Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1275: Kết Anh
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Ta họ Vương, nhưng ta cũng là đệ tử Thái Nhất tiên môn, ngươi dung túng Nhị thập nhất thúc giết hại đệ tử Lưu sư thúc, ta quân pháp bất vị thân, phụng mệnh truy bắt các ngươi. Thức thời mà nói, thành thật theo ta trở về, đền tội nhận tội, còn có thể lưu người toàn thây.”
Một tấm lam sắc đại võng từ trên trời gián xuống, che kín người Vương Minh Nhân, Uông Như Yên vọt ra la lớn:
"Phu quân, đi mau."
Vương Minh Nhân há mồm phu ra từng mảng lớn kim sắc hỏa diễm, đốt đứt lam sắc đại võng. Khoát tay một cái, một đôi viên hoàn hồng quang lập lòe bay ra, xuyên thủng thân thể Uông Như Yên.
Uông Như Yên đồng tử co rụt lại, thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
"Phu quân, chạy mau..."
Nhìn thấy thê tử đồng cam cộng khổ bị giết, ánh mắt Vương Trường Sinh biến thành đỏ nhưu máu, một cỗ ý nghĩ giết chóc mãnh liệt nhảy vào đầu, lấy ra pháp khí, công kích Vương Minh Nhân.
“Khốn kiếp, ta giết ngươi.”
Vợ con bị giết ở trước mặt, Vương Trường Sinh bị cừu hận làm cho choáng váng đầu óc, chém giết với Vương Minh Nhân.
Kim phách ngọc bội ở trên ngực Vương Trường Sinh vang lên một trận phạm âm, phát ra một trận hào quang, che kín Vương Trường Sinh.
Sắc mặt Vương Trường Sinh khôi phục lại bình thườn. Nhưng rất nhanh, mặt hắn lại nhăn hẳn lên, hiên nhiên là trải qua một cái tâm ma.
Uông Như Yên bên người cắm một cây Điểm hỏa đàn hương, mày liễu nhăn lại, nàng đang trải qua tâm ma.
...
Một toà sân yên tĩnh, Uông Như Yên đang cùng mẫu thân Dương Nguyệt Cầm phẩm trà nói chuyện phiếm.
“Yên Nhi, tuổi của con cũng không còn nhơ, cũng nên tìm một nhà tốt để phó thác rồi. Tiên đồ gian nan, vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau mới có thể đi được xa hơn. Đây đều là những tu sĩ Trúc cơ vừa độ tuổi con, con xem thích người nào?”
Dương Nguyệt Cầm vừa nói, vừa lấy ra mấy chục cuộn tranh, đưa cho Uông Như Yên xem xét.
Uông Như Yên toàn bộ đều mở ra xem một chút, trên mặt lộ ra thần sắc do dự.
“Mẹ, nữ nhi cũng không biết ai thích hợp, mẹ nhìn cho con là được.”
Dương Nguyệt Cầm cười gật gật đầu, rồi nói: “Thanh Dương tông Lý Diêu không tồi, tổ phụ hắn là tu sĩ Kim Đan. Nếu con gả qua đó, nhất định có thể hưởng phúc.”
“Lý Diêu? Người này có tiếng trăng hoa, thê thiếp thành đàn. Mẹ, ngài nỡ để con gả cho hắn sao?”
Uông Như Yên nhíu mày nói.
“Nha đầu ngốc, gả cho ai mà không phải là gả? Lý Diêu tốt xấu gì cũng là hậu nhân của Kim Đan tu sĩ. Nếu con không có bá công là tu sĩ Kim Đan, người ta chưa chắc để ý đến con. Tu sĩ yêu thương nhung nhớ hắn nhiều không đếm xuể, con còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện. Nghe theo mẹ không sai, gả qua rồi thì cần nghe theo lời phu quân, giúp chồng dạy con, khong được ương bướng.
Dương Nguyệt Cầm tận tình khuyên bảo.
Uông Như Yên nhẹ thở dài một hơi, tay phải vuốt ve ngọn tóc, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngươi căn bản không phải là mẹ của ta, mẹ của ta không phải người như thế. Trong khoảng thời gian này, ngươi suốt ngày nói với ta việc giúp chồng dạy con, căn bản không đề cập tới chuyện tu luyện. Giả thuỷ chung vẫn là giả, nếu không phải ngươi hoá trang quá giống người, ta đã sớm vạch trần ngươi rồi.”
Nói xong lời này, tay áo Uông Như Yên run lên, bay ra một mảng tế ti lớn màu lam xuyên thủng thân thể Dương Nguyệt Cầm. Dương Nguyệt Cầm hoá thành nhiều điểm linh quang, bay tán loạn rồi tan biến.
Uông Như Yên chỉ cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện ở bên trong một mảng không gian màu xám. Từng trận âm phong thổi quét qua, đi theo bên người là một đội tu sĩ Uông gia, Vương Trường Sinh đi song song cùng nàng.
“Quỷ Uyên!”
Uông Như Yên nhíu mày, liếc mắt nhìn Vương Trường Sinh.
“Uông tiên tử, phía trước hình như có gì đó khác thường, chúng ta qua đó xem đi!”
Vương Trường Sinh mở miệng đề nghị, giọng điệu thành khẩn.
Uông Như Yên gật gật đầu, hai người chậm rãi đi về phía trước.
…
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai người đều chau mày, đều đang đối mặt với tâm ma.
Ngoài thân Vương Trường Sinh được một mảng lớn bảy dải linh quang che kín. Một luồng khí thể cuồn cuộn trôi nổi trong mũi Uông Như Yên.
Bên ngoài trang viên, ba người Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh, Vương Mạnh Bân nhìn chỗ ở của Vương Trường Sinh, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Lúc này, năm sắc quang đoàn đã nhập vào bên trong trang viên, trong phạm vi trăm dặm, vân phong xoay chuyển, linh khí khổng lồ đều hội tụ vào trong trang viên.
Năm sắc quang đoàn càng ngày càng nhỏ, giống như bị ai đó cắn nuốt vậy.
Sau nửa canh giờ, trong mật thất, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, vô số linh quang ngũ sắc ùa vào trong miệng mũi bọn họ.
Bọn họ đầu đầy mồ hôi, cắn chặt khớp hàm, tựa như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ nào đó vậy.
Nếu có người dùng thần thức nhìn vào đan điền của bọn họ, có thẻ phát hiện, đan điền của bọn họ trướng lên không chỉ gấp đôi, linh quang lập loè. Linh khí cuồn cuồn không ngừng nhập vào trong Kim Đan, thể tích của Kim Đan không ngừng tăng lên.
Nửa khắc chung sau, Kim Đan của hai người xuất hiện một vết rách nhỏ, vết rách nhanh chóng mở rộng. Kim Đan vỡ vụn, theo đó xuất hiện hai đứa trẻ con mập mạp, hai đứa trẻ cao khoảng một tấc.
Ngay từ đầu, đứa trẻ còn có chút suy yếu, linh quang ngữ sắc không ngừng cuồn cuộn ùa vào bên trong cơ thể, Nguyên Anh hai người trưởng thành không ít, tinh thần hưng phấn, vui vẻ ra mặt.
Nguyên Anh của Vương Trường Sinh ôm ba khoả Sơn Hải châu, Nguyên Anh của Uông Như Yên ôm Kim Liên cầm.
Vang lên một trận tiếng lôi minh thật lớn, trong mắt hai Nguyên Anh lộ ra vẻ sợ hãi.
Một đoàn mây đen thật lớn xuất hiện ở trên bầu trời trang viên, bao trùm chục dặm. Vô số luồng lôi xà màu bạc như thuỷ triều chạy ở bên trong mây đen, âm thanh nặng nề không ngừng truyền ra.
Một tấm lam sắc đại võng từ trên trời gián xuống, che kín người Vương Minh Nhân, Uông Như Yên vọt ra la lớn:
"Phu quân, đi mau."
Vương Minh Nhân há mồm phu ra từng mảng lớn kim sắc hỏa diễm, đốt đứt lam sắc đại võng. Khoát tay một cái, một đôi viên hoàn hồng quang lập lòe bay ra, xuyên thủng thân thể Uông Như Yên.
Uông Như Yên đồng tử co rụt lại, thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
"Phu quân, chạy mau..."
Nhìn thấy thê tử đồng cam cộng khổ bị giết, ánh mắt Vương Trường Sinh biến thành đỏ nhưu máu, một cỗ ý nghĩ giết chóc mãnh liệt nhảy vào đầu, lấy ra pháp khí, công kích Vương Minh Nhân.
“Khốn kiếp, ta giết ngươi.”
Vợ con bị giết ở trước mặt, Vương Trường Sinh bị cừu hận làm cho choáng váng đầu óc, chém giết với Vương Minh Nhân.
Kim phách ngọc bội ở trên ngực Vương Trường Sinh vang lên một trận phạm âm, phát ra một trận hào quang, che kín Vương Trường Sinh.
Sắc mặt Vương Trường Sinh khôi phục lại bình thườn. Nhưng rất nhanh, mặt hắn lại nhăn hẳn lên, hiên nhiên là trải qua một cái tâm ma.
Uông Như Yên bên người cắm một cây Điểm hỏa đàn hương, mày liễu nhăn lại, nàng đang trải qua tâm ma.
...
Một toà sân yên tĩnh, Uông Như Yên đang cùng mẫu thân Dương Nguyệt Cầm phẩm trà nói chuyện phiếm.
“Yên Nhi, tuổi của con cũng không còn nhơ, cũng nên tìm một nhà tốt để phó thác rồi. Tiên đồ gian nan, vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau mới có thể đi được xa hơn. Đây đều là những tu sĩ Trúc cơ vừa độ tuổi con, con xem thích người nào?”
Dương Nguyệt Cầm vừa nói, vừa lấy ra mấy chục cuộn tranh, đưa cho Uông Như Yên xem xét.
Uông Như Yên toàn bộ đều mở ra xem một chút, trên mặt lộ ra thần sắc do dự.
“Mẹ, nữ nhi cũng không biết ai thích hợp, mẹ nhìn cho con là được.”
Dương Nguyệt Cầm cười gật gật đầu, rồi nói: “Thanh Dương tông Lý Diêu không tồi, tổ phụ hắn là tu sĩ Kim Đan. Nếu con gả qua đó, nhất định có thể hưởng phúc.”
“Lý Diêu? Người này có tiếng trăng hoa, thê thiếp thành đàn. Mẹ, ngài nỡ để con gả cho hắn sao?”
Uông Như Yên nhíu mày nói.
“Nha đầu ngốc, gả cho ai mà không phải là gả? Lý Diêu tốt xấu gì cũng là hậu nhân của Kim Đan tu sĩ. Nếu con không có bá công là tu sĩ Kim Đan, người ta chưa chắc để ý đến con. Tu sĩ yêu thương nhung nhớ hắn nhiều không đếm xuể, con còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện. Nghe theo mẹ không sai, gả qua rồi thì cần nghe theo lời phu quân, giúp chồng dạy con, khong được ương bướng.
Dương Nguyệt Cầm tận tình khuyên bảo.
Uông Như Yên nhẹ thở dài một hơi, tay phải vuốt ve ngọn tóc, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngươi căn bản không phải là mẹ của ta, mẹ của ta không phải người như thế. Trong khoảng thời gian này, ngươi suốt ngày nói với ta việc giúp chồng dạy con, căn bản không đề cập tới chuyện tu luyện. Giả thuỷ chung vẫn là giả, nếu không phải ngươi hoá trang quá giống người, ta đã sớm vạch trần ngươi rồi.”
Nói xong lời này, tay áo Uông Như Yên run lên, bay ra một mảng tế ti lớn màu lam xuyên thủng thân thể Dương Nguyệt Cầm. Dương Nguyệt Cầm hoá thành nhiều điểm linh quang, bay tán loạn rồi tan biến.
Uông Như Yên chỉ cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện ở bên trong một mảng không gian màu xám. Từng trận âm phong thổi quét qua, đi theo bên người là một đội tu sĩ Uông gia, Vương Trường Sinh đi song song cùng nàng.
“Quỷ Uyên!”
Uông Như Yên nhíu mày, liếc mắt nhìn Vương Trường Sinh.
“Uông tiên tử, phía trước hình như có gì đó khác thường, chúng ta qua đó xem đi!”
Vương Trường Sinh mở miệng đề nghị, giọng điệu thành khẩn.
Uông Như Yên gật gật đầu, hai người chậm rãi đi về phía trước.
…
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai người đều chau mày, đều đang đối mặt với tâm ma.
Ngoài thân Vương Trường Sinh được một mảng lớn bảy dải linh quang che kín. Một luồng khí thể cuồn cuộn trôi nổi trong mũi Uông Như Yên.
Bên ngoài trang viên, ba người Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh, Vương Mạnh Bân nhìn chỗ ở của Vương Trường Sinh, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Lúc này, năm sắc quang đoàn đã nhập vào bên trong trang viên, trong phạm vi trăm dặm, vân phong xoay chuyển, linh khí khổng lồ đều hội tụ vào trong trang viên.
Năm sắc quang đoàn càng ngày càng nhỏ, giống như bị ai đó cắn nuốt vậy.
Sau nửa canh giờ, trong mật thất, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, vô số linh quang ngũ sắc ùa vào trong miệng mũi bọn họ.
Bọn họ đầu đầy mồ hôi, cắn chặt khớp hàm, tựa như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ nào đó vậy.
Nếu có người dùng thần thức nhìn vào đan điền của bọn họ, có thẻ phát hiện, đan điền của bọn họ trướng lên không chỉ gấp đôi, linh quang lập loè. Linh khí cuồn cuồn không ngừng nhập vào trong Kim Đan, thể tích của Kim Đan không ngừng tăng lên.
Nửa khắc chung sau, Kim Đan của hai người xuất hiện một vết rách nhỏ, vết rách nhanh chóng mở rộng. Kim Đan vỡ vụn, theo đó xuất hiện hai đứa trẻ con mập mạp, hai đứa trẻ cao khoảng một tấc.
Ngay từ đầu, đứa trẻ còn có chút suy yếu, linh quang ngữ sắc không ngừng cuồn cuộn ùa vào bên trong cơ thể, Nguyên Anh hai người trưởng thành không ít, tinh thần hưng phấn, vui vẻ ra mặt.
Nguyên Anh của Vương Trường Sinh ôm ba khoả Sơn Hải châu, Nguyên Anh của Uông Như Yên ôm Kim Liên cầm.
Vang lên một trận tiếng lôi minh thật lớn, trong mắt hai Nguyên Anh lộ ra vẻ sợ hãi.
Một đoàn mây đen thật lớn xuất hiện ở trên bầu trời trang viên, bao trùm chục dặm. Vô số luồng lôi xà màu bạc như thuỷ triều chạy ở bên trong mây đen, âm thanh nặng nề không ngừng truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.