Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1392: Mưu Đồ Của Hoàng Phủ Vanh
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Cả toà Kim Long lâu đều bị Hoàng Phủ Vanh bao trọn. Ba người Vương Thanh Linh đi theo hai gã cung phụng tới tầng năm. Tầng năm bố trí thanh lịch, Hoàng Phủ Vanh và mười tên Kim Đan tu sĩ đang ngồi bên trong nói chuyện phiếm. Nhìn thấy ba người Vương Thanh Linh, đám người Hoàng Phủ Vanh gần như đồng thời đứng dậy.
“Vương tiên tử, các ngươi cuối cùng cũng đến rồi.”
“Vương đạo hữu đến đây, chúng ta đang nói đến các ngươi đó!”
Đám người Hoàng Phủ Vanh đều chào hỏi ba người Vương Thanh Linh, giọng điệu thân thiện.
Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh và Vương Mạnh Bân hai mặt nhìn nhau. Trước đó, bọn họ có cùng tham gia những loại tụ hội như vậy. Chẳng qua người tham dự có vẻ hỗn tạp, Hoàng Phủ Vanh và mười tên Kim Đan tu sĩ, không phải thế gia đệ tử. thì chính là đại phái tu tiên, mỗi một thế lực đều có truyền thừa vượt mấy ngàn năm, nội tình thâm hậu.
Trước đó, bọn họ tói trễ, cũng không đến mức theo chân bọn họ đứng dậy chào hỏi như vậy. Tu tiên giới thực lưc vi tôn, từ đây có một chi tiết có thể nhìn ra được.
Ba người Vương Thanh Linh không dám chậm trễ, vội vàng chào hỏi những người khác, giọng điệu thành khẩn.
Bọn họ rất rõ ràng, người khác không phải cho bọn họ mặt mũi, mà là cấp Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mặt mũi.
Bọn họ đại biểu Vương gia, phải chú ý việc làm, không thể làm gia tộc mất mặt.
Vương Thanh Linh ngồi gần vị trí Hoàng Phủ Vanh, cùng những người khác bắt chuyện.
Không qua bao lâu, một đội người hầu bận thanh sam bưng món ngon rượu ngon đi đến, bày ra trên bàn rồi rời khỏi.
Hoàng Phủ Vanh cầm chén rượu đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nói: “Vương tiên tử, Vương tiền bối có thần thông hơn người. Thật sự là mẫu mực tu sĩ, ta đại biểu mọi người kính các ngươi một ly.”
Hắn uống sạch chén rượu trong tay, ba người Vương Thanh Linh cũng không dám chậm trẽ, vội vàng đáp lễ.
Bọn họ thôi chén đổi trản, nói chuyện tu luyện, vừa nói vừa cười.
Trong lúc nói chuện, đám người Hoàng Phủ Vanh thường xuyên bày tỏ thiện ý với đám người Vương Thanh Linh. Hoàng Phủ Vanh hy vọng sau khi chiến sự kết thúc, Vương Thanh Linh có thể làm khách Hoàng Phủ gia.
Vương Thanh Linh cười thản nhiên, khách khí nói: “Ngày sau có cơ hội, chúng ta nhất định tự mình đăng môn bái phỏng. Mong rằng các vị đạo hữu không chê chúng ta phiền.”
“Chúng ta chiến đấu hăng hái cùng một chỗ, nếu Vương tiên tử nguyện ý đến làm khách, chúng ta cầu còn không được. Ài, cũng không biết phải đánh đến khi nào, chúng ta còn có thể đi đến cuối cùng hay không.”
Từ lúc giao chiến đến nay, Nguyên Anh tu sĩ cũng đã ngã xuống hơn mười người, càng đừng nói là Kim Đan tu sĩ.
“Có Vương tiền bối, Uông tiền bối và Lý tiền bối bọn họ ở. Ta tin tưởng đánh bại kẻ địch chỉ là vấn đề thời gian.”
“Không sai, Vương tiền bối và Uông tiền bối liên thủ xuất trận đã có kết quả như thế, ta tin tưởng nhóm tiếp theo sẽ lấy được chiến thắng càng lớn.”
Những người khác đều phụ hoạ theo. Nói thật, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biểu hiện vượt qua dự kiến của bọn họ. Chỉ thủ chiến đã lấy được chiến thắng vang dội như thế. Mặc kệ kết quả như thế nào, Thanh Liên tiên tử nhất định danh chấn Nam Hải.
Vương Thanh Linh cười cười nói: “Các vị đạo hữu khen trật rồi, nếu không có bọn Lý tiền bối ra tay tương trợ, Cửu thúc Cửu thẩm cũng không lấy được chiến thắng lớn như vậy. Cửu thúc, Cửu thẩm nói chúng ta phải đoàn kết hợp tác mới có thể đánh bại dị tộc.”
“Đúng rồi, thiếp thân có một vấn đề muốn thỉnh giáo các vị đạo hữu một chút. Trên tay thiếp thân có một linh thú đản đã thật lâu, thử nhiều loại biện pháp, cũng từng ngâm qua linh dịch, hoặc đặt ngâm ở trong linh mắt chi tuyền, đều không nở trứng. Không biết các vị đạo hữu có biện pháp nào không?”
Vương Thanh Linh vừa chuyển giọng điệu, dời đi đề tài. Vương Trường Sinh giao cho nàng một viên linh thú đản, Vương Thanh Linh mấy năm nay dùng không ít tâm tư, vẫn không thể ấp trứng nở. Nàng cảm thấy có chút áy náy, vẫn luôn nghĩ biện pháp ấp linh thú đản này. Chỉ cần có cơ hội, Vương Thanh Linh sẽ thỉnh giáo người khác.”
Kim Đan tu sĩ ở đây không phải đệ tử thế gia tu tiên thì chính là xuất thân từ đại phái tu tiên. Sau lưng bọn họ đều có Nguyên Anh tu sĩ, thế lực truyền thừa vượt qua mấy ngàn năm, nói không chừng bọn họ có biện pháp.
Hoàng Phủ Vanh trầm ngâm nửa ngày, rồi nói: “Có vẻ đã để quá lâu rồi, linh khí không đủ. Cần dùng linh dịch cấp cao ngâm, ví dụ như linh nhũ vạn năm.”
Vương Thanh Linh cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Vạn năm linh nhũ? Hoàng Phủ đạo hữu, ngươi cảm thấy chúng ta có thể có được vạn năm linh nhũ sao? Cho dù có vạn năm linh nhũ, ai có thể dùng để ấp trứng được?"
Những Kim Đan tu sĩ khác cũng đại biều sự đồng ý. Linh nhũ vạn năm mười phần quý hiếm, ai sẽ lấy đến để ấp một quả linh đản chứ? Cờ linh thú trưởng thành, còn không biết phải chờ đến khi nào.
Không có vạn năm linh nhũ, những người tu tiên khác cũng không ngừng đưa ra đề nghị. Vương Thanh Linh âm thầm nhớ kỹ.
Một lúc lâu sau, tiệc rượu kết thúc, chúng tu sĩ lục tục rời khỏi. Hoàng Phủ Vanh lưu lại ba người Vương Thu Minh, Vương Thanh Linh và Vương Mạnh Bân.
“Hoàng Phủ đạo hữu, ngươi lưu lại chúng ta, không phải là có vạn năm linh nhũ bán cho chúng ta đi!”
Vương Thu Minh cười trêu ghẹo.
“Vương tiên tử, Hoàng Phủ gia chúng ta có một loại Thiên tang thần thuỷ, đối với việc ấp linh thú đản vô cùng hữu ích. Nhưng Thiên tang thần thuỷ dùng nhiều loại nguyên liệu quý hiếm chế biến thành, nếu ngươi đáp ứng một điều kiện của ta. Ta thật có thể cho ngươi một lọ Thiên tang thần thuỷ.”
Hoàng Phủ Vanh chậm rãi nói, ánh mắt ngưng trọng nhìn Vương Thanh Linh.
“Chuyện gì? Ngươi nói xem.”
“Đem con giao long thuộc tính băng kia bán cho ta, giá cả dễ bàn, tuyệt đối làm cho ngươi hài lòng.”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Vanh ngưng trọng, không giống như đang nói giỡn.
“Vương tiên tử, các ngươi cuối cùng cũng đến rồi.”
“Vương đạo hữu đến đây, chúng ta đang nói đến các ngươi đó!”
Đám người Hoàng Phủ Vanh đều chào hỏi ba người Vương Thanh Linh, giọng điệu thân thiện.
Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh và Vương Mạnh Bân hai mặt nhìn nhau. Trước đó, bọn họ có cùng tham gia những loại tụ hội như vậy. Chẳng qua người tham dự có vẻ hỗn tạp, Hoàng Phủ Vanh và mười tên Kim Đan tu sĩ, không phải thế gia đệ tử. thì chính là đại phái tu tiên, mỗi một thế lực đều có truyền thừa vượt mấy ngàn năm, nội tình thâm hậu.
Trước đó, bọn họ tói trễ, cũng không đến mức theo chân bọn họ đứng dậy chào hỏi như vậy. Tu tiên giới thực lưc vi tôn, từ đây có một chi tiết có thể nhìn ra được.
Ba người Vương Thanh Linh không dám chậm trễ, vội vàng chào hỏi những người khác, giọng điệu thành khẩn.
Bọn họ rất rõ ràng, người khác không phải cho bọn họ mặt mũi, mà là cấp Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mặt mũi.
Bọn họ đại biểu Vương gia, phải chú ý việc làm, không thể làm gia tộc mất mặt.
Vương Thanh Linh ngồi gần vị trí Hoàng Phủ Vanh, cùng những người khác bắt chuyện.
Không qua bao lâu, một đội người hầu bận thanh sam bưng món ngon rượu ngon đi đến, bày ra trên bàn rồi rời khỏi.
Hoàng Phủ Vanh cầm chén rượu đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nói: “Vương tiên tử, Vương tiền bối có thần thông hơn người. Thật sự là mẫu mực tu sĩ, ta đại biểu mọi người kính các ngươi một ly.”
Hắn uống sạch chén rượu trong tay, ba người Vương Thanh Linh cũng không dám chậm trẽ, vội vàng đáp lễ.
Bọn họ thôi chén đổi trản, nói chuyện tu luyện, vừa nói vừa cười.
Trong lúc nói chuện, đám người Hoàng Phủ Vanh thường xuyên bày tỏ thiện ý với đám người Vương Thanh Linh. Hoàng Phủ Vanh hy vọng sau khi chiến sự kết thúc, Vương Thanh Linh có thể làm khách Hoàng Phủ gia.
Vương Thanh Linh cười thản nhiên, khách khí nói: “Ngày sau có cơ hội, chúng ta nhất định tự mình đăng môn bái phỏng. Mong rằng các vị đạo hữu không chê chúng ta phiền.”
“Chúng ta chiến đấu hăng hái cùng một chỗ, nếu Vương tiên tử nguyện ý đến làm khách, chúng ta cầu còn không được. Ài, cũng không biết phải đánh đến khi nào, chúng ta còn có thể đi đến cuối cùng hay không.”
Từ lúc giao chiến đến nay, Nguyên Anh tu sĩ cũng đã ngã xuống hơn mười người, càng đừng nói là Kim Đan tu sĩ.
“Có Vương tiền bối, Uông tiền bối và Lý tiền bối bọn họ ở. Ta tin tưởng đánh bại kẻ địch chỉ là vấn đề thời gian.”
“Không sai, Vương tiền bối và Uông tiền bối liên thủ xuất trận đã có kết quả như thế, ta tin tưởng nhóm tiếp theo sẽ lấy được chiến thắng càng lớn.”
Những người khác đều phụ hoạ theo. Nói thật, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biểu hiện vượt qua dự kiến của bọn họ. Chỉ thủ chiến đã lấy được chiến thắng vang dội như thế. Mặc kệ kết quả như thế nào, Thanh Liên tiên tử nhất định danh chấn Nam Hải.
Vương Thanh Linh cười cười nói: “Các vị đạo hữu khen trật rồi, nếu không có bọn Lý tiền bối ra tay tương trợ, Cửu thúc Cửu thẩm cũng không lấy được chiến thắng lớn như vậy. Cửu thúc, Cửu thẩm nói chúng ta phải đoàn kết hợp tác mới có thể đánh bại dị tộc.”
“Đúng rồi, thiếp thân có một vấn đề muốn thỉnh giáo các vị đạo hữu một chút. Trên tay thiếp thân có một linh thú đản đã thật lâu, thử nhiều loại biện pháp, cũng từng ngâm qua linh dịch, hoặc đặt ngâm ở trong linh mắt chi tuyền, đều không nở trứng. Không biết các vị đạo hữu có biện pháp nào không?”
Vương Thanh Linh vừa chuyển giọng điệu, dời đi đề tài. Vương Trường Sinh giao cho nàng một viên linh thú đản, Vương Thanh Linh mấy năm nay dùng không ít tâm tư, vẫn không thể ấp trứng nở. Nàng cảm thấy có chút áy náy, vẫn luôn nghĩ biện pháp ấp linh thú đản này. Chỉ cần có cơ hội, Vương Thanh Linh sẽ thỉnh giáo người khác.”
Kim Đan tu sĩ ở đây không phải đệ tử thế gia tu tiên thì chính là xuất thân từ đại phái tu tiên. Sau lưng bọn họ đều có Nguyên Anh tu sĩ, thế lực truyền thừa vượt qua mấy ngàn năm, nói không chừng bọn họ có biện pháp.
Hoàng Phủ Vanh trầm ngâm nửa ngày, rồi nói: “Có vẻ đã để quá lâu rồi, linh khí không đủ. Cần dùng linh dịch cấp cao ngâm, ví dụ như linh nhũ vạn năm.”
Vương Thanh Linh cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Vạn năm linh nhũ? Hoàng Phủ đạo hữu, ngươi cảm thấy chúng ta có thể có được vạn năm linh nhũ sao? Cho dù có vạn năm linh nhũ, ai có thể dùng để ấp trứng được?"
Những Kim Đan tu sĩ khác cũng đại biều sự đồng ý. Linh nhũ vạn năm mười phần quý hiếm, ai sẽ lấy đến để ấp một quả linh đản chứ? Cờ linh thú trưởng thành, còn không biết phải chờ đến khi nào.
Không có vạn năm linh nhũ, những người tu tiên khác cũng không ngừng đưa ra đề nghị. Vương Thanh Linh âm thầm nhớ kỹ.
Một lúc lâu sau, tiệc rượu kết thúc, chúng tu sĩ lục tục rời khỏi. Hoàng Phủ Vanh lưu lại ba người Vương Thu Minh, Vương Thanh Linh và Vương Mạnh Bân.
“Hoàng Phủ đạo hữu, ngươi lưu lại chúng ta, không phải là có vạn năm linh nhũ bán cho chúng ta đi!”
Vương Thu Minh cười trêu ghẹo.
“Vương tiên tử, Hoàng Phủ gia chúng ta có một loại Thiên tang thần thuỷ, đối với việc ấp linh thú đản vô cùng hữu ích. Nhưng Thiên tang thần thuỷ dùng nhiều loại nguyên liệu quý hiếm chế biến thành, nếu ngươi đáp ứng một điều kiện của ta. Ta thật có thể cho ngươi một lọ Thiên tang thần thuỷ.”
Hoàng Phủ Vanh chậm rãi nói, ánh mắt ngưng trọng nhìn Vương Thanh Linh.
“Chuyện gì? Ngươi nói xem.”
“Đem con giao long thuộc tính băng kia bán cho ta, giá cả dễ bàn, tuyệt đối làm cho ngươi hài lòng.”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Vanh ngưng trọng, không giống như đang nói giỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.