Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1420: Xui Xẻo Của Bạch Linh Nhi (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Oành đùng đùng!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, hai cơn lốc va chạm vào nhau, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Nơi nào khí lưu đi qua, đất đá sụp đổ, cây cối hoá thành mảnh vụn. Thực vật trên núi trực tiếp bị hoá thành một phấn.
Điện thiểm lôi minh, cơn lốc màu xám thi thoảng bay ra từng luồng tia chớp màu bạc, nhập vào bên trong cơn lốc màu xanh.
Cơn lốc màu xanh không chịu nổi, chậm rãi bị cơn lốc màu xám cắn nuốt.
Đúng lúc này, cơn lốc màu xanh chợt sáng lên một đạo cầu vồng màu xanh. Chợt loé lên nhập vào bên trong cơn sốc, truyền ra một đạo tiếng kêu thảm thiết.
Hai đoạn thi thể máu tươi đầm đìa rơi trên mặt đất, nếu hắn không có thương tích trong người, nóng lòng liều mạng, Vương Thanh Sơn cũng sẽ không nhanh như vậy có thể giết được thanh niên áo bạc.
Bạch Linh Nhi nhìn thấy đồng bạn bị giết, thần sắc hoảng sợ. Hoàng quang bên ngoài thân đại phóng, chân ngọc đạp mặt đất. Mặt đất chợt mọc lên mảng lớn dây thừng màu vàng, nhanh chóng cuốn lấy Tam thủ giảo và thân thể hai con khôi lỗi thú.
Một đạo kình phong chói tay bắn nhanh tới, Bạch Linh Nhi nhẹ nhàng rung cái chuông trong tay. Bay ra một cỗ âm ba trắng xoá, kình phong đem âm ba đánh vỡ nát. Bạch Linh Nhi ngọc dung đại biến, vội vàng tránh đi. Nhưng đã muộn, kình phong xuyên thủng vai trái của nàng, nhất thời máu chảy không ngừng.
Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh bắn nhanh đến, một dáng phải xuyên này thành nhím.
Tay phải Bạch Linh Nhi vỗ vào hư không, một cái hồ trảo dài mấy trượng màu trắng hiện lên, hung hăng chụp về phía phi kiếm màu xanh. Đồng thời rung lên cái chuông màu trắng trong tây, bay ra một cỗ âm ba trắng xoá.
Oành đùng đùng!
Hồ trảo màu trắng bị phi kiếm màu xanh chém vỡ nát, cũng may âm ba màu trắng chắn lại toàn bộ phi kiếm màu xanh.
Không đợi Bạch Linh Nhi hít một ngụm khí, một tiếng xé gió đau đớn màng tai đã vang lên. Một đạo cầu vồng màu xanh dài mấy trượng bắn nhanh đến, nháy mắt xuất hiện trước mặt Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi sợ tới mức hồn bay ra ngoài, há mồm phun ra mảng lớn hoả diễm màu trắng, đánh lên trên cầu vồng màu xanh, nhưng không thể ngăn trở thế tiến công của nó.
Một tiếng hét thảm, cầu vồng màu xanh chém Bạch Linh Nhi thành hai nửa.
Thanh quang chợt loé, hiện ra bóng người của Vương Thanh Sơn. Trên tay hắn cầm Thanh Ly kiếm, quần áo trên người hắn rách tung toé. Trên người có nhiều chỗ máu tươi đầm đìa, khí tức có chút suy yếu.
Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Vì giết hai người Bạch Linh Nhi, hắn cũng bị thương.
Hắn nhìn thi thể Bạch Linh Nhi, ánh mắt lộ ra vài phần hoang mang. Bạch Linh Nhi là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Yêu tộc, cứ như vậy bị hắn giết? Ngay cả khi Bạch Linh Nhi có thương tích trong người, cũng sẽ không yếu như vậy đi!
Bạch quang chợt loé, Bạch Linh Nhi biến thành một cái đuôi hồ ly trắng noãn.
“Thế kiếp chi thuật!”
Vương Thanh Sơn bừng tỉnh đại ngộ, hắn thả ra thần thức, vẫn không cảm ứng được khí tức của Bạch Linh Nhi.
Hắn đột nhiên cảm ứng được gì đó, lấy ra một mặt ngọc bàn màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết, một đạo thanh âm dồn dập vang lên: “Thanh Sơn ca c, ngươi mau tới đi! Chúng ta ngăn không được.”
“Được, lập tức qua đây.”
Vương Thanh Sơn thu hồi khôi lỗi thú, còn có thi thể của thanh niên áo bạc. Hoá thành một đạo độn quang màu xanh, phá không mà đi.
Trăm dặm trong lòng đất, một con hồ ly trắng noãn được một lớp hoàng quang bao bọc, rất nhanh lặn xuống.
Bạch Linh Nhi thi triển bí thuật, dùng một cái đuôi thế kiếp một lần, đại thương nguyên khí, không thể hoá thành hình người. Ít nhất cần phải tu luyện trêm trăm năm nữa mới có thể hoá thành hình người. Nàng hận chết Vương Thanh Sơn.
Một cái sơn cốc cỡ lớn cách đó mấy vạn dặm, ba mặt sơn cốc là núi, Hoàng Phú Quý đứng ở cửa vào, mấy trăm yêu thú cấp thấp bị vây ở trong này.
“Hắc hắc, phát tài rồi.”
Hoàng Phú Quý cười hắc hắc, lấy ra bốn thanh phi châm màu vàng, nhảy vào bên trong đàn yêu thú. Vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết, một con lại một con yêu thú lục tục ngã xuống. Trên người không có vết thương gì, da thú không bị tổn hại, máu tươi cũng không chảy.
Hoàng Phú Quý tháo xuống vòng trữ vật châu thật lớn, đem thi thể những yêu thú này lưu vào bên trong trữ vật châu.
Mặt đất chợt xuất hiện một cái thổ bao, Hoàng Phú Quý biến sắc, vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu vàng, sẵn sàng phòng thủ. Một con hồ ly toàn thân trắng noãn chui ra từ bên trong mặt đất, tròng mắt chứa một tia thần sắc hoảng sợ. Bên ngoài thân hồ ly màu trắng dính một ít máu tươi, khí tức uể oải, hiển nhiên có thương tích trong người.
“Ồ, song vĩ linh hồ, là dị chủng hiếm thấy, khẳng định có thể bản được một bút linh thạch.”
Hoàng Phú Quý nhất thời mừng rõ, tay áo run lên, bay ra một đạo hoàng quang.
Song vĩ linh hồ có không nhiều tính công kích, khứu giác linh mẫn, am hiểu tìm kiếm linh dược, rất được nữ tu sĩ yêu thích.
Hồ ly màu trắng kinh hãi, dang muốn trở lại lòng đất. Hoàng Phú Quý sớm đã dự đoán trước, ngón tay biến thành màu vàng, nhje nhàng bắn ra một đạo kim quang, nhập vào trong mặt đất. Mặt đất chợt biến thành màu vàng, giống như được tạo từ vàng vậy, hồ ly màu trắng không thể chui trở về mặt đất. Một tấm đại võng màu vàng từ trên trời giáng xuống, che kín hồ ly màu trắng, đem nó trói lại.
“Song vĩ linh hồ bậc ba, bán cho Nguyên Anh tu sĩ cũng không có vấn đề gì.”
Hoàng Phú Quý lấy ra một tấm phù triện màu vàng, dán lên trên người hồ ly màu trắng. Hồ ly màu trắng nhất thời ngưng giãy dụa, trở nên lười biếng, bị Hoàng Phú Quý nhập vào bên trong túi linh thú.
“Không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, lại có thể đụng được một con song vĩ linh hồ bậc ba, phía trước hẳn là còn rất nhiều yêu thú tốt.”
Hoàng Phú Quý lầm bẩm, ánh mắt lộ ra vài phần tham lam.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, hai cơn lốc va chạm vào nhau, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Nơi nào khí lưu đi qua, đất đá sụp đổ, cây cối hoá thành mảnh vụn. Thực vật trên núi trực tiếp bị hoá thành một phấn.
Điện thiểm lôi minh, cơn lốc màu xám thi thoảng bay ra từng luồng tia chớp màu bạc, nhập vào bên trong cơn lốc màu xanh.
Cơn lốc màu xanh không chịu nổi, chậm rãi bị cơn lốc màu xám cắn nuốt.
Đúng lúc này, cơn lốc màu xanh chợt sáng lên một đạo cầu vồng màu xanh. Chợt loé lên nhập vào bên trong cơn sốc, truyền ra một đạo tiếng kêu thảm thiết.
Hai đoạn thi thể máu tươi đầm đìa rơi trên mặt đất, nếu hắn không có thương tích trong người, nóng lòng liều mạng, Vương Thanh Sơn cũng sẽ không nhanh như vậy có thể giết được thanh niên áo bạc.
Bạch Linh Nhi nhìn thấy đồng bạn bị giết, thần sắc hoảng sợ. Hoàng quang bên ngoài thân đại phóng, chân ngọc đạp mặt đất. Mặt đất chợt mọc lên mảng lớn dây thừng màu vàng, nhanh chóng cuốn lấy Tam thủ giảo và thân thể hai con khôi lỗi thú.
Một đạo kình phong chói tay bắn nhanh tới, Bạch Linh Nhi nhẹ nhàng rung cái chuông trong tay. Bay ra một cỗ âm ba trắng xoá, kình phong đem âm ba đánh vỡ nát. Bạch Linh Nhi ngọc dung đại biến, vội vàng tránh đi. Nhưng đã muộn, kình phong xuyên thủng vai trái của nàng, nhất thời máu chảy không ngừng.
Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh bắn nhanh đến, một dáng phải xuyên này thành nhím.
Tay phải Bạch Linh Nhi vỗ vào hư không, một cái hồ trảo dài mấy trượng màu trắng hiện lên, hung hăng chụp về phía phi kiếm màu xanh. Đồng thời rung lên cái chuông màu trắng trong tây, bay ra một cỗ âm ba trắng xoá.
Oành đùng đùng!
Hồ trảo màu trắng bị phi kiếm màu xanh chém vỡ nát, cũng may âm ba màu trắng chắn lại toàn bộ phi kiếm màu xanh.
Không đợi Bạch Linh Nhi hít một ngụm khí, một tiếng xé gió đau đớn màng tai đã vang lên. Một đạo cầu vồng màu xanh dài mấy trượng bắn nhanh đến, nháy mắt xuất hiện trước mặt Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi sợ tới mức hồn bay ra ngoài, há mồm phun ra mảng lớn hoả diễm màu trắng, đánh lên trên cầu vồng màu xanh, nhưng không thể ngăn trở thế tiến công của nó.
Một tiếng hét thảm, cầu vồng màu xanh chém Bạch Linh Nhi thành hai nửa.
Thanh quang chợt loé, hiện ra bóng người của Vương Thanh Sơn. Trên tay hắn cầm Thanh Ly kiếm, quần áo trên người hắn rách tung toé. Trên người có nhiều chỗ máu tươi đầm đìa, khí tức có chút suy yếu.
Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Vì giết hai người Bạch Linh Nhi, hắn cũng bị thương.
Hắn nhìn thi thể Bạch Linh Nhi, ánh mắt lộ ra vài phần hoang mang. Bạch Linh Nhi là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Yêu tộc, cứ như vậy bị hắn giết? Ngay cả khi Bạch Linh Nhi có thương tích trong người, cũng sẽ không yếu như vậy đi!
Bạch quang chợt loé, Bạch Linh Nhi biến thành một cái đuôi hồ ly trắng noãn.
“Thế kiếp chi thuật!”
Vương Thanh Sơn bừng tỉnh đại ngộ, hắn thả ra thần thức, vẫn không cảm ứng được khí tức của Bạch Linh Nhi.
Hắn đột nhiên cảm ứng được gì đó, lấy ra một mặt ngọc bàn màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết, một đạo thanh âm dồn dập vang lên: “Thanh Sơn ca c, ngươi mau tới đi! Chúng ta ngăn không được.”
“Được, lập tức qua đây.”
Vương Thanh Sơn thu hồi khôi lỗi thú, còn có thi thể của thanh niên áo bạc. Hoá thành một đạo độn quang màu xanh, phá không mà đi.
Trăm dặm trong lòng đất, một con hồ ly trắng noãn được một lớp hoàng quang bao bọc, rất nhanh lặn xuống.
Bạch Linh Nhi thi triển bí thuật, dùng một cái đuôi thế kiếp một lần, đại thương nguyên khí, không thể hoá thành hình người. Ít nhất cần phải tu luyện trêm trăm năm nữa mới có thể hoá thành hình người. Nàng hận chết Vương Thanh Sơn.
Một cái sơn cốc cỡ lớn cách đó mấy vạn dặm, ba mặt sơn cốc là núi, Hoàng Phú Quý đứng ở cửa vào, mấy trăm yêu thú cấp thấp bị vây ở trong này.
“Hắc hắc, phát tài rồi.”
Hoàng Phú Quý cười hắc hắc, lấy ra bốn thanh phi châm màu vàng, nhảy vào bên trong đàn yêu thú. Vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết, một con lại một con yêu thú lục tục ngã xuống. Trên người không có vết thương gì, da thú không bị tổn hại, máu tươi cũng không chảy.
Hoàng Phú Quý tháo xuống vòng trữ vật châu thật lớn, đem thi thể những yêu thú này lưu vào bên trong trữ vật châu.
Mặt đất chợt xuất hiện một cái thổ bao, Hoàng Phú Quý biến sắc, vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu vàng, sẵn sàng phòng thủ. Một con hồ ly toàn thân trắng noãn chui ra từ bên trong mặt đất, tròng mắt chứa một tia thần sắc hoảng sợ. Bên ngoài thân hồ ly màu trắng dính một ít máu tươi, khí tức uể oải, hiển nhiên có thương tích trong người.
“Ồ, song vĩ linh hồ, là dị chủng hiếm thấy, khẳng định có thể bản được một bút linh thạch.”
Hoàng Phú Quý nhất thời mừng rõ, tay áo run lên, bay ra một đạo hoàng quang.
Song vĩ linh hồ có không nhiều tính công kích, khứu giác linh mẫn, am hiểu tìm kiếm linh dược, rất được nữ tu sĩ yêu thích.
Hồ ly màu trắng kinh hãi, dang muốn trở lại lòng đất. Hoàng Phú Quý sớm đã dự đoán trước, ngón tay biến thành màu vàng, nhje nhàng bắn ra một đạo kim quang, nhập vào trong mặt đất. Mặt đất chợt biến thành màu vàng, giống như được tạo từ vàng vậy, hồ ly màu trắng không thể chui trở về mặt đất. Một tấm đại võng màu vàng từ trên trời giáng xuống, che kín hồ ly màu trắng, đem nó trói lại.
“Song vĩ linh hồ bậc ba, bán cho Nguyên Anh tu sĩ cũng không có vấn đề gì.”
Hoàng Phú Quý lấy ra một tấm phù triện màu vàng, dán lên trên người hồ ly màu trắng. Hồ ly màu trắng nhất thời ngưng giãy dụa, trở nên lười biếng, bị Hoàng Phú Quý nhập vào bên trong túi linh thú.
“Không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, lại có thể đụng được một con song vĩ linh hồ bậc ba, phía trước hẳn là còn rất nhiều yêu thú tốt.”
Hoàng Phú Quý lầm bẩm, ánh mắt lộ ra vài phần tham lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.