Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1391: Quyết Chiến (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Bắc Cương, Cửu U tông.
Cửu U điện, Thượng Quan Vi ngồi ở ghế chủ toạ, thần sắc lạnh lùng.
Năm tên trưởng lão đang hội báo với nàng sự vụ tông môn, thần sắc bọn họ đều rất khẩn trương.
Thượng Quan Vi hành sự cực nghiêm, không tha cho bất luận kẻ nào phản đối ý kiến của nàng, chuyên quyền độc đoán, nói một không hai.
Nếu không như thế, Thượng Quan Vi cũng không thể đánh lại công kích của nhiều đại phái.
“Thế nào? Vẫn không tìm được thi thể của Diệp Lâm, cũng không tìm được Cửu U lệnh?”
Cửu U lệnh và tín vật của Cửu U tông chủ, cũng là lệnh bài khống chế đại trận hộ tông của Cửu U tông.
Hơn một trăm năm trước, Cửu U tông nội chiến. Thượng Quan Vi lấy thủ đoạn cường thế chém giết đối thủ cạnh tranh, bản thân cũng bị thương nhẹ. Diệp Lâm chạy thoát đi Bắc Cương, Cửu U lệnh cũng biến mất không thấy.
Sau khi Cửu U tông nội chiến, đại thương nguyên khí. Mấy thế lực lớn liên thủ tấn công Cửu U tông, Cửu U tông thiếu chút nữa bị diệt. Thượng Quan Vi chuyên quyền độc đoán, dẫn dắt chúng môn đồ đánh đuổi tiến công của kẻ địch. Thượng Quan Vi bị thương bên trong đại chiến, mấy năm nay đều dưỡng thương.
Không có Cửu U lệnh, chức tông chủ của nàng danh không chính ngôn không thuận. Quan trọng nhất là, không có Cửu U lệnh, ngày sau của Cửu U tông luôn ẩn chứa nguy cơ. Chỉ dựa vào mười tám tấm lệnh bài, không thể nào phát huy được uy lực của đại trận hộ tông. Nếu có Cửu U lệnh trong tay, cường địch có đánh tới của nàng cũng sẽ không bị đánh tới trọng thương.
Sắc mặt năm người trắng nhợt, một lão giả áo bào trắng nuôi chòm râu dê vội vàng trả lời: “Hồi tông chủ, Diệp Lâm đi qua Đông Hoang, Nam Hải, còn có lời đồn hắn đi đến Bắc Cương, có lời nói hắn đi Tây Mạc. Nhân thủ của chúng ta có hạn, còn mong tông chủ thư thả một chút thời gian, chúng ta nhất định sẽ tìm về Cửu U lệnh.”
“Lại cho các ngươi thêm ba năm thời gian, nếu không tìm được Cửu U lệnh, các ngươi tự mình đi chấp pháp điện lĩnh phạt đi.”
Thượng Quan Vi lạnh lùng nói, không chút khách khí.
“Vâng, tông chủ. Tông chủ, Yêu tộc xâm chiếm Đông Hoang , bảy đại tiên môn nhờ chúng ta trợ giúp, người xem?”
“Hừ, nói thật dễ nghe, nếu thật sự đánh lùi sự tiến công của Yêu tộc, bảy đại tiên môn khẳng định sẽ trở mặt. Lúc trước nếu không phải chúng ta trợ giúp Thái Nhất môn, Thái Nhất môn có thể có được ngày hôm nay? Thực lực mạnh mẽ thì tự lập làm vương, còn tự thêm chữ tiên làm tự. Không phải muốn cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ sao? Mặc kệ bọn họ, sai trọng binh trừ hàng ở biên giới giáp giữa Bắc Cương và Đông Hoang. Chờ bọn hắn quyết thắng bại, chúng ta lại ra tay đối phó Yêu tộc. Hiện tại đừng để ý nhóm bọn hắn, để bọn họ đánh đi.”
Lúc trước Bắc Cương, Nam Hải và tu tiên giới Trung Nguyên đến chống đỡ thế lực Đông Hoang, thật vất vả mới chiếm cứ được một khối địa bàn. Thái Nhất môn hợp lực với hai thế lực khác, tự lập làm vương. Thượng Quan Vi sớm đã nhìn thấu bảy đại tiên môn, bọn họ nuôi không no con sói mắt trắng này. Lần chiến với Yêu tộc này nếu thắng, cũng là thắng thảm. Cửu U tông có thể liên hợp những thế lực khác công kích Yêu tộc Đông Hoang. Nếu Nhân tộc thắng, vậy càng không cần phải nói, bọn họ sẽ thêm đại lực đối phó Yêu tộc Đông Hoang.
Nếu không phải Yêu tộc chủ động tiến công Nhân tọc, bảy đại tiên môn chiém đại nghĩa, Thượng Quan Vi còn muốn mượn cơ hội này trừ bỏ phân đà của Thái Nhất tiên môn ở Bắc Cương đây!
“Vâng, tông chủ.”
...
Nam Hải , Kim Long đảo.
Kim Long lâu là tửu lâu phồn hoa nhất của Kim Long đảo. Hại vị Kim Đan tu sĩ đứng ở cửa, ánh mắt bọn họ thi thoảng hướng tới phía xa xa.
“Sao Vương tiên tử còn chưa tới? Lý đạo hữu, ngươi xác định đã phát Truyện tấn phù cho Vương tiên tử? Ngươi không phát sai địa phương chứ?”
Một người nam mặc kim bào tầm bốn mươi tuổi nhìn về phía thanh niên áo vào, cau mày nói.
Vương Thanh Sơn và Uông Như Yên tại trận mở màn giết một người, làm bị thương nặng một người, một trận thành danh. Hiện tại nói đến Thanh Liên tiên lữ, người tu tiên trên Kim Long đảo không ai không biết, không ai không hiểu.
Hoàng Phủ Vanh phụng mệnh lệnh của tộc lão, cùng Kim Đan tu sĩ Vương gia đánh tốt quan hệ. Kim Đan tu sĩ chờ ở bên ngoài là người Hoàng Phủ gia cung phụng, phụ trách chờ ba người Vương Thanh Linh.
Hoàng Phủ Vanh thiết yến chiêu đãi Kim Đan tu sĩ của Vương gia. Vì để bày tỏ sự xem trọng của Hoàng gia đối với Vương gia, Hoàng Phủ Vanh phái hai Kim Đan tu sĩ đứng ở bên ngoài chờ, cấp Vương gia mặt mũi.
Trên thực tế, Hoàng Phủ Vanh cũng không cần như thế, nhưng hắn kiên trì làm như vậy. Hoàng phủ gia có truyền thừa mấy vạn năm, đương nhiên không cần so đo những lễ nghi phiền phức này. Đương nhiên, nếu không phải Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lấy được chiến công vang dội, Hoàng Phủ gia cũng sẽ không coi trọng Vương gia như vậy.
Không qua bao lâu, Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh và Vương Mạnh Bân xuất hiện ở trên đường. Bọn họ nhìn thấy có hai Kim Đan tu sĩ chờ ở cửa, hai mặt nhìn.
Đây là Hoàng Phủ Vanh muốn làm gì? Một màn trước mắt, thực nằm ngoài dự kiến của Vương Thanh Linh. Bọn họ vốn tưởng rằng là một lần tụ hội bình thường, nhưng xem tư thái của Hoàng Phủ Vanh, không giống như vậy.
Người nam kim bào thành khẩn cười nói: “Vương tiên tử, các ngươi cuối cùng cũng đến rồi. Ta còn tưởng rằng Lý đạo hữu phát sai Truyền âm phù!”
“Tôn đạo hữu, các ngươi đây là?”
Vương Thanh Linh có chút không thích ứng được. Trước đó, Hoàng Phủ Vanh đối với đệ tử thế gia và đối với ba người Vương Thanh Linh có vẻ khách khí. Không giống hiện tại, có chứa một chút tia lấy lòng, Vương Thanh Linh không hiểu trong hồ lô của Hoàng Phủ Vanh bán cái gì.
“Không có việc gì. Vương tiên tử, mời vào trong. Hoàng Phủ công tử chờ đã lâu, Kim Long lâu toàn bộ đã được chúng ta bao hết. Chúng ta có thể yên tâm sảng khoái tán gẫu.”
Người nam kim bào làm một thế thỉnh, mời ba người Vương Thanh Linh vào Kim Long lâu.
Cửu U điện, Thượng Quan Vi ngồi ở ghế chủ toạ, thần sắc lạnh lùng.
Năm tên trưởng lão đang hội báo với nàng sự vụ tông môn, thần sắc bọn họ đều rất khẩn trương.
Thượng Quan Vi hành sự cực nghiêm, không tha cho bất luận kẻ nào phản đối ý kiến của nàng, chuyên quyền độc đoán, nói một không hai.
Nếu không như thế, Thượng Quan Vi cũng không thể đánh lại công kích của nhiều đại phái.
“Thế nào? Vẫn không tìm được thi thể của Diệp Lâm, cũng không tìm được Cửu U lệnh?”
Cửu U lệnh và tín vật của Cửu U tông chủ, cũng là lệnh bài khống chế đại trận hộ tông của Cửu U tông.
Hơn một trăm năm trước, Cửu U tông nội chiến. Thượng Quan Vi lấy thủ đoạn cường thế chém giết đối thủ cạnh tranh, bản thân cũng bị thương nhẹ. Diệp Lâm chạy thoát đi Bắc Cương, Cửu U lệnh cũng biến mất không thấy.
Sau khi Cửu U tông nội chiến, đại thương nguyên khí. Mấy thế lực lớn liên thủ tấn công Cửu U tông, Cửu U tông thiếu chút nữa bị diệt. Thượng Quan Vi chuyên quyền độc đoán, dẫn dắt chúng môn đồ đánh đuổi tiến công của kẻ địch. Thượng Quan Vi bị thương bên trong đại chiến, mấy năm nay đều dưỡng thương.
Không có Cửu U lệnh, chức tông chủ của nàng danh không chính ngôn không thuận. Quan trọng nhất là, không có Cửu U lệnh, ngày sau của Cửu U tông luôn ẩn chứa nguy cơ. Chỉ dựa vào mười tám tấm lệnh bài, không thể nào phát huy được uy lực của đại trận hộ tông. Nếu có Cửu U lệnh trong tay, cường địch có đánh tới của nàng cũng sẽ không bị đánh tới trọng thương.
Sắc mặt năm người trắng nhợt, một lão giả áo bào trắng nuôi chòm râu dê vội vàng trả lời: “Hồi tông chủ, Diệp Lâm đi qua Đông Hoang, Nam Hải, còn có lời đồn hắn đi đến Bắc Cương, có lời nói hắn đi Tây Mạc. Nhân thủ của chúng ta có hạn, còn mong tông chủ thư thả một chút thời gian, chúng ta nhất định sẽ tìm về Cửu U lệnh.”
“Lại cho các ngươi thêm ba năm thời gian, nếu không tìm được Cửu U lệnh, các ngươi tự mình đi chấp pháp điện lĩnh phạt đi.”
Thượng Quan Vi lạnh lùng nói, không chút khách khí.
“Vâng, tông chủ. Tông chủ, Yêu tộc xâm chiếm Đông Hoang , bảy đại tiên môn nhờ chúng ta trợ giúp, người xem?”
“Hừ, nói thật dễ nghe, nếu thật sự đánh lùi sự tiến công của Yêu tộc, bảy đại tiên môn khẳng định sẽ trở mặt. Lúc trước nếu không phải chúng ta trợ giúp Thái Nhất môn, Thái Nhất môn có thể có được ngày hôm nay? Thực lực mạnh mẽ thì tự lập làm vương, còn tự thêm chữ tiên làm tự. Không phải muốn cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ sao? Mặc kệ bọn họ, sai trọng binh trừ hàng ở biên giới giáp giữa Bắc Cương và Đông Hoang. Chờ bọn hắn quyết thắng bại, chúng ta lại ra tay đối phó Yêu tộc. Hiện tại đừng để ý nhóm bọn hắn, để bọn họ đánh đi.”
Lúc trước Bắc Cương, Nam Hải và tu tiên giới Trung Nguyên đến chống đỡ thế lực Đông Hoang, thật vất vả mới chiếm cứ được một khối địa bàn. Thái Nhất môn hợp lực với hai thế lực khác, tự lập làm vương. Thượng Quan Vi sớm đã nhìn thấu bảy đại tiên môn, bọn họ nuôi không no con sói mắt trắng này. Lần chiến với Yêu tộc này nếu thắng, cũng là thắng thảm. Cửu U tông có thể liên hợp những thế lực khác công kích Yêu tộc Đông Hoang. Nếu Nhân tộc thắng, vậy càng không cần phải nói, bọn họ sẽ thêm đại lực đối phó Yêu tộc Đông Hoang.
Nếu không phải Yêu tộc chủ động tiến công Nhân tọc, bảy đại tiên môn chiém đại nghĩa, Thượng Quan Vi còn muốn mượn cơ hội này trừ bỏ phân đà của Thái Nhất tiên môn ở Bắc Cương đây!
“Vâng, tông chủ.”
...
Nam Hải , Kim Long đảo.
Kim Long lâu là tửu lâu phồn hoa nhất của Kim Long đảo. Hại vị Kim Đan tu sĩ đứng ở cửa, ánh mắt bọn họ thi thoảng hướng tới phía xa xa.
“Sao Vương tiên tử còn chưa tới? Lý đạo hữu, ngươi xác định đã phát Truyện tấn phù cho Vương tiên tử? Ngươi không phát sai địa phương chứ?”
Một người nam mặc kim bào tầm bốn mươi tuổi nhìn về phía thanh niên áo vào, cau mày nói.
Vương Thanh Sơn và Uông Như Yên tại trận mở màn giết một người, làm bị thương nặng một người, một trận thành danh. Hiện tại nói đến Thanh Liên tiên lữ, người tu tiên trên Kim Long đảo không ai không biết, không ai không hiểu.
Hoàng Phủ Vanh phụng mệnh lệnh của tộc lão, cùng Kim Đan tu sĩ Vương gia đánh tốt quan hệ. Kim Đan tu sĩ chờ ở bên ngoài là người Hoàng Phủ gia cung phụng, phụ trách chờ ba người Vương Thanh Linh.
Hoàng Phủ Vanh thiết yến chiêu đãi Kim Đan tu sĩ của Vương gia. Vì để bày tỏ sự xem trọng của Hoàng gia đối với Vương gia, Hoàng Phủ Vanh phái hai Kim Đan tu sĩ đứng ở bên ngoài chờ, cấp Vương gia mặt mũi.
Trên thực tế, Hoàng Phủ Vanh cũng không cần như thế, nhưng hắn kiên trì làm như vậy. Hoàng phủ gia có truyền thừa mấy vạn năm, đương nhiên không cần so đo những lễ nghi phiền phức này. Đương nhiên, nếu không phải Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lấy được chiến công vang dội, Hoàng Phủ gia cũng sẽ không coi trọng Vương gia như vậy.
Không qua bao lâu, Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh và Vương Mạnh Bân xuất hiện ở trên đường. Bọn họ nhìn thấy có hai Kim Đan tu sĩ chờ ở cửa, hai mặt nhìn.
Đây là Hoàng Phủ Vanh muốn làm gì? Một màn trước mắt, thực nằm ngoài dự kiến của Vương Thanh Linh. Bọn họ vốn tưởng rằng là một lần tụ hội bình thường, nhưng xem tư thái của Hoàng Phủ Vanh, không giống như vậy.
Người nam kim bào thành khẩn cười nói: “Vương tiên tử, các ngươi cuối cùng cũng đến rồi. Ta còn tưởng rằng Lý đạo hữu phát sai Truyền âm phù!”
“Tôn đạo hữu, các ngươi đây là?”
Vương Thanh Linh có chút không thích ứng được. Trước đó, Hoàng Phủ Vanh đối với đệ tử thế gia và đối với ba người Vương Thanh Linh có vẻ khách khí. Không giống hiện tại, có chứa một chút tia lấy lòng, Vương Thanh Linh không hiểu trong hồ lô của Hoàng Phủ Vanh bán cái gì.
“Không có việc gì. Vương tiên tử, mời vào trong. Hoàng Phủ công tử chờ đã lâu, Kim Long lâu toàn bộ đã được chúng ta bao hết. Chúng ta có thể yên tâm sảng khoái tán gẫu.”
Người nam kim bào làm một thế thỉnh, mời ba người Vương Thanh Linh vào Kim Long lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.