Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1207: Kẻ Địch Phản Công (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Cái địa phương rách như Đông Hoang, chỉ thích hợp làm ruộng, không có nhiều tài nguyên tu tiên. Nhắm chừng Thái Nhất tiên môn và Tứ Hải môn làm giao dịch nào đó. Chiến sự sẽ không quá lớn. Nếu làm không tốt, thế lực Yêu tộc ở Nam Hải càng mạnh hơn so với Yêu tộc Đông Hoang. Cẩn thận mà nghĩ, Lý sư đệ, ngươi dẫm theo một đoàn đệ tử rời khỏi San Hô hải vực! Trước tiên tới Nhật Nguyệt cung cầu viện.”

“Đảo chủ xin yên tâm, nếu Hoàng Long đảo thật sự bị diệt. Ta cho dù có liều cái mạng này, cũng sẽ theo chân bọn họ tử chiến đến cùng, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Một lão giả áo bào xanh trầm giọng nối. Một tu sĩ Nguyên Anh nếu muốn trả thù một thế lực, hậu quả rất nghiêm trọng. Không nói những thứ khác, chỉ riêng việc tu sĩ Nguyên Anh điên cuồng tập kích tu sĩ thấp giai, khó lòng mà phòng bị. Tu sĩ thấp giai của Thái Nhất tiên môn không thể không ra khỏi cửa, căn bản không thể phòng ngừa.

“Tử chiến đến cùng, cá chết lưới rách.”

Hoàng Ngọc Hư các Kim Đan tu sĩ trăm miệng một lời nói, giọng điệu nghiêm túc, trên mặt mỗi người đều ngập tràn sát khí.

Hoàng Long chân nhân hài lòng gật đầu, bố trí hành động chi tiết, Hoàng Ngọc Hư cũng tham chiến.

Một lúc lâu sau, chúng tu sĩ lục tục rời khỏi, chỉ để lại Hoàng Long chân nhân và Hoàng Ngọc Hư.

“Ngọc Hư, ngươi là hậu nhân của lão phu, không đến thời điểm cuối cùng, ngươi không thể chạy. Ngươi chú ý an toàn, tất cả lấy an toàn của ngươi làm trọng.”

Hoàng Long chân nhân sắc mặt ngưng trọng dặn dò. Hiện tại là thời điểm quan trọng, Hoàng Ngọc Hư đại biểu cho Hoàng Long chân nhân. Hẳn phải xung phong lên đầu chiến tuyến. Nếu Hoàng Ngọc Hư tránh ở hậu phương, những người khác sẽ không có sĩ khí. Cơ nghiệp của chính ngươi ngươi còn không cần, thì người khác càng không cần.

Hoàng Ngọc Hư đã tu luyện đến Kim Đan tầng tám, hắn không phải là công tử hoàn khố, thực lực cũng không yếu.

“Tôn nhi rõ ràng, lúc này cường địch đánh đến. Tôn nhi nhất định sẽ để cho những kẻ đó biết được lợi hại của Hoàng Long đảo chúng ta. Lựa quả hồng mềm mà bóp, thực sự nghĩ chúng ta dễ khi dễ sao.”

Hoàng Ngọc Hư gật đầu đáp ứng, trong mắt tràn đầy sát khí. Hắn đột nhiên nhớ tới cái gfi đó, mở miệng hỏi: “Tở phụ, không có tin tức của Tử Nguyệt tiên tử sao?”

Chuyến đi di chỉ Trấn Hải tông, bọn họ đi theo sau Tử Nguyệt tiên tử, cướp đoạt được không ít bảo vật.



Hoàng Long chân nhân lắc đầu trả lời: “Nam Hải quá lớn, lão phu đã phái không ít người tìm hiểu tin tức của nàng, nhưng đều không có tin gì. Nhắm chừng nàng trốn ở một chỗ nào đó tu luyện rồi! Dựa vào trình độ luyện khí của nàng ta, gia nhập một môn phái có Nguyên Anh tu sĩ toạ trấn làm khách khanh cũng không vấn đề gì. Chờ Lý sư điệt tiến vào Nguyên Anh kỳ, có lẽ có thể cảm ứng được di chỉ Trấn Hải tông.

Thuật dịch dung không phải là cơ mật gì, Hoàng Long chân nhân cũng biết, không ít tà tu cũng biết. Nam Hải có tới mấy chục cái hải vực, Hoàng Long đảo căn bản không thể tra hết. Hoàng Long chân nhân cũng quên mất chuyện này.

Hoàng Ngọc Hư thở dài một hơi, thần sắc có chút thất vọng.

Nói thêm vài câu chuyện phiếm, Hoàng Ngọc Hư cũng lui xuống.



Hồng Nguyệt hải vực, địa bàn Vân Hải tông, một toà đảo nhỏ.

Một đội Vương gia tu sĩ đang điên cuồng công kích tu sĩ trú ở đảo này, dẫn đội là Vương Quý Quân.

Hòn đảo nhỏ này là tổng đàn của một môn phái nhỏ gọi là Thiên Vân môn, chưởng môn là Trúc cơ tầng năm. Tính toàn bộ, tu sĩ Trúc cơ không có đến mười người. Môn chủ Thiên Vân môn là Kim Đan tu sĩ, nhưng hơn trăm năm trước đã ngã xuống. Thiên Vân môn dựa vào dưới trướng Vân Hải tông, môn đồ có ba trăm, khống chế bảy hòn đảo nhỏ.

Đối thủ của Vương Quý Quân là một lão giả áo bào trắng cao cao gầy gầy. Lão giả áo bào trắng có tu vi Trúc cơ tầng năm, hắn sử dụng một thanh trường đao dài nửa trượng màu trắng.

“Chém cho ta.”

Vương Quý Quân hét lớn một tiếng, bấm niệm kiếm quyết. Chín thanh phi kiếm màu lam tụ tập đến cùng một chỗ, hoá thành một thanh cự kiếm, hung hăng bổ về phía lão giả áo bào trắng.

Nàng là trọng điểm bồi dưỡng của Vương gia, dùng qua nhiều bình Dưỡng thần đan, thần thức cường đại. Lại được Vương Thanh Sơn nhiều lần chỉ điểm, thực lực của Vương Quý Quân đương nhiên những tu sĩ Trúc cơ bình thường không thể sánh bằng.

Lão giả áo bào trắng lộ sắc mặt tuyệt vọng, trường đao trong tay chém về phía đối diện. Bay ra một đạo đao khí màu trắng dài hơn mười trượng, đánh thẳng đến Vương Quý Nhân.



Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, lão giả áo bàng trắng bị cự kiếm chém thành hai nửa. Một con rùa màu vàng từ dưới mặt đất chui lên, che chở trước người Vương Quý Quân.

Khanh!

Đao khí màu trắng bổ vào trên người rùa vàng, chỉ lưu lại một đạo bạch ngân nhợt nhạt. Con rùa màu vàng hiển nhiên là khôi lỗi thú.

“Người hàng không giết, phản kháng giết không tha.”

Vương Quý Quân cầm theo đầu lão giả áo bào trắng, quát lớn.

Vương gia đã sớm thâu tóm Thiên Vân môn, phái thám tử tiến vào Thiên Vân môn, hiện tại thám tử đã là Trúc cơ tu sĩ.

“Hàng, chúng ta hàng.”

Thám tử đi đầu đầu hàng, chém giết hơn mười tu sĩ muốn chạy trốn, những người khác cũng đầu hàng theo.

Ba canh giờ sau, đám người Vương Quý Quân dẫn theo một số lượng lớn tài vật cùng một đám tù binh quay về Ngân Xà đảo. Thiên Vân môn có ba trăm người tu tiên, cho dù chỉ có một nửa đệ tử thật tâm quy hàng, cũng là một trợ lực lớn.



Hoàng Phong đảo, một gian mật thất.

Vương Thanh Sơn ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, quanh thân lơ lửng một thanh phi kiếm màu xanh. Phi kiếm chậm rãi bay lộn không ngừng, kiếm quang loé ra, tiếng kiếm minh không ngừng vang lên.

Một lát sau, toàn bộ phi kiếm màu xanh hoà làm một thể, hoá thành một thanh cự kiếm, hung hăng chém lên trên vách tường thạch thất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook