Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1276: Trời Giáng Dị Tượng, Vương Thị Phồn Hưng (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Ba người Vương Thanh Thiến cảm nhận được khí thế kinh người của lôi vân, vẻ mặt đại biến, ba người đều bay ra xa.

“Sao lại thế này? Dựa theo điển tịch ghi lại, lôi kiếp kết anh sẽ không lớn như vậy. Dị tượng cũng lớn quá rồi. Chẳng lẽ Cửu thúc và Cửu thẩm cùng lúc đánh vào Nguyên Anh kỳ?”

Vương Thanh Linh có chút hoang mang nói.

“Cái này…khó mà nói, thật đúng là rất có khả năng.”

Trong nhận thức của bọn họ, Nguyên Anh tu sĩ đều đơn độc kết anh, rất ít người kết anh cùng lúc, chỗ ở cũng sẽ tách ra. Nhưng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không tách nhau ra, kết anh gây ra dị tượng lớn như vậy, khó tránh khỏi làm bọn họ hoài nghi.

“Tổ tông phù hộ, hy vọng cha mẹ thuận lợi tiến vào Nguyên Anh kỳ đi!”

Vương Thanh Thiến lẩm bẩm, vẻ mặt lo lắng.

Mây đen kịch liệt quay cuồng, tiếng nổ lôi minh vang lớn. Mấy tia chớp thô to màu bạc bay ra từ bên trong mây đen, bổ về phía trang viên.

“Oành đùng đùng!”

Một toà kiến trúc trực tiếp bị bổ thành phế tích, bụi đất bay lên mù mịt.

Thấy một màn như vậy, Vương Thanh Linh có thể xác định Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ. Loại tình huống này, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp, cũng chưa bao giờ xem được trong điển tịch.

Lôi vân đen kịt quay cuồng một trận, một mảng lớn tia chớp màu bạc hạ xuống, số lượng còn hơn ban nãy nhiều.

Trong lòng Vương Thanh Thiến căng thẳng, lôi kiếp của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lớn hơn không chỉ gấp đôi lôi kiếp của Tử Nguyệt tiên tử. Cũng không biết Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không.

Ba viên châu bắn ra, xoay tròn chuyển động, toát ra vô số sương mù màu vàng. Không qua bao lâu, toàn bộ trang viên bị một mảng lớn sương mù che kín.

Tia chớp màu bạc nhập vào bên trong hải vụ, giống như hạt cát nhập vào bên trong biển lớn, chút tiếng vang cũng đều không có truyền ra.



Tiếng lôi minh oành đùng đùng không ngừng vang lên, nhiều gấp đôi so với tia chớp màu bạc lúc trước, bổ về phía hải vụ màu vàng.

Lôi quang màu bạc và hải vụ màu vàng va chạm vào nhau, mỹ lệ vô cùng.

Trôi qua một chén trà nhỏ thời gian, lôi vân màu đen không ngừng bổ xuống tia chớp màu bạc, giống như vô cùng vô tận vậy, uy lực càng lúc càng lớn. Sương mù màu vàng bị đánh tản đi hơn phân nửa.

Oành đùng đùng!

Một tiếng lôi minh thật lớn vang lên, lôi vân màu đen kịch liệt quay cuồng. Mười tia chớp màu bạc thô to bay ra từ bên trong lôi vân, đánh về phía hải vụ màu vàng.

Mười lôi mãng màu bạc nhập vào bên trong hải vụ màu vàng, chợt bị vỡ ra, hoá thành vô số hồ quang màu bạc. Bắn ra khí lưu mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, cuốn lên cuồn cuộn bụi đất.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở bên trong đá vụn, quần áo trên người hai người rách tung toé, khí tức uể oải.

Lại vang lên một tiếng lôi minh thật lớn, mây đen kịch liệt quay cuồng, chợt hiện ra ba loại hồ quang màu thanh, lam, hồng.

“Đây là Tam sắc thần lôi! Sao có khả năng! Lôi kiếp kết anh sao lại có có Tam sắc thần lôi?”

Vương Thanh Thiến kinh hô, hai tay nắm chặt góc áo, vẻ mặt khẩn trương.

Vương Thanh Linh và Vương Mạnh Bân nhìn nhau liếc mắt một cái, hít thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm vào Tam sắc thần lôi.

Oành đùng đùng!

Tam sắc lôi vân kịch liệt quay cuồng, hoá thành mấy chục luồng tam sắc lôi mâu, bay nhanh đánh xuống.

Sắc mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đại biến, toàn thân hai người sáng lên một trận lam quang. Hoá thành một cái lam quang cầu, che kín bọn họ.



Vương Trường Sinh khoát tay, bay ra một cây dù nhỏ màu xanh. Dù xanh mở ra, tản ra một mảng sáng xanh mờ, che kín hai người bọn họ, hình thành vòng phòng hộ thứ hai.

Uông Như Yên lấy ra một viên châu màu đen, hoá thành một màn hình màu đen. Hình thành vòng phòng hộ thứ ba.

Lôi mâu tam sác đánh lên trên lớp màn phong hộ, nhất thời vỡ ra. Vô số tam sắc hồ quang bay nhảy, bao phủ bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Bụi đất bay lên, khí lưu cuồn cuộn.

Trôi qua mười hô hấp, lôi quang ba sắc tán đi, bầu trời khôi phục trong xanh.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nằm bên trong đá vụn, khí tức uể oải. Vương Trường Sinh ôm Uông Như Yên vào trong lòng, bảo vệ cả người Uông Như Yên. Hắn máu chảy không ngừng, cánh tay cháy đen, toàn thân truyền đến một mùi thịt cháy khét.

Dựa vào linh áp mạnh mẽ bọn họ tản mát ra, rõ ràng đã tiến vào Nguyên Anh kỳ. Vương Trường Sinh vì bảo hộ Uông Như Yên, chắn đại bộ phận thương tổn. Nếu hắn không phải là thể tu, đã sớm bỏ mạng bên trong lôi kiếp rồi.

“Phu nhân, ngươi không sao chứ!”

Vương Trường Sinh đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Uông Như Yên, thân thiết hỏi.

Uông Như Yên bổ nhào vào trong lòng Vương Trường Sinh, ôm chặt lấy Vương TRường Sinh, nghẹn ngào nói không ra lời. Uy lực của Tam sắc thần lôi vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, hai người lấy ra hai kiện pháp bảo phòng ngự bậc hai, hơn nữa còn có thêm Thuỷ nguyệt huyền quang. Vẫn là thiếu chút nữa đã lấy mạng bọn họ. Nếu không có Vương Trường Sinh chắn đi đại bộ phận thương tổn, Uông Như Yên chưa chắc chịu được.

Nói cũng kỳ quái, chính mắt bọn họ chứng kiến lôi kiếp kết anh của Tử Nguyệt tiên tử, cũng không xuất hiện Tam sắc thần lôi.

Chẳng lẽ là do bọn họ đồng thời kết anh? Lôi kiếp kết anh cũng lớn hơn một chút?

Vương Thanh Thiến phi đến trước mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, có chút khẩn trương hỏi: “Cha, nương, hai người không có việc gì chứ!”

“Chúng ta không có việc gì, không nghĩ tới việc đồng thời đưa tới lôi kiếp Nguyên Anh.”

Vương Trường Sinh lắc đầu, cười nói.

Hồi tưởng quá trình kết anh, trên mặt Vương Trường Sinh không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook