Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 869: Tu Sĩ Nhật Nguyệt Cung
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Mười mấy quả cầu sét màu lam thật lớn đập đến, khuôn mặt Trần Anh khẽ biến sắc.
Nàng nhẹ nhàng vung lên cờ phướn màu trắng trong tay, một mảng lớn lửa màu trắng bay ra, đánh về phía quả cầu sét màu lam.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, quả cầu sét màu lam vỡ vụn ra, hóa thành một mảng lớn lôi quang màu lam, bao phủ ngọn lửa màu trắng.
Một làn sóng khí mạnh mẽ ập tới, lôi quang màu lam chia năm xẻ bảy, hai bàn tay khổng lồ màu lam lớn mấy trượng bay ra, bổ về phía Trần Anh.
Cùng lúc đó, một cây trường thương màu trắng mang theo một cơn lạnh thấu xương đón đầu nện xuống.
Lục Hiên coi như không nghe thấy, bắt pháp quyết, đầu lâu màu trắng mơ hồ, hóa thành đao xương, mặt ngoài thân đao có thêm một mảng lớn ngọn lửa màu đen, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh.
Mặt ngoài bàn tay khổng lồ màu lam trải rộng hồ quang màu lam, ven đường nơi đi qua, không trung vặn vẹo một trận, phát ra tiếng nổ “ầm ầm ầm”.
Sắc mặt Trần Anh trầm xuống, phất tay áo, một tấm gương xương to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, chiếu lên đỉnh đầu, một mảng lớn hào quang màu trắng bay ra, trường thương màu trắng đánh lên hào quang màu trắng, nhất thời không thể động đậy.
Nàng lại lấy ra một tấm khiên xương màu trắng, nháy mắt phóng to che ở trước người.
“Ầm ầm ầm!”
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, hai bàn tay khổng lồ màu lam đập lên khiên xương màu trắng, mặt ngoài khiên xương màu trắng xuất hiện vài vết nứt nhỏ bé, bay ngược ra ngoài, nện ở trên thân Trần Anh.
Thân thể Trần Anh không chịu khống chế bay ngược ra ngoài, nôn ra một ngụm máu tươi lớn.
Đao xương màu trắng xoay một cái, khí thế hùng hổ chém về phía Vương Trường Sinh, nháy mắt đến trước mặt Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh vội vàng tránh đi, đao xương màu trắng vẫn sát qua bên người hắn, một ít ngọn lửa màu đen dính vào áo giáp màu lam trên người hắn, nhanh chóng lan tràn ra.
Một mảng lớn ngọn lửa màu đen nhất thời bao phủ thân thể Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh phát ra một tiếng trầm nặng.
Tiếng xé gió “vù vù” vang lên, mấy luồng hào quang đen ngòm lao thẳng đến Vương Trường Sinh, đánh lên trên người Vương Trường Sinh, phát ra tiếng “phành phành” trầm đục, tựa như bị cái gì chặn lại.
Lục Hiên muốn áp dụng thủ đoạn khác, hai cột sáng màu vàng thô to đánh đến.
Hắn nhíu mày, vội vàng tránh đi, hai con đại bàng khổng lồ màu vàng từ trên trời giáng xuống, lao về phía Lục Hiên.
...
Móng vuốt của đại bàng khổng lồ màu vàng cực kỳ sắc bén, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chiếu rọi ra hào quang khác thường.
Lục Hiên không dám sơ ý, nâng tay, một luồng hào quang màu trắng bay ra, hóa thành một tấm lưới khổng lồ màu trắng lớn mấy trượng, nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện, tấm lưới khổng lồ màu trắng là do những cái xương trắng tạo thành, ở giữa là một con thuyền xương màu trắng thật lớn, linh quang lấp lánh.
Hai con đại bàng khổng lồ màu vàng muốn tránh đi, tấm lưới khổng lồ màu trắng chợt phóng to mấy lần, toát ra vô số sương mù màu trắng, bao phủ con hai đại bàng khổng lồ màu vàng ở trong.
Không qua bao lâu, sương mù màu trắng tan đi, hai con đại bàng khổng lồ màu vàng bị tấm lưới khổng lồ màu trắng bao phủ, vô số sợi tơ màu trắng cuốn lấy gắt gao hai con đại bàng khổng lồ màu vàng.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên, Tử Nguyệt tiên tử thoát vây.
Tử Nguyệt tiên tử nâng tay, một quả cầu kim loại bị hào quang màu đỏ bao vây bay ra, mơ hồ một cái, hóa thành một con giao long màu đỏ dài hơn hai mươi trượng, giao long màu đỏ trông rất sống động, nhưng đôi mắt ảm đạm, thân hình ở dưới ánh mặt trời chiếu, phản ra hào quang kim loại, hiển nhiên là con rối thú.
Con rối thú bậc ba thượng phẩm, tương đương với người tu tiên Kết Đan tầng bảy trở lên.
Giao long màu đỏ chưa tới gần, ngoài thân đã hiện lên một tầng lửa màu đỏ, tản mát ra nhiệt độ cao khủng bố.
“Rống!”
Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, giao long màu đỏ giương nanh múa vuốt lao về phía Lục Hiên.
Lục Hiên hơi biến sắc, vội vàng lấy ra ba thanh đao xương màu trắng, khí thế hùng hổ chém về phía giao long màu đỏ.
“Keng keng keng!”
Vài tiếng kim loại va chạm vang lên trầm đục, đao xương màu trắng chém lên trên thân giao long màu đỏ, đều chưa để lại chút dấu vết nào.
Giao long màu đỏ há mồm phun ra một mảng lớn lửa màu đỏ, mang theo sóng nhiệt ngập trời đánh về phía Lục Hiên.
Sắc mặt Lục Hiên trở nên rất khó coi, vội vàng lấy ra một cái đầu lâu màu trắng to bằng bàn tay, đón gió phóng to tới hơn mười trượng.
Mồm của đầu lâu cỡ lớn mở ra khép lại, trong hốc mắt có hai ngọn lửa màu xanh lục to bằng nắm tay.
“Phành phành phành!”
Đầu lâu cỡ lớn và giao long màu đỏ cắn xé lẫn nhau, cân sức ngang tài.
Lục Hiên cùng lúc khống chế nhiều món pháp bảo, pháp lực và thần thức tiêu hao rất lớn.
Ầm ầm ầm!
Ngọn lửa màu đen bao lấy Vương Trường Sinh ùn ùn phân tán ra, Vương Trường Sinh như một vị lôi thần, ngoài thân bị vô số hồ quang màu lam bao lấy, tóc xõa ra bay múa.
Trường thương màu trắng trong tay Vương Trường Sinh đầu thương tỏa sáng, trào ra vô số khí lạnh màu trắng.
Tiếng xé gió nổ vang, một mảng lớn bóng thương màu trắng bay ra, đập về phía Trần Anh.
Cái gương xương màu trắng trong tay Trần Anh phun ra một mảng lớn hào quang màu trắng, đỡ toàn bộ bóng thương màu trắng.
Mười mấy quả cầu sét cỡ lớn to như vại nước đánh đến, Trần Anh lấy ra một sợi roi xương màu trắng, đánh nát toàn bộ quả cầu sét cỡ lớn, tiếng sét nổ vang, lôi quang màu lam bao phủ khu vực phạm vi trăm trượng.
“Vù” một tiếng, một cột sáng màu tím thô to chợt từ bên trong lôi quang màu lam bay ra, nháy mắt đến trước mặt Trần Anh.
Trần Anh muốn tránh đi, một tiếng chuông trầm thấp vang lên, nàng chỉ cảm thấy đầu choáng váng, động tác bị kiềm hãm, cột sáng màu tím đánh trúng nàng.
Trần Anh nhất thời không thể động đậy, giống như bị định thân, giống như một khối hổ phách màu tím thật lớn.
Sắc mặt Tử Nguyệt tiên tử hơi tái nhợt, linh thuật màu tím Tử Nguyệt Huyền Quang, có thể cố định kẻ địch một đoạn thời gian, chỉ là pháp lực tiêu hao khá lớn.
Nàng nhẹ nhàng vung lên cờ phướn màu trắng trong tay, một mảng lớn lửa màu trắng bay ra, đánh về phía quả cầu sét màu lam.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, quả cầu sét màu lam vỡ vụn ra, hóa thành một mảng lớn lôi quang màu lam, bao phủ ngọn lửa màu trắng.
Một làn sóng khí mạnh mẽ ập tới, lôi quang màu lam chia năm xẻ bảy, hai bàn tay khổng lồ màu lam lớn mấy trượng bay ra, bổ về phía Trần Anh.
Cùng lúc đó, một cây trường thương màu trắng mang theo một cơn lạnh thấu xương đón đầu nện xuống.
Lục Hiên coi như không nghe thấy, bắt pháp quyết, đầu lâu màu trắng mơ hồ, hóa thành đao xương, mặt ngoài thân đao có thêm một mảng lớn ngọn lửa màu đen, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh.
Mặt ngoài bàn tay khổng lồ màu lam trải rộng hồ quang màu lam, ven đường nơi đi qua, không trung vặn vẹo một trận, phát ra tiếng nổ “ầm ầm ầm”.
Sắc mặt Trần Anh trầm xuống, phất tay áo, một tấm gương xương to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, chiếu lên đỉnh đầu, một mảng lớn hào quang màu trắng bay ra, trường thương màu trắng đánh lên hào quang màu trắng, nhất thời không thể động đậy.
Nàng lại lấy ra một tấm khiên xương màu trắng, nháy mắt phóng to che ở trước người.
“Ầm ầm ầm!”
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, hai bàn tay khổng lồ màu lam đập lên khiên xương màu trắng, mặt ngoài khiên xương màu trắng xuất hiện vài vết nứt nhỏ bé, bay ngược ra ngoài, nện ở trên thân Trần Anh.
Thân thể Trần Anh không chịu khống chế bay ngược ra ngoài, nôn ra một ngụm máu tươi lớn.
Đao xương màu trắng xoay một cái, khí thế hùng hổ chém về phía Vương Trường Sinh, nháy mắt đến trước mặt Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh vội vàng tránh đi, đao xương màu trắng vẫn sát qua bên người hắn, một ít ngọn lửa màu đen dính vào áo giáp màu lam trên người hắn, nhanh chóng lan tràn ra.
Một mảng lớn ngọn lửa màu đen nhất thời bao phủ thân thể Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh phát ra một tiếng trầm nặng.
Tiếng xé gió “vù vù” vang lên, mấy luồng hào quang đen ngòm lao thẳng đến Vương Trường Sinh, đánh lên trên người Vương Trường Sinh, phát ra tiếng “phành phành” trầm đục, tựa như bị cái gì chặn lại.
Lục Hiên muốn áp dụng thủ đoạn khác, hai cột sáng màu vàng thô to đánh đến.
Hắn nhíu mày, vội vàng tránh đi, hai con đại bàng khổng lồ màu vàng từ trên trời giáng xuống, lao về phía Lục Hiên.
...
Móng vuốt của đại bàng khổng lồ màu vàng cực kỳ sắc bén, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chiếu rọi ra hào quang khác thường.
Lục Hiên không dám sơ ý, nâng tay, một luồng hào quang màu trắng bay ra, hóa thành một tấm lưới khổng lồ màu trắng lớn mấy trượng, nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện, tấm lưới khổng lồ màu trắng là do những cái xương trắng tạo thành, ở giữa là một con thuyền xương màu trắng thật lớn, linh quang lấp lánh.
Hai con đại bàng khổng lồ màu vàng muốn tránh đi, tấm lưới khổng lồ màu trắng chợt phóng to mấy lần, toát ra vô số sương mù màu trắng, bao phủ con hai đại bàng khổng lồ màu vàng ở trong.
Không qua bao lâu, sương mù màu trắng tan đi, hai con đại bàng khổng lồ màu vàng bị tấm lưới khổng lồ màu trắng bao phủ, vô số sợi tơ màu trắng cuốn lấy gắt gao hai con đại bàng khổng lồ màu vàng.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên, Tử Nguyệt tiên tử thoát vây.
Tử Nguyệt tiên tử nâng tay, một quả cầu kim loại bị hào quang màu đỏ bao vây bay ra, mơ hồ một cái, hóa thành một con giao long màu đỏ dài hơn hai mươi trượng, giao long màu đỏ trông rất sống động, nhưng đôi mắt ảm đạm, thân hình ở dưới ánh mặt trời chiếu, phản ra hào quang kim loại, hiển nhiên là con rối thú.
Con rối thú bậc ba thượng phẩm, tương đương với người tu tiên Kết Đan tầng bảy trở lên.
Giao long màu đỏ chưa tới gần, ngoài thân đã hiện lên một tầng lửa màu đỏ, tản mát ra nhiệt độ cao khủng bố.
“Rống!”
Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, giao long màu đỏ giương nanh múa vuốt lao về phía Lục Hiên.
Lục Hiên hơi biến sắc, vội vàng lấy ra ba thanh đao xương màu trắng, khí thế hùng hổ chém về phía giao long màu đỏ.
“Keng keng keng!”
Vài tiếng kim loại va chạm vang lên trầm đục, đao xương màu trắng chém lên trên thân giao long màu đỏ, đều chưa để lại chút dấu vết nào.
Giao long màu đỏ há mồm phun ra một mảng lớn lửa màu đỏ, mang theo sóng nhiệt ngập trời đánh về phía Lục Hiên.
Sắc mặt Lục Hiên trở nên rất khó coi, vội vàng lấy ra một cái đầu lâu màu trắng to bằng bàn tay, đón gió phóng to tới hơn mười trượng.
Mồm của đầu lâu cỡ lớn mở ra khép lại, trong hốc mắt có hai ngọn lửa màu xanh lục to bằng nắm tay.
“Phành phành phành!”
Đầu lâu cỡ lớn và giao long màu đỏ cắn xé lẫn nhau, cân sức ngang tài.
Lục Hiên cùng lúc khống chế nhiều món pháp bảo, pháp lực và thần thức tiêu hao rất lớn.
Ầm ầm ầm!
Ngọn lửa màu đen bao lấy Vương Trường Sinh ùn ùn phân tán ra, Vương Trường Sinh như một vị lôi thần, ngoài thân bị vô số hồ quang màu lam bao lấy, tóc xõa ra bay múa.
Trường thương màu trắng trong tay Vương Trường Sinh đầu thương tỏa sáng, trào ra vô số khí lạnh màu trắng.
Tiếng xé gió nổ vang, một mảng lớn bóng thương màu trắng bay ra, đập về phía Trần Anh.
Cái gương xương màu trắng trong tay Trần Anh phun ra một mảng lớn hào quang màu trắng, đỡ toàn bộ bóng thương màu trắng.
Mười mấy quả cầu sét cỡ lớn to như vại nước đánh đến, Trần Anh lấy ra một sợi roi xương màu trắng, đánh nát toàn bộ quả cầu sét cỡ lớn, tiếng sét nổ vang, lôi quang màu lam bao phủ khu vực phạm vi trăm trượng.
“Vù” một tiếng, một cột sáng màu tím thô to chợt từ bên trong lôi quang màu lam bay ra, nháy mắt đến trước mặt Trần Anh.
Trần Anh muốn tránh đi, một tiếng chuông trầm thấp vang lên, nàng chỉ cảm thấy đầu choáng váng, động tác bị kiềm hãm, cột sáng màu tím đánh trúng nàng.
Trần Anh nhất thời không thể động đậy, giống như bị định thân, giống như một khối hổ phách màu tím thật lớn.
Sắc mặt Tử Nguyệt tiên tử hơi tái nhợt, linh thuật màu tím Tử Nguyệt Huyền Quang, có thể cố định kẻ địch một đoạn thời gian, chỉ là pháp lực tiêu hao khá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.