Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1465: Linh Diễm Thuộc Tính Băng (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Trường Sinh thu Vong Trần hoà thượng vào bên trong ngọc hạp, dán phù triện lên, giao cho Uông Như Yên bảo quản.
“Phu quân, người này nhìn thấy thần thông của chúng ta. Mặc kệ như thế nào, cũng không thể đáp ứng yêu cầu của hắn, vẫn nên diệt cỏ tận gốc.”
Uông Như Yên nghiêm nghị nói. Một khi thân phận của bọn họ bị bại lộ, chỉ sợ Nhật Nguyệt cung sẽ động thủ đối với bọn họ. Đến lúc đó, Vương gia sẽ ngập trong tai ương ngập đầu. Vương gia hiện tại có thế lực quá yếu, không thể chống lại Nhật Nguyệt cung. Theo tin tức mới nhất, hai vị cung chủ của Nhật Nguyệt cung liên thủ, giết chết Đại tế ti Ba Nhã Na của bộ lạc Kim Man. Ba Nhã Na là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết được đều chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
Đồn đãi nói Nhật Nguyệt song thánh liên thủ, thực lực có thể sáng ngang với Hoá Thần kỳ. Nguyên Anh tu sĩ cùng bậc, cũng am hiểu hợp kích thuật, vô luận là so tu vi hay so nội tình. Nhật Nguyệt song thành đều siêu việt hơn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
“Ta đương nhiên biết điểm ày, ta chỉ lừa gạt hắn nói ra một ít tin tức hữu dụng mà thôi. Chờ chúng ta có được Lục căn thanh tịnh trúc, sẽ tìm cơ hội lừa gạt hắn nói ra tin tức khác, sau đó lại giết hắn cũng không muộn.”
Vương Trường Sinh từ đầu đã không có dự định giữ mạng Vong Trần hoà thượng. Cho dù hắn không tu luyện được bí thuật Nguyên Anh thứ hai, hắn cũng sẽ không để Vong Trần hoà thượng sống sót.
Cho dù công pháp Vong Trần hoà thượng tu luyện không thể nhìn bằng Sưu hồn thuẩ, nói không chừng mượn dùng pháp bảo ép hỏi lại có thể moi được bí mật. Tóm lại, hắn chỉ muốn lừa Vong Trần hoà thượng nói ra bí mật, sau đó sẽ động thủ lau đi thần thức Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng.
Vương Trường Sinh lấy ra một toà tiểu đỉnh màu lam, mở nắp, bay ra một đoàn hoả diễm màu lam lớn bằng trứng chim. Lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống, làm cho người khác có một loại cảm giác đang ở trong hầm băng.
Nói như vậy, người tu tiên sau khi chết, sẽ không lưu lại hoả diễm gì. Trừ phi là tiên thiên vật, hoặc là vật từng luyện hoá thiên tiên vật.
Đoàn hoả diễm màu xanh này là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết gã Băng viên Nguyên Anh kỳ có được. Giống như Băng viên Nguyên Anh kỳ đều nắm giữ một loại hoả diễm màu lam. Pháp bảo bậc hai một khi dính vào một chút, sẽ bị đóng băng, sau đó dần dần bị huỷ.
“Phu quân, nếu ngươi luyện hoá đoàn hoả diễm này, uy lực của U hắc liên hoa khẳng định sẽ cường đại không ít.”
Vương Trường Sinh được một đoàn thiên địa linh hoả U hắc liên hoa, đối với luyện khí có tác dụng nhất định. Nhưng uy lạc thua xa hoả diễm màu lam mà Băng viên tộc nắm giữ.
“Đáng tiếc tên Nguyên Anh trung kỳ kia chạy quá nhanh, đoàn linh diễm của hắn uy lực rất lớn. Vượt xa đoàn linh diễm này.”
Vương Trường Sinh có chút tiếc hận nói. Tàng kinh các của Trấn Hải tông có bí thuật bồi dưỡng linh hoả, U hắc liên hoa là linh hoả thuộc tính âm, Vương Trường Sinh tu luyện là côn pháp thuộc tính thuỷ. Thích hợp luyện hoá hoả diễm diệm thuộc tính âm, có thể tăng cường uy lực của linh hoả.
“Có thể có được một đoàn hoả diễm thuộc tính băng đã không tồi rồi. Nếu không phải chúng ta gặp được một tu sĩ Nguyên Anh hâu kỳ giúp chúng ta hấp dẫn đại bộ phận truy binh, chúng ta chưa chắc có thể sống sót trở về.”
Uông Như Yên nói tới đây, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ thiếu chút nữa không trở về được, nói đến cùng, đều do tu sĩ thả ra lời đồn.
Hải tộc không có lý do nói dối. Khẳng định là có người giết năm tên Hải tộc Nguyên Anh kỳ, đem công lao ném lên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Có thể giết được năm tên Hải tộc Nguyên Anh kỳ, làm bị thương nặng một Hải tộc Nguyên Anh trung kỳ. Người bình thường không thể làm được như vậy, Lý Cảnh của Nhật Nguyệt cung là người có hiềm nghi lớn nhất.
“Không nói chuyện này nữa, việc cấp bách trước mắt của chúng ta là dưỡng thương trước. Chúng ta tổng cộng giết sáu dị tộc Nguyên Anh kỳ. Chiến sự còn lại không cần quan tâm, cứ để bọn họ tiếp tục đánh.”
Nói thêm vài câu chuyện phiếm, Uông Như Yên rời khỏi, đi một gian mật thất khác chữa thương. Vương Trường Sinh muốn luyện hoá linh diễm thuộc tính băng.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mở miệng. Bay ra một đoàn hoả diễm màu đen, bao vây lấy hoả diễm màu lam.
Hoả diễm màu lam dường như nhận thấy được gì đó, hào quang đại trướng. Ngược lại bao vây lấy hoả diễm màu đen.
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, bấm niệm pháp quyết. Hoả diễm màu đen hào quang đại trướng, lại bao vây lấy hoả diễm màu lam.
Có Vương Trường Sinh hiệp trợ, U hắc liên hoả cuối cùng cũng chiếm được thế thượng phong, chậm rãi cắn nuốt hoả diễm màu lam.
…
Hồng Nguyệt hải vực, một toà hoang đảo lớn hơn trăm dặm. Trên đảo cây cối thưa thớt, một mảng hoang vắng.
Trên bờ cát phân tán thi thể mấy chục con ngư yêu màu xanh đã lâu ngày. Ngư yêu màu xanh bị mổ bụng, nước biển tạt lên, cuốn trôi đi một bộ phận máu loãng. Lượng lớn ruồi bọ dừng trên người ngư yêu màu xanh. Cẩn thận quan sát, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít giòi bọ đang di chuyển bên trong, mười phần ghê tởm.
Ở hư không phía xa xa chợt sáng lên một trận linh quang màu đỏ, hiện ra bóng dáng ba mươi người tu tiên. Trên ống tay áo của bọn họ đều có thêu đồ án hình con rắn nhỏ màu bạc. Chính là đám người Vương Quý Dục.
Bọn họ rời gia tộc được hơn ba tháng, chỉ giết được mấy chục con yêu cầm bậc một.
Trước khi rời gia tộc, Vương Anh Kiệt còn có chút hưng phấn, hy vọng có thể mượn cơ hội này kiến công lập nghiệp. Nhưng trôi qua hơn ba tháng, bọn họ chỉ chém giết được mấy chục con yêu cầm bậc một, còn không đủ phân cho mỗi người một con.
“Phu quân, người này nhìn thấy thần thông của chúng ta. Mặc kệ như thế nào, cũng không thể đáp ứng yêu cầu của hắn, vẫn nên diệt cỏ tận gốc.”
Uông Như Yên nghiêm nghị nói. Một khi thân phận của bọn họ bị bại lộ, chỉ sợ Nhật Nguyệt cung sẽ động thủ đối với bọn họ. Đến lúc đó, Vương gia sẽ ngập trong tai ương ngập đầu. Vương gia hiện tại có thế lực quá yếu, không thể chống lại Nhật Nguyệt cung. Theo tin tức mới nhất, hai vị cung chủ của Nhật Nguyệt cung liên thủ, giết chết Đại tế ti Ba Nhã Na của bộ lạc Kim Man. Ba Nhã Na là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết được đều chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
Đồn đãi nói Nhật Nguyệt song thánh liên thủ, thực lực có thể sáng ngang với Hoá Thần kỳ. Nguyên Anh tu sĩ cùng bậc, cũng am hiểu hợp kích thuật, vô luận là so tu vi hay so nội tình. Nhật Nguyệt song thành đều siêu việt hơn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
“Ta đương nhiên biết điểm ày, ta chỉ lừa gạt hắn nói ra một ít tin tức hữu dụng mà thôi. Chờ chúng ta có được Lục căn thanh tịnh trúc, sẽ tìm cơ hội lừa gạt hắn nói ra tin tức khác, sau đó lại giết hắn cũng không muộn.”
Vương Trường Sinh từ đầu đã không có dự định giữ mạng Vong Trần hoà thượng. Cho dù hắn không tu luyện được bí thuật Nguyên Anh thứ hai, hắn cũng sẽ không để Vong Trần hoà thượng sống sót.
Cho dù công pháp Vong Trần hoà thượng tu luyện không thể nhìn bằng Sưu hồn thuẩ, nói không chừng mượn dùng pháp bảo ép hỏi lại có thể moi được bí mật. Tóm lại, hắn chỉ muốn lừa Vong Trần hoà thượng nói ra bí mật, sau đó sẽ động thủ lau đi thần thức Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng.
Vương Trường Sinh lấy ra một toà tiểu đỉnh màu lam, mở nắp, bay ra một đoàn hoả diễm màu lam lớn bằng trứng chim. Lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống, làm cho người khác có một loại cảm giác đang ở trong hầm băng.
Nói như vậy, người tu tiên sau khi chết, sẽ không lưu lại hoả diễm gì. Trừ phi là tiên thiên vật, hoặc là vật từng luyện hoá thiên tiên vật.
Đoàn hoả diễm màu xanh này là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết gã Băng viên Nguyên Anh kỳ có được. Giống như Băng viên Nguyên Anh kỳ đều nắm giữ một loại hoả diễm màu lam. Pháp bảo bậc hai một khi dính vào một chút, sẽ bị đóng băng, sau đó dần dần bị huỷ.
“Phu quân, nếu ngươi luyện hoá đoàn hoả diễm này, uy lực của U hắc liên hoa khẳng định sẽ cường đại không ít.”
Vương Trường Sinh được một đoàn thiên địa linh hoả U hắc liên hoa, đối với luyện khí có tác dụng nhất định. Nhưng uy lạc thua xa hoả diễm màu lam mà Băng viên tộc nắm giữ.
“Đáng tiếc tên Nguyên Anh trung kỳ kia chạy quá nhanh, đoàn linh diễm của hắn uy lực rất lớn. Vượt xa đoàn linh diễm này.”
Vương Trường Sinh có chút tiếc hận nói. Tàng kinh các của Trấn Hải tông có bí thuật bồi dưỡng linh hoả, U hắc liên hoa là linh hoả thuộc tính âm, Vương Trường Sinh tu luyện là côn pháp thuộc tính thuỷ. Thích hợp luyện hoá hoả diễm diệm thuộc tính âm, có thể tăng cường uy lực của linh hoả.
“Có thể có được một đoàn hoả diễm thuộc tính băng đã không tồi rồi. Nếu không phải chúng ta gặp được một tu sĩ Nguyên Anh hâu kỳ giúp chúng ta hấp dẫn đại bộ phận truy binh, chúng ta chưa chắc có thể sống sót trở về.”
Uông Như Yên nói tới đây, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ thiếu chút nữa không trở về được, nói đến cùng, đều do tu sĩ thả ra lời đồn.
Hải tộc không có lý do nói dối. Khẳng định là có người giết năm tên Hải tộc Nguyên Anh kỳ, đem công lao ném lên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Có thể giết được năm tên Hải tộc Nguyên Anh kỳ, làm bị thương nặng một Hải tộc Nguyên Anh trung kỳ. Người bình thường không thể làm được như vậy, Lý Cảnh của Nhật Nguyệt cung là người có hiềm nghi lớn nhất.
“Không nói chuyện này nữa, việc cấp bách trước mắt của chúng ta là dưỡng thương trước. Chúng ta tổng cộng giết sáu dị tộc Nguyên Anh kỳ. Chiến sự còn lại không cần quan tâm, cứ để bọn họ tiếp tục đánh.”
Nói thêm vài câu chuyện phiếm, Uông Như Yên rời khỏi, đi một gian mật thất khác chữa thương. Vương Trường Sinh muốn luyện hoá linh diễm thuộc tính băng.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mở miệng. Bay ra một đoàn hoả diễm màu đen, bao vây lấy hoả diễm màu lam.
Hoả diễm màu lam dường như nhận thấy được gì đó, hào quang đại trướng. Ngược lại bao vây lấy hoả diễm màu đen.
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, bấm niệm pháp quyết. Hoả diễm màu đen hào quang đại trướng, lại bao vây lấy hoả diễm màu lam.
Có Vương Trường Sinh hiệp trợ, U hắc liên hoả cuối cùng cũng chiếm được thế thượng phong, chậm rãi cắn nuốt hoả diễm màu lam.
…
Hồng Nguyệt hải vực, một toà hoang đảo lớn hơn trăm dặm. Trên đảo cây cối thưa thớt, một mảng hoang vắng.
Trên bờ cát phân tán thi thể mấy chục con ngư yêu màu xanh đã lâu ngày. Ngư yêu màu xanh bị mổ bụng, nước biển tạt lên, cuốn trôi đi một bộ phận máu loãng. Lượng lớn ruồi bọ dừng trên người ngư yêu màu xanh. Cẩn thận quan sát, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít giòi bọ đang di chuyển bên trong, mười phần ghê tởm.
Ở hư không phía xa xa chợt sáng lên một trận linh quang màu đỏ, hiện ra bóng dáng ba mươi người tu tiên. Trên ống tay áo của bọn họ đều có thêu đồ án hình con rắn nhỏ màu bạc. Chính là đám người Vương Quý Dục.
Bọn họ rời gia tộc được hơn ba tháng, chỉ giết được mấy chục con yêu cầm bậc một.
Trước khi rời gia tộc, Vương Anh Kiệt còn có chút hưng phấn, hy vọng có thể mượn cơ hội này kiến công lập nghiệp. Nhưng trôi qua hơn ba tháng, bọn họ chỉ chém giết được mấy chục con yêu cầm bậc một, còn không đủ phân cho mỗi người một con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.