Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1387: Phá Huyễn Phù (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Triệu Văn Băn cười gật gật đầu rồi nói: “Ta là người khởi xướng, ta lên trước vậy!”
“Đợi một chút, đợi một chút, đợi Hoàng mỗ một chút.”
Một đạo thanh âm có chút dồn dập của nam vang lên. Một trận cuồng phong thổi qua, hoàng quang chợt loé, một gã áo bào vàng mập mạp, mặt dài, trên mặt toàn rỗ xuất hiện ở bên người Triệu Văn Bân.
“Hoàng mặt rỗ, là ngươi, người còn dám tới tham gia trao đổi hội? Một môn linh thuật, ngươi lại dám phục chế mấy chục phần, sau đó đổi cái tên bán cho chúng ta. Ngươi nhổ linh thạch ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Một nam trung niên hơn bốn mươi tuổi cau mày nói, vẻ mặt tức giận.
Người nam mập mạp áo bào vàng vừa tiến vào chính là Hoàng Phú Quý. Nghe xong lời này, Hoàng Phú Quý lùi về sau hai bước, cười hắc hắc, lộ ra hàm răng vàng xấu xí, nghiêm mặt nói: “Hoàng mỗ quả thật phục chế bán ra mấy chục phần. Nhưng Hoàng mỗ cũng chỉ vì có thể mua nhiều hơn một ít vật tư đan dược. Những vật tư đó đều giao cho Quân tiền bối rồi, ta cũng không có cách nào a! Mỗi lần nhìn thấy tu sĩ cấp thấp vì không được chữa trị kịp thời mà chết, lão phu cảm thấy đau lòng vô cùng. Bất đắc dĩ trong túi không có tiền của, lúc nảy mới ra xuất ra hạ sách này. Dã tâm xâm chiếm của Yêu tộc còn chưa chết, còn mong Tôn đạo hữu xem ở phân thượng Nhân tộc, bỏ quá cho!”
“Mẹ ngươi bớt đánh rắm nếu ngươi bán một hai phần không nói làm gì. Ngươi bán cho chúng ta tám phần, tổng cộng tám mươi vạn linh thạch. Bạn tốt của ta nói cho ta biết, hắn ở trong một hội đấu giá nhìn thấy ngươi, ngươi ra tay hào sảng, một hơi mua ba bình đan dược tinh tiến pháp lực. Túi ngươi ngượng ngùng? Đem chuỗi trữ vật châu trong lòng ngươi ra, để cho mọi người nhìn một cái. Nếu Hoàng Phú Quý ngươi thật sự khốn cùng, tên của Tôn Vũ Lang ta đổi ngược lại viết.”
Người nam trung niên chửi ầm lên. Hắn là một vị trưởng lão của Thiên Phong thương minh. Sản nghiệp của Thiên Phong thương minh rất nhiều. Theo hắn biết, Hoàng Phú Quý phục chế một môn linh thuật ra hơn trăm phần, bán từ Bắc Cương đến Đông Hoang. Rõ ràng là một lên phú lưu, gặp ai cũng đều than nghèo kể khổi. Quả thực xứng với câu nói kia, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Thấy một màn như vậy, trên mặt Vương Thanh Sơn không khỏi lộ ra chút ý cười.
Hoàng Phú Quý ngượng ngùng cười nói: “Tôn đạo hữu hiểu lầm rồi, bạn tốt của ngươi khẳng định là nhận sai người rồi. Như vậy đi, ta gán nợ cho ngươi một số đồ. Xem ở Hoàng mỗ vận chuyển vật tu vất vả, Tôn đạo hữu thông cảm một chút, đừng so đo với ta.”
Hắn lấy ra một cái ngọc hạp tinh mỹ màu xanh, mặt ngoài có lưu quang lưu chuyển không ngừng.
Sắc mặt Tôn Vũ Lang vừa dịu lại, mở ra ngọc hạp thì thấy bên trong có một cái yếm ố vàng, mặt trên thêu uyên ương, linh quang ảm đạm.
Hắn dùng hai ngón tay cầm lên cái yếm, chỉ thấy cái yếm màu vàng thiếu một góc.
Tôn Vũ Lang nổi giận, một cỗ linh khí kinh người dao động lao ra từ trên người hắn. Sắc mặt Hoàng Phú Quý đại biến, vội vàng giải thích nói: “Tôn đạo hữu không cần hiểu lầm, đây tuy bị hỏng mất một góc, nhưng mặt trên có một tấm biểu đồ. Có thể là tàng bảo đồ, ngươi cầm đi nghiên cứu sẽ biết. Có cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám trêu chọc ngài a!”
Đều là Kim Đan tu sĩ, tu vi của Hoàng Phú Quý còn cao hơn Tôn Vũ Lang một chút. Tôn Vũ Lang tức giận, Hoàng Phú Quý lộ ra vẻ mẳ lúng túng, những người tu tiên ở đây đều lộ vẻ châm biếm.
“Được rồi, Tôn trưởng lão, chuyện này cứ như vậy đi.Xem như nể mặt mũi Trương tiền bối, chuyện này cho qua đi. Hoàng Phú Quý, nếu lần sau ngươi đem linh thuật bán cho Thiên Phong thương minh tám phần, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Một lão giả áo bào đỏ mặt đầy hồng quang nghiêm mặt nói.
Hoàng Phú Quý thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngượng ngùng cười rồi nói: “Hoàng mỗ cũng không biết cửa hàng này là của Thiên Phong thương minh các ngươi. Lần sau nhất định sẽ không thế nữa.”
Hắn đi đến trước mặt Vương Thanh Sơn, cười nói: “Vương đạo hữu, Hoàng mỗ ngồi ở đây, không có vấn đề gì chứ!”
“Không sao, Hoàng đạo hữu ngồi là được.”
Vương Thanh Sơn cười khẽ một chút, cầm lên bình trà, rót cho Hoàng Phú Quý một ly linh trà.
Hoàng Phú Quý cũng không phản đối, nâng chum trà lên hô.
“Trà ngon!”
Chính hắn mang lên một bình trà, tự rót cho mình một chén, sau đó lấy một khối điểm tâm thả vào miệng.
Triệu Văn Bân lấy ra mấy thục món, phóng lên trên mặt bàn, nói ra những thứ cần trao đổi.
Tài liệu luyện khí, đan dược, tài liệu chế phù, thậm chí pháp bảo cũng đều có.
Mấy thứ này đối với kiếm tu không có tác dụng nhiều lắm,thứ Triệu Văn Bân cần trao đổi đều là những thứ trân quý, Vương Thanh Sơn đương nhiên không trao đổi. Liễu Mị Nhi dùng một viên yêu đan tam giai trung phẩm, đổi lấy một khối linh mộc hơn tám trăm năm.
Triệu Văn Bân thành công đổi được một số tài liệu, trở lại chỗ ngồi. Lục tục có người đi lên phía trước trao đổi. Bọn họ lấy ra đều là những đồ vật không tồi, nhưng thứ bọn họ cần trao đổi cũng không tầm thường, đại đa số đều không trao đổi thành công. Điều này cũng thực bình thường, trao đổi vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện.
Nhìn nhiều đồ như vậy, đồ vật có thể làm cho Vương Thanh Sơn động tâm cũng không ít. Nhưng vật đối phương cần trao đổi hắn lại không lấy ra được, đương nhiên không trao đổi thành công.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, một gã nho sinh ngữ quan anh tuấn, vóc dáng cao cao đi đến trước bàn tròn. Lứng hắn có một thanh phi kiếm màu xanh, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Đại sư huynh của Sùng Dương tu viên Liễu Vân Dương, Kim Đan tầng tám.
Tay áo hắn run lên, trên bàn xuất hiện nhiều đố vật.
“Đợi một chút, đợi một chút, đợi Hoàng mỗ một chút.”
Một đạo thanh âm có chút dồn dập của nam vang lên. Một trận cuồng phong thổi qua, hoàng quang chợt loé, một gã áo bào vàng mập mạp, mặt dài, trên mặt toàn rỗ xuất hiện ở bên người Triệu Văn Bân.
“Hoàng mặt rỗ, là ngươi, người còn dám tới tham gia trao đổi hội? Một môn linh thuật, ngươi lại dám phục chế mấy chục phần, sau đó đổi cái tên bán cho chúng ta. Ngươi nhổ linh thạch ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Một nam trung niên hơn bốn mươi tuổi cau mày nói, vẻ mặt tức giận.
Người nam mập mạp áo bào vàng vừa tiến vào chính là Hoàng Phú Quý. Nghe xong lời này, Hoàng Phú Quý lùi về sau hai bước, cười hắc hắc, lộ ra hàm răng vàng xấu xí, nghiêm mặt nói: “Hoàng mỗ quả thật phục chế bán ra mấy chục phần. Nhưng Hoàng mỗ cũng chỉ vì có thể mua nhiều hơn một ít vật tư đan dược. Những vật tư đó đều giao cho Quân tiền bối rồi, ta cũng không có cách nào a! Mỗi lần nhìn thấy tu sĩ cấp thấp vì không được chữa trị kịp thời mà chết, lão phu cảm thấy đau lòng vô cùng. Bất đắc dĩ trong túi không có tiền của, lúc nảy mới ra xuất ra hạ sách này. Dã tâm xâm chiếm của Yêu tộc còn chưa chết, còn mong Tôn đạo hữu xem ở phân thượng Nhân tộc, bỏ quá cho!”
“Mẹ ngươi bớt đánh rắm nếu ngươi bán một hai phần không nói làm gì. Ngươi bán cho chúng ta tám phần, tổng cộng tám mươi vạn linh thạch. Bạn tốt của ta nói cho ta biết, hắn ở trong một hội đấu giá nhìn thấy ngươi, ngươi ra tay hào sảng, một hơi mua ba bình đan dược tinh tiến pháp lực. Túi ngươi ngượng ngùng? Đem chuỗi trữ vật châu trong lòng ngươi ra, để cho mọi người nhìn một cái. Nếu Hoàng Phú Quý ngươi thật sự khốn cùng, tên của Tôn Vũ Lang ta đổi ngược lại viết.”
Người nam trung niên chửi ầm lên. Hắn là một vị trưởng lão của Thiên Phong thương minh. Sản nghiệp của Thiên Phong thương minh rất nhiều. Theo hắn biết, Hoàng Phú Quý phục chế một môn linh thuật ra hơn trăm phần, bán từ Bắc Cương đến Đông Hoang. Rõ ràng là một lên phú lưu, gặp ai cũng đều than nghèo kể khổi. Quả thực xứng với câu nói kia, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Thấy một màn như vậy, trên mặt Vương Thanh Sơn không khỏi lộ ra chút ý cười.
Hoàng Phú Quý ngượng ngùng cười nói: “Tôn đạo hữu hiểu lầm rồi, bạn tốt của ngươi khẳng định là nhận sai người rồi. Như vậy đi, ta gán nợ cho ngươi một số đồ. Xem ở Hoàng mỗ vận chuyển vật tu vất vả, Tôn đạo hữu thông cảm một chút, đừng so đo với ta.”
Hắn lấy ra một cái ngọc hạp tinh mỹ màu xanh, mặt ngoài có lưu quang lưu chuyển không ngừng.
Sắc mặt Tôn Vũ Lang vừa dịu lại, mở ra ngọc hạp thì thấy bên trong có một cái yếm ố vàng, mặt trên thêu uyên ương, linh quang ảm đạm.
Hắn dùng hai ngón tay cầm lên cái yếm, chỉ thấy cái yếm màu vàng thiếu một góc.
Tôn Vũ Lang nổi giận, một cỗ linh khí kinh người dao động lao ra từ trên người hắn. Sắc mặt Hoàng Phú Quý đại biến, vội vàng giải thích nói: “Tôn đạo hữu không cần hiểu lầm, đây tuy bị hỏng mất một góc, nhưng mặt trên có một tấm biểu đồ. Có thể là tàng bảo đồ, ngươi cầm đi nghiên cứu sẽ biết. Có cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám trêu chọc ngài a!”
Đều là Kim Đan tu sĩ, tu vi của Hoàng Phú Quý còn cao hơn Tôn Vũ Lang một chút. Tôn Vũ Lang tức giận, Hoàng Phú Quý lộ ra vẻ mẳ lúng túng, những người tu tiên ở đây đều lộ vẻ châm biếm.
“Được rồi, Tôn trưởng lão, chuyện này cứ như vậy đi.Xem như nể mặt mũi Trương tiền bối, chuyện này cho qua đi. Hoàng Phú Quý, nếu lần sau ngươi đem linh thuật bán cho Thiên Phong thương minh tám phần, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Một lão giả áo bào đỏ mặt đầy hồng quang nghiêm mặt nói.
Hoàng Phú Quý thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngượng ngùng cười rồi nói: “Hoàng mỗ cũng không biết cửa hàng này là của Thiên Phong thương minh các ngươi. Lần sau nhất định sẽ không thế nữa.”
Hắn đi đến trước mặt Vương Thanh Sơn, cười nói: “Vương đạo hữu, Hoàng mỗ ngồi ở đây, không có vấn đề gì chứ!”
“Không sao, Hoàng đạo hữu ngồi là được.”
Vương Thanh Sơn cười khẽ một chút, cầm lên bình trà, rót cho Hoàng Phú Quý một ly linh trà.
Hoàng Phú Quý cũng không phản đối, nâng chum trà lên hô.
“Trà ngon!”
Chính hắn mang lên một bình trà, tự rót cho mình một chén, sau đó lấy một khối điểm tâm thả vào miệng.
Triệu Văn Bân lấy ra mấy thục món, phóng lên trên mặt bàn, nói ra những thứ cần trao đổi.
Tài liệu luyện khí, đan dược, tài liệu chế phù, thậm chí pháp bảo cũng đều có.
Mấy thứ này đối với kiếm tu không có tác dụng nhiều lắm,thứ Triệu Văn Bân cần trao đổi đều là những thứ trân quý, Vương Thanh Sơn đương nhiên không trao đổi. Liễu Mị Nhi dùng một viên yêu đan tam giai trung phẩm, đổi lấy một khối linh mộc hơn tám trăm năm.
Triệu Văn Bân thành công đổi được một số tài liệu, trở lại chỗ ngồi. Lục tục có người đi lên phía trước trao đổi. Bọn họ lấy ra đều là những đồ vật không tồi, nhưng thứ bọn họ cần trao đổi cũng không tầm thường, đại đa số đều không trao đổi thành công. Điều này cũng thực bình thường, trao đổi vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện.
Nhìn nhiều đồ như vậy, đồ vật có thể làm cho Vương Thanh Sơn động tâm cũng không ít. Nhưng vật đối phương cần trao đổi hắn lại không lấy ra được, đương nhiên không trao đổi thành công.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, một gã nho sinh ngữ quan anh tuấn, vóc dáng cao cao đi đến trước bàn tròn. Lứng hắn có một thanh phi kiếm màu xanh, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Đại sư huynh của Sùng Dương tu viên Liễu Vân Dương, Kim Đan tầng tám.
Tay áo hắn run lên, trên bàn xuất hiện nhiều đố vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.