Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1413: Kim Lân Tộc (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Oành đùng đùng!
Âm ba màu lam xẹt qua miệng núi lửa, non nửa toà núi lửa trực tiếp vỡ tạc ra, hoá thành bột phấn, bộc phát ra một cỗ lớn bụi đất.
Một con dấu ánh vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, nên ở trên núi lửa.
Oành đùng đùng!
Cả toà núi lửa bị xé toạc, mặt ngoài xuất hiện khe hở lớn. Lượng lớn nham thạch nóng chảy phun trào. Nơi nào nham thạch đi qua, mặt đất dấy lên hừng hực lửa lớn.
Một cái mê nhĩ Nguyên Anh ôm một cây búa nhỏ màu đỏ, bay về hướng trời cao.
Nó còn chưa bay được quá xa, một trận âm ba màu lam thổi quét tới, mê nhĩ Nguyên Anh tứ phân ngũ liệt. Hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.
Oành đùng đùng!
Một quả hoả cầu thật lớn từ bên trong núi lửa bay ra, rất nhanh bay về hướng Vương Trường Sinh.
Không qua bao lâu, hoả cầu màu đỏ ngã nhào trước mặt Vương Trường Sinh.
Sau đó chợt vỡ tạc ra, Song đồng thử từ bên trong chui ra, thi thể của Viêm Lịch cũng ở bên trong.
Song đồng thử nhanh chóng đi đến trên vai Vương Trường Sinh, trong miệng phát ra tiếng kêu chít chít. Tựa như đang tranh công với Vương Trường Sinh vậy.
Vong Trần hoà thượng thấy một màn như vậy, ý thức không ổn, vội vàng lấy ra một ngọc toa màu vàng dải tầm thướng. Sau đó hoá thành một đạo độn quang kim sắc phá không mà đi.
“Tới lúc này còn muốn chạy? Ở lại cho ta!”
Vương Trường Sinh hét lớn một tiếng, lam quang thanh thân đại trướng Nước biển kịch liệt quay cuồng, sóng biển dâng lên cao hơn trăm trượng cao, hoá thành một cỗ nước lũ màu lam, nhầm về phía Vong Trần hoà thượng.
Một trận phạn âm hướng khỏi, bay ra một cỗ âm ba màu vàng, nước lũ màu lam bị đánh vỡ nát.
Sắc mặt Uông Như Yên lạnh lùng, mười ngón tay ngọc nhanh chóng xẹt qua cầm huyền, tiếng đàn trở nên dồn dập.
Tốc độ xoay tròn của nước biển trở nên nhanh hơn không chỉ gấp đôi. Ngọc toa màu vàng xoay tròn tại chỗ, bị một cỗ hấp lực mạnh mẽ hút ngọc toa và cả Vong Trần hoà thượng vào bên trong lốc xoáy màu lam.
Vong Trần hoà thượng lòng nóng như lửa đốt, dưới sự ảnh hưởng của tiếng đàn. Tâm thần hắn không yên, cảm thấy thực bực bội.
Một trận tiếng cầm có chút thê lương vang lên, Vong Trần hoà thượng cảm giác lâm vào thế hạ phong. Kẻ địch không thể đối kháng, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ. Trên đời không còn gì để cho hắn lưu luyến. Hắn không muốn phản kháng, cứ để mặc cho đối phương giết hắn.
Linh thuật Đại bi tiên âm.
Hư không trên đỉnh đầu Vong Trần hoà thượng xuất hiện một trận gợn sóng, một cái cự chưởng hơn ba mươi trượng xuất hiện giữa không gian trống rỗng. Cự chưởng tràn ngập hồ quang màu lam, hung hăng chụp lấy Vong Trần hoà thượng.
Vang lên một tiếng hét thảm, thân thể Vong Trần hoà thượng rất nhanh rơi vào bên trong lốc xoáy, bị lốc xoáy cắn nuốt.
Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, bên trong nước biển sáng lên chín đạo cột sáng màu lam. Nước biển chuyển động với tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp bội. Khí lưu mạnh mẽ xuất hiện giữa không gian trống rỗng, cả toà Hoả Ưng đảo kịch liệt chớp động, giống như bị khí lưu mạnh mẽ cuốn vào bên trong lốc xoáy màu lam. Lớp màn màu đỏ vặn vẹo biến hình, tựa như cũng bị xé toạc ra.
Oành đùng đùng!
Một tiếng nổ vang lên, lốc xoáy màu làm chợt vỡ tạc ra. Khí lưu mạnh mẽ khuếch tán ra tứ phương tám hướng.
Không qua bao lâu, sóng êm biển lặng, ánh nắng tươi sáng.
Kim quang chợt loé, một cái mê nhĩ Nguyên Anh ôm một chuỗi phật châu màu vàng từ đáy biển bay ra, bay về hướng trời cao.
Mê nhĩ Nguyên Anh còn chưa bay được quá xa, một viên cầu màu đen từ trên trời giáng xuống, phun ra một mảng lớn sáng mờ màu đen. Che kín mê nhĩ Nguyên Anh, thu nó đi vào. Phật châu màu vàng rớt xuống đáy biển.
Một đạo tiếng viên hầu vang lên, Trấn hải viên chi ra từ đáy biển. Cầm trên tay một trữ vật giới màu vàng mà một chuỗi phật châu màu vàng.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói lại, nếu không phải Viêm Lịch e sợ không ra, để cho Uông Như Yên an tâm đàn tấu, những Man tộc Kim Đan kỳ cũng không dễ chết như vậy. Nếu Viêm Lịch dẫn theo mọi người giết ra ngoài, kết quả còn khó mà nói. Đổi một góc độ mà nói, nếu Vương Trường Sinh là Viêm Lịch, hắn cũng sẽ không tự tiện xuất kích, ai biết kẻ địch có bao nhiêu người.
Lần này giết hai Nguyên Anh tu sĩ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều bị thương. Thương thế của Vương Trường Sinh tương đối nghiêm trọng, nhưng cũng không thương đến nguyên khí.
“Phu nhân, chúng ta tu chỉnh một chút. Trước tiên luyện hoá pháp bảo hữu dụng, sau đó hẵng hội hợp cùng bọn Hàn phu nhân.”
Hai Nguyên Anh tu sĩ trên người có không ít vật quý giá, Vương Trường Sinh không vội hội họp cùng những người khác. Luyện hoá vài món bảo vật, có thể đề cao chiến lực của bản thân.
Chỉ tính pháp bảo bậc hai đã có tới tám món, ngoại trừ một món là pháp bảo phòng ngự. Còn có hai kiện pháp bảo hợp với tâm ý Vương Trường Sinh.
Khoá linh châu, có thể giam cầm pháp lực của kẻ địch. Cũng may bọn họ đảo khách thành chủ, lợi dụng trận pháp đối phó với Vong Trần hoà thượng. Nếu không có trận pháp, một khi bọn họ bị Khoá linh châu giam cầm, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Phục kình cung, lầ pháp bảo công kích cự ly xa.
Người tu tiên khống chế pháp bảo công kích kẻ địch, nhưng tốc độ của pháp bảo sẽ không quá nhanh. Pháp bảo loại trường cung, tốc độ công kích rất nhanh, nháy mắt có thể xuất hiện trước mặt kẻ địch.
Mũi tên là pháp bảo thuộc tính hoả, Vương Trường Sinh không tiện sử dụng, hắn có thể tự tạo ra mũi tên thuộc tính băng.
Thực lực cá nhân của Uông Như Yên không msnjh, Vương Trường Sinh đưa Khoá linh châu cho nàng sử dụng.
Ngoại trừ pháp bảo bậc hai, còn có không ít đồ vật. Chỉ mới tính linh thạch đã có hơn hai trăm vạn. Vương Trường Sinh lấy từ trữ vật giới của Vong Trần hoà thượng ra không ít vật dâm loạn. Hợp hoan tán, thuật thải âm bổ dương, kim thương bất đảo hoàn,… Nhìn không ra được, tên hoà thượng này là một con sắc quỷ. Trừ bỏ những thứ này, còn có một ít Kim cương sa.
Âm ba màu lam xẹt qua miệng núi lửa, non nửa toà núi lửa trực tiếp vỡ tạc ra, hoá thành bột phấn, bộc phát ra một cỗ lớn bụi đất.
Một con dấu ánh vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, nên ở trên núi lửa.
Oành đùng đùng!
Cả toà núi lửa bị xé toạc, mặt ngoài xuất hiện khe hở lớn. Lượng lớn nham thạch nóng chảy phun trào. Nơi nào nham thạch đi qua, mặt đất dấy lên hừng hực lửa lớn.
Một cái mê nhĩ Nguyên Anh ôm một cây búa nhỏ màu đỏ, bay về hướng trời cao.
Nó còn chưa bay được quá xa, một trận âm ba màu lam thổi quét tới, mê nhĩ Nguyên Anh tứ phân ngũ liệt. Hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.
Oành đùng đùng!
Một quả hoả cầu thật lớn từ bên trong núi lửa bay ra, rất nhanh bay về hướng Vương Trường Sinh.
Không qua bao lâu, hoả cầu màu đỏ ngã nhào trước mặt Vương Trường Sinh.
Sau đó chợt vỡ tạc ra, Song đồng thử từ bên trong chui ra, thi thể của Viêm Lịch cũng ở bên trong.
Song đồng thử nhanh chóng đi đến trên vai Vương Trường Sinh, trong miệng phát ra tiếng kêu chít chít. Tựa như đang tranh công với Vương Trường Sinh vậy.
Vong Trần hoà thượng thấy một màn như vậy, ý thức không ổn, vội vàng lấy ra một ngọc toa màu vàng dải tầm thướng. Sau đó hoá thành một đạo độn quang kim sắc phá không mà đi.
“Tới lúc này còn muốn chạy? Ở lại cho ta!”
Vương Trường Sinh hét lớn một tiếng, lam quang thanh thân đại trướng Nước biển kịch liệt quay cuồng, sóng biển dâng lên cao hơn trăm trượng cao, hoá thành một cỗ nước lũ màu lam, nhầm về phía Vong Trần hoà thượng.
Một trận phạn âm hướng khỏi, bay ra một cỗ âm ba màu vàng, nước lũ màu lam bị đánh vỡ nát.
Sắc mặt Uông Như Yên lạnh lùng, mười ngón tay ngọc nhanh chóng xẹt qua cầm huyền, tiếng đàn trở nên dồn dập.
Tốc độ xoay tròn của nước biển trở nên nhanh hơn không chỉ gấp đôi. Ngọc toa màu vàng xoay tròn tại chỗ, bị một cỗ hấp lực mạnh mẽ hút ngọc toa và cả Vong Trần hoà thượng vào bên trong lốc xoáy màu lam.
Vong Trần hoà thượng lòng nóng như lửa đốt, dưới sự ảnh hưởng của tiếng đàn. Tâm thần hắn không yên, cảm thấy thực bực bội.
Một trận tiếng cầm có chút thê lương vang lên, Vong Trần hoà thượng cảm giác lâm vào thế hạ phong. Kẻ địch không thể đối kháng, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ. Trên đời không còn gì để cho hắn lưu luyến. Hắn không muốn phản kháng, cứ để mặc cho đối phương giết hắn.
Linh thuật Đại bi tiên âm.
Hư không trên đỉnh đầu Vong Trần hoà thượng xuất hiện một trận gợn sóng, một cái cự chưởng hơn ba mươi trượng xuất hiện giữa không gian trống rỗng. Cự chưởng tràn ngập hồ quang màu lam, hung hăng chụp lấy Vong Trần hoà thượng.
Vang lên một tiếng hét thảm, thân thể Vong Trần hoà thượng rất nhanh rơi vào bên trong lốc xoáy, bị lốc xoáy cắn nuốt.
Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, bên trong nước biển sáng lên chín đạo cột sáng màu lam. Nước biển chuyển động với tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp bội. Khí lưu mạnh mẽ xuất hiện giữa không gian trống rỗng, cả toà Hoả Ưng đảo kịch liệt chớp động, giống như bị khí lưu mạnh mẽ cuốn vào bên trong lốc xoáy màu lam. Lớp màn màu đỏ vặn vẹo biến hình, tựa như cũng bị xé toạc ra.
Oành đùng đùng!
Một tiếng nổ vang lên, lốc xoáy màu làm chợt vỡ tạc ra. Khí lưu mạnh mẽ khuếch tán ra tứ phương tám hướng.
Không qua bao lâu, sóng êm biển lặng, ánh nắng tươi sáng.
Kim quang chợt loé, một cái mê nhĩ Nguyên Anh ôm một chuỗi phật châu màu vàng từ đáy biển bay ra, bay về hướng trời cao.
Mê nhĩ Nguyên Anh còn chưa bay được quá xa, một viên cầu màu đen từ trên trời giáng xuống, phun ra một mảng lớn sáng mờ màu đen. Che kín mê nhĩ Nguyên Anh, thu nó đi vào. Phật châu màu vàng rớt xuống đáy biển.
Một đạo tiếng viên hầu vang lên, Trấn hải viên chi ra từ đáy biển. Cầm trên tay một trữ vật giới màu vàng mà một chuỗi phật châu màu vàng.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói lại, nếu không phải Viêm Lịch e sợ không ra, để cho Uông Như Yên an tâm đàn tấu, những Man tộc Kim Đan kỳ cũng không dễ chết như vậy. Nếu Viêm Lịch dẫn theo mọi người giết ra ngoài, kết quả còn khó mà nói. Đổi một góc độ mà nói, nếu Vương Trường Sinh là Viêm Lịch, hắn cũng sẽ không tự tiện xuất kích, ai biết kẻ địch có bao nhiêu người.
Lần này giết hai Nguyên Anh tu sĩ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều bị thương. Thương thế của Vương Trường Sinh tương đối nghiêm trọng, nhưng cũng không thương đến nguyên khí.
“Phu nhân, chúng ta tu chỉnh một chút. Trước tiên luyện hoá pháp bảo hữu dụng, sau đó hẵng hội hợp cùng bọn Hàn phu nhân.”
Hai Nguyên Anh tu sĩ trên người có không ít vật quý giá, Vương Trường Sinh không vội hội họp cùng những người khác. Luyện hoá vài món bảo vật, có thể đề cao chiến lực của bản thân.
Chỉ tính pháp bảo bậc hai đã có tới tám món, ngoại trừ một món là pháp bảo phòng ngự. Còn có hai kiện pháp bảo hợp với tâm ý Vương Trường Sinh.
Khoá linh châu, có thể giam cầm pháp lực của kẻ địch. Cũng may bọn họ đảo khách thành chủ, lợi dụng trận pháp đối phó với Vong Trần hoà thượng. Nếu không có trận pháp, một khi bọn họ bị Khoá linh châu giam cầm, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Phục kình cung, lầ pháp bảo công kích cự ly xa.
Người tu tiên khống chế pháp bảo công kích kẻ địch, nhưng tốc độ của pháp bảo sẽ không quá nhanh. Pháp bảo loại trường cung, tốc độ công kích rất nhanh, nháy mắt có thể xuất hiện trước mặt kẻ địch.
Mũi tên là pháp bảo thuộc tính hoả, Vương Trường Sinh không tiện sử dụng, hắn có thể tự tạo ra mũi tên thuộc tính băng.
Thực lực cá nhân của Uông Như Yên không msnjh, Vương Trường Sinh đưa Khoá linh châu cho nàng sử dụng.
Ngoại trừ pháp bảo bậc hai, còn có không ít đồ vật. Chỉ mới tính linh thạch đã có hơn hai trăm vạn. Vương Trường Sinh lấy từ trữ vật giới của Vong Trần hoà thượng ra không ít vật dâm loạn. Hợp hoan tán, thuật thải âm bổ dương, kim thương bất đảo hoàn,… Nhìn không ra được, tên hoà thượng này là một con sắc quỷ. Trừ bỏ những thứ này, còn có một ít Kim cương sa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.