Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 870: Ngươi Tu Luyện Cũng Là 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》? (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Không trung trên đỉnh đầu Trần Anh nổi lên dao động, một bàn tay khổng lồ màu lam lớn năm trượng bỗng dưng hiện lên, mặt ngoài tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam, nhanh chóng vỗ xuống.

Ầm ầm ầm!

Hổ phách màu tím chia năm xẻ bảy, Trần Anh hóa thành một mảng lớn mưa máu, từ trên cao rơi xuống, pháp bảo nàng sử dụng theo đó rơi xuống, quỷ vật cùng linh trùng phân biệt bay trở về túi dưỡng quỷ cùng túi linh thú.

Vương Trường Sinh phất tay áo, một mảng lớn sợi tơ màu trắng bay ra, cuốn lấy mọi vật, kéo về bên người Vương Trường Sinh.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, lồng xương màu trắng toát ra vô số ngọn lửa màu đỏ, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Sắc mặt Lục Hiên biến đổi hẳn, trong lòng hắn thầm kêu không ổn, không nói hai lời, thu hồi pháp bảo, vội vàng hóa thành một đạo độn quang màu đen, bay về phía xa.

Tử Nguyệt tiên tử mở đôi môi, một luồng hào quang màu tím bay ra, hóa thành một tấm gương màu tím to bằng bàn tay, nháy mắt phóng to, phun ra vô số quả cầu lửa màu tím, khí thế hùng hổ đánh về phía Lục Hiên.

Trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên hung quang, vỗ về phía Lục Hiên chạy trốn.

Không trung trên đỉnh đầu Lục Hiên nổi lên dao động, hiện ra một bàn tay khổng lồ màu lam, nhanh chóng vỗ xuống.

Phản ứng của Lục Hiên cũng không chậm, đao xương màu trắng trong tay bổ về phía đỉnh đầu, một ánh đao màu trắng dài mấy trượng bay ra, chém vỡ nát bàn tay khổng lồ màu lam.

Mấy ngàn quả cầu lửa màu tím đánh đến, tản mát ra sóng nhiệt ngập trời.

Lục Hiên ném ra một lá bùa màu đen, hóa thành một lốc xoáy màu đen cao trăm trượng, thổi quét về phía đối diện.

Ở dưới tác dụng của luồng khí mạnh mẽ, lượng lớn nước biển bị cuốn vào bên trong lốc xoáy màu đen, mấy ngàn quả cầu sét màu tím đánh lên lốc xoáy màu đen.

“Ầm ầm ầm!”

Hào quang màu đen và hào quang màu tím lóe lên, một cơn sóng khí mạnh mẽ thổi quét ra bốn phương tám hướng, mặt biển kịch liệt quay cuồng.

Trong mắt Lục Hiên lóe lên sự tàn khốc, lấy ra hai lá bùa màu vàng nhạt, ném về phía Tử Nguyệt tiên tử cùng Vương Trường Sinh.



Hai lá bùa màu vàng vừa rời tay, hóa thành hai lưỡi đao khổng lồ màu vàng dài hơn mười trượng, khí thế hùng hổ chém về phía Tử Nguyệt tiên tử cùng Vương Trường Sinh.

“Không ổn, lá bùa cấp bốn, mau tránh đi.”

Vương Trường Sinh hơi biến sắc, vội vàng nhắc nhở.

Hai lưỡi đao khổng lồ màu vàng mơ hồ, biến mất, ngay sau đó chợt xuất hiện ở trước người Tử Nguyệt tiên tử cùng Vương Trường Sinh.

Khuôn mặt Tử Nguyệt tiên tử biến sắc hẳn, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu tím, che ở trước người.

“Ầm ầm ầm!”

Lưỡi đao khổng lồ màu vàng chém vỡ nát tấm khiên màu tím, một mảng lớn cột sáng màu tím bay ra, bao phủ lưỡi đao khổng lồ màu vàng, lưỡi đao khổng lồ màu vàng điên cuồng lóe lên không thôi, bị cột sáng màu tím cố định.

Ngoài thân Vương Trường Sinh nổ vang tiếng sét, một mảng lớn hồ quang màu lam bay ra, đánh về phía lưỡi đao khổng lồ màu vàng.

“Ầm ầm ầm!”

Lưỡi đao khổng lồ màu vàng đánh vỡ nát hồ quang màu lam, tính cả áo giáp màu lam ngoài thân Vương Trường Sinh cũng bổ vỡ, cũng may Vương Trường Sinh mặc pháp bảo nội giáp, lúc này mới bình yên vô sự.

Lúc này, Lục Hiên cũng đã chạy xa, ở ngoài mấy ngàn trượng.

Mặt biển chợt kịch liệt quay cuồng, một màu lam cột nước thô to chợt dâng lên, đánh chuẩn xác trúng Lục Hiên.

Một lưỡi đao khổng lồ màu trắng dài hơn ba mươi trượng bay tới, chém về phía Lục Hiên.

Lục Hiên muốn tránh đi, một tiếng trống nặng nề vang lên, Lục Hiên cảm giác cả người mềm nhũn, không dùng được chút pháp lực nào.

“Phập” một tiếng, đầu Lục Hiên bị chém rơi, máu chảy không dừng, thi thể nhanh chóng rơi về phía đáy biển.

Mặt biển kịch liệt sôi sục, một con cá mập màu lam thật lớn nổi lên mặt biển, một thiếu phụ váy đỏ cùng một thanh niên áo lam ngồi ở trên lưng cá mập màu lam, trên quần áo bọn họ có một hình nhật nguyệt.

“Tru Linh Chưởng! Chậc chậc! Đây chính là linh thuật《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 mang theo, Tử Nguyệt Huyền Quang, mấy trăm năm trước, dư nghiệt Trấn Hải tông đã từng sử dụng một môn linh thuật này, thật sự là đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đạt được mà không uổng công phu.”



Ánh mắt thanh niên áo lam dừng ở trên người Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử, trên mặt lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm, ánh mắt tràn đầy sát khí.

...

Trên tay thiếu phụ váy đỏ cầm một cái trống bỏi màu đỏ, linh quang lưu chuyển không ngừng, hiển nhiên là một món pháp bảo phẩm giai không thấp.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử nhìn nhau một cái, sắc mặt hai người trở nên ngưng trọng.

Vương Trường Sinh thu hồi Phệ Hồn Kim Thiền và Thôn Kim Nghĩ Hậu, hai tu sĩ Kết Đan này thực lực còn ở trên Vạn Cốt Song Sát.

Thật sự là họa vô đơn chí, vừa mới lọt vào Vạn Cốt Song Sát đánh giết, bây giờ lại đụng tới tu sĩ Nhật Nguyệt cung, còn bị bọn họ nhận ra thân phận.

Lúc này, Điền Quýnh cũng đã thoát vây khốn, pháp lực của lão không hao tổn bao nhiêu.

Nếu không phải bị pháp bảo khốn địch vây khốn, lấy thực lực Kết Đan tầng tám của lão, đã sớm thoát được vây khốn.

Cho dù Lục Hiên chưa chết, không cần bao lâu, Điền Quýnh cũng có thể thoát vây, nhưng Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử liên thủ, nhanh chóng chém giết Trần Anh, Lục Hiên nóng lòng chạy trốn, không ngờ đụng phải tu sĩ Nhật Nguyệt cung, bị tu sĩ Nhật Nguyệt cung chém giết.

“Đạo hữu nhận lầm người rồi nhỉ! Muốn giết người đoạt bảo cứ việc nói thẳng, bớt chụp mũ cho chúng ta.”

Vương Trường Sinh giọng điệu lạnh lùng, trên tay hắn nắm một chuỗi trữ vật châu.

Chuỗi trữ vật châu này là của Trần Anh, Vương Trường Sinh hy vọng bên trong có thể món đồ lập tức phát huy công dụng, ví dụ như lá bùa bậc ba.

Ở sâu trong ánh mắt Vương Trường Sinh lóe lên một tia vui sướng, đeo chuỗi trữ vật châu này ở trong tay trái.

“Có phải hay không, theo chúng ta về Nhật Nguyệt cung một chuyến là biết. Đương nhiên, các ngươi có thể từ chối, nhưng trả giá là chết.”

Thanh niên áo lam cười lạnh nói, giọng điệu lạnh lùng.

Tru Linh Chưởng và Tử Nguyệt Huyền Quang, đều là linh thuật dư nghiệt Trấn Hải tông từng sử dụng, cho dù là trùng hợp, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua ba người Vương Trường Sinh, thà giết lầm ba ngàn, cũng không thể buông tha một ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook