Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1255: Ngô Tự Tại
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
"Oành đùng đùng!"
Lam sắc cự chưởng và hoàng sắc cự chưởng chạm vào nhau, đồng quy vu tận, bộc phát ra tường cổ khí lưu cường đại, khói đặc cuồn cuộn.
Một trận tiếng đàn cầm dồn dập van lên, vô số thanh sắc phong nhận bắn nhanh đến, lão giả áo bào vàng như muốn tháo thành tám bộ dạng.
Lão giả áo bào vàng chân phải đạp lên mặt đất, mặt đất truyền đến một trận trầm đục trầm thấp, một bức tường cao mười mấy trượng, tường đất màu vàng dày hai ba trượng đột ngột từ mặt đất mọc lên, che ở trước người.
Oành đùng đùng!
Tường đất màu vàng bị vô số thanh sắc phong nhận trảm vỡ nát, bụi đất bay lên, khói đặc cuồn cuộn.
Thanh sắc phong nhận đánh vào bộ giáp trên người lão giả hoàng bào, nhưng chỉ là lưu lại dấu vết mờ nhạt.
Mặt đất chợt chui ra vô số bụi gai màu xanh, lập tức cuốn lấy hai chân lão giả áo bào vàng. Bởi vì bộ giápp màu vàng nên bụi gai màu xanh cũng không có đả thương đến được lão giả áo bào vàng.
Nhân cơ hội này, một cự chưởng màu lam lớn hơn mười trượng xuất hiện trên đỉnh đầu áo bào vàng, hung hăng chụp xuống.
Uông Như Yên thả ra Sư lân thú và Bích nhãn hàn tăm, lần lượt thả ra xích sắc hỏa diễm và bạch sắc băng trùy, công kịc lão giả áo bào vang. Vương Trường Sinh cũng thả ra mấy ngàn con Thôn kim nghĩ, hóa thành hơn trăm thanh phi đao màu vàng, đổ ập về phía lão giả hoàng bào.
Đồng tử của lão giả áo bào vàng hơi co lại, tay phải sáng lên một trận hoàng quang, một thanh hoàng sắc trường mâu xuất hiện ở trong tay, chụp về phía cự chưởng màu lam với tốc độ rất nhanh.
Mặt đất chợt sáng lên một trận hoàng quang, bùn xốp hóa thành nên sa, cuồng phong vang lớn, vô số hoàng sắc sa lịch bay lên, hóa thành một bức tường cao màu vàng, bảo về lão giả áo bào vàng bên trong.
Tiếng nổ đùng liên tiếp vang lên, bức tường cao màu vàng bên ngoài gồ ghề, lão giả áo bào vàng vẫn ổn không hao tổn gì.
Mặt đất chớp hẳn lên, vô số sương mù màu vàn xuất hiện ra.
Trước mắt lão giả áo bào vàng biến đổi, một mình xuất hiện ở bên trong một mảng sa mạch rộng mênh mông, cuồng phong gào thét, dưới chân là xốp sa lịch, thân thể của hắn không bị khống chế xuống dưới.
Hắn khẽ hừ một tiếng, bay lên trời cao, chau mày. Trong khoảng thời gian ngắn, đối phương lại có thể dùng cách này để bày ra trận pháp. Xem ra pháp bảo đối phương không đơn giản.
Cuồng phong vang lớn, vô số sa lịch màu vàng bị cường đại khí lưu thổi bay lên trời cao, hóa thành một hoàng sắc sa nhận dài nửa thước, từ bốn phương tám hướng đánh về phía lão giảấo bào vàng.
Cái này cũng chưa xong, một trận tiếng cầm trầm thấp vang lên.
Lão giả áo bào vàng vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu vàng, ngăn cảng bốn phương tám hướng đánh úp về phía hoàng sắc sa nhận, thanh âm nổ đùng không ngừng. Một thanh hoàng sắc sa nhận đánh vào mặt trên thuẫn bài, chỉ là để lại vài vết ngấn nhạt nhạt.
Trên đỉnh đầu lão giả áo bào vàng tạo nên một trận gợn xong, hơn mười lan sắc cự chưởng lớn hơn mười trượng chợt hiện lên, hung hăng chụp xuống.
Sắc mặt hắn đại biến, muốn trốn đi thì tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên, hô hấp hắn cũng theo đso mà trở nên dồn dập, cảm giác trong lòng căn thẳng, giống như đang có gì đấy đánh vào điểm yếu của hắn.
Hắn cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện ở mộ nơi xanh um tươi tốt ở trên núi, trên đỉnh núi có vài thử yêu giống như hắn.
“Không tốt, ảo thuật.”
Oanh long long!
Lam sắc cự chưởng đánh vào trên người lão giả áo bào vàng, bộ giáp vàng trên người lão giả áo bào vàng nhất thời vỡ ra. Từng mảng lớn xích sắc hỏa diễm bay vụt đến, lập tức đánh vào trên người hắn, lửa cháy cuồn chuộn bao phủ cơ thể hắn.
Hơn trăm thanh phi đao màu vàng phóng vào bên trong biển lửa, truyền ra một trận trầm đục kim thiết giao kích.
Một đạo cầm thanh vang dội lên, một cỗ âm ba màu lam lớn hơn trăm trượng thổi quét ra, nhanh chóng xẹt qua biển lửa.
Hoàng quang chợt lóe, một viên hoàng sắc cự châu lớn như một ngọn núi nhỏ xuất hiện ở trên không biển lửa, hung hăng nện xuống.
Một tiếng địa nổ kinh thiên động địa, lượng lớn sa lịch màu vàng bay lên.
Vương Trường Sinh khinh thở ra một hơi, bấm niệm pháp quyết, ba viên Sơn hải châu thu nhỏ lại, bay trở về trên tay hắn.
Trên đất có nhiều cái hố to, trong khố có một đống thịt nát. Lão giả áo vàng đi đời nhà ma.
Vương Trường Sinh lợi dụng ba viên Sơn hải châu bày trận pháp, thêm sự phối hợp của Uông Như Yên và linh thú, rất nhanh liền tiêu diệt lão giả áo bào vàng.
Vương Trường Sinh thả ra Song đồng thử, nó phát ra tiếng kêu hưng phấn, hình thể chợt tăng lớn, biến thành một con hoàng sắc cự thử, phóng về phía đống thịt nát của lão giả áo bào vàng.
Từ Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ra tay, bọn họ tiêu diệt lão giả áo bào vàng không đến mười hơi thở.
Cũng trách là lão giả áo bào vàng không may, gặp phải Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều có Kim đan tầng chín, còn có nhiều con Yêu thú bậc ba. Vương Trường Sinh có đầy đủ pháp bảo, lão giả áo bào vàng căn bản không phải là đối thủ.
Lúc này, độn quang màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh, hiện ra bóng người một lão giả áo bào đỏ sắc mặt tái nhợt. Hắn nhìn về đống thịt nát trong hố to kia, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Nhưng mà hắn đã biết được sự lợi hại của thử yêu, không nghĩ nhanh như vậy đã bị người giết.
Lão giả áo bào vàng vừa chết, hai đạo thanh quang thanh quang với tốc độ nhanh hơn, bay về, không dám có chút dừng lại.
Ngô Tự Tại khinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai tay ôm quyền khách khí nói: “Đa tạ hai vị dạo hữu ra tay cứu giúp, Ngô mỗ cảm kích khôn cùng, không biết hai vị xưng hô như thế nào?”
Lam sắc cự chưởng và hoàng sắc cự chưởng chạm vào nhau, đồng quy vu tận, bộc phát ra tường cổ khí lưu cường đại, khói đặc cuồn cuộn.
Một trận tiếng đàn cầm dồn dập van lên, vô số thanh sắc phong nhận bắn nhanh đến, lão giả áo bào vàng như muốn tháo thành tám bộ dạng.
Lão giả áo bào vàng chân phải đạp lên mặt đất, mặt đất truyền đến một trận trầm đục trầm thấp, một bức tường cao mười mấy trượng, tường đất màu vàng dày hai ba trượng đột ngột từ mặt đất mọc lên, che ở trước người.
Oành đùng đùng!
Tường đất màu vàng bị vô số thanh sắc phong nhận trảm vỡ nát, bụi đất bay lên, khói đặc cuồn cuộn.
Thanh sắc phong nhận đánh vào bộ giáp trên người lão giả hoàng bào, nhưng chỉ là lưu lại dấu vết mờ nhạt.
Mặt đất chợt chui ra vô số bụi gai màu xanh, lập tức cuốn lấy hai chân lão giả áo bào vàng. Bởi vì bộ giápp màu vàng nên bụi gai màu xanh cũng không có đả thương đến được lão giả áo bào vàng.
Nhân cơ hội này, một cự chưởng màu lam lớn hơn mười trượng xuất hiện trên đỉnh đầu áo bào vàng, hung hăng chụp xuống.
Uông Như Yên thả ra Sư lân thú và Bích nhãn hàn tăm, lần lượt thả ra xích sắc hỏa diễm và bạch sắc băng trùy, công kịc lão giả áo bào vang. Vương Trường Sinh cũng thả ra mấy ngàn con Thôn kim nghĩ, hóa thành hơn trăm thanh phi đao màu vàng, đổ ập về phía lão giả hoàng bào.
Đồng tử của lão giả áo bào vàng hơi co lại, tay phải sáng lên một trận hoàng quang, một thanh hoàng sắc trường mâu xuất hiện ở trong tay, chụp về phía cự chưởng màu lam với tốc độ rất nhanh.
Mặt đất chợt sáng lên một trận hoàng quang, bùn xốp hóa thành nên sa, cuồng phong vang lớn, vô số hoàng sắc sa lịch bay lên, hóa thành một bức tường cao màu vàng, bảo về lão giả áo bào vàng bên trong.
Tiếng nổ đùng liên tiếp vang lên, bức tường cao màu vàng bên ngoài gồ ghề, lão giả áo bào vàng vẫn ổn không hao tổn gì.
Mặt đất chớp hẳn lên, vô số sương mù màu vàn xuất hiện ra.
Trước mắt lão giả áo bào vàng biến đổi, một mình xuất hiện ở bên trong một mảng sa mạch rộng mênh mông, cuồng phong gào thét, dưới chân là xốp sa lịch, thân thể của hắn không bị khống chế xuống dưới.
Hắn khẽ hừ một tiếng, bay lên trời cao, chau mày. Trong khoảng thời gian ngắn, đối phương lại có thể dùng cách này để bày ra trận pháp. Xem ra pháp bảo đối phương không đơn giản.
Cuồng phong vang lớn, vô số sa lịch màu vàng bị cường đại khí lưu thổi bay lên trời cao, hóa thành một hoàng sắc sa nhận dài nửa thước, từ bốn phương tám hướng đánh về phía lão giảấo bào vàng.
Cái này cũng chưa xong, một trận tiếng cầm trầm thấp vang lên.
Lão giả áo bào vàng vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu vàng, ngăn cảng bốn phương tám hướng đánh úp về phía hoàng sắc sa nhận, thanh âm nổ đùng không ngừng. Một thanh hoàng sắc sa nhận đánh vào mặt trên thuẫn bài, chỉ là để lại vài vết ngấn nhạt nhạt.
Trên đỉnh đầu lão giả áo bào vàng tạo nên một trận gợn xong, hơn mười lan sắc cự chưởng lớn hơn mười trượng chợt hiện lên, hung hăng chụp xuống.
Sắc mặt hắn đại biến, muốn trốn đi thì tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên, hô hấp hắn cũng theo đso mà trở nên dồn dập, cảm giác trong lòng căn thẳng, giống như đang có gì đấy đánh vào điểm yếu của hắn.
Hắn cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện ở mộ nơi xanh um tươi tốt ở trên núi, trên đỉnh núi có vài thử yêu giống như hắn.
“Không tốt, ảo thuật.”
Oanh long long!
Lam sắc cự chưởng đánh vào trên người lão giả áo bào vàng, bộ giáp vàng trên người lão giả áo bào vàng nhất thời vỡ ra. Từng mảng lớn xích sắc hỏa diễm bay vụt đến, lập tức đánh vào trên người hắn, lửa cháy cuồn chuộn bao phủ cơ thể hắn.
Hơn trăm thanh phi đao màu vàng phóng vào bên trong biển lửa, truyền ra một trận trầm đục kim thiết giao kích.
Một đạo cầm thanh vang dội lên, một cỗ âm ba màu lam lớn hơn trăm trượng thổi quét ra, nhanh chóng xẹt qua biển lửa.
Hoàng quang chợt lóe, một viên hoàng sắc cự châu lớn như một ngọn núi nhỏ xuất hiện ở trên không biển lửa, hung hăng nện xuống.
Một tiếng địa nổ kinh thiên động địa, lượng lớn sa lịch màu vàng bay lên.
Vương Trường Sinh khinh thở ra một hơi, bấm niệm pháp quyết, ba viên Sơn hải châu thu nhỏ lại, bay trở về trên tay hắn.
Trên đất có nhiều cái hố to, trong khố có một đống thịt nát. Lão giả áo vàng đi đời nhà ma.
Vương Trường Sinh lợi dụng ba viên Sơn hải châu bày trận pháp, thêm sự phối hợp của Uông Như Yên và linh thú, rất nhanh liền tiêu diệt lão giả áo bào vàng.
Vương Trường Sinh thả ra Song đồng thử, nó phát ra tiếng kêu hưng phấn, hình thể chợt tăng lớn, biến thành một con hoàng sắc cự thử, phóng về phía đống thịt nát của lão giả áo bào vàng.
Từ Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ra tay, bọn họ tiêu diệt lão giả áo bào vàng không đến mười hơi thở.
Cũng trách là lão giả áo bào vàng không may, gặp phải Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều có Kim đan tầng chín, còn có nhiều con Yêu thú bậc ba. Vương Trường Sinh có đầy đủ pháp bảo, lão giả áo bào vàng căn bản không phải là đối thủ.
Lúc này, độn quang màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh, hiện ra bóng người một lão giả áo bào đỏ sắc mặt tái nhợt. Hắn nhìn về đống thịt nát trong hố to kia, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Nhưng mà hắn đã biết được sự lợi hại của thử yêu, không nghĩ nhanh như vậy đã bị người giết.
Lão giả áo bào vàng vừa chết, hai đạo thanh quang thanh quang với tốc độ nhanh hơn, bay về, không dám có chút dừng lại.
Ngô Tự Tại khinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai tay ôm quyền khách khí nói: “Đa tạ hai vị dạo hữu ra tay cứu giúp, Ngô mỗ cảm kích khôn cùng, không biết hai vị xưng hô như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.