Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1256: Quay Về Nam Hải

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Tại hạ họ Vương, đây là phu nhân ta. Chúng ta cứu ngươi là đều xem như mọi người là nhân tộc. Nơi đây không nên ở lâu, vẫn là nhanh đi thôi.”

Lúc này, Song đồng thử cũng đã ăn sạch thi thể lão giả áo bào vàng, trở nên buồn ngủ, bay trở về bên trong linh thú châu.

Suy xét đến nơi đây là chỗ giao giới của hai tộc nhân yêu, Yêu tộc thực rất dễ dàng chạy đến trợ giúp, bọn họ không dám ở lâu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nửa ngày sau, bọ họ về tới phường thị. Ngô Tự Tại mời Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đến Tụ bảo các.

“Ồ, Vương tiền bối.”

Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có chút kinh ngạc nói.

“Tuyết Nhi, ngươi biết hai vị đạo hữu này?”

Mộ Dung Tuyết không dám giấu diếm, đem chuyện tình nửa tháng trước nói một lần.

“Thì ra là vậy. Nếu không có hai vị đạo hữu ra tay tương trợ, lão phu chỏ sợ cũng không thể sống quay lại.”

Ngô Tự Tại thở dài một hơi, cảm kích nói.

“Tiện tay giúp đỡ mà thooi. Ngô đạo hữu khách khí. Đúng rồi, đây là Vương chưởng quầy nhờ chúng ta tìm Tam thải phong điệp bậc ba dược thạch. Hắn đã nói sẽ thu mua với giá cao.”

Vương Trường Sinh lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh, cười nói.

“Đây là đương nhiên. Vương đạo hữu yên tâm, cảm tạ hai vị đạo hữu ra tay cứu giúp, lão phu nói sẽ thâm tạ, tuyệt đối không nuốt lời. Vương đạo hữu, đây là lệnh bài khách quý ở Thiên Phong thương minh chúng ta, chỉ cần có lệnh bài trong tay, ngươi ở cửa hàng Thiên Phong thương minh mua sắm đồ vật, giá cả đều tiện nghi. Mặt khác, đây là nguyên bộ pháp bảo ba thanh phi kiếm, cảm tạ hai vị đạo hữu ra tay cứu giúp.”

Ngô Tự Tại vừa nói, một bên lấy ra một lệnh bài màu xanh và ba thanh phi kiếm màu xanh đưa cho Vương Trường Sinh .



“Tiện tay giúp mà thôi. Ngộ đạo hữu khách khí rồi. Lệnh bài chúng ta liền nhận, pháp bảo coi như xong, chúng ta muốn nhờ Ngô đạo hữu giúp một chuyện.”

"Vương đạo hữu cứ nói đừng ngại, nơi này không có người ngoài."

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Không biết Thiên Phong thương minh các ngươi có bán Kết ah linh vật không? Ví dụ Ngưng anh đan.”

Trên tay bọn họ đã có nhiều phần Kết anh linh vật, nhưng mà không có ai chê Kết anh linh vật nhiều. Mình không dùng được, có thể để lại cho tộc nhân, đảm đương nội tình.

“Kết anh linh vật? Ngưng anh đan? Không dối gạt gì hai vị đạo hữu, Thiên Phong thương minh chúng ta quả thật có, nhưng chỉ đặt ở thương hội đấu giá bán đấu giá. Quy mô đấu giá hội này trăm năm một lần, khoảng cách đấu giá hội tiếp theo, còn có năm mươi sáu năm thời gian.”

Ngô Tự Tại chi tiết nói, chuyện này cũng không phải là bí mật.

Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có chút thất vọng, nhưng mà bọn họ ngẫm lại thì cũng đúng. Kết anh linh vật không phải là rau cải trắng, cho dù lấy ra để bán đấu giá, số lượng nhắm chừng cũng sẽ không nhiều lắm., cạnh tranh sẽ lớn. Cho dù hiện tại có Kết anh linh vật bán đấu giá, không chừng chỉ có Nguyên anh tu sĩ, có được Kết anh linh vật, chỉ sợ là khó có thể an toàn rời khỏi.

Ngộ Tự Tại đã nhìn ra, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đối với dạng đồ vật không có hứng thú. Nhưng nếu không có Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, Ngộ Tự Tại sẽ chết.

Hắn do dự nửa ngày, hít sâu một hơi, giống như đang hạ quyết tâm. Bàn tay vừa lật, một cái hộp ngọc màu vàng xuất hiên trên tay, trên mặt dán một tấm phù triện linh quang lập lòe.

Hắn bóc phù triện, mở hộp ngọc ra, một mảng ngũ sắc hà quang bay ra, linh quang lập lòe.

“Vương đạo hữu, ân cứu mạng không thể báo đáp, khối Ngũ sắc thần nên này tặng cho ngươi, xem như lão phu báo đáp ân cứu mạng của các ngươi.

Ngô Tự Tại mặt lộ vẻ không muốn, đem hộp ngọc màu vàng đưa cho Vương Trường Sinh.

Ngũ sắc thần nê có thể tùy ý biến hình, năng lực tự chữa trị thần kỳ, là tài luyện luyện chế phòng ngự pháp bảo tuyệt hảo. Khối Ngũ sắc thần nê này nhỏ hơn một chút, không thể lấy để luyện chế một món phòng ngự pháp bảo, nhưng ngay cả như thế, Ngô Tự Tại cũng là hạ quyết tâm lớn mới có thể lấy ra khối Ngũ sắc thần nê này.

Phải biết rằng, đồng đạo khác ra giá mua, hắn đều không có đáp ứng.



Hắn tu luyện công pháp có chút đặc thù. Đặc biệt chú trọng tâm cảnh. Nếu là hắn không có báo đáp tốt vợ chồng Vương Trường Sinh, tâm cảnh xuất hiện lỗ hổng, đối với con đường về sau càng bất lợi.

“Ngũ sắc thần nê.”

Vương Trường Sinh ánh mắt đảo qua hộp ngọc màu vàng, thấy được một khối bùn đất ngũ sắc, hà quang lưu chuyển không ngừng.

Khối Ngũ sắc thần nên này quá nhỏ, không thể lấy để luyện chế pháp bảo, nhưng có thể đưa cho Uông Như yên luyện chế phù binh.

Vương Trường Sinh cảm ơn một tiếng, nhận lấy khối Ngũ sắc thần nê này.

Nói chuyện phiếm trong chốc lát, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liền cáo từ rời khỏi. Ngô Tự Tại cũng không có ở lâu, tự mình tiễn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Ra khỏi phường thị, Vương Trường Sinh lấy ra một lam sắc phi chu chở Uông Như Yên và Vương Hữu San bay lên trời cao với tốc độ rất nhanh.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tính quay về Nam Hải, bế quan đánh sâu vào Nguyên anh kỳ.

Lúc này đây quay về Đông Hoang, bọn họ làm không ít chuyện tình. Giải cứu Vương Mạnh Phần, tế bái tộc nhân, viên mãn đạo tâm, trấn an tộc nhân ở các chi nhánh.



Nam Hải, Kim Thiền hải vực.

Một mảng không gian xám xịt, âm phong từng trận, bầu trời một mảng u ám.

Trên một mảng hoang nguyên rộng mênh mông, hàng trăm cốt thi đang vây quanh Vương Thanh Sơn và Vương Minh Nhân, trên đất đầu hài cốt trắng.

Xông vào trước mặt là một bạch sắc cốt mãng hình thể thật lớn cùng với một viên hầu cốt cao ba trượng. Phía sau bạch sắc cốt mãng có hai cánh bằng xương thật lớn. Viên hầu cốt trên tay nắm lấy một thanh cốt đao màu trắng, trên mặt có một tầng ma trơi màu trắng bao vây lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook