Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1389: Khối Thiết Cổ Quái
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Không có người tiến lên trao đổi, Vương Thanh Sơn hơi trầm ngâm, lại nói: “Đổi lấy luyện khí tài liệu và tài liệu chế phù bậc ba trở lên.”
Vương Thanh Sơn và Uông Như Yên kết anh, Vương Thanh Sơn vẫn muốn chuẩn bị một món hạ lễ thật tốt.
“Vương đạo hữu, ngươi xem khối Hoả ly thạch này thích hợp hay không? Hoàng mỗ muốn viên yêu đan thuộc tính thổ.”
Hoàng Phú Quý truyền âm nói, đưa cho Vương Thanh Sơn một cái hộp ngọc màu đỏ. Vương Thanh Sơn mở ra hộp ngọc, đưa mắt nhìn lướt qua. Bên trong có một khối linh thạch màu đỏ, trong suốt trong sáng, giống như lưu ly vậy.
Vương Thanh Sơn thực sảng khoái đáp ứng xuống dươi, Hoả ly thạch là tài liệu luyện chế pháp bảo thuộc tính hoả tốt nhất.
Vương Thanh Sơn trở lại chỗ ngồi, những người khác lục tục tiến lên trao đổi.
Sau nửa canh giờ, trao đổi hội chấm dứt. Mọi người bắt đầu thảo luận, trao đổi với nhau tâm đắc tu luyện.
Triệu Văn Bân dẫn đầu lên tiếng. Hắn tu luyện là công pháp Nho đạo, chủ trương nhập thế. Có không ít người tu tiên ở đây có thể tham khảo.
Triệu Văn Bân biết tu sĩ Đông Hoang đa số đều phản cảm với vương đạo, cũng không nói nhiều lắm về vương đạo. Đơn giản nói một chút tâm đắc tu luyện của mình. Giọng điệu hắn vừa chuyển, nhìn về phía Vương Thanh Sơn, cười nói: “Vương đạo hữu, tại hạ đã sớm nghe Chu Vân Tiêu Chu đạo hữu nhắc đến ngươi. Hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật.”
Vương Thanh Sơn hơi sửng sốt, tò mò hỏi: “Sao vậy? Triệu đạo hữu quen biết với Chu đạo hữu?”
“Tại hạ từng đi theo phụ vương đi sứ tới vương triều Đại Yến, có gặp Chu đạo hữu vài lần, nói chuyện phiếm vài câu. Vương đạo hữu, Chu đạo hữu khen ngươi không dứt miệng. Tuyên bố nhất định sẽ đánh bại ngươi. Chu đạo hữu và Thất Tuyệt đao hoàng như là cùng một khuôn khắc ra, trong mắt chỉ có đệ nhất.”
Người nói vô tình, người nghe có tâm. Kim Đan tu sĩ ở đây đều đến từ những thế lực khác nhau. Thời gian bọn họ tiến vào Kim Đan kỳ cũng chưa bao lâu, hàng năm bế quan tu luyện, cũng không rõ ràng chuyện của Vương Thanh Sơn và Chu Vân Tiêu. Nhưng đại danh của Thất Tuyệt đao hoàng, bọn họ nghe như sấm đánh bên tai.
Thất Tuyệt đao hoàng được xưng là đệ nhất Nguyên Anh kỳ của tu tiên giới Trung Nguyên. Khiêu chiến Nguyên Anh tu sĩ khắp nơi, chưa từng thất bại. Nhưng hắn hành tung bất định, đại đa số người tu tiên chỉ nghe đến kỳ danh, rất ít người có thể thấy được người thật.
Đệ tử ký danh của Thất Tuyệt đao hoàng là Chu Vân Tiêu khen Vương Thanh Sơn không dứt miệng. Vô hình trung nâng lên thân phận của Vương Thanh Sơn. Đương nhiên, chẳng mấy Kim Đan tu sĩ ở đây biết đến sự tồn tại của Thanh Liên tiên lữ, càng đừng nói bọn họ biết quan hệ của Vương Thanh Sơn với Thanh Liên tiên lữ.
Vương Thanh Sơn đương nhiên không tin tưởng lời nói này của Triệu Văn Bân. Hiểu biết của hắn đối với Chu Vân Tiêu, người này nói không nhiều lắm, không có khả năng khen Vương Thanh Sơn không dứt miệng. Mỗi một Kim Đan tu sĩ kiệt xuất đều có một loại tự tin đến cực đoan đối với bản thân. Bọn họ sẽ thừa nhận ưu tú của người khác, nhưng sẽ không khen không dứt miệng bọn họ.
Vương Thanh Sơn thừa nhận Chu Vân Tiêu ưu tú, hắn cũng sẽ không khen không dứt miệng Chu Vân Tiêu. Không phải vì hắn lòng dạ hẹp hòi, mà là vì không cần thiết.
“Triệu đạo hữu khen sai rồi, Triệu đạo hữu thân là vương tộc của vương triều Đại Chu, không biết có tham chiến hay không?”
Vương Thanh Sơn dời đi đề tài, không muốn nhiều lời với đề tài này.
“Yêu tộc thèm khát đất đai Nhân tộc, Triệu mỗ cho dù bất tài, cũng nguyện tận hết sức mình.”
Bảy đại tiên môn đồng ý, nếu đánh bại Yêu tộc, có thể xuất ra một bộ phận địa bàn giao cho vương triều Đại Chu thống trị. Để bọn họ ở địa bàn khống chế thi hành vương đạo. Nếu không như thế, vương triều Đại Chu cũng sẽ không xuất binh. Văn nhân thích mặt mũi, đều thích thiếp vàng lên mặt.
Vương Thanh Sơn mỉm cười, không nói gì thêm. Hắn đương nhiên rõ ràng, nếu không có lợi ích thật sự, vương triều Đại Chu không có khả năng sẽ xuất binh.
Một lúc lâu sau, trao đổi hội kết thúc, chúng tu sĩ lục tục rời khỏi. Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi cũng rời khỏi hội trường.”
“Thanh Sơn ca ca, mới mở một nhà binh khí điếm, không thiếu phi kiếm tốt nhất, chúng ta đi xem một chút đi!”
“Không cần, ta còn có chút việc cần xử lý, ngươi không cần đi theo ta.”
Vương Thanh Sơn uyển chuyển cự tuyệt, bước nhanh theo hướng Hoàng Phú Quý: “Hoàng đạo hữu, dừng bước.”
“Vương đạo hữu, ngươi có chuyện gì sao?”
Hoàng Phú Quý híp hai mắt nói, sắc mặt nịnh nọt.
“Có chút việc muốn nói cùng ngươi. Đến chỗ của ta nói chuyện, như thế nào?”
Hoàng Phú Quý không cự tuyệt, đáp ứng xuống dưới.
Không qua bao lâu, bọn họ trở lại chỗ ở của Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn pha một bình linh trà cho Hoàng Phú Quý, cấp Hoàng Phú Quý châm trà, nhiệt tình mở lời: “Hoàng dạo hữu, nếm thử Bách hoa linh trà, hương vị cũng không tệ lắm.”
Hai mắt Hoàng Phú Quý híp thành một đường nhỏ, cười nói: “Vương đạo hữu, có việc cứ nói thẳng, ta không khát. Ta và Vương tiền bối cũng có quen biết, chỉ cần trong phạm vi năng lực của Hoàng mỗ, lão phu tuyệt không từ chối.”
“Hoàng đạo hữu, trên người ngươi có đồ gì hữu dụng đối với kiếm tu không? Ví dụ như kiếm đồ, kiếm phổ?”
Vương Thanh Sơn thẳng thắn nhìn Hoàng Phú Quý, mãn nhãn chờ mong. Hoàng Phú Quý ngay cả bí phù độc nhất vô nhị của đại phái Bắc Cương Thánh Phù cung cũng có. Có được mấy tấm kiếm đồ, kiếm phổ cũng không kig quái. Vương Thanh Sơn cũng có chút tò mò, sao Hoàng Phú Quý có thể có được năng lực lớn như vậy.”
“Đồ vật hữu dụng đối với kiếm tu? Đợi một chút, lão phu tìm một chút.”
Hoàng Phú Quý lấy ra từ trong lòng một chỗi trữ vật châu thật lớn. Chuỗi trữ vật châu xâu thành từ hơn trăm viên.
Vương Thanh Sơn và Uông Như Yên kết anh, Vương Thanh Sơn vẫn muốn chuẩn bị một món hạ lễ thật tốt.
“Vương đạo hữu, ngươi xem khối Hoả ly thạch này thích hợp hay không? Hoàng mỗ muốn viên yêu đan thuộc tính thổ.”
Hoàng Phú Quý truyền âm nói, đưa cho Vương Thanh Sơn một cái hộp ngọc màu đỏ. Vương Thanh Sơn mở ra hộp ngọc, đưa mắt nhìn lướt qua. Bên trong có một khối linh thạch màu đỏ, trong suốt trong sáng, giống như lưu ly vậy.
Vương Thanh Sơn thực sảng khoái đáp ứng xuống dươi, Hoả ly thạch là tài liệu luyện chế pháp bảo thuộc tính hoả tốt nhất.
Vương Thanh Sơn trở lại chỗ ngồi, những người khác lục tục tiến lên trao đổi.
Sau nửa canh giờ, trao đổi hội chấm dứt. Mọi người bắt đầu thảo luận, trao đổi với nhau tâm đắc tu luyện.
Triệu Văn Bân dẫn đầu lên tiếng. Hắn tu luyện là công pháp Nho đạo, chủ trương nhập thế. Có không ít người tu tiên ở đây có thể tham khảo.
Triệu Văn Bân biết tu sĩ Đông Hoang đa số đều phản cảm với vương đạo, cũng không nói nhiều lắm về vương đạo. Đơn giản nói một chút tâm đắc tu luyện của mình. Giọng điệu hắn vừa chuyển, nhìn về phía Vương Thanh Sơn, cười nói: “Vương đạo hữu, tại hạ đã sớm nghe Chu Vân Tiêu Chu đạo hữu nhắc đến ngươi. Hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật.”
Vương Thanh Sơn hơi sửng sốt, tò mò hỏi: “Sao vậy? Triệu đạo hữu quen biết với Chu đạo hữu?”
“Tại hạ từng đi theo phụ vương đi sứ tới vương triều Đại Yến, có gặp Chu đạo hữu vài lần, nói chuyện phiếm vài câu. Vương đạo hữu, Chu đạo hữu khen ngươi không dứt miệng. Tuyên bố nhất định sẽ đánh bại ngươi. Chu đạo hữu và Thất Tuyệt đao hoàng như là cùng một khuôn khắc ra, trong mắt chỉ có đệ nhất.”
Người nói vô tình, người nghe có tâm. Kim Đan tu sĩ ở đây đều đến từ những thế lực khác nhau. Thời gian bọn họ tiến vào Kim Đan kỳ cũng chưa bao lâu, hàng năm bế quan tu luyện, cũng không rõ ràng chuyện của Vương Thanh Sơn và Chu Vân Tiêu. Nhưng đại danh của Thất Tuyệt đao hoàng, bọn họ nghe như sấm đánh bên tai.
Thất Tuyệt đao hoàng được xưng là đệ nhất Nguyên Anh kỳ của tu tiên giới Trung Nguyên. Khiêu chiến Nguyên Anh tu sĩ khắp nơi, chưa từng thất bại. Nhưng hắn hành tung bất định, đại đa số người tu tiên chỉ nghe đến kỳ danh, rất ít người có thể thấy được người thật.
Đệ tử ký danh của Thất Tuyệt đao hoàng là Chu Vân Tiêu khen Vương Thanh Sơn không dứt miệng. Vô hình trung nâng lên thân phận của Vương Thanh Sơn. Đương nhiên, chẳng mấy Kim Đan tu sĩ ở đây biết đến sự tồn tại của Thanh Liên tiên lữ, càng đừng nói bọn họ biết quan hệ của Vương Thanh Sơn với Thanh Liên tiên lữ.
Vương Thanh Sơn đương nhiên không tin tưởng lời nói này của Triệu Văn Bân. Hiểu biết của hắn đối với Chu Vân Tiêu, người này nói không nhiều lắm, không có khả năng khen Vương Thanh Sơn không dứt miệng. Mỗi một Kim Đan tu sĩ kiệt xuất đều có một loại tự tin đến cực đoan đối với bản thân. Bọn họ sẽ thừa nhận ưu tú của người khác, nhưng sẽ không khen không dứt miệng bọn họ.
Vương Thanh Sơn thừa nhận Chu Vân Tiêu ưu tú, hắn cũng sẽ không khen không dứt miệng Chu Vân Tiêu. Không phải vì hắn lòng dạ hẹp hòi, mà là vì không cần thiết.
“Triệu đạo hữu khen sai rồi, Triệu đạo hữu thân là vương tộc của vương triều Đại Chu, không biết có tham chiến hay không?”
Vương Thanh Sơn dời đi đề tài, không muốn nhiều lời với đề tài này.
“Yêu tộc thèm khát đất đai Nhân tộc, Triệu mỗ cho dù bất tài, cũng nguyện tận hết sức mình.”
Bảy đại tiên môn đồng ý, nếu đánh bại Yêu tộc, có thể xuất ra một bộ phận địa bàn giao cho vương triều Đại Chu thống trị. Để bọn họ ở địa bàn khống chế thi hành vương đạo. Nếu không như thế, vương triều Đại Chu cũng sẽ không xuất binh. Văn nhân thích mặt mũi, đều thích thiếp vàng lên mặt.
Vương Thanh Sơn mỉm cười, không nói gì thêm. Hắn đương nhiên rõ ràng, nếu không có lợi ích thật sự, vương triều Đại Chu không có khả năng sẽ xuất binh.
Một lúc lâu sau, trao đổi hội kết thúc, chúng tu sĩ lục tục rời khỏi. Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi cũng rời khỏi hội trường.”
“Thanh Sơn ca ca, mới mở một nhà binh khí điếm, không thiếu phi kiếm tốt nhất, chúng ta đi xem một chút đi!”
“Không cần, ta còn có chút việc cần xử lý, ngươi không cần đi theo ta.”
Vương Thanh Sơn uyển chuyển cự tuyệt, bước nhanh theo hướng Hoàng Phú Quý: “Hoàng đạo hữu, dừng bước.”
“Vương đạo hữu, ngươi có chuyện gì sao?”
Hoàng Phú Quý híp hai mắt nói, sắc mặt nịnh nọt.
“Có chút việc muốn nói cùng ngươi. Đến chỗ của ta nói chuyện, như thế nào?”
Hoàng Phú Quý không cự tuyệt, đáp ứng xuống dưới.
Không qua bao lâu, bọn họ trở lại chỗ ở của Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn pha một bình linh trà cho Hoàng Phú Quý, cấp Hoàng Phú Quý châm trà, nhiệt tình mở lời: “Hoàng dạo hữu, nếm thử Bách hoa linh trà, hương vị cũng không tệ lắm.”
Hai mắt Hoàng Phú Quý híp thành một đường nhỏ, cười nói: “Vương đạo hữu, có việc cứ nói thẳng, ta không khát. Ta và Vương tiền bối cũng có quen biết, chỉ cần trong phạm vi năng lực của Hoàng mỗ, lão phu tuyệt không từ chối.”
“Hoàng đạo hữu, trên người ngươi có đồ gì hữu dụng đối với kiếm tu không? Ví dụ như kiếm đồ, kiếm phổ?”
Vương Thanh Sơn thẳng thắn nhìn Hoàng Phú Quý, mãn nhãn chờ mong. Hoàng Phú Quý ngay cả bí phù độc nhất vô nhị của đại phái Bắc Cương Thánh Phù cung cũng có. Có được mấy tấm kiếm đồ, kiếm phổ cũng không kig quái. Vương Thanh Sơn cũng có chút tò mò, sao Hoàng Phú Quý có thể có được năng lực lớn như vậy.”
“Đồ vật hữu dụng đối với kiếm tu? Đợi một chút, lão phu tìm một chút.”
Hoàng Phú Quý lấy ra từ trong lòng một chỗi trữ vật châu thật lớn. Chuỗi trữ vật châu xâu thành từ hơn trăm viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.