Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1334: Hoàng Phú Quý Chính Nghĩa Lẫm Liệt (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Oành đùng đùng!
Một đạo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, người nam trung niên bị kiếm giao mày xanh đánh rơi trên một ghềnh đất thấp bé. Vô số kiếm khí màu xanh điên cuồng chém lên trên người hắn.
Vương Mạnh Ưởng có thể nhìn thấy rõ ràng, thân thể kiếm giao màu xanh vỡ vụn. Cuối cùng lưu lại một thanh phi kiếm mênh mông, đính người nam trung niên trên mặt đất. Ánh mắt người nam trung niên dại ra, khí tức vô lực, đi đời nhà ma.
Bán yêu Kim Đan tầng tám này đối mặt với sự vây công của mười Kim Đan tu sĩ, cứ như vậy ngã xuống.
“Mau nhìn, là người Thái Nhất tiên môn và Vạn hoa cung.”
Không biết là ai hô lớn một tiếng.
Vương Mạnh Ưởng nhìn về hướng chân trời, nhìn thấy một đạo kiếm quang màu xanh xẹt qua. Một thanh niên màu kiếm mắt sáng, người mặc thanh sam, hai tay để sau lưng đang đứng trên một thanh kiếm quang màu xanh.
Ở bên cạnh người nam thanh sam, là một cô gái đứng trên một đoá linh tiêu màu xanh. Ở phía sau bọn họ còn có hơn người Kim Đan tu sĩ.
Người tới chính là đoàn người Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi. Bọn họ có hai mươi tu sĩ Kim Đan kỳ.
Tình thế nhất thời xoay chuyển, bán yêu Kim Đan đều bỏ chạy. Đám người Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Trên tay bọn chúng dính đầy máu tươi của tu sĩ Nhân tộc.
Hắn bấm niệm kiếm quyết, Thanh Ly kiếm quang mũi nhọn đại trướng.Hoá thành một đạo cầu vồng màu xanh, bay thẳng đến một gã bán yêu.
Đám người Liễu Mị Nhi cũng không nhàn rỗi, hoặc thi triển linh thuật, hoặc khống chế pháp bảo. Nhân số của bọn họ gấp hai lần bán yêu Kim Đan kỳ, lại am hiểu phối hợp. Bán yêu thủ lĩnh vừa chết, bọn họ như rắn mất đầu, không người chỉ huy, đều tự mình chiến đấu. Sau đó lục tục ngã xuống trong vũng máu.
Tu sĩ Nhân tộc sĩ khí đại trướng, sử dụng pháp thuật công kích yêu thú.
Đám người Vương Thanh Sơn hỗ trợ, chém giết phân nửa bọn yêu thú cấp thấp. Một bộ phận yêu thú chạy trốn, bọn họ cũng không tiếp tục đuổi theo.
“Vương đạo hữu kiếm thuật thật sắc bén! Thật sự làm cho tiểu muội mở rộng tầm mắt.”
Liễu Mị Nhi cười khanh khách, bộ ngực cao ngất phập phồng không ngừng, làm người khác mơ màng.
Vương Thanh Sơn làm như không thấy, khiêm tốn nói: “Liễu tiên tử khen trật rồi, nếu không có ngươi ra tay định trụ tên kia. Ta cũng không thể giết được hắn. Nếu đơn đả độc đấu, ta chưa chắc giết được hắn.”
Hắn nói là sự thật, thực lực cá nhân hắn có hạn, lực lượng đoàn đội là vô hạn.
Vương Thanh Sơn học được không ít kiếm trận và chiến trận hữu dụng. Ngày sau có thể truyền cho tộc nhân, như vậy tộc nhân cũng có thể ra ngoài săn yêu, đối địch, giảm bớt thương vong.
“Vương sư đệ, Liễu đạo hữu, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Ngô Vân Nhi chỉ vào đám yêu thú cấp thấp hỏi.
Thái Nhất tiên môn dẫn đầu là Vương Thanh Sơn, Vạn Hoa cung dẫn dầu là Liễu Mị Nhi.
Vương Thanh Sơn cũng không tự tiện làm chủ, nhìn về phía Liễu Mị Nhi hỏi: “Liễu tiên tử, ngươi cảm thấy thế nào!”
“Tiểu muội hang năm bế quant tu luyện, không hiểu chuyện này. Vương đạo hữu nếu muốn tiếp tục đi về phía trước, tiểu muội phụng bồi đến cùng.”
Liễu Mị Nhi thản nhiên cười nói, một đôi mắt hoa đào diễm lệ, câu lòng người.
Bọn họ đã thu phục không ít địa bàn, nếu tiếp tục đi về phía trước, có thể đụng tới Yêu tộc Nguyên Anh kỳ. Nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc đó trách nhiệm cũng sẽ không ở trên người Liễu Mị Nhi.
Vương Thanh Sơn xem xét một chút địa hình nơi đây rồi nói: “Nếu lại tiếp tục xâm nhập, khả năng sẽ đụng them càng nhiều Yêu tộc lợi hại. Địa hình nơi này không tồi, chúng ta ở đây xây dựng cơ sở tạm thời. Đợi sư phụ hạ chỉ thị tiếp theo.”
“Vương đạo hữu không khỏi quá cẩn thận rồi! Không bằng chúng ta lại đi them năm ngàn dặm, diết thêm nhiều tên bán yêu? Linh hoa của ta cẩn phân bón, được hay không? Vương đạo hữu.”
Thanh âm Liễu Mị Nhi trầm ấm, vẻ mặt mị hoặc nhìn Vương Thanh Sơn.
Ngô Vân Nhi nhướng mày, trong lòng thầm mắng một câu: “Đồ ly tinh không biết xấu hổ.”
Dọc đường đi, Liễu Mị Nhi không ít lần nhìn trộm Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn đều làm như không thấy.
Nếu không muốn phá hư tình hữu nghị giữa hai phái, Ngô Vân Nhi đã mắng Liễu Mị Nhi không biết xấu hổ. Vương Thanh Sơn quả thật ưu tú, nhưng chẳng qua là có tên của Tiêu Diêu kiếm tôn làm đầu. Về phần thường xuyên nhìn trộm Vương Thanh Sơn
Vương Thanh Sơn cho nàng một ánh mắt xem thường, nghiêm mặt nói: “Liễu tiên tử nếu muốn đi tiếp thì cứ đi, ta quản không được Vạn Hoa tu sĩ các ngươi, các ngươi cứ tự nhiên.”
Hắn nâng bước hướng tới cấp thấp tu sĩ phía xa xa, Ngô Vân Nhi trừng mắt liếc Liễu Mị Nhi một cái, bước nhanh theo sau: “Vương sư đệ, đợi một chút.”
Liễu Mị Nhi trên mặt lộ ra một chút suy nghĩ, một cô gái quần đỏ đi tới hỏi: “Đại sư tỷ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Ngươi nói xem! Hắn có phải là nam nhân hay không? Có thể sẽ không biến thái giống tên Phương Mộc kia, có ham muốn đặc thù chứ?”
Vương Thanh Sơn không nhìn nàng, điều này làm cho nàng có một loại cảm giác thất bại nghiêm trọng.
“Hẳn là không phải đâu! Người như Phương Mộc chỉ là một ngoại lệ thôi.”
Liễu Mị Nhi gật gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, hắn càng làm như thế, ta càng có hứng thú đối với hắn. Thời điểm hắn quỳ gối dưới váy ta, sắc mặt hắn nhất định sẽ rất thú vị. Ta cũng không tin, còn có nam nhân không có hứng thú với ta. Xem ra là phương pháp của ta không đúng, phải đổi loại phương pháp mới mới được.”
Cô gái quần đỏ mặt đầy hắc tuyến, tu luyện rất nhiều. Lạc thú lớn nhất của Liễu Mị Nhi chính là để cho những thiên tài như thế này quỳ gối dưới váy nàng. Xem ra Vương Thanh Sơn chỉ là một chi thần dưới váy nàng.
Vương Thanh Sơn thu nạp tu sĩ cấp thấp, để cho bọn họ kiến tạo thành trì ở trên một mảnh đất bằng phẳng, bố trí trận pháp.
Một đạo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, người nam trung niên bị kiếm giao mày xanh đánh rơi trên một ghềnh đất thấp bé. Vô số kiếm khí màu xanh điên cuồng chém lên trên người hắn.
Vương Mạnh Ưởng có thể nhìn thấy rõ ràng, thân thể kiếm giao màu xanh vỡ vụn. Cuối cùng lưu lại một thanh phi kiếm mênh mông, đính người nam trung niên trên mặt đất. Ánh mắt người nam trung niên dại ra, khí tức vô lực, đi đời nhà ma.
Bán yêu Kim Đan tầng tám này đối mặt với sự vây công của mười Kim Đan tu sĩ, cứ như vậy ngã xuống.
“Mau nhìn, là người Thái Nhất tiên môn và Vạn hoa cung.”
Không biết là ai hô lớn một tiếng.
Vương Mạnh Ưởng nhìn về hướng chân trời, nhìn thấy một đạo kiếm quang màu xanh xẹt qua. Một thanh niên màu kiếm mắt sáng, người mặc thanh sam, hai tay để sau lưng đang đứng trên một thanh kiếm quang màu xanh.
Ở bên cạnh người nam thanh sam, là một cô gái đứng trên một đoá linh tiêu màu xanh. Ở phía sau bọn họ còn có hơn người Kim Đan tu sĩ.
Người tới chính là đoàn người Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi. Bọn họ có hai mươi tu sĩ Kim Đan kỳ.
Tình thế nhất thời xoay chuyển, bán yêu Kim Đan đều bỏ chạy. Đám người Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Trên tay bọn chúng dính đầy máu tươi của tu sĩ Nhân tộc.
Hắn bấm niệm kiếm quyết, Thanh Ly kiếm quang mũi nhọn đại trướng.Hoá thành một đạo cầu vồng màu xanh, bay thẳng đến một gã bán yêu.
Đám người Liễu Mị Nhi cũng không nhàn rỗi, hoặc thi triển linh thuật, hoặc khống chế pháp bảo. Nhân số của bọn họ gấp hai lần bán yêu Kim Đan kỳ, lại am hiểu phối hợp. Bán yêu thủ lĩnh vừa chết, bọn họ như rắn mất đầu, không người chỉ huy, đều tự mình chiến đấu. Sau đó lục tục ngã xuống trong vũng máu.
Tu sĩ Nhân tộc sĩ khí đại trướng, sử dụng pháp thuật công kích yêu thú.
Đám người Vương Thanh Sơn hỗ trợ, chém giết phân nửa bọn yêu thú cấp thấp. Một bộ phận yêu thú chạy trốn, bọn họ cũng không tiếp tục đuổi theo.
“Vương đạo hữu kiếm thuật thật sắc bén! Thật sự làm cho tiểu muội mở rộng tầm mắt.”
Liễu Mị Nhi cười khanh khách, bộ ngực cao ngất phập phồng không ngừng, làm người khác mơ màng.
Vương Thanh Sơn làm như không thấy, khiêm tốn nói: “Liễu tiên tử khen trật rồi, nếu không có ngươi ra tay định trụ tên kia. Ta cũng không thể giết được hắn. Nếu đơn đả độc đấu, ta chưa chắc giết được hắn.”
Hắn nói là sự thật, thực lực cá nhân hắn có hạn, lực lượng đoàn đội là vô hạn.
Vương Thanh Sơn học được không ít kiếm trận và chiến trận hữu dụng. Ngày sau có thể truyền cho tộc nhân, như vậy tộc nhân cũng có thể ra ngoài săn yêu, đối địch, giảm bớt thương vong.
“Vương sư đệ, Liễu đạo hữu, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Ngô Vân Nhi chỉ vào đám yêu thú cấp thấp hỏi.
Thái Nhất tiên môn dẫn đầu là Vương Thanh Sơn, Vạn Hoa cung dẫn dầu là Liễu Mị Nhi.
Vương Thanh Sơn cũng không tự tiện làm chủ, nhìn về phía Liễu Mị Nhi hỏi: “Liễu tiên tử, ngươi cảm thấy thế nào!”
“Tiểu muội hang năm bế quant tu luyện, không hiểu chuyện này. Vương đạo hữu nếu muốn tiếp tục đi về phía trước, tiểu muội phụng bồi đến cùng.”
Liễu Mị Nhi thản nhiên cười nói, một đôi mắt hoa đào diễm lệ, câu lòng người.
Bọn họ đã thu phục không ít địa bàn, nếu tiếp tục đi về phía trước, có thể đụng tới Yêu tộc Nguyên Anh kỳ. Nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc đó trách nhiệm cũng sẽ không ở trên người Liễu Mị Nhi.
Vương Thanh Sơn xem xét một chút địa hình nơi đây rồi nói: “Nếu lại tiếp tục xâm nhập, khả năng sẽ đụng them càng nhiều Yêu tộc lợi hại. Địa hình nơi này không tồi, chúng ta ở đây xây dựng cơ sở tạm thời. Đợi sư phụ hạ chỉ thị tiếp theo.”
“Vương đạo hữu không khỏi quá cẩn thận rồi! Không bằng chúng ta lại đi them năm ngàn dặm, diết thêm nhiều tên bán yêu? Linh hoa của ta cẩn phân bón, được hay không? Vương đạo hữu.”
Thanh âm Liễu Mị Nhi trầm ấm, vẻ mặt mị hoặc nhìn Vương Thanh Sơn.
Ngô Vân Nhi nhướng mày, trong lòng thầm mắng một câu: “Đồ ly tinh không biết xấu hổ.”
Dọc đường đi, Liễu Mị Nhi không ít lần nhìn trộm Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn đều làm như không thấy.
Nếu không muốn phá hư tình hữu nghị giữa hai phái, Ngô Vân Nhi đã mắng Liễu Mị Nhi không biết xấu hổ. Vương Thanh Sơn quả thật ưu tú, nhưng chẳng qua là có tên của Tiêu Diêu kiếm tôn làm đầu. Về phần thường xuyên nhìn trộm Vương Thanh Sơn
Vương Thanh Sơn cho nàng một ánh mắt xem thường, nghiêm mặt nói: “Liễu tiên tử nếu muốn đi tiếp thì cứ đi, ta quản không được Vạn Hoa tu sĩ các ngươi, các ngươi cứ tự nhiên.”
Hắn nâng bước hướng tới cấp thấp tu sĩ phía xa xa, Ngô Vân Nhi trừng mắt liếc Liễu Mị Nhi một cái, bước nhanh theo sau: “Vương sư đệ, đợi một chút.”
Liễu Mị Nhi trên mặt lộ ra một chút suy nghĩ, một cô gái quần đỏ đi tới hỏi: “Đại sư tỷ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Ngươi nói xem! Hắn có phải là nam nhân hay không? Có thể sẽ không biến thái giống tên Phương Mộc kia, có ham muốn đặc thù chứ?”
Vương Thanh Sơn không nhìn nàng, điều này làm cho nàng có một loại cảm giác thất bại nghiêm trọng.
“Hẳn là không phải đâu! Người như Phương Mộc chỉ là một ngoại lệ thôi.”
Liễu Mị Nhi gật gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, hắn càng làm như thế, ta càng có hứng thú đối với hắn. Thời điểm hắn quỳ gối dưới váy ta, sắc mặt hắn nhất định sẽ rất thú vị. Ta cũng không tin, còn có nam nhân không có hứng thú với ta. Xem ra là phương pháp của ta không đúng, phải đổi loại phương pháp mới mới được.”
Cô gái quần đỏ mặt đầy hắc tuyến, tu luyện rất nhiều. Lạc thú lớn nhất của Liễu Mị Nhi chính là để cho những thiên tài như thế này quỳ gối dưới váy nàng. Xem ra Vương Thanh Sơn chỉ là một chi thần dưới váy nàng.
Vương Thanh Sơn thu nạp tu sĩ cấp thấp, để cho bọn họ kiến tạo thành trì ở trên một mảnh đất bằng phẳng, bố trí trận pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.