Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 806: Ngờ Vực Vô Căn Cứ (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nhìn thấy Vương Trường Sinh, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Tử Nguyệt tiên tử lộ ra một mảng vui sướng.
Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc thấy cảnh này, âm thầm gật đầu, xem ra bọn họ không đoán sai, Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử có tư tình.
Tử Nguyệt tiên tử mỉm cười, nói với Vương Trường Sinh: “Vương đạo hữu, thật khéo nha!”
“Tử Nguyệt tiên tử, đã lâu không gặp.”
Vương Trường Sinh lộ ra một nụ cười, khách khí nói.
Nhật Nguyệt cung đưa ra treo thưởng lớn, truy bắt trưởng lão Trấn Hải tông, hắn không thể xác định Tử Nguyệt tiên tử là địch hay bạn, nhỡ đâu Tử Nguyệt tiên tử là con mồi Nhật Nguyệt cung tung ra, hấp dẫn đệ tử Trấn Hải tông hiện ra thân phận chân thật, vậy chẳng phải là nguy rồi?
“Trần đạo hữu, Trần phu nhân, đã lâu không gặp.”
Uông Như Yên cười, chào hỏi Trần Nhất Long cùng Tôn Hồng Ngọc một tiếng.
“Đã lâu không gặp, Vương đạo hữu, Vương phu nhân, mời vào bên trong.”
Trần Nhất Long mơ hồ đoán được mục đích của vợ chồng Vương Trường Sinh, nếu là Vương Trường Sinh cũng thuê đảo của Lãnh Diễm môn, ngày sau Mộc Long các có thể có thêm một vị minh hữu.
Dẫn tiến cho Lãnh Diễm môn hai tu sĩ Kết Đan, Lãnh Diễm môn cũng sẽ cho ngợi khen, dù sao nói từ trình độ nào đó, khách thuê là thế lực phụ thuộc Lãnh Diễm môn.
“Vương đạo hữu, nếu có rảnh, không ngại đến Tử Trúc đảo, chúng ta trao đổi một phen tâm đắc luyện khí.”
Tử Nguyệt tiên tử nhiệt tình mời, giọng điệu thành khẩn.
Nàng nhìn ra được, Vương Trường Sinh tìm Trần Nhất Long có việc, nếu nàng có mặt, Vương Trường Sinh và Trần Nhất Long không quá tiện.
“Nếu có rảnh, vợ chồng chúng ta nhất định tới cửa bái phỏng.”
Vương Trường Sinh cười đáp ứng, ở trước khi thăm dò rõ Tử Nguyệt tiên tử là địch hay bạn, hắn sẽ không đi lại quá gần gũi với Tử Nguyệt tiên tử.
Vô cớ hiến ân cần, phi gian tức đạo.
“Một lời đã định, Trần đạo hữu, cáo từ, các ngươi nếu có rảnh, cùng Vương đạo hữu tới Tử Trúc đảo làm khách, tiểu muội lúc nào cũng hoan nghênh.”
Tử Nguyệt tiên tử nói xong, thả ra một chiếc phi toa màu tím, nhảy lên, hóa thành một độn quang màu tím xé gió chạy đi.
Uông Như Yên nhìn bóng hình xinh đẹp Tử Nguyệt tiên tử rời đi, đôi mắt đẹp đảo không ngừng, không biết đang nghĩ cái gì.
Vợ chồng Trần Nhất Long nhiệt tình mời Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đến trên đảo, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Trà qua ba tuần, Vương Trường Sinh vào thẳng đề tài chính: “Trần đạo hữu, tính toán thời gian, Lãnh Diễm môn bắt đầu cho thuê đảo rồi nhỉ!”
Nói thật, Vương Trường Sinh cũng không quá muốn thuê đảo, dù sao bị người ta ước thúc cũng không tốt. Hắn từng nghĩ, tìm một hòn đảo hẻo lánh, có một linh mạch bậc hai là được, lợi dụng trận pháp thăng cấp linh mạch.
Sau khi Uông Như Yên Kết Đan, Thanh Liên sơn trang không thể duy trì Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tu luyện, dù sao hắn tính đến Nam Hải phát triển, có được một hòn đảo là lựa chọn tốt nhất.
Hải vực San Hô có hơn vạn hòn đảo, hòn đảo linh khí dư thừa một chút đều bị chiếm cứ, có lẽ có đảo hoang bỏ sót, người tu tiên có thể chiếm lấy, ba thế lực lớn có thể coi như không nhìn thấy, chờ ngươi tấn thăng linh mạch thành linh mạch bậc ba, lúc này, liền sẽ có người đến thu tiền thuê, không nộp được không? Đương nhiên có thể, không có tu sĩ Nguyên Anh, giết ngươi không thương lượng, chính là bá đạo như vậy.
Từng có một gia tộc tu tiên chiếm cứ một đảo hoang vô danh, sinh sản hơn trăm năm, thật không dễ dàng gì tấn thăng linh mạch thành bậc ba, chấp pháp sứ Lãnh Diễm môn liền tới cửa, hoặc là giao nộp một lượng lớn tiền phạt, hoặc là chấp hành một nhiệm vụ cho Lãnh Diễm môn, hoặc là diệt tộc.
Nếu là trường kỳ trú đảo, tộc nhân ra ra vào vào, khó bảo đảm sẽ không bị người tu tiên khác phát hiện, vẫn là thành thật thuê một hòn đảo tương đối tốt hơn.
...
Nghe Trần Nhất Long ám chỉ, rất nhiều gia tộc nhỏ chiếm cứ đảo hoang vô danh, ba thế lực lớn làm bộ không nhìn thấy mà thôi, để bọn họ tự sinh tự diệt. Một khi tấn thăng linh mạch thành linh mạch bậc ba, bọn họ liền phái người tới cửa thu lượng lớn tiền phạt, hoặc là để tu sĩ trú đảo đi chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm, hai cái đều không làm được, thế lực lớn nhẹ thì thu hồi hòn đảo, nặng thì diệt tộc.
Không thể không nói, chiêu này của ba thế lực lớn chơi rất hay, mượn tay người khác, không cần tốn nhiều sức đã đạt được hòn đảo có được linh mạch bậc ba.
Chế độ thuê đảo này ở tu tiên giới Nam Hải chấp hành hơn vạn năm, đã rất hoàn thiện.
Vương Trường Sinh cũng không cho rằng mình có thể tìm được kẽ hở, tự cho là thông minh sẽ chỉ mang đến phiền toái cho bản thân.
“Mở ra rồi. Vương đạo hữu, ta đoạn thời gian trước từng liên hệ Hứa đạo hữu của Lãnh Diễm môn, hắn là phó điện chủ công Thứ Vụ (việc vặt) điện của Lãnh Diễm môn, quản lý cho thuê đảo. Hắn lộ ra với ta, một hòn đảo có linh mạch bậc ba còn trống, chỉ là vị trí không phải tốt lắm, ở chỗ giao giới Lãnh Diễm môn cùng Hoàng Long đảo.”
Uông Như Yên có chút nghi hoặc, tò mò hỏi: “Trần đạo hữu, ngươi không phải nói hòn đảo có linh mạch bậc ba đều bị người ta chiếm cứ rồi sao?”
“Hòn đảo này trước đó là nơi Thanh Vân môn trú đóng, nhưng năm năm trước, Thanh Vân môn bị thế lực chưa biết tiêu diệt, lúc này mới để trống ra hòn đảo đó. Thật ra chúng ta không đề nghị các ngươi thuê hòn đảo đó, trên trời sẽ không có cái bánh rơi xuống.” Tôn Hồng Ngọc giải thích.
“Thế lực chưa biết? Trần phu nhân, có thể giải thích rõ ràng hay không?”
Vương Trường Sinh chắp tay với Tôn Hồng Ngọc, khách khí nói.
Tôn Hồng Ngọc cười khổ một tiếng, nói: “Có thể là Hoàng Long đảo. Mấy năm nay, Hoàng Long đảo và Lãnh Diễm môn ma sát không ngừng, thần tiên đánh nhau, gặp họa là chúng ta các thế lực nhỏ này. Lãnh Diễm môn cùng Hoàng Long đảo có ma sát, bọn họ sẽ không tự mình xuống sân đánh, mà là sai khiến thế lực cấp dưới tranh đấu, hôm nay ngươi diệt của ta một thế lực, ngày mai ta diệt của ngươi một thế lực, làm lòng người hoảng sợ, nghe nói một thế lực phụ thuộc của Hoàng Long đảo cũng bị tiêu diệt rồi.”
Nam Hải tài nguyên tu tiên cực kỳ phong phú, nơi này là đất lành của người tu tiên, cũng là thiên đường của cường đạo, giết người đoạt bảo ùn ùn, diệt tông diệt tộc thỉnh thoảng xảy ra.
Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc thấy cảnh này, âm thầm gật đầu, xem ra bọn họ không đoán sai, Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử có tư tình.
Tử Nguyệt tiên tử mỉm cười, nói với Vương Trường Sinh: “Vương đạo hữu, thật khéo nha!”
“Tử Nguyệt tiên tử, đã lâu không gặp.”
Vương Trường Sinh lộ ra một nụ cười, khách khí nói.
Nhật Nguyệt cung đưa ra treo thưởng lớn, truy bắt trưởng lão Trấn Hải tông, hắn không thể xác định Tử Nguyệt tiên tử là địch hay bạn, nhỡ đâu Tử Nguyệt tiên tử là con mồi Nhật Nguyệt cung tung ra, hấp dẫn đệ tử Trấn Hải tông hiện ra thân phận chân thật, vậy chẳng phải là nguy rồi?
“Trần đạo hữu, Trần phu nhân, đã lâu không gặp.”
Uông Như Yên cười, chào hỏi Trần Nhất Long cùng Tôn Hồng Ngọc một tiếng.
“Đã lâu không gặp, Vương đạo hữu, Vương phu nhân, mời vào bên trong.”
Trần Nhất Long mơ hồ đoán được mục đích của vợ chồng Vương Trường Sinh, nếu là Vương Trường Sinh cũng thuê đảo của Lãnh Diễm môn, ngày sau Mộc Long các có thể có thêm một vị minh hữu.
Dẫn tiến cho Lãnh Diễm môn hai tu sĩ Kết Đan, Lãnh Diễm môn cũng sẽ cho ngợi khen, dù sao nói từ trình độ nào đó, khách thuê là thế lực phụ thuộc Lãnh Diễm môn.
“Vương đạo hữu, nếu có rảnh, không ngại đến Tử Trúc đảo, chúng ta trao đổi một phen tâm đắc luyện khí.”
Tử Nguyệt tiên tử nhiệt tình mời, giọng điệu thành khẩn.
Nàng nhìn ra được, Vương Trường Sinh tìm Trần Nhất Long có việc, nếu nàng có mặt, Vương Trường Sinh và Trần Nhất Long không quá tiện.
“Nếu có rảnh, vợ chồng chúng ta nhất định tới cửa bái phỏng.”
Vương Trường Sinh cười đáp ứng, ở trước khi thăm dò rõ Tử Nguyệt tiên tử là địch hay bạn, hắn sẽ không đi lại quá gần gũi với Tử Nguyệt tiên tử.
Vô cớ hiến ân cần, phi gian tức đạo.
“Một lời đã định, Trần đạo hữu, cáo từ, các ngươi nếu có rảnh, cùng Vương đạo hữu tới Tử Trúc đảo làm khách, tiểu muội lúc nào cũng hoan nghênh.”
Tử Nguyệt tiên tử nói xong, thả ra một chiếc phi toa màu tím, nhảy lên, hóa thành một độn quang màu tím xé gió chạy đi.
Uông Như Yên nhìn bóng hình xinh đẹp Tử Nguyệt tiên tử rời đi, đôi mắt đẹp đảo không ngừng, không biết đang nghĩ cái gì.
Vợ chồng Trần Nhất Long nhiệt tình mời Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đến trên đảo, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Trà qua ba tuần, Vương Trường Sinh vào thẳng đề tài chính: “Trần đạo hữu, tính toán thời gian, Lãnh Diễm môn bắt đầu cho thuê đảo rồi nhỉ!”
Nói thật, Vương Trường Sinh cũng không quá muốn thuê đảo, dù sao bị người ta ước thúc cũng không tốt. Hắn từng nghĩ, tìm một hòn đảo hẻo lánh, có một linh mạch bậc hai là được, lợi dụng trận pháp thăng cấp linh mạch.
Sau khi Uông Như Yên Kết Đan, Thanh Liên sơn trang không thể duy trì Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tu luyện, dù sao hắn tính đến Nam Hải phát triển, có được một hòn đảo là lựa chọn tốt nhất.
Hải vực San Hô có hơn vạn hòn đảo, hòn đảo linh khí dư thừa một chút đều bị chiếm cứ, có lẽ có đảo hoang bỏ sót, người tu tiên có thể chiếm lấy, ba thế lực lớn có thể coi như không nhìn thấy, chờ ngươi tấn thăng linh mạch thành linh mạch bậc ba, lúc này, liền sẽ có người đến thu tiền thuê, không nộp được không? Đương nhiên có thể, không có tu sĩ Nguyên Anh, giết ngươi không thương lượng, chính là bá đạo như vậy.
Từng có một gia tộc tu tiên chiếm cứ một đảo hoang vô danh, sinh sản hơn trăm năm, thật không dễ dàng gì tấn thăng linh mạch thành bậc ba, chấp pháp sứ Lãnh Diễm môn liền tới cửa, hoặc là giao nộp một lượng lớn tiền phạt, hoặc là chấp hành một nhiệm vụ cho Lãnh Diễm môn, hoặc là diệt tộc.
Nếu là trường kỳ trú đảo, tộc nhân ra ra vào vào, khó bảo đảm sẽ không bị người tu tiên khác phát hiện, vẫn là thành thật thuê một hòn đảo tương đối tốt hơn.
...
Nghe Trần Nhất Long ám chỉ, rất nhiều gia tộc nhỏ chiếm cứ đảo hoang vô danh, ba thế lực lớn làm bộ không nhìn thấy mà thôi, để bọn họ tự sinh tự diệt. Một khi tấn thăng linh mạch thành linh mạch bậc ba, bọn họ liền phái người tới cửa thu lượng lớn tiền phạt, hoặc là để tu sĩ trú đảo đi chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm, hai cái đều không làm được, thế lực lớn nhẹ thì thu hồi hòn đảo, nặng thì diệt tộc.
Không thể không nói, chiêu này của ba thế lực lớn chơi rất hay, mượn tay người khác, không cần tốn nhiều sức đã đạt được hòn đảo có được linh mạch bậc ba.
Chế độ thuê đảo này ở tu tiên giới Nam Hải chấp hành hơn vạn năm, đã rất hoàn thiện.
Vương Trường Sinh cũng không cho rằng mình có thể tìm được kẽ hở, tự cho là thông minh sẽ chỉ mang đến phiền toái cho bản thân.
“Mở ra rồi. Vương đạo hữu, ta đoạn thời gian trước từng liên hệ Hứa đạo hữu của Lãnh Diễm môn, hắn là phó điện chủ công Thứ Vụ (việc vặt) điện của Lãnh Diễm môn, quản lý cho thuê đảo. Hắn lộ ra với ta, một hòn đảo có linh mạch bậc ba còn trống, chỉ là vị trí không phải tốt lắm, ở chỗ giao giới Lãnh Diễm môn cùng Hoàng Long đảo.”
Uông Như Yên có chút nghi hoặc, tò mò hỏi: “Trần đạo hữu, ngươi không phải nói hòn đảo có linh mạch bậc ba đều bị người ta chiếm cứ rồi sao?”
“Hòn đảo này trước đó là nơi Thanh Vân môn trú đóng, nhưng năm năm trước, Thanh Vân môn bị thế lực chưa biết tiêu diệt, lúc này mới để trống ra hòn đảo đó. Thật ra chúng ta không đề nghị các ngươi thuê hòn đảo đó, trên trời sẽ không có cái bánh rơi xuống.” Tôn Hồng Ngọc giải thích.
“Thế lực chưa biết? Trần phu nhân, có thể giải thích rõ ràng hay không?”
Vương Trường Sinh chắp tay với Tôn Hồng Ngọc, khách khí nói.
Tôn Hồng Ngọc cười khổ một tiếng, nói: “Có thể là Hoàng Long đảo. Mấy năm nay, Hoàng Long đảo và Lãnh Diễm môn ma sát không ngừng, thần tiên đánh nhau, gặp họa là chúng ta các thế lực nhỏ này. Lãnh Diễm môn cùng Hoàng Long đảo có ma sát, bọn họ sẽ không tự mình xuống sân đánh, mà là sai khiến thế lực cấp dưới tranh đấu, hôm nay ngươi diệt của ta một thế lực, ngày mai ta diệt của ngươi một thế lực, làm lòng người hoảng sợ, nghe nói một thế lực phụ thuộc của Hoàng Long đảo cũng bị tiêu diệt rồi.”
Nam Hải tài nguyên tu tiên cực kỳ phong phú, nơi này là đất lành của người tu tiên, cũng là thiên đường của cường đạo, giết người đoạt bảo ùn ùn, diệt tông diệt tộc thỉnh thoảng xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.