Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1398: Huyết Giao Đan (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Vương Thanh Sơn thở dài một hơi nói: “Có cơ hội mà nói, ta sẽ tìm cơ hội trừ bỏ người này, hay bọn Ngô sư huynh báo thù. Nhưng chiến sự kịch liệt như vậy, ngay cả Nguyên Anh tu sĩ cũng đều ngã xuống. Cũng không biết chiến sự đến khi nào sẽ kết thúc, cũng khong biết còn có bao nhiêu người phải ngã xuống. Đúng rồi, các ngươi có tin tức từ tu tiên giới Nam Hải không?”

Vương Thanh Sơn chỉ biết là tu tiên giới Nam Hải cũng bùng nổ đại chiến. Tình huống cụ thể như thế nào hắn cũng không rõ ràng lắm.

Ngô Vân Nhi lắc đầu nói: “Tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm, nghe nói có năm hài vực rơi vào tay địch thủ. Mười đại tông môn Nam Hải tổ chức nhân thủ phản chiến, Nam Hải cho phép vào không cho phép ra.”

“Có tin tức của Cửu thúc Cửu thẩm ta không?”

Vương Thanh Sơn truy hỏi nói, nếu Nam Hải cho phép vào không cho phép ra. Vts và Uông Như Yên khả năng sẽ ở lại Nam Hải tham chiến.

“Không có, mười đại tông môn Nam Hải phong toả tin tức, tăng mạnh quản lý ở các phường thị. Bọn họ không nói, chúng ta không có khả năng biết tình huống của Nam Hải. Vương tiền bối kết anh không bao lâu, hẳn là sẽ không tham chiến. Cho dù bọn họ tham chiến, hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Nguyên Anh tu sĩ không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy. Trình Trảm Tiên có thể giết được ns Nguyên Anh tu sĩ, với việc hắn có một con Lang ưng thú Nguyên Anh kỳ có quan hệ rất lớn.”

Bình thường mà nói, yêu thú tiến vào tứ giai còn có tỷ lệ hoá thành hình người. Nhưng yêu thú có thể hoá thành hình người đã ít lại càng ít. Yêu thú muốn hoá thành hình người có hai hạn chế, thứ nhất à máu mạch. Tốc độ sinh sản của yêu thú nhanh, thường xuyên sinh sản vượt qua chủng tộc. Như vậy huyết mạch sinh sản đời sau có vẻ tạp, hoá thành hình người cũng khó khăn hơn. Huyết mạch càng tinh thuần, yêu thú sau khi tiến vào tứ giai càng dễ dàng hoá thành hình người. Thứ hai là cơ duyên, nếu huyết mạch không đủ tinh thuần, cần phải có cơ duyên đủ lớn mới có cơ hội hoá thành hình người.

Huyểt mạch càng cao, thời gian biến hoá càng muộn, nhưng thần thông đi kèm sẽ càng lớn.

“Hy vọng Cửu thúc Cửu thẩm không có việc gì!”

Trong lòng Vương Thanh Sơn truyền đến một trận âm thanh rất nhỏ. Hắn lấy ra một cái truyện tấn loa, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Mặt ngoài phù văn đại trướng, thanh âm Liễu Mị Nhi chợt vang lên: “Thanh Sơn ca ca, ta có một món đồ tốt cho ngươi. Ta ở Thanh Nguyệt lâu chờ ngươi.”

Nghe thanh âm của Liễu Mị Nhi, Ngô Vân Nhi nhíu đầu mày.

“Ta đang bận, tạm thời không đến được.”

Vương Thanh Sơn không tiện lập tức rời hỏi, chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt.



“Không sao, Thanh Sơn ca ca ngươi cứ bận. Ta ở Thanh Nguyệt lâu chờ ngươi, ngươi bận xong đến đây là dược. Hoặc là ta đi tìm ngươi, đồ vật này, ta cam đoan ngươi sẽ thích.”

Thanh âm Liễu Mị Nhi thực ôn nhu, làm cho người ta nghe xong thực thoải mái.

“Ừm, cứ như vậy đi.”

Vương Thanh Sơn đáp ứng xuống dưới, thu hồi Truyện tấn loa.

Ngô Vân Nhi do dự sau đó thiện ý nhắc nhở: “Vương sư đệ, không phải ta nói xấu nàng. Nàng thích nhất trêu đùa những thanh niên ưu tú của tu tiên giới, giỏi thay đổi sắc mặt. Có danh xưng Bách biến tiên tử, nàng giỏi nhất là diễn trò! Người đừng mắc mưu của nàng.”

“Đúng vậy! Nàng thích nhất chọc ghẹo người tu tiên ưu tú, để người khác quỳ gối dưới váy lụa của nàng. Tới lúc đó nàng sẽ đổi mục tiêu, ngươi đừng để bị nàng lừa.”

“Đa tạ Ngô sư tỷ, Lý sư huyn nhắc nhở, trong lòng tiểu đệ hiểu rõ.”

Vương Thanh Sơn cười cười đáp ứng xuống dưới. Hắn đương nhiên nhìn ra được Liễu Mị Nhi đang diễn trò. Liễu Mị Nhi diễn rất tốt, có đôi khi hắn cũng quên mất bộ dáng thực của Liễu Mị Nhi.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Thanh Sơn rời khỏi, đi vào Thanh Nguyệt Lâu.

Hắn hỏi điếm tiểu nhị, điếm tiểu nhị dẫn hắn đi vào một nhã giam, Liễu Mị Nhi chờ trong đó đã lâu.

Nàng pha một bình linh trà nóng hôi hổi và hai dĩa điểm tâm, vừa ăn vừa chờ Vương Thanh Sơn.

“Thanh Sơn ca ca, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi. Nếm thử linh trà chiêu bài của Thanh Nguyệt lâu đi, hương vị không tồi.”

Liễu Mị Nhi đứng dậy, rót cho Vương Thanh Sơn một ly trà.

Nước trà màu xanh lục, tản mát ra một mùi thơm lạ lùng.



Vương Trường Sinh nâng chén trà lên uống một ngụm, rất nhanh, bụng dâng lên một đoàn khí khô nóng. Hắn cảm giác huyết khí trong cơ thể lưu động với tốc độ nhanh hơn, tim đập nhanh hơn, cả người khô nóng.

“Cái này không phải linh trà của Thanh Nguyệt lâu! Đây là linh trà gì?”

Vương Thanh Sơn cau mày nói.

Liễu Mị Nhi trừng mắt nhìn nhìn , tựa cười không cười nói: “Hợp hoan trà, ngươi có phải cảm giác rất nóng hay không?Có phải muốn cởi quần áo hay không?”

Vương Thanh Sơn cảm thấy toàn thân khô nóng, cánh tay có chút phiếm hồng. Hô hấp cũng trầm trọng hẳn lên, bụng dâng lên một cỗ tà hoả.

Hắn nâng chén trà lên, uống cạn nước trà trong chén.

“Ngươi biết là Hợp hoan trà còn uống? Ngươi không sợ xấu mặt sao? Không có ai nói với ngươi ta thích nhất là trêu đùa nam tu sĩ sao? Có người nói ta tu luyện công pháp thải âm bổ dương, hút lấy tinh nguyên của nam tu sĩ. Ngươi không sợ bị ta hút khô sao?”

Liễu Mị Nhi cười khanh khách, hai mắt đẹp tựa thu thuỷ.

“Nếu là Hợp hoan trà, xấu mặt là ngươi không phải ta. Còn nữa, ta biết ngươi không phải là người như vậy.”

Giọng điệu Vương Thanh Sơn bình tĩnh, bản tính Liễu Mị Nhi không xấu, hắn tin tưởng phán đoán của mình.

Liễu Mị Nhi nghe xong lời này, cười khanh khách, bộ ngực cao ngất phập phồng, tựa như muốn thoát ra khỏi y phục.

Nàng nâng chung trà lên, uống cạn nước trong chén trà, thần sắc như thường.

Qua một hồi nhiệt, Vương Thanh Sơn cảm thấy thân thể hồi phục như thường, toát ra một thân mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook