiện nghi.

Sau khi hắn kết đan, số lần đấu pháp cũng không nhiều, đa số đều toạ trấn ở phuòng thị, trình độ thực chiến không cao. Hắn hoàn thành nhiệm vụ tông môn phát, dùng điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên tu tiên, kinh nghiệm thực chiến không bằng Vương Thanh Sơn.

Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng liên thủ, thật vất vả mới giết được một gã Hải tộc Kim Đan kỳ. Nhưng Vương Minh Nhân ngại như thế lập công quá chậm, công lao quá nhỏ. Hắn chủ động xin đi giết giặc, đi theo vài Nguyên Anh tu sĩ, xâm nhập lòng địch, tập kích quấy rối phía sau.

Tây Môn Phượng cũng không tán thành, tập kích lòng địch quá nguy hiểm, nhưng nàng không láy chuyển được sự cố chấp của Vương Minh Nhân. Nàng không đành lòng nhìn Vương Minh Nhân một thân một mình xông vào nguy hiểm. Vì để hắn có thể lên làm một trong Thái Nhất ngũ kiệt, Tây Môn Phượng đi theo Vương Minh Nhân cùng nhau xâm nhập lòng địch, tập kích quấy rối. Xui xẻo là bọn họ tập kích không thành, Nguyên Anh tu sĩ mang đội bị Yêu tộc Nguyên Anh kỳ cuốn lấy. Hai người bọn họ bị nhiều bán yêu Kim Đan kỳ đuổi giết.

“Phu quân, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta ai cũng không trốn thoát. Ta yểm hộ ngươi, ngươi đi nhanh đi!”

Hàm răng Tây Môn Phượng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên mặt hiện vẻ thấy chết không sờn.

“Đứa ngốc, đều là ta không tốt, nếu ta nghe lời nàng, cũng không đến mức ngày hôm nay. Ta yểm hộ nàng, nàng đi mau.”



Trong lòng Vương Minh Nhân mười phần hối hận, hắn vốn tưởng rằng hậu phương địch không có bao nhiêu lực lượng phòng thủ, nên mới đi theo Nguyên Anh tu sĩ tập kích quấy rối phía sau. Không nghĩ tới hậu phương của địch lực lượng phòng thủ không hề ít hơn so với tiền tuyến.

“Không, chàng đi, ta yểm hộ chàng.”

“Được một đôi uyên ương số khổ, theo ta thấy, các ngươi đều không cần đi, lưu lại hết cho ta.”

Một tiếng quát lạnh từ trên cao truyền đến.

Vừa dứt lời, cuồng phong gào thét, bốn cơn lốc màu xám cao mấy chục trượng từ bốn phương tám hướng thổi quét đến, phong kín đường lui của bọn họ.

Trong mắt Vương Minh Nhân chợt loé ra tàn khốc, lấy ra một tấm phù triện với ánh vàng rực rỡ, muốn dán lên trên người Tây Môn Phượng lại bị Tây Môn Phượng ngăn cản.

“Phu quân, ta nói rồi, quân không rời thiếp không bỏ, sinh tử gắn bó. Chúng ta đồng sinh cộng tử.”

Tây Môn Phượng nắm chặt tay Vương Minh Nhân, trong mắt đẹp tràn đầy nhu tình.

Vương Minh Nhân mười phần áy náy, có thê như thế đời này còn cầu gì?

Đúng lúc này, một đạo tiếng cầm có chút thê lương vang lên. Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng nghe được tiếng đàn, cảm giác cảm xúc hạ xuống, cực độ chán đời.

Bốn cơn lốc màu xám chợt ngừng lại, hiện ra bóng người bốn gã bán yêu Kim Đan kỳ. Lưng bọn họ đều có một đôi cánh màu đen, miệng ưng mắt cá.

Bọn họ cũng giống như Vương Minh Nhân, cực độ chắn đời, cảm xúc hạ xuống, cái gì cũng không muốn làm.

“Vù vù vù!”

Vài đạo tiếng xé gió chói tai đến cực điểm vang lên, bốn đạo kim quang bắn nhanh đến, nháy mắt xuyên thủng đầu bốn gã bán yêu, thân thể bọn họ đều rơi xuống mặt đất.

Vương Minh Nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức lấy ra một cái dây thừng màu đỏ, cuốn lấy thi thể của bốn gã bán yêu Kim Đan kỳ.



Mấy đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa, rất nhanh bay tới vị trí của hai người bọn họ.

Một đạo cầu vồng màu xanh có tốc độ nhanh nhất. Không qua bao lâu, cmn và Tây Môn Phượng liền thấy rõ hình dáng của đạo cầu vồng màu xanh. Hiển nhiên là một toà hoa sen có thanh quang lưu chuyển không ngừng, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên Thanh liên tháp, thần sắc hai người lạnh nhạt.

Ở phía sau bọn họ, còn có hơn mười đạo độn quang.

“Nơi này đều là người ngoài, Minh Nhân thúc, ngươi xưng tiền bối tương xứng là được.”

Thanh âm Vương Trường Sinh vang lên bên tai Vương Minh Nhân.

Vương Minh Nhân ngầm hiểu, khom người nói: “Vãn bối Vương Minh Nhân, bái kiến các vị tiền bối.”

Tây Môn Phượng vội vàng hành lễ, đồng dạng lấy tiền bối để xưng hô.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngừng lại, hơn mười đạo độn quang cũng dừng lại theo.

Tổng cộng có tám gã Nguyên Anh tu sĩ, mười ba Kim Đan tu sĩ.

Bọn họ vốn định đi tập kích một cứ điểm của Yêu tộc, không nghĩ tới nửa đường đụng tới Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng.

Vương Trường Sinh từ đầu không biết đó là Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng, chỉ là phát hiện khí tức của người tu tiên nên thuận tay cứu.

Đám người Vương Trường Sinh xuất phát từ hai cứ điểm, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng xuất hiện ở đây, xem ra cứ điểm khác cũng phái người tập kích phía sau lòng địch.

“Sao các ngươi lại ở chỗ này? Có tu sĩ mang đội không?”

Thiếu phụ váy xanh cau mày hỏi.

“Có, mang đội là phó cung chủ của Nhật Nguyệt cung Diệu Nhật chân nhân.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook