Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1388: Phá Huyễn Phù (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Đổi lấy linh trúc có tuổi thọ cao, linh trúc dưới sáu trăm năm không cần xuất ra. Mặt khác, những linh trúc tầm thường cũng không cần lấy ra.”

Giọng điệu Liễu Vân Dương bình thản ôn hoà.

“Liễu đạo hữu, ngươi chỉ đổi linh trúc? Phù triện hoặc đan được được không?”

“Có kiếm là đủ rồi, những thứ khác ta không cần.”

Nghe giọng điệu của hắn, tựa như một vị kiếm si, trong mắt chỉ có phi kiếm.

Vương Thanh Sơn cũng là kiếm tu, nhưng quan niệm của hắn và Liễu Vân Dương không giống nhau. Phàm là việc gì cũng có lợi có hại, kiếm tu tuy thế công sắc bén, nhưng mà lực phòng ngự cũng không thể thiếu.

Vương Thanh Sơn đứng dậy, đi đến trước mặt Liễu Vân Dương. Ánh mắt dừng trên một bình sứ màu xanh, cất lời: “Liễu đạo hữu, ở trong đây là đan dược gì?”

“Hoá giao đan, có ba viên. Hoá giao đan dùng nội đan của tam giai thượng phẩm thanh giao luyện chế thành. Linh thú mãng xà dùng có thể đề cao tỷ lệ hoá giao, giao long ăn vào cũng có không ít công hiệu.”

Lời này rơi xuống, nhiều Kim Đan tu sĩ đi lên phía trước, truyền âm trao đổi.

“Liễu đạo hữu, đây là một gốc Tuyết vân trúc tám trăm năm, ý của ngươi như thế nào?”

Vương Thanh Sơn lấy ra một hộp gấm màu xanh, đưa cho Liễu Vân Dương.

Vương Trường Sinh nhờ Mạnh Thiên Chính đưa cho Vương Thanh Sơn không ít tài nguyên tu tiên. Trong đó có một gốc linh trúc tám trăm năm thuộc tính băng. Vương Thanh Sơn không dùng được, vừa hay có thể dùng để trao đổi.

Hắn không dùng được Hoá giao đan này, nhưng Vương Thanh Linh dùng được.



Liễu Vân Dương mở ra hộp gấm, đảo ánh mắt qua rồi cầm lấy bình sứ màu xanh đưa cho Vương Thanh Sơn, rồi nói: “Của ngươi, Vương đạo hữu nếu có rảnh, chúng ta ra bên ngoài luận bàn một chút.”

“Không thành vấn đề, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút thần thông của Liễu đạo hữu.”

Vương Thanh Sơn nhận lấy Hoá giao đan, đáp ứng xuống dưới.

Trở lại chỗ ngồi, Liễu Mị Nhi tò mò truyền âm hỏi: “Thanh Sơn ca ca, ngươi có nuôi dưỡng linh thú dạng mãng xà sao?”

“Giúp tộc muội của ta mua.”

Vương Thanh Sơn truyền âm giải thích, giọng điệu bình thản.

Liễu Mị Nhi “Ồ” một tiếng, không nói gì thêm. Nàng cũng đi lên phía trước, lấy ra đồ trao đổi.

“Những tài liệu này đổi lấy hạt giống kỳ hoa dị thảo, linh mộc có tuổi cũng được, linh mộc dưới sáu trăm năm không đổi.”

Hoàng Phú Quý đi lên phía trước, lấy ra một hộp ngọc đưa cho Liễu Mị Nhi, truyền âm nói: “Liễu tiên tử, đây là hạt giống Kim nguyệt lôi đằng. Hoàng mỗ muốn đổi tấm da thú thuộc tính thổ kia. Ngươi xem xem có thích hợp hay không.”

Liễu Mị Nhi mở ra hộp ngọc thì thấy bên trong có ba hạt giống có hồ quang mỏng manh màu bạc. Nàng gật gật đầu, đáp ứng trao đổi.

Liễu Mị Nhi trao đổi được hai loại tài liệu, tài liệu những người khác lấy ra đều không hợp tâm ý của nàng, nên không trao đổi.

Sau khi nàng trở lại chỗ ngồi, Hoàng Phú Quý đi lên phía trước bàn tròn, lấy ra mấy chục món tài liệu. Có pháp bảo, đan dược, phù triện. Đương nhiên, còn có mấy khối trận bàn, trận kỳ bị tổn hại, pháp y bị tàn phá.

“Hoàng Phú Quý, đồ vật rách nát như thế này ngươi cũng lấy ra trao đổi? Không thấy khó coi sao?”

Tôn Vũ Lang cau mày nói.



Hoàng Phú Quý ngượng ngùng cười đáp lời: “Có rách nát hay không, các vị đạo hữu nhìn ra được. Hoàng mỗ cũng không phải cường mua cường bán, để ý thì trao đổi, chướng mắt thì bỏ qua.”

Tôn Vũ Lang khẽ hừ một tiếng, chỉ vào một tấm phù triện ố màu hỏi: “Đây là phù triện gì? Sao lão phu chưa bao giờ thấy qua?”

Bên ngoài phù triện màu vàng xuất hiện đồ án hình hoa cỏ, khi thì xuất hiện đồ án hình yêu thú, khi lại xuất hiện đồ án hình người, mười phần cổ quái.

Hpq cười đắc ý nói: “Hỏi rất hay, đây là độc môn bí truyền của đại phái Bắc Cương Thánh phù môn, Phá huyễn phù. Khắc chế đại bộ phận ảo thuật, nghe nói có một vị Yêu tộc gọi là Bạch Linh Nhi, tinh thông ảo thuật, diệt giết nhiều Kim Đan tu sĩ. Hoàng mỗ nhiều lần trắc trở mới có được một tấm Phá huyễn phù. Phù này là thượng phẩm linh phù bậc ba, hẳn là có thể khắc chế ảo thuật của Bạch Linh Nhi. Các vị cũng không nên bỏ qua, đổi lấy đan dược bậc ba giúp tinh tiến pháp lực.”

“Theo ta được biết, Thánh phù cung là một trong mười đại môn phái Bắc Cương, Phá huyễn phù là độc môn bí phù của bọn hắn, không dễ dàng bán ra. Hoàng đạo hữu lại có thể có được một tấm Phá huyễn phù?”

Triệu Văn Bân tò mò hỏi, Bạch Linh Nhi chiếm hết nổi bậc trong đại chiến. Nhiều Kim Đan tu sĩ đều chết trên tay Bạch Linh Nhi, Kim Đan tu sĩ ở tiền tuyến hận thấu xương Bạch Linh Nhi, nhưng lại không có người có thể phòng được ảo thuật của Bạch Linh Nhi.

“Khụ khụ, Phá huyễn phù này lão phu có được từ động phủ của cổ tu sĩ. Lúc trước còn có một tấm kiếm đồ, nhưng đã bán đi rồi, chỉ còn lại một tấm phá huyễn phù này thôi.”

Vương Thanh Sơn có chút động tâm, nâng bước đi lên. Nhiều vị Kim Đan tu sĩ cũng tiến lên phía trước, truyền âm với Hoàng Phú Quý.

Vương Thanh Sơn không có đan dược bậc ba giúp tinh tiến pháp, nhưng hắn có một món pháp bảo phòng ngự dùng để trao đổi. Hoàng Phú Quý sợ chết nên đồng ý trao đổi.

Đương nhiên, Hoàng Phú Quý sở dĩ đồng ý trao đổi cũng là vì mục đích muốn giao hảo với Vương Thanh Sơn. Bằng không, hắn chưa chắc sẽ cùng Vương Thanh Sơn trao đổi.

Đồ vật Hoàng Phú Quý lấy ra đặc biệt nhiều, trao đổi mấy chục thứ, để cho không ít người quen biết hắn phải tròn mắt. Bọn họ coi như rõ ràng vì sao Tôn Vũ Lang nói nếu Hoàng Phú Quý nghèo, tên của hắn đảo lộn lại viết.

Hoàng Phú Quý giả nghèo, hắn thật ra là một phú lưu.

Vương Thanh Sơn đi lên phía trước, lấy ra mấy chục món đồ, có yêu đan bậc ba, luyện khí tài liệu, đan dược,… Hắn cần trao đổi những thứ có hữu ích đối với kiếm tu, các loại linh thuật kiếm đạo công kích. Những người khác đừng nói không có, có cũng không có khả năng sẽ cùng hắn trao đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook