Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1396: Nghi Hoặc Của Lâm Tư Nhược
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Trình Trảm Tiên cau mày nói, hắn lập chí đuổi Nhân tộc ra khỏi Đông Hoang, nhất thống Yêu tộc. Khôi phục vinh quang của tổ tiên. Trận đại chiến này hắn chiếm hết nổi bậc, tạo nên uy tín mạnh mẽ. Một số lớn bán yêu tụ tập bên người hắn, nghe hắn sai khiến.
“Đây là mệnh lệnh của lão tổ tông, ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh của người sao?”
Thiếu phụ váy xanh tăng thêm giọng điệu, cau mày nói.
Nghe được ba chữ “lão tổ tông”, trong lòng Trình Trảm Tiên thở dài một hơi, gật đầu đáp ứng xuống dưới.
Trở lại chỗ ở Trình Trảm Tiên gọi Trình Khiếu Thiên tới.
“Khiếu Thiên, lão phu bị triệu hồi về phía sau trông coi vật tư, ngươi tiếp tục lưu lại đây tham gia tác chiến. Giết thêm vài tên Kim Đan tu sĩ, đừng có làm lão phu mất mặt.”
Trình Trảm Tiên dặn dò.
“Vâng, tổ phụ, ngài ở tiền tuyến đang êm đẹp, sao lại bị triệu hồi về phía sau? Lưu ở phía trước không phải có thể lập hạ càng nhiều chiến công hơn sao?”
Yêu tộc cũng có cạnh tranh, nhưng có lão tổ Hoá Thần kỳ ước thúc, bọn họ không có đánh lớn mà thôi. Nhìn bên ngoài vào vẫn hoà hợp êm thấm.
Trình Trảm Tiên cười lạnh một tiếng, cười khẩy nói: “Hừ, Thanh Hoa lão tổ hạ lệnh, lão phu nào dám cãi lời. Nói đến cùng, còn không phải sợ lão phu lập quá nhiều công lao, đoạt nổi bậc của Thanh xà tộc sao. Năm đó thời điểm Thiên Lang chân quân còn ở, Thanh xà tộc là phụ thuộc của Thiên lang tộc chúng ta. Sau khi Thiên Lang chân quân biến mất, Thiên lang tộc chúng ta ngày càng lụn bại, cần nhờ bán yêu chúng ta đến chống đỡ. Ngay cả Thanh xà tộc cũng xuất hiện tu sĩ Hoá Thần. Sau khi nàng cầm quyền, chèn ép chúng ta khắp nơi. Nếu không phải cố kỵ Thiên Lang chân quân, chỉ sợ Đông Hoang không có chỗ để Thiên lang tộc chúng ta yên ổn. Khiếu Thiên, ngươi phải lập nhiều chiến công. Một ngày nào đó, Thiên lang tộc chúng ta sẽ nhất thống Yêu tộc, khôi phục vinh quang của tổ tiên.”
Trình Khiếu Thiên trong lòng rùng mình, gật đầu nói: “Vâng, tổ phụ, tôn nhi rõ ràng.”
Thời điểm Thiên Lang chân quân nhất thống Đông Hoang, Thiên lang tộc có phong cảnh cỡ nào. Tới hôm nay, Thiên lang tộc ngày càng lụn bại, cần nhờ vào bán yêu chống đỡ.
...
Cự yêu thành, bên trong Cự yêu điện.
Tiêu Diêu kiếm tôn và mười hai Nguyên Anh tu sĩ tập hợp tại đây, bọn họ đang thương thảo chiến sự.
Tiêu Diêu kiếm tôn ngồi ở ghế chủ toạ, trên mặt tràn đầy ý cười.
Hắn nhìn về phía người nam trung niên có khuôn mặt nho nhã và một trung niên mỹ phụ khuôn mặt đẹp đẽ quý giá, cười nói: “Cơ phu nhân, Triệu đạo hữu, các ngươi làm thật xinh đẹp. Phá huỷ một cứ điểm chứa vật tư của Yêu tộc, khó trách thế công của Yêu tộc yếu đi không ít.”
Hai tộc nhân yêu khai chiến, đường biên cảnh quá dài, phân chia thành năm chiến trường. Tiêu Diêu kiếm tôn phụ trách một trong những chiến trường đó. Vương triều Đại Chu phái người trợ giúp bảy đại tiên môn, thủ chiến lập hạ nhiều công lớn, phá huỷ một cứ điểm của Yêu tộc, chém chết hai gã Yêu tộc Nguyên Anh kỳ.
Người nam trung niên gọi là Triệu Quốc Trung, đệ đệ của Trung Thuận vương Triệu Quốc Lễ. Triệu gia là vương gia khác họ của vương triều Đại Chu, có năm Nguyên Anh tu sĩ. LẦn này phái hai vị Nguyên Anh tu sĩ đến trợ giúp Đông Hoang. Hoàng tộc phái một Nguyên Anh tu sĩ tên là Cơ Ngọc Hà.
Dựa theo bố trí của Tiêu Diêu kiếm tôn, bọn họ dẫn dẳt một đám tinh nhuệ, xâm nhập cứ điểm của Yêu tộc, quấy rối phía sau. Hiệu quả không tồi, phá huỷ một cứ điểm giữ vật tư, giết hai Yêu tộc Nguyên Anh kỳ. Tiếc nuối duy nhất chính là Nguyên Anh kỳ Yêu tộc trợ giúp quá nhanh, bọn họ khong thể cướp đi tài vật.
Kim Đan tu sĩ đi theo đều tận mắt nhìn thấy bọn họ diệt giết hai Nguyên Anh kỳ Yêu tộc.
“Diệp đạo hữu khách khí, đây là bổn phận của chúng ta. Nhưng mà dựa theo chúng ta bàn bạc, kế tiếp sẽ là trận đại quyết chiến, chúng ta sẽ không ra tay. Chúng ta vì chém giết hai gã Nguyên Anh kỳ Yêu tộc, cũng bị thương cần điều dưỡng một đoạn thời gian.”
Cơ Ngọc Hà mỉm cười nói, giọng điệu cực kỳ ôn nhu.
“Yêu tộc có trận pháp, còn có truyền tống trận, có thể trợ giúp cho nhau.Các ngươi diệt sát hai Nguyên Anh kỳ Yêu tộc, chỉ bị thương nhẹ? Lần trước Phuong Mộc vì giết một Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, đuổi theo mấy chục vạn dặm, xâm nhập bụng yêu tộc. Hắn có một quỷ vật Nguyên Anh kỳ hỗ trợ, bản thân và sáu con cương thi đều bị thương nặng mới giết được kẻ địch. Các ngươi lại nhẹ nhàng như vậy?”
Lâm Tư Nhược đưa ra nghi vấn, Phương Mộc một trận thành danh. Nhưng bởi vì thương thế nghiêm trọng, trực tiếp được triệu hồi về tổng đà Âm Thi tông điều dưỡng. Vương triều Đại Chu lại có thể diệt sát hai gã Nguyên Anh tu sĩ nhẹ nhàng như vậy, nàng cảm thấy không thể tin tưởng được.
Đám người Tử Dương đạo nhân ngoài miệng không dám nói cái gì, nhưng trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ hoài nghi.
Nếu Yêu tộc dễ đối phó như vậy, Yêu tộc Đông Hoang cũng không có khả năng chiếm lấy lượng lớn địa bàn như thế.
Nhưng nói trở về, không có khả năng toàn bộ tu sĩ đi theo đều nói dối.
“Lâm phu nhân, vương triều Đại Chu chúng ta có truyền thừa mấy vạn năm, hoàng tộc chúng ta có một môn độc môn linh thuật gọi là Chân long chưởng, chuyên dùng khắc chế Yêu tộc. Còn có hai kiện pháp bảo đặc thù. Thuật này vận dụng nguyên khí khá lớn. Nếu không như thế, chúng ta cũng sẽ không bị thương. Bảy đại tiên môn của các ngươi ở Đông Hoang lập phái hơn bốn ngàn năm, ít một chút thủ đoạn cũng là chuyện có thể hiểu được.”
Giọng điệu Cơ Ngọc Hà bình thản. Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nội tình của bảy đại tiên môn Đông Hoang quá nhỏ bé.
“Cơ phu nhân, nội tình của bảy đại tiên môn chúng ta quả thật không bằng vương triều Đại Chu các ngươi. Nhưng đấu pháp sinh tử, cũng không thấy vương triều Đại Chu các ngươi có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Năm đó Tứ Quý kiếm tôn du lịch đến tu tiên giới Trung Nguyên, vương triều Đại Chu các ngươi là cái biểu hiện gì?”
“Đây là mệnh lệnh của lão tổ tông, ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh của người sao?”
Thiếu phụ váy xanh tăng thêm giọng điệu, cau mày nói.
Nghe được ba chữ “lão tổ tông”, trong lòng Trình Trảm Tiên thở dài một hơi, gật đầu đáp ứng xuống dưới.
Trở lại chỗ ở Trình Trảm Tiên gọi Trình Khiếu Thiên tới.
“Khiếu Thiên, lão phu bị triệu hồi về phía sau trông coi vật tư, ngươi tiếp tục lưu lại đây tham gia tác chiến. Giết thêm vài tên Kim Đan tu sĩ, đừng có làm lão phu mất mặt.”
Trình Trảm Tiên dặn dò.
“Vâng, tổ phụ, ngài ở tiền tuyến đang êm đẹp, sao lại bị triệu hồi về phía sau? Lưu ở phía trước không phải có thể lập hạ càng nhiều chiến công hơn sao?”
Yêu tộc cũng có cạnh tranh, nhưng có lão tổ Hoá Thần kỳ ước thúc, bọn họ không có đánh lớn mà thôi. Nhìn bên ngoài vào vẫn hoà hợp êm thấm.
Trình Trảm Tiên cười lạnh một tiếng, cười khẩy nói: “Hừ, Thanh Hoa lão tổ hạ lệnh, lão phu nào dám cãi lời. Nói đến cùng, còn không phải sợ lão phu lập quá nhiều công lao, đoạt nổi bậc của Thanh xà tộc sao. Năm đó thời điểm Thiên Lang chân quân còn ở, Thanh xà tộc là phụ thuộc của Thiên lang tộc chúng ta. Sau khi Thiên Lang chân quân biến mất, Thiên lang tộc chúng ta ngày càng lụn bại, cần nhờ bán yêu chúng ta đến chống đỡ. Ngay cả Thanh xà tộc cũng xuất hiện tu sĩ Hoá Thần. Sau khi nàng cầm quyền, chèn ép chúng ta khắp nơi. Nếu không phải cố kỵ Thiên Lang chân quân, chỉ sợ Đông Hoang không có chỗ để Thiên lang tộc chúng ta yên ổn. Khiếu Thiên, ngươi phải lập nhiều chiến công. Một ngày nào đó, Thiên lang tộc chúng ta sẽ nhất thống Yêu tộc, khôi phục vinh quang của tổ tiên.”
Trình Khiếu Thiên trong lòng rùng mình, gật đầu nói: “Vâng, tổ phụ, tôn nhi rõ ràng.”
Thời điểm Thiên Lang chân quân nhất thống Đông Hoang, Thiên lang tộc có phong cảnh cỡ nào. Tới hôm nay, Thiên lang tộc ngày càng lụn bại, cần nhờ vào bán yêu chống đỡ.
...
Cự yêu thành, bên trong Cự yêu điện.
Tiêu Diêu kiếm tôn và mười hai Nguyên Anh tu sĩ tập hợp tại đây, bọn họ đang thương thảo chiến sự.
Tiêu Diêu kiếm tôn ngồi ở ghế chủ toạ, trên mặt tràn đầy ý cười.
Hắn nhìn về phía người nam trung niên có khuôn mặt nho nhã và một trung niên mỹ phụ khuôn mặt đẹp đẽ quý giá, cười nói: “Cơ phu nhân, Triệu đạo hữu, các ngươi làm thật xinh đẹp. Phá huỷ một cứ điểm chứa vật tư của Yêu tộc, khó trách thế công của Yêu tộc yếu đi không ít.”
Hai tộc nhân yêu khai chiến, đường biên cảnh quá dài, phân chia thành năm chiến trường. Tiêu Diêu kiếm tôn phụ trách một trong những chiến trường đó. Vương triều Đại Chu phái người trợ giúp bảy đại tiên môn, thủ chiến lập hạ nhiều công lớn, phá huỷ một cứ điểm của Yêu tộc, chém chết hai gã Yêu tộc Nguyên Anh kỳ.
Người nam trung niên gọi là Triệu Quốc Trung, đệ đệ của Trung Thuận vương Triệu Quốc Lễ. Triệu gia là vương gia khác họ của vương triều Đại Chu, có năm Nguyên Anh tu sĩ. LẦn này phái hai vị Nguyên Anh tu sĩ đến trợ giúp Đông Hoang. Hoàng tộc phái một Nguyên Anh tu sĩ tên là Cơ Ngọc Hà.
Dựa theo bố trí của Tiêu Diêu kiếm tôn, bọn họ dẫn dẳt một đám tinh nhuệ, xâm nhập cứ điểm của Yêu tộc, quấy rối phía sau. Hiệu quả không tồi, phá huỷ một cứ điểm giữ vật tư, giết hai Yêu tộc Nguyên Anh kỳ. Tiếc nuối duy nhất chính là Nguyên Anh kỳ Yêu tộc trợ giúp quá nhanh, bọn họ khong thể cướp đi tài vật.
Kim Đan tu sĩ đi theo đều tận mắt nhìn thấy bọn họ diệt giết hai Nguyên Anh kỳ Yêu tộc.
“Diệp đạo hữu khách khí, đây là bổn phận của chúng ta. Nhưng mà dựa theo chúng ta bàn bạc, kế tiếp sẽ là trận đại quyết chiến, chúng ta sẽ không ra tay. Chúng ta vì chém giết hai gã Nguyên Anh kỳ Yêu tộc, cũng bị thương cần điều dưỡng một đoạn thời gian.”
Cơ Ngọc Hà mỉm cười nói, giọng điệu cực kỳ ôn nhu.
“Yêu tộc có trận pháp, còn có truyền tống trận, có thể trợ giúp cho nhau.Các ngươi diệt sát hai Nguyên Anh kỳ Yêu tộc, chỉ bị thương nhẹ? Lần trước Phuong Mộc vì giết một Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, đuổi theo mấy chục vạn dặm, xâm nhập bụng yêu tộc. Hắn có một quỷ vật Nguyên Anh kỳ hỗ trợ, bản thân và sáu con cương thi đều bị thương nặng mới giết được kẻ địch. Các ngươi lại nhẹ nhàng như vậy?”
Lâm Tư Nhược đưa ra nghi vấn, Phương Mộc một trận thành danh. Nhưng bởi vì thương thế nghiêm trọng, trực tiếp được triệu hồi về tổng đà Âm Thi tông điều dưỡng. Vương triều Đại Chu lại có thể diệt sát hai gã Nguyên Anh tu sĩ nhẹ nhàng như vậy, nàng cảm thấy không thể tin tưởng được.
Đám người Tử Dương đạo nhân ngoài miệng không dám nói cái gì, nhưng trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ hoài nghi.
Nếu Yêu tộc dễ đối phó như vậy, Yêu tộc Đông Hoang cũng không có khả năng chiếm lấy lượng lớn địa bàn như thế.
Nhưng nói trở về, không có khả năng toàn bộ tu sĩ đi theo đều nói dối.
“Lâm phu nhân, vương triều Đại Chu chúng ta có truyền thừa mấy vạn năm, hoàng tộc chúng ta có một môn độc môn linh thuật gọi là Chân long chưởng, chuyên dùng khắc chế Yêu tộc. Còn có hai kiện pháp bảo đặc thù. Thuật này vận dụng nguyên khí khá lớn. Nếu không như thế, chúng ta cũng sẽ không bị thương. Bảy đại tiên môn của các ngươi ở Đông Hoang lập phái hơn bốn ngàn năm, ít một chút thủ đoạn cũng là chuyện có thể hiểu được.”
Giọng điệu Cơ Ngọc Hà bình thản. Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nội tình của bảy đại tiên môn Đông Hoang quá nhỏ bé.
“Cơ phu nhân, nội tình của bảy đại tiên môn chúng ta quả thật không bằng vương triều Đại Chu các ngươi. Nhưng đấu pháp sinh tử, cũng không thấy vương triều Đại Chu các ngươi có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Năm đó Tứ Quý kiếm tôn du lịch đến tu tiên giới Trung Nguyên, vương triều Đại Chu các ngươi là cái biểu hiện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.