Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1414: Kim Lân Tộc (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Mười mấy viên yêu đan bậc ba, còn có một tấm da thú đặt ở bên trong ngọc hạp màu xanh, bên trên là một bức bản đồ.
“Ồ, đây là linh dịch gì?”
Uông Như Yên cầm trên tay một bình sứ màu trắng, vẻ mặt tò mò. Mở nắp bình sứ, toát ra một cỗ linh khí tinh thuần.
Nàng lấy ra một cái bát sứ trắng, đổ ra một ít chất lỏng màu xanh nhạt, tản mát ra một trận tinh thuần linh khí.
“Hẳn là một loại nguyên liệu luyện đan nào đó! Trước tiên cứ thu lại đã.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đem đồ vật phân loại, thu tốt vào túi. Ngoại trừ tài vật của hai Nguyên Anh tu sĩ, còn có thêm tài vật của hơn mười Kim Đan tu sĩ. Được đến không ít pháp bảo bậc một thuộc tính hoả.
Tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính hoả của Vương gia là Vương Thanh Kỳ và Vương Thanh Thuân, pháp bảo bậc một này có thể cho bọn hắn dùng.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tìm một chỗ an toàn, luyện hoá những pháp bảo thu hoạch được.
Hơn nửa ngày sau, bọn họ hoá thành một đạo độn quang màu lam, bay về hướng xa xa.
Hoả Ly đảo, trên đảo hầu như bị san thành bình địa, không còn một ngọn cỏ. Thiếu phụ váy xanh và lão giả áo bào đỏ đứng ở trên một gò đất thấp bé, ánh mắt âm trầm.
Viêm Phong kích hoạt đại trận hộ tộc, giết hai Nguyên Anh tu sĩ. Bản thân hắn cũng bị thương nặng, lợi dụng độn thuật chạy trốn. Man tộ có hai Nguyên Anh tu sĩ và hơn hai mươi Kim Đan tu sĩ ngã xuống. Bộ lạc Hoả Man có thể xem là đại thương nguyên khí.
Về phần tài vật, thật đúng là không đoạt được bao nhiêu. Viêm Phong tựa như đã sớm tính đến ngày hôm nay, không biết đã đem bảo vật giấu đến nơi nào. Bọn hhoj cũng không cướp đoạt được bao nhiêu tài vật.
Tu sĩ Nhân tộc ngã xuống hai Nguyên Anh tu sĩ và bảy Kim Đan tu sĩ. Man tộc ngã xuống hai Nguyên Anh tu sĩ và hơn hai mươi Kim Đan tu sĩ. Đại tế ti Viêm Phong bị trọng thương, bộ lạc Hoả Man đại thương nguyên khí. Không cần tới mấy trăm năm không thể khôi phục nguyên khí.
Hơn mười đạo độn quang từ xa xa bay tới, dừng ở trên Hoả Ly đảo, chính là đoàn người Vương Trường Sinh.
Bọn họ nhìn thấy Hoả Ly đảo gần như bị san thành bình địa, có chút kinh ngạc.
Vương Trường Sinh có chút may mắn, không phải công kích chủ đạo, nếu không sinh tử thật khó đoán.
Chủ đảo có Nguyên Anh tu sĩ hậu kỳ toạ trấn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thủ, có thể đối kháng với Nguyên Anh trung kỳ, nhưng cũng không dám nắm chắc thắng lợi. Về phần Nguyên Anh hậu kỳ, bọn họ chi có thể chạy trốn.
“Vương đạo hữu, Diệp đạo hữu, chiến quả của các ngươi như thế nào?”
Thiếu phụ váy xanh nhìn về phía đám người Vương Trường Sinh, thuận miệng hỏi.
“Chúng ta làm bị thương nặng chủ đảo Man tộc Nguyên Anh kỳ, diệt giết hơn mười Kim Đan kỳ Man tộc. Chiến quả của Vương đạo hữu khá lớn, bọn họ giết hai Nguyên Anh tu sĩ, trong đó có một người là Vong Trần hoà thượng. Người này có tiếng hung danh dã lâu, nhiều thế lực đều treo giải thưởng lớn để truy bắt. Không nghĩ tới lại bị Vương đạo hữu giết chết.”
Một lão giả áo bào xanh sắc mặt hồng nhuận cười nói, giọng điệu dẫn theo một tia hâm mộ.
Thiếu phụ váy xanh có chút kinh ngạc, xem ra nàng vẫn xem thường Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết hai Nguyên Anh tu sĩ, mà hai người lão giả áo bào xanh cũng là Nguyên Anh tu sĩ, đối phó với một Man tộc Nguyên Anh kỳ chỉ có thể làm đối phương bị thương nặng.
Đương nhiên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên am hiểu hợp kích thuật, lại có đầy đủ pháp bảo, không phải Nguyên Anh tu sĩ nào cũng có thể sánh bằng.
“Diệp đạo hữu khen sai rồi, vì giết bọn hắn, hai vợ chồng chúng ta cũng bị thương. Chiến sự kế tiếp, chỉ sợ khó có thể đảm đương trách nhiệm. Đương nhiên, phối hợp cùng Hàn phu nhân và Trần đạo hữu, kiềm chế hai kẻ địch, hai vợ chồng chúng ta vẫn có thể làm được.”
Vương Trường Sinh mỉm cười nói, hắn cũng không muốn làm thương sứ cho người khác. Bọn họ có thể tiêu diệt Vong Trần hoà thượng, đều là dựa vào Uông Như Yên đổi khách thành chủ, chiếm được toà Hoả Ưng đảo đối địch. Nếu mặt đối mặt, bọn họ chưa chắc là đối thủ của Vong Trần hoà thượng.
Hắn rất rõ ràng, chúng ta nguyện ý hỗ trợ, nhưng chúng ta không đảm đương nổi vị trí chủ lực, xương cứng không dễ gặm.
Uông Như Yên cười thản nhiên, rồi hỏi: “Hàn phu nhân, chiến quả của các ngươi thì sao? Đại tế ti của Hoả Man bộ lạc như thế nào?”
“Hắn bị trọng thương, đã bỏ chạy. Hoả Man bộc lạc đại thương nguyên khí, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Man tộc, chúng ta vẫn nên mau rời khỏi thôi. Nếu để Man tộc chặn đường thì phiền toái. Man tộc hiện chưa thể hợp nhất, nhưng liên hợp đối phó bên ngoài, bọn họ vẫn rất đồng lòng.”
Lão giả áo bào xanh nghe xong lời này, nhất thời nóng nảy cất tiếng hỏi: “Hàn phu nhân, bảo khố Hoả Man tộc đâu? Chúng ta tuy không giết được kẻ địch, nhưng tốt xấu cũng làm đối phương bị thương nặng, dù sao cũng nên nhận được một ít bảo vật chứ!”
“Viêm Phong tựa như sớm có phòng bị, tài vật không biết đã bị hắn giấu đến nơi nào rồi. Trên đảo có bày cấm chế tự bạo, hơn phân nửa toà đảo nhỏ đều bị phá huỷ. Chúng ta không phát hiện bảo khố gì, Diệp đạo hữu nếu không tin, có thể tự mình tra soát.”
Nghe xong lời này, lão giả áo bào xanh có chút thất vọng. Hắn đương nhiên sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy trước mặt nhiều người, để cho một Nguyên Anh hậu kỳ ngượng ngùng.
“Đáng tiếc, một khi đã như vậy, chúng ta sớm một chút rời khỏi đây thôi! Nơi này dù sao cũng là hang ổ Man tộc.”
Đám người Vương Trường Sinh rời khỏi Hoả Ly đảo, biến mất ở phía chân trời.
Hoả Man bộ lạc còn có không ít đảo nhỏ và tộc nhân, bọn họ không đuổi cùng giết tuyệt để tránh chọc giận Viêm Phong, bốn phía trả thù. Chọc giận một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không có vướng bận gì, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
“Ồ, đây là linh dịch gì?”
Uông Như Yên cầm trên tay một bình sứ màu trắng, vẻ mặt tò mò. Mở nắp bình sứ, toát ra một cỗ linh khí tinh thuần.
Nàng lấy ra một cái bát sứ trắng, đổ ra một ít chất lỏng màu xanh nhạt, tản mát ra một trận tinh thuần linh khí.
“Hẳn là một loại nguyên liệu luyện đan nào đó! Trước tiên cứ thu lại đã.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đem đồ vật phân loại, thu tốt vào túi. Ngoại trừ tài vật của hai Nguyên Anh tu sĩ, còn có thêm tài vật của hơn mười Kim Đan tu sĩ. Được đến không ít pháp bảo bậc một thuộc tính hoả.
Tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính hoả của Vương gia là Vương Thanh Kỳ và Vương Thanh Thuân, pháp bảo bậc một này có thể cho bọn hắn dùng.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tìm một chỗ an toàn, luyện hoá những pháp bảo thu hoạch được.
Hơn nửa ngày sau, bọn họ hoá thành một đạo độn quang màu lam, bay về hướng xa xa.
Hoả Ly đảo, trên đảo hầu như bị san thành bình địa, không còn một ngọn cỏ. Thiếu phụ váy xanh và lão giả áo bào đỏ đứng ở trên một gò đất thấp bé, ánh mắt âm trầm.
Viêm Phong kích hoạt đại trận hộ tộc, giết hai Nguyên Anh tu sĩ. Bản thân hắn cũng bị thương nặng, lợi dụng độn thuật chạy trốn. Man tộ có hai Nguyên Anh tu sĩ và hơn hai mươi Kim Đan tu sĩ ngã xuống. Bộ lạc Hoả Man có thể xem là đại thương nguyên khí.
Về phần tài vật, thật đúng là không đoạt được bao nhiêu. Viêm Phong tựa như đã sớm tính đến ngày hôm nay, không biết đã đem bảo vật giấu đến nơi nào. Bọn hhoj cũng không cướp đoạt được bao nhiêu tài vật.
Tu sĩ Nhân tộc ngã xuống hai Nguyên Anh tu sĩ và bảy Kim Đan tu sĩ. Man tộc ngã xuống hai Nguyên Anh tu sĩ và hơn hai mươi Kim Đan tu sĩ. Đại tế ti Viêm Phong bị trọng thương, bộ lạc Hoả Man đại thương nguyên khí. Không cần tới mấy trăm năm không thể khôi phục nguyên khí.
Hơn mười đạo độn quang từ xa xa bay tới, dừng ở trên Hoả Ly đảo, chính là đoàn người Vương Trường Sinh.
Bọn họ nhìn thấy Hoả Ly đảo gần như bị san thành bình địa, có chút kinh ngạc.
Vương Trường Sinh có chút may mắn, không phải công kích chủ đạo, nếu không sinh tử thật khó đoán.
Chủ đảo có Nguyên Anh tu sĩ hậu kỳ toạ trấn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thủ, có thể đối kháng với Nguyên Anh trung kỳ, nhưng cũng không dám nắm chắc thắng lợi. Về phần Nguyên Anh hậu kỳ, bọn họ chi có thể chạy trốn.
“Vương đạo hữu, Diệp đạo hữu, chiến quả của các ngươi như thế nào?”
Thiếu phụ váy xanh nhìn về phía đám người Vương Trường Sinh, thuận miệng hỏi.
“Chúng ta làm bị thương nặng chủ đảo Man tộc Nguyên Anh kỳ, diệt giết hơn mười Kim Đan kỳ Man tộc. Chiến quả của Vương đạo hữu khá lớn, bọn họ giết hai Nguyên Anh tu sĩ, trong đó có một người là Vong Trần hoà thượng. Người này có tiếng hung danh dã lâu, nhiều thế lực đều treo giải thưởng lớn để truy bắt. Không nghĩ tới lại bị Vương đạo hữu giết chết.”
Một lão giả áo bào xanh sắc mặt hồng nhuận cười nói, giọng điệu dẫn theo một tia hâm mộ.
Thiếu phụ váy xanh có chút kinh ngạc, xem ra nàng vẫn xem thường Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết hai Nguyên Anh tu sĩ, mà hai người lão giả áo bào xanh cũng là Nguyên Anh tu sĩ, đối phó với một Man tộc Nguyên Anh kỳ chỉ có thể làm đối phương bị thương nặng.
Đương nhiên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên am hiểu hợp kích thuật, lại có đầy đủ pháp bảo, không phải Nguyên Anh tu sĩ nào cũng có thể sánh bằng.
“Diệp đạo hữu khen sai rồi, vì giết bọn hắn, hai vợ chồng chúng ta cũng bị thương. Chiến sự kế tiếp, chỉ sợ khó có thể đảm đương trách nhiệm. Đương nhiên, phối hợp cùng Hàn phu nhân và Trần đạo hữu, kiềm chế hai kẻ địch, hai vợ chồng chúng ta vẫn có thể làm được.”
Vương Trường Sinh mỉm cười nói, hắn cũng không muốn làm thương sứ cho người khác. Bọn họ có thể tiêu diệt Vong Trần hoà thượng, đều là dựa vào Uông Như Yên đổi khách thành chủ, chiếm được toà Hoả Ưng đảo đối địch. Nếu mặt đối mặt, bọn họ chưa chắc là đối thủ của Vong Trần hoà thượng.
Hắn rất rõ ràng, chúng ta nguyện ý hỗ trợ, nhưng chúng ta không đảm đương nổi vị trí chủ lực, xương cứng không dễ gặm.
Uông Như Yên cười thản nhiên, rồi hỏi: “Hàn phu nhân, chiến quả của các ngươi thì sao? Đại tế ti của Hoả Man bộ lạc như thế nào?”
“Hắn bị trọng thương, đã bỏ chạy. Hoả Man bộc lạc đại thương nguyên khí, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Man tộc, chúng ta vẫn nên mau rời khỏi thôi. Nếu để Man tộc chặn đường thì phiền toái. Man tộc hiện chưa thể hợp nhất, nhưng liên hợp đối phó bên ngoài, bọn họ vẫn rất đồng lòng.”
Lão giả áo bào xanh nghe xong lời này, nhất thời nóng nảy cất tiếng hỏi: “Hàn phu nhân, bảo khố Hoả Man tộc đâu? Chúng ta tuy không giết được kẻ địch, nhưng tốt xấu cũng làm đối phương bị thương nặng, dù sao cũng nên nhận được một ít bảo vật chứ!”
“Viêm Phong tựa như sớm có phòng bị, tài vật không biết đã bị hắn giấu đến nơi nào rồi. Trên đảo có bày cấm chế tự bạo, hơn phân nửa toà đảo nhỏ đều bị phá huỷ. Chúng ta không phát hiện bảo khố gì, Diệp đạo hữu nếu không tin, có thể tự mình tra soát.”
Nghe xong lời này, lão giả áo bào xanh có chút thất vọng. Hắn đương nhiên sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy trước mặt nhiều người, để cho một Nguyên Anh hậu kỳ ngượng ngùng.
“Đáng tiếc, một khi đã như vậy, chúng ta sớm một chút rời khỏi đây thôi! Nơi này dù sao cũng là hang ổ Man tộc.”
Đám người Vương Trường Sinh rời khỏi Hoả Ly đảo, biến mất ở phía chân trời.
Hoả Man bộ lạc còn có không ít đảo nhỏ và tộc nhân, bọn họ không đuổi cùng giết tuyệt để tránh chọc giận Viêm Phong, bốn phía trả thù. Chọc giận một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không có vướng bận gì, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.