Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1464: Linh Diễm Thuộc Tính Băng (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Vương Trường Sinh tựa cười không cười nói. Hắn đối với linh thuật Vong Trần hoà thượng thi triển cảm thấy đặc biệt hứng thú. Đặc biệt là môn linh thuật triệu hồi ra giao long màu vàng. Nếu không phải ở bên trong trận pháp, Vương Trường Sinh thật đúng không phải là đối thủ của giao long.

“Hai môn linh thuật đó là bí thuật Phật môn chúng ta, trừ phi ngươi sửa tu công pháp, nếu không không thể thi triển được. Ta biết một ít bí mật của bộ lạc Hoả Man. Bọn họ tập kích giết nữ tu sĩ Hải tộc, còn có nữ tu sĩ của Thất thánh tông.”

Sắc mặt Uông Như Yên lạnh lùng, cất lời: “Nếu ngươi chỉ biết chuyện này, chúng ta cũng không nhất thiết phải giữ ngươi lại.”

“Đợi một chút, trong quá trình ta du lịch tu tiên giới Trung Nguyên, có đi qua Truỵ tiên động, nhìn thấy bản vẽ của Khổng thánh nhân để lại. Còn biết một gốc Lục căn thanh tịnh trúc hơn ba ngàn năm. Còn có Huyết long quả. Đúng rồi, bần tăng còn đi qua Thiên hư động thiên, phát hiện hành tung của một đoàn Thiên địa linh hoả. Thực lực của bần tăng không đủ, không dám động thủ.”

Vong Trần hoà thượng lo lắng nhìn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, đem một ít dịa phương mình đã đi qua nói ra.

“Cái gì? Lục căn thanh tịnh trúc?”

Uông Như Yên kinh ngạc nói. Lục căn thanh lĩnh trúc là một trong mười đại linh trúc. Trúc này trời sinh có thể công kích thần thức, có thể phong bế thính giác, thị giác, vị giác, khứu giác, xúc giác cảm ứng với thần thức. Là tài liệu luyện chế bảo vật thượng giai của Phật môn, cũng là một loại tài liệu âm tut ha thiết ước mong.

Không chút khách khí nói, nếu có một pháp bảo âm luật được luyện chế từ Lục căn thanh tịnh trúc, thực lực của Uông Như Yên được đề cao không chỉ gấp ba.

Vương Trường Sinh không phối hợp cùng Uông Như Yên, dựa vào hai khoả Định hải châu và nhục thân mạnh mẽ, hắn cũng có thể đối kháng với tu sĩ cùng bậc. Nhưng Uông Như Yên thì khó mà nói.

Lấy việc có lợi sẽ có hại, âm luật có tính công kích mạnh mẽ, nhưng cần thời gian nhất định mới có thể phát huy ra thực lực lớn nhất.



Ngoại vật có thể rút ngắn thời gian, Lục căn thanh tĩnh trúc chính là một trong số đó.

Vương Trường Sinh cũng nghe nói qua về Lục căn thanh tĩnh trúc. Không nghĩ tới Vong Trần hoà thượng biết chỗ rơi xuống của Lục căn thanh tĩnh trúc.

“Không sai, bần tăng xuất thân Vạn phật tự, ở đó có một gốc Lục căn thanh tĩnh trúc vạn năm. Một trong năm pháp bảo trấn tông Hàng ma xử chính là được luyện chế từ Lục căn thanh tĩnh trúc.”

Vong Trần hoà thượng có chút đắc ý, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói: “Ngươi đừng hy vọng luyện chế bần tăng thành Nguyên Anh thứ hai. Khó khăn tương đối cao, Đại tế ti của bộ lạc Hoả Man đã làm bốn lần cũng đều thất bại. Bần tăng cũng đã thất bại hai lần.”

“Nói ra hành tung của Lục căn thanh tĩnh trúc, Huyết long quả và Thiên địa linh hoả, chúng ta có thể không giết ngươi.”

Vong Trần hoà thượng làm nhiều việc ác, gian dâm nhiều nữ tu sĩ. Ngay cả đệ tử mười đại tông môn Nam Hải hắn cũng dám làm nhục. Vương Trường Sinh không dám giữ hắn bên người, nếu không sẽ là mầm mống tai hoạ.”

“Muốn biết bí mật này, các ngươi phải lấy tâm ma thề, không đuọc giết hại bần tăng. Còn phải giúp bần tăng đoạt xá một khối thân thể. Giúp bần tăng một lần nữa tu luyện đến Nguyên Anh kỳ. Nếu vi phạm lời hứa, cả đời chết ở Nguyên Anh sơ kỳ. Các ngươi cũng có thể giết bần tăng.”

Vong Trần hoà thượng lộ vẻ mặt thấy chết không sờn.

Hắn chính vì vi phạm lời thề, mới phải dừng ở Nguyên Anh sơ kỳ. Tu sĩ có tu vi càng cao, càng không dám lấy tâm ma ra thề.

Sắc mặt Uông Như Yên lạnh lùng, mười ngón tay xẹt qua cầm huyền, tiếng đàn uyển chuyển nhất thời vang lên.

Vong Trần hoà thượng lộ thần sắc thống khổ, hắn cắn chặt răng, một bộ dáng sống chết không nói.



Vương Trường Sinh nhướng mày, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nói miệng không bằng tự mình kiểm chứng. Chúng ta sao biết được ngươi nói thật hay giả. Chúng ta mỗi người nhường một bước, ngươi nói cho chúng ta biết nơi Lục căn thanh tĩnh trúc rơi xuống. Chúng ta xác minh xong, xác nhận không có gì sai biệt sẽ dùng tâm ma để thề.”

Vương Trường Sinh cũng không ngốc, Vong Trần hoà thượng hoà thượng chỉ nói mấy câu, lại muốn bọn họ lấy tâm ma ra thề? Xem bọn hắn là đứa trẻ ba tuổi sao?

Vong Trần hoà thượng lộ vẻ mặt do dự, hắn không biết Vương Trường Sinh nói thật hay giả.

Tiếng đàn vang lớn, trở nên dồn dập hẳn lên, Nguyên Anh ôm đầu, vội vàng hô: “Được được được, ta nói, ta nói.”

Tiếng đàn chợt ngừng, Vong Trần hoà thượng thành thật nói ra nơi hắn thấy Lục căn thanh tịnh trúc.

Lục căn thanh tịnh trúc nằm ở một động phủ tại tu tiên giới Trung Nguyên. Động phủ đó ngày trước lầ một chiến trường cổ, bỏ lại lượng lớn công pháp và pháp bảo, còn có không ít cấm chế uy lực lớn. Nguyên Anh tu sĩ đến đó đều có khả năng ngã xuống, Vong Trần hoà thượng đi tìm bảo, chẳng những không tìm được bảo vật, còn bị thương nhẹ.

Vương gia thành lập một thương hội, gọi là Thanh Liên thương hội, tổng đà nằm ngay cạnh vương triều Đại Yến của tu tiên giới Trung Nguyên, làm nơi trung chuyển. Tộc nhận tại Đông Hoang, Nam Hải và Bắc Cương thu thập tài nguyên tu tiên, vận chuyển về Thanh Liên thương hội ở vương triều Đại Yến, giao lưu trao đổi.

Bởi vì không có cao giai tu sĩ làm chỗ dựa, Thanh Liên thương hội có quy mô không lớn.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên từng suy xét về tu tiên giới Trung Nguyên, đả thông thương lộ, đảm bảo an toàn cho mạng lưới vận chuyển. Đến lúc đó có thể xông thử một lần vào tiên động, hy vọng có thể tìm được Lục căn thanh tịnh trúc.

“Chờ chúng ta nghiệm chứng lời ngươi nói, sau đó sẽ lấy tâm ma ra thề. Trong lúc đó, hy vọng ngươi không có suy nghĩ không an phận nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook